Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8

831 0 7 0

Ngồi trong phòng nghỉ chưa đầy một giờ tôi đã thấy hai cha con Giám đốc rời phòng họp. Lúc này đã gần giữa trưa, tôi cùng mọi người xuống công ty, một chiếc Mercedes chở ba nàng đi trước, nàng cùng tôi trở về xe.

“Tử Nhan, đi theo xe phía trước là được.” Nhiệt độ tháng tám thật khó chịu, mồ hôi đã phủ một lớp mịn trên vầng trán của nàng.

“Ân, biết.” Tôi mở máy lạnh đến mức lớn nhất.

“Sao rồi? Đã làm quen hết đồng nghiệp trong công ty rồi sao?” Nàng quay sang nhìn tôi hỏi

“Ân, hầu như biết hết rồi, nhưng chưa quen thuộc lắm, còn cần thêm thời gian.” Tôi lại lễ phép cười cười

“Không sao, quen thuộc hay không không quan trọng, cậu là người người do tôi tuyển riêng, với các nàng không có quan hệ mật thiết gì. Cậu chỉ cần quen thuộc hoàn cảnh công ty là tốt rồi.”

“Ân, tôi biết.”

“Mặc dù cậu không phải nhân viên trong công ty, nhưng ở công ty cũng cần có một văn phòng. Như vậy sau này sẽ tiện hơn.”

“Vậy theo sắp đặt của Hầu tổng là được.”

Đây là lần trò chuyện lâu nhất của chúng tôi trong hai ngày nay.

Xe chạy đến trước một khách sạn năm sao, đã thấy ba nàng chờ trước cửa.

“Tử Nhan, không cần ở lại đây chờ tôi. Đợi tôi gọi điện cho cậu là được.”

“Ân, biết.”

Nàng cười cười mở cửa xuống xe. Tôi đoán đây hẳn phải là một bữa ăn rất long trọng, bằng không sẽ không đặt ở một khách sạn xa hoa như vậy ,cũng không cần cả hai cha con nàng cùng tham dự. Nàng vừa mới tiếp nhận công ty, bất cứ ai sáng suốt đều có thể nhìn ra ba nàng đang cố ý trải đường giúp nàng, bày ra như vậy nhất định cũng vì mở rộng các mối quan hệ, để về sau nàng có thể nhanh chóng thích ứng và phát triển công ty. Hành nghề xây dựng không giống những nghề khác, bởi vì nghề này rủi ro cao, đầu tư lớn, ngoài việc phải có nhiều tiền còn cần có mối quan hệ cùng mạng lưới giao thiệp khổng lồ. Thật ra đối với nàng tôi cũng có hoài nghi, một cô gái muốn trở nên nổi bật trên thương trường âm mưu đầy rẫy này, nói dễ hơn làm?! Đây là một ngành nghề do nam giới chủ đạo. Một cô gái mỏng manh làm sao có thể chịu được sự tàn phá như vậy?! Làm cách nào để trong tình cảnh “quang trù giao thác” [1] vẫn có thể ứng đối dễ dàng, lại làm cách nào ở dưới vô số ánh nhìn chằm chằm có thể an toàn lui lại?! Để một cô gái chưa đầy ba mươi tuổi một mình gánh vác những thứ này thật quá mức tàn nhẫn. Dù vậy, tôi chỉ là lái xe của nàng, những gì tôi có thể làm được chỉ là đảm bảo nàng đi lại an toàn, vì nàng tạo chút không gian nhỏ nhoi, nơi mà nàng có thể không cần cảnh giác hay lo lắng.

Tôi một thân một mình, an nhàn thảnh thơi lái xe lang thang không mục đích, đúng lúc chạy ngang qua một tiệm rửa xe liền mang xe vào tẩy rửa sạch sẽ một lần. Khi nhìn thấy tôi từ trên xe bước xuống, tất cả mọi người đều nhìn một cách ngạc nhiên. Tôi một lời cũng chưa nói, bởi vì tôi biết điều bọn họ đang suy nghĩ, bọn họ nếu không đoán tôi là con cháu nhà giàu thì cũng cho rằng tôi là tiểu tôim. Cái thế giới này chính là như vậy, không dễ chấp nhận người khác giỏi hơn mình, huống chi là phái nữ.

Rửa xe xong tôi liền trực tiếp về nhà chờ điện thoại, lúc này đã gần ba giờ, nhưng di động vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Trong lúc lái xe tôi có thói quen đặt đi động ở chế độ im lặng, khi xuống xe lại có thói quen nhìn di động một chút sau đó mới chỉnh thành tiếng chuông. Mặc dù nghe qua khá phiền toái, thật ra chỉ trong một cái nhấc tay mà thôi. Tôi ngồi trên sô pha không biết phải làm gì, liền qua phòng Tiểu Tuyết xem một chút, tất cả mọi thứ ở đây đều còn nguyên như cũ, mọi thứ vẫn duy trì trạng thái vốn có như lúc ban đầu. Tôi nằm trên mặt giường sạch sẽ nhìn ngắm những cuốn sách trên kệ, từng cuốn từng cuốn đều đánh dấu những hồi ức tốt đẹp của chúng tôi. Thời đại học, mỗi khi đến kỳ thi cuối học kỳ, tôi và nàng đều ôm những cuốn sách này ngồi học thâu đêm trên hành lang. Khi đó Tiểu Tuyết rất thích ngủ, lúc nào cũng vậy, chưa thức quá mười hai giờ thì đã tựa vào vai tôi ngủ mất, đợi đến lúc tỉnh dậy lại trách tôi không nhắc nhở nàng, sau đó gấp đến nước mắt lưng tròng nói: vẫn chưa học xong, vẫn chưa học xong. Biểu tình vừa khiến tôi đau lòng đồng thời cũng muốn bật cười ấy của nàng đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ. Tôi cứ vừa nhìn vật vừa hồi tưởng, bỗng nhiên bắt gặp cây bút lông nằm trong một góc sáng sủa nơi tủ sách, tôi đứng lên cầm lấy nó, đây là cây bút tôi từng dùng luyện thư pháp mấy năm về trước, bây giờ cũng đã cũ. Tôi lục khắp ngóc ngách tìm ra vài tờ giấy Tuyên cùng một bình mực đen, đem giấy trải trên mặt bàn, đầu bút nhẹ nhàng chấm một ít mực nước, thật cẩn thận viết xuống hai câu thơ: Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hữu khởi tại triêu triêu mộ mộ…[2] Đã lâu rồi không luyện tập, khi viết chữ tay bắt đầu phát run, chữ cũng viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Đột nhiên nhớ lại một câu người xưa từng nói: “Nghiệp tinh vu cần mà hoang vu hi”[3]

