Ra khỏi nhà hàng, Lộ Diêu đã tạm biệt về trước,
“Hầu tổng, tôi đưa cậu về.” Trước khi nàng quay lưng bước đi một giây, tôi bình tỉnh mở lời. Tôi nghĩ chắc đây cũng là suy nghĩ hiện giờ của nàng. Bởi, dù sao tôi cũng sẽ trở thành tài xế của nàng, trước lúc thuê tôi nàng phải xác định xem tôi có đủ tài nghệ đảm bảo an toàn cho nàng hay không, mặc dù tôi và Lộ Diêu quan hệ rất tốt, nhưng tôi và nàng vốn không quen thuộc. Nàng cần dùng tâm lý của một nhà tuyển dụng kiểm tra người mới tới ứng tuyển là tôi, cũng cần có thêm hiểu biết về tôi, dù cho đó chỉ là những thông tin rất căn bản. Mà hiện tại đối với nàng hay đối với tôi đều là cơ hội tốt nhất.
“Ân, được.” Nàng nhẹ nhàng gật đầu. Tôi đi theo sau nàng, đến trước một chiếc BMW màu trắng liền dừng bước. Nàng đem chìa khóa xe đưa tôi, trước tiên tôi đi qua một bên mở cửa ghế phụ, sau khi chờ nàng ngồi vào tôi đem cửa xe đóng kỹ, lại từ phía sau trở về mở cửa chính ngồi vào. Xe đậu tại một vị trí thật chật hẹp, bởi vì nơi này là đoạn đường sầm uất, chổ đỗ xe rất ít. Tôi không nhanh không chậm một bên quay đầu một bên de xe, chuyện này đối với một người từng có hai năm làm việc tại bệnh viện như tôi không tính là khó, thứ nhất là vì bãi đỗ xe ở bệnh viện rất chen chúc, lưu lượng xe lại rất lớn, người cũng nhiều. Tôi sớm tập thành thói quen, lâu dần kỹ thuật của tôi cũng trở nên thành thạo, thứ hai là do tính cách cẩn trọng từng chút một của tôi. Ở khoa lâm sàng làm việc hai năm khiến cho tâm tính của tôi càng thêm cẩn thận, thái độ khi đối mặt sự việc càng trở nên nghiêm túc tỉ mỉ. Bởi lẽ mỗi ngày đều phải đối mặt với những ca bệnh khác nhau, mỗi thời khắc đều phải nhắc nhở chính mình không thể để bất cứ sai lầm nào xuất hiện, một sai lầm hoặc sơ sẩy của bác sĩ cũng gây ra cho người bệnh, thậm chí là người nhà bệnh nhân những đau lòng và thương tổn rất lớn, mà đối với bác sĩ đó cũng là bóng ma và tiếc nuối vĩnh viễn không thể thoát ra.
Nàng dùng tay phải tựa cửa xe, ngón tay đỡ lấy đầu, lẳng lặng nhìn phía trước. Tôi lái xe ra khỏi khu vực trung tâm thành phố, chờ đợi nàng mở miệng nói cho tôi nơi cần đến, nhưng mà nàng vẫn không nói gì. Tôi nghĩ nàng vừa về nước không lâu, đối với nơi này vẫn chưa quen thuộc lắm, vì thế tôi điều khiển xe chuyển hướng nội thành chạy đi. Nàng bỗng nhiên nhìn liếc tôi một cái, mặc dù tôi vẫn nhìn thẳng phía trước nhưng mà bằng tàn ảnh tôi cũng có thể nhận ra, cho dù vậy tôi cũng không hiểu được chính xác hàm nghĩa của cái liếc mắt ấy. Tôi lái xe qua quảng trường lớn nhất, trung tâm thương mại, công viên, bởi vì công việc của nàng yêu cầu không ngừng xả giao, cho nên tôi cố ý lái ngang qua tất cả các quán rượu cao cấp, tiệm cơm, còn có cả trung tâm giải trí nổi tiếng. Mặc dù tôi không phải người xa xỉ, nhưng sinh sống tại nơi này gần ba mươi năm, chưa từng đi vào nhưng tôi đều biết đến.
Lái xong một vòng đã gần mười một giờ, thật ra tôi đối với hành động tự ý chủ trương của mình có chút hối hận, dù sao nàng cũng chưa nói nàng muốn đi đâu, tôi cũng chưa từng hỏi qua. Từ lúc lên xe đến bây giờ gần ba tiếng đồng hồ chúng tôi vẫn chưa nói với nhau lời nào, làm cấp dưới hẳn tôi nên chủ động mở lời, nhưng mà tôi lại cố chấp không nói một câu. Tôi là một người thuộc loại chậm nhiệt [1], ở trước mặt Lộ Diêu tôi có thể mắng nàng ấy là bà tám chết tiệt, nữ nhân chết tiệt, có thể không kiêng nể gì, đó là vì tôi với nàng ấy quen thuộc tin tưởng, nàng ấy cũng đối với tôi bao dung thành khẩn. Tuy nhiên, muốn tôi cùng với một người xa lạ quen chưa đầy ba giờ đi nói cười tự nhiên, tôi làm không được. Tôi chỉ hi vọng có thể thông qua phương pháp trầm mặc biểu đạt tới nàng suy nghĩ của mình, đó chính là tôi sẽ làm một cấp dưới mà lãnh đạo luôn mong muốn, có thể trầm mặc cũng biết cách trầm mặc. Tôi còn có năng lực chịu đựng cùng khả năng chịu áp lực tốt.
“ Lái xe bao nhiêu năm rồi?” Xe trơn tru chạy trên lộ lớn, bởi vì đêm đã khuya, trên đường xe cộ vắng vẻ không có là bao. Lúc này nàng rốt cuộc mở lời, âm thanh rất nhẹ, nghe không ra cảm xúc gì.
“Năm năm.” Tôi mỉm cười, mắt vẫn nhìn về phía trước. Đó là tính từ lúc tôi lấy bằng lái, thật ra thời gian thực tế tôi lái xe chỉ có hai năm
“Kỹ thuật tốt lắm.” Đây xem như lời công nhận, nhưng cũng kèm theo ca ngợi. Tôi mỉm cười không nói gì,
“Đi Đế Hào hoa viên.” Nàng nói cho tôi biết địa chỉ liền nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, có thể nhận ra nàng rất mỏi mệt. Đây là một khu biệt thự xa hoa, sống bên trong đều là tầng lớp thượng lưu trong xã hội, có doanh nhân, cũng có chính trị gia. Nếu không có được địa vị xã hội và uy tính, cậu vốn không có khả năng sống ở chỗ này, mà nàng chỉ vừa về nước không bao lâu lại có thể định cư trong khu biệt thự xa hoa này, bao nhiêu đó cũng thấy được sự giàu có và địa vị xã hội không tầm thường của cha nàng. Nơi này tôi cũng chỉ nghe qua chứ chưa từng ghé vào. Sau khi xe tiến vào khu biệt thự nàng liền tỉnh, dưới sự “Chỉ đạo” của nàng tôi lại lái hơn mười phút mới dừng lại trước cửa một căn biệt thự ba tầng. Tôi bước ra giúp nàng mở cửa xe, nàng đi xuống, nhìn tôi dường như muốn nói gì đó lại do dự,
“Gọi tôi Tử Nhan là được.” Tôi nhận ra nàng khó xử điều gì
“Ân, Tử Nhan, ngày mai có thể đi làm được không?”
Tôi đứng đối mặt với nàng, nàng so với tôi cao hơn một chút, tôi một mét bảy mươi ba. Nếu không tính giày cao gót của nàng, tôi nghĩ nàng ít nhất cao một mét bảy.
“Có thể, bất cứ lúc nào cũng được.” Tôi muốn đi làm càng nhanh càng tốt, tôi đã không thể chịu nổi cuộc sống ngây người suốt ngày dài
“Ân, tốt. Xe này cậu lái trở về, sáng mai chờ điện thoại của tôi.” Ân, được, đây là câu nói dài nhất của nàng trong suốt bốn giờ vừa qua. Nàng lưu lại số điện thoại của tôi sau đó mở cửa vào nhà.
Tôi một mình lái xe lang thang trên đoạn đường lớn trống vắng, tôi cũng không cảm thấy hân hoan khích lệ như trong tưởng tượng, ngược lại cảm thấy rất bi ai. Đều là cô gái, tôi lại phải buông xuống tôn nghiêm đi dùng một thân phận thấp kém như vậy để mưu sinh. Trong quá khứ tôi cũng từng được mọi người hâm mộ, nhưng bây giờ lại trở thành kẻ hầu người khác. Tôi đặc biệt tin một câu nói, không người nào có thể sống trong ánh hào quang vĩnh viễn, đồng thời cũng không ai vĩnh viễn sống trong bóng đêm! Thực tế chính là thực tế, nó sẽ không cho chúng tôi thời gian để thở, nếu muốn sống sót thì cậu phải không ngừng chạy về phía trước, dù cho trước đó cậu có rẽ nhầm lối đi chăng nữa. Tôi không có tư cách nói không, bởi vì trong đường đua này tôi đã đánh mất quyền dừng lại. Tôi cần tiền, bất luận tôi có thừa nhận điều đó hay không. Ở trước mặt đồng tiền tất cả tôn nghiêm, kiêu ngạo đều trở nên không đáng một xu. Trong cuộc đấu tranh giữa sự thật và lý tưởng, tôi thua mất lý tưởng, thua mất tôn nghiêm, thua sạch sẽ lưu loát.
Về đến nhà đã rạng sáng, tắm rửa đơn giản, gửi tin nhắn cho Lộ Diêu xong tôi liền nặng nề ngủ, trong mộng tôi lại mơ thấy Tiểu Tuyết, thấy nàng cười ôn nhu với tôi, nhẹ nhàng vuốt đầu gọi tên tôi, giấc ngủ này tôi ngủ rất say.
[1] Chậm nhiệt: khó gần, xa cách, khó tiếp xúc
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)