Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4

901 0 8 0

Sau khi Lộ Diêu rời khỏi, tôi sửa soạn đi ra ngoài mua vài bộ quần áo, tôi nghĩ mình nên ăn mặc chỉnh tề một chút, dù là lái xe cũng không thể mặc đồ tùy tiện. Nếu không, không chỉ bản thân mà người khác nhìn cũng không hài lòng. Dù sao cũng là công việc thứ nhất của tôi sau khoảng thời gian thất nghiệp cần phải có thái độ thật sự nghiêm túc, huống hồ Giám đốc lại là phụ nữ. . Buổi tối Lộ Diêu lại đến đây mang theo một túi to đặt trước mặt tôi.

“Đây là trang phục tôi mua cho cậu. Ăn mặc giống cậu như vầy tôi không dám dẫn đi ra ngoài. Mặc vào nhanh lên”

“…Không cần, tôi đã mua trang phục rồi”

“U u!- – động vật nhỏ từ bao giờ biết xài tiền rồi? Còn biết mua trang phục? Đi, đem lại đây, để tôi xem cậu mua bộ da nào?” tôi ngoan ngoãn đem quần áo đưa nàng xem, tôi thề đây không phải là vì tôi sợ nàng, tuyệt đối không phải!

“Cậu gọi thứ này là trang phục?!” Nói xong nàng mang một đống bao lớn bao nhỏ nhét cho tôi, sau đó một cước đá tôi vào nhà vệ sinh “Đi, nhanh đi thay đồ cho tôi!” sau đó đóng cửa lại.

Tôi cay đắng đem từng món quần áo lấy ra, giày da đen, quần dài màu xám tro, áo sơmi trắng cổ ngắn chữ V … Cái này với trang phục do tôi mua rõ ràng giống nhau, có khác chẳng qua là đồ của tôi không mắc như vậy mà thôi. Nhìn xem quần áo tôi lại ngẩn người, ăn mặc như vầy hình như lại quá nghiêm túc, có khi nào sẽ làm người tôi lưu lại ấn tượng không tốt…

“Bà tám chết tiệt…” còn chưa đợi tôi hỏi nàng ăn mặc như vậy có phải không thích hợp cho lắm hay không, cửa đã bị đẩy ra, lộ ra một khuôn mặt đáng khinh “Hắc hắc, tiểu súc sinh, hay là cậu thích mặc váy?” nghe vậy đầu của tôi liền lắc như trống bỏi.

“Vậy thì nhanh chóng mặc đồ vô cho lão nương” Rầm một tiếng liền đem cửa dập lại.

Tôi lại cay đắng đem từng món từng món đồ cũ thay ra, lại đem đồ mới từng món từng món mặc vào. Một mình im lặng rưng rưng diễn 3 phút kịch câm, sau đó lại yên lặng rưng rưng đi ra. Tôi chậm chậm mở cửa, Lộ Diêu đứng ở cửa sổ xoay người lại, lặng yên nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên trở nên ôn nhu, nàng chậm rãi đi đến bên cạnh, hai tay đặt lên vai tôi, nhẹ nhàng nói

“ Rùa con, từ nay nên mặc như vậy có biết không”

Ánh mắt này tôi đã từng bắt gặp, nhiều năm về trước Tiểu Tuyết từng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, nàng luôn thích yên lặng rúc vào lòng tôi, nhẹ nhàng dùng ngón tay miêu tả hình dáng gương mặt tôi, sau đó mỉm cười từ từ chìm vào giấc ngủ. Khi đó Tiểu Tuyết tựa như một thiên sứ dừng lại chốn nhân gian, im lặng thuần khiết, nhẹ nhàng ôn nhu bay qua, thật sâu lưu lại lòng tôi. Nàng thường ôn nhu triền miên hôn tỉnh tôi, cũng thường im lặng nhìn tôi cho đến tôi tỉnh lại. Tôi không thể kiềm chế mà chìm đắm trong sự ôn nhu sủng nịch của nàng. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời, tôi thậm chí hy vọng một ngày của chúng tôi chỉ cần ôm nhau nhìn mặt trời mọc rồi lặn, từ sáng sớm cho đến hoàng hôn, từ tuổi trẻ cho đến bạc đầu, bên nhau cả đời. Khi đó tôi cảm thấy nếu không có Tiểu Tuyết sinh mạng của tôi hẳn không thể tiếp tục, không có nàng mỗi một giây tôi đều cảm thấy giày vò, chính là, nhiều năm sau nàng lại rúc vào ngực kẻ khác, tôi lại duy trì chút hơi tàn mà sống năm năm…

Thu hồi ánh mắt mỏi mệt, tôi không mong mình lại tiếp tục ngẩn người. Ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Lộ Diêu,

“Vương Tử Nhan, cậu chính là tên khốn!” Nàng một phát đẩy tôi ra, hung hăng giẫm giày cao gót, cầm túi lên, đẩy cửa mà đi.

“Uy, bà tám chết tiệt, chờ tôi!” Tôi chạy nhanh đuổi theo ra ngoài. Chạy đến dưới lầu mới đuổi kịp Lộ Diêu, mới vừa đi đến ôtô phía trước, Lộ Diêu đã hung hăng đem chìa khóa con xe yêu dấu của nàng ném cho tôi,

“Cậu lái!!”nói xong xoay người mở cửa ngồi vào ghế phụ, tôi nhận mệnh ngồi vào ghế lái, nhẹ xoa vùng bụng vừa bị nàng ném chìa khóa đến phát đau, khởi động con xe hồng xinh đẹp!

“Hắc hắc, bà tám chết tiệt?” Lộ Diêu sau khi lên xe vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, tôi nhanh chóng dỗ nàng.

“Nữ nhân chết tiệt?”

“Lộ Diêu?”

“Lộ Lộ?” Tôi phát huy tinh thần không biết xấu hổ, một bên lái xe một bên hướng nàng bày ra khuôn mặt tươi cười

“Diêu tỷ?” Nói xong liền cảm thấy hình như không ổn, nhưng mà vẫn chưa đợi tôi tìm ra chỗ nào không đúng, tôi liền thấy Lộ Diêu chậm rãi quay đầu, dùng một đôi ánh mắt bốc lửa hung tợn nhìn chằm chằm vào tôi

“Vương Tử Nhan! Cậu câm miệng lại cho tôi!!!” Trường hợp này làm tôi nhớ tới giọng hát kinh thế hãi tục của Trương Phi ở trên cầu Đương Dương . Tôi liền nhanh chóng câm miệng, chăm chú lái xe.

“Ách…Nhưng mà…chúng tôi đi đâu?” Tôi nhỏ nhẹ hỏi nàng. Cậu muốn biết cái Đậu Nga là gì, hiện tại tôi chính là Đậu Nga, mang theo oan uổng, cũng không dám biện giải.

“Nhà hàng Tây!” Nàng khinh thường quăng cho tôi một câu còn tặng kèm một ánh mắt khinh bỉ.

” Nga”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: