Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Sự thất vọng

63 0 0 0

"Chà, có vẻ như chúng ta sẽ có một kì nghỉ tuyệt vời vào tháng tới."

Hà nói với tôi như thể cậu ấy đã có thể thấy trước được tương lai, và nó đang hiện ra trước mắt cậu ấy.

"Này, cậu thật sự không ở cùng phòng với tớ à?"

Tôi nói với giọng điệu trách móc. Biết sao được, cảm giác như bị phản bội này quả thực không dễ chịu tí nào cả.

"Xin lỗi mà... Tớ thực sự nghĩ rằng cậu sẽ cùng phòng với Phan và Ninh, vì ba người các cậu lúc nào cũng dính lấy nhau cả."

Hà nói mà không dám nhìn thẳng xuống đất. Được rồi, tôi phải khẳng định với cô ấy thêm một lần nữa vậy.

"Hà, cậu và Ngọc mới là bạn thân của tớ. Phan và Ninh chỉ là cùng phòng kí túc với tớ thôi. Việc đi cùng các cậu ấy khi có tiết học là trùng hợp và tiện đường thôi."

Thực ra, có một nửa là sự thật, nửa còn lại thì không. Nhưng điều đó khiến tôi dễ chịu hơn một chút.

Phan, một cô gái khá điềm đạm và là hình mẫu lý tưởng của cả nam và nữ của khoa tôi, là người tôi thầm thích. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng có lẽ những ai cùng phòng kí túc sẽ ở chung phòng với nhau trong kì nghỉ tháng tới, tuy nhiên Phan và Ninh lại nói với tôi rằng họ sẽ ở với một người khác thay vì tôi. Cảm giác giống như bị cho ra rìa này thật quen thuộc. Phan biết rất rõ người thích cậu ấy là tôi, và cậu ấy có vẻ như ghét tôi đến mức đã nhiều lần thẳng thừng từ chối tôi. Ngay cả lần này cũng vậy.

Hà, một cô gái hợp cạ tôi đến độ, cô ấy không tỏ ra sốc hay sợ hãi khi biết tôi đang bí mật crush bạn cùng phòng, và cũng chia sẻ với tôi những thứ khác thường mà bản thân chúng tôi thích thú. Không ai có thể cùng tần số với tôi được như vậy, ngay cả bạn thân hồi cấp ba.

"Chúng ta đã năm bước sang hai đại học rồi, nhanh thật đấy! Tớ thật sự xin lỗi cậu vì đã không báo trước việc tớ và Ngọc cùng một người khác đăng kí ở cùng phòng trong tháng tới."

Tôi thở dài và im lặng. Điều tôi bối rối lúc này là liệu có một ai đó sẽ nguyện ý rủ tôi ở cùng phòng hay không? Cảm giác một mình này thật bức bối và giống như đi vào ngõ cụt. Không phải tôi không có những người bạn khác, nhưng thực sự họ chỉ giống với bạn học của tôi chứ không thể nào thân hơn, một phần cũng do tôi trông có vẻ lạnh lùng và ngại tiếp xúc với người khác. Từ khi còn nhỏ, tôi đã không thể hiểu được việc tại sao tụi con gái hay chụm đầu vào nhau nói xấu một ai đó, để ý nhất cử nhất động của ai đó rồi phán xét. Việc của tôi được lập trình từ khi đi học là phải học thật giỏi, mục tiêu và sự chú ý của tôi luôn là vị trí đầu tiên trong lớp.

Thực ra, tôi luôn cảm thấy mình có hơi khác thường với người khác, nên thỉnh thoảng tôi cũng cố gắng đi theo một nhóm bạn nào đó và nghe họ kể về đứa con gái họ