Đến nhà hàng Tây, tôi đậu xe lại, theo Lộ Diêu lên lầu, đi đến cửa thang lầu, Lộ Diêu quơ móng vuốt, lắc lư mê hoặc bước từng bước đi qua.
“Vũ Tình, thật có lỗi, chúng tôi đã tới chậm.”
“Không sao, tôi cũng vừa đến.” Âm thanh rất êm tai, hơn nữa tiềng phổ thông nói rất chuẩn.
“Vũ Tình, đây là lái xe tôi tìm giúp cậu. Tử Nhan, đây là Hầu tổng”. Lộ Diêu ngồi xuống, chẳng nhìn lấy tôi, hoàn toàn không để ý người đi theo phía sau là tôi.
” Hầu tổng, xin chào. Tôi tên Vương Tử Nhan”
” Xin chào, ngồi đi “, nàng nâng đầu lên, nhìn liếc qua tôi, hình như thật kinh ngạc, nhưng lại lập tức mỉm cười trấn tĩnh, tôi ngồi xuống bên cạnh Lộ Diêu, lúc này tôi mới thấy rõ khuôn mặt nàng, tóc đen óng, lông mày dày và đậm, lông mi thật dài, ánh mắt của nàng rất sáng,lại thật đen, sóng mũi cao, làn môi mượt mà… Khuôn mặt nàng trang điểm nhẹ nhàng, đường nét nhìn mềm mại mà lại rõ ràng. Làn da của nàng thật tốt, trắng trẻo mềm mại, sáng ngời nõn nà. Tuy là không giống Lộ Diêu đẹp gợi cảm, nhưng lại nhiều hơn vài phần quyến rũ còn có vài phần ôn hòa. Không thể không nói nàng nhìn rất đẹp, rất đẹp. Vẻ đẹp vừa không giống như tiểu thuyết tả ôn nhu như nước, cũng không giống Lộ Diêu nhiệt tình như lửa, vẻ đẹp của nàng tựa như một làn gió mát thoảng qua giữa ngày xuân, thấm tận lòng người, tâm thần sảng khoái; Tựa như giữa ngày đông rét lạnh lộ ra một ánh mặt trời – sáng lạng, ấm áp thư thái, làm người tôi hướng đến. Nếu nói Lộ Diêu là hoa hồng nhiệt tình nóng bỏng, thì nàng chính là hoa bách hợp cao quý tôio nhã, không hề kiêu ngạo, vân đạm phong khinh[1]. Nói thật, tôi không thể phán đoán chính xác tuổi của nàng, chỉ có thể dựa trên suy đoán đại khái, nàng với Lộ Diêu là bạn học, Lộ Diêu lớn hơn tôi một tuổi, năm nay 29, tôi đoán nàng sẽ không lớn hơn 30 tuổi. Từ khuôn mặt nàng nhìn không thấy một chút dấu vết nào mà phụ nữ 30 tuổi hẳn có, vẫn là những nét thanh xuân, thong dong của tuổi trẻ. Nàng mặc trên người một chiếc áo sơ mi voan trắng, tóc cột lên rất cao, lộ ra vầng trán sáng ngời. Ánh sáng lấp lánh từ sợi dây chuyền bạch kim nổi bật trên cần cổ trắng nõn của nàng, rất thời trang mà lại không làm mất đại khí.
Suy nghĩ của tôi bị một cơn đau kịch liệt nơi đùi mạnh mẽ kéo về.
“Nữ nhân chết tiệt!, cậu làm gì vậy hả?!” Tôi cố nhịn đau, gắng không đỏ mặt , cắn răng nghiến lợi để không nhào lên tấn công nàng.
“Muốn ngắm mỹ nữ về nhà rồi ngắm! Cậu đừng ở chỗ này nhìn chằm chằm người tôi giống tên ngu ngốc!! Còn huênh hoang nữa, tôi liền bóp chết cậu!” Lộ Diêu ghé vào tai tôi vừa cười vừa nghiến răng đe dọa. Cái gì gọi là tiếu lí tàng đao[2], đây chính là tiếu lí tàng đao. Vì cuộc sống ấm no sau này của tôi, tôi nhịn! Tôi hung hăng trừng mắt Lộ Diêu một cái, ngẩng đầu chợt thấy nàng giống như cười mà không cười đang dùng một ánh mắt rất thâm ý nhìn tôi, ánh mắt ấy, rất sâu, rất sâu, sâu đến mức tôi cũng xem không rõ.
“Vũ Tình, đã nhiều năm không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp!” Lộ Diêu nhiệt tình xả chuyện.
“Xa Xa, cậu cũng trở nên càng hấp dẫn…Sau khi ra nước ngoài tôi vẫn luôn tìm cách liên lạc với cậu, nếu không có lần này họp lớp chắc tới giờ cũng không gặp được cậu” Hầu Vũ Tình cười nói rất chân thành.
/*tôivotôim: đừng hỏi tôi vì sao là Xa Xa mà không phải Lộ Lộ hay Diêu Diêu, tôi nghĩ hẳn là nick name của Diêu tỷ, 2 chữ nó khác nhau ah!!!*/
Tôi nghĩ đối với những người niên đại như chúng tôi mười mấy năm về trước có được điện thoại đã là rất hiếm, đừng nói chi đến internet, phương thức liên lạc thông dụng cũng chỉ có thư, cách xa ngang dặm muốn liên lạc với nhau, nói dễ hơn làm…
“Được rồi được rồi, gặp được nhau là tốt rồi. Chỉ cần tình cảm vẫn còn là được, mấy năm nay cậu ở nước ngoài sống có tốt không?” Lộ Diêu tỏ vẻ đỉnh đạc nói.
“Cũng tốt…” Không biết vì lý do gì, vẻ mặt của nàng đột nhiên trở nên rất tịch mịch, thanh âm cũng trở nên thật thấp.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..” Lộ Diêu cầm lấy tay của nàng.
“Xa Xa, cậu thì sao? Cậu khỏe không? Vẫn còn độc thân sao?”
“Tôi vẫn như cũ, một người ăn no cả nhà không đói. Bất quá tôi không phải độc thân…” Nàng lại bắt đầu huênh hoang, chúng tôi đồng loạt nhìn chằm chằm nàng, nhất là tôi, quen biết nàng gần ba năm, thế nhưng không biết nàng đã đi ra ngoài gieo họa cho người khác.
“Hắc hắc, các cậu hẳn là không biết… Tôi còn nuôi một con chó…” Tôi hoàn toàn ngã gục, bị nàng làm đến cằm phát đau. Hầu Vũ Tình cười lắc đầu.
“Vũ Tình, muốn ăn cái gì cứ tùy ý chọn. Hôm nay coi như cho cậu đón gió tẩy trần!”
” Ân, tốt. Vậy tôi sẽ không khách khí” Nàng vẫn cười như trước. Tuy nói là không khách khí, cuối cùng nàng chỉ gọi một cái pizza rất nhỏ cùng một ly nước trái cây. Nàng thật gầy, nhất định bình thường ăn cũng không nhiều. Lộ Diêu sẽ không giống vậy, cậu xem nàng, mở miệng liền gọi phần cơm mấy trăm đồng. Kẻ có tiền đúng là không giống nhau. Chút tiền này ngay cả một bao lì xì cũng không đủ. Không chờ tới lượt tôi gọi món, Lộ Diêu đã cho nhân viên phục vụ lui xuống. Sau khi đồ ăn dọn lên các nàng liền bắt đầu tán gẫu, nói từ tốt nghiệp trung học cho đến hiện tại, kỳ thật về cơ bản toàn là Lộ Diêu một người nói, nàng chỉ ở bên cạnh im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ bổ sung vài câu, hoặc là lại gật đầu cười cười. Có thể nhận ra tình cảm của các nàng tốt lắm, mặc dù là nhiều năm chưa gặp, nhưng những tình cảm năm xưa vẫn còn nguyên như cũ. Tôi nghĩ đây chính là hữu tình, bất kể trải qua bao nhiêu năm tháng tôing thương, vật đổi sao dời, loại tình cảm này đều sẽ không thay đổi. Cho dù thời thế thay đổi, nhưng mà vẫn còn rất nhiều thứ đáng giá để kiên trì giữ lấy, chẳng hạn như hữu tình, chẳng hạn như hứa hẹn.
Bữa cơm này chúng tôi ăn thật lâu, ăn xong đã là lúc đèn lên rực rỡ. Lúc ra ngoài Lộ Diêu cùng tôi đi ở phía sau,
“Rùa con, cậu biểu hiện thật tốt cho tôi. Đừng làm tôi mất mặt.” Vừa nói vừa hướng tôi chớp mắt.
“Hắc hắc, yên tâm đi. Tôi còn muốn vì cuộc sống ấm no không lo mà cố gắng”, Tôi lập tức lĩnh ngộ thánh ý của nàng.
[1]Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách nhẹ nhàng, không tranh với đời, đạm mạt, tiêu sái
[2] tiếu lý tàng đao: Cười nụ giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)