Tôi vội vàng xuống lầu mua mấy cây bút lông cùng một cái giá treo bút, còn mua thêm giấy tuyên, nghiên mực. Tôi quyết tâm luyện lại nghề cũ. Vì thế phòng của Tiểu Tuyết trong nháy mắt đã bị tôi biến thành thư phòng. Dọn dẹp một mạch thì đã gần bảy giờ, nấu tô mì ăn thay cơm, nhìn thấy thời gian còn sớm liền lên mạng tìm một bộ phim điện ảnh. Sau khi xem xong đã gần mười giờ, tôi sửa soạn ra ngoài. Tôi lái xe đến cửa khách sạn, thật ra tôi không xác định nàng có ở nơi này hay không, chẳng qua là ngoại trừ nơi này tôi lại không biết nên chờ nơi nào. Đến chừng mười một giờ rưỡi, rốt cuộc nàng gọi điện thoại đến đây

“Tử Nhan, cậu ở đâu?” Âm thanh nàng tràn đầy mỏi mệt

“Tôi ở trước cửa khách sạn.”

“Tôi hiện giờ không còn ở đó, cậu đến khách sạn XX đi.”

“Ân, tôi biết. Tôi sẽ nhanh chóng đến.” Tắt điện thoại xong tôi lái như bay đến chỗ nàng, đến nơi đợi một lát đã thấy Giám đốc được một đám đàn ông vây quanh đi ra khách sạn, đương nhiên còn có cả ba của nàng. Tôi vội vàng xuống xe đi đến vị trí phó lái, bên tôii nghe được những người đó không ngừng khen ngợi nàng,

“Hầu tổng thật là tốt số, có cô con gái xinh đẹp như vậy. Sớm biết tôi đã kêu con tôi đợi vài năm nữa hãy kết hôn!” Nói xong liền cười ầm lên một trận

“Cháu gái không chỉ tuổi trẻ xinh đẹp còn có năng lực, lão Hầu, cậu thật sự có phúc. Làm cho người tôi hâm mộ a..”

“Vũ Tình, sau này có khó khăn gì cứ việc tìm thúc thúc, thúc thúc nhất định giải quyết giúp cậu..”

“….”

“….” Mỗi người đều nói lời xã giao, nhưng cũng là lời nói thật, bởi không có mấy ai có thể chống lại vẻ đẹp của nàng, bất luận đó là nam nhân hay nữ nhân đi chăng nữa.

/*tôivotôim: nam nhân là mấy tên đó, nữ nhân thì đã có một minh chứng là tỷ đúng không Nhan tỷ~~~ hắc hắc/

“Các cậu nói chuyện phải nhớ giữ lời a, vậy Tiểu Tình về sau thật sự phải dựa vào các cậu. Mời các vị giúp đỡ nhiều hơn a.” Rốt cuộc đợi được ba Giám đốc lên tiếng.

“Quá khách sáo, lão Hầu, chỉ dựa vào việc chúng tôi quen biết nhiều năm như vậy cậu còn nói những câu này làm gì?” Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát vỗ bả vay ông, “Hôm nay chỉ tới đây thôi, về sau chúng tôi còn có thể lại trò chuyện. Lão Hầu cậu yên tâm đi, con gái của cậu cũng xem như con gái của tôi.” Hai người bắt tay nhau rồi người nọ lên xe đi trước. Sau đó mọi người đều cáo biệt, nhìn ra được họ rất nể mặt người mặt đồng phục cảnh sát, thậm chí còn có chút e ngại.

————————-

[1] “quang trù giao thác” : xuất phát từ bài thơ túy ông đình ký của nhà thơ Âu Dương Tu đời Tống để miêu tả cảnh náo nhiệt của buổi tiệc rượu.

[2] Hai câu trích từ bài thơ Thước Kiều Tiên – Trần Quán:

Tiêm vân lộng xảo,

Phi tinh truyền hận,

Ngân Hán điều điều ám độ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,

Tiện thắng khước nhân gian vô số.

Nhu tình tự thuỷ,

Giai kỳ như mộng,

Nhẫn cố thước kiều quy lộ!

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,

Hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ ?

[3] “Nghiệp tinh vu cần mà hoang vu hi”: Thông thạo do chuyên cần, mà hoang phế lại do vui chơi

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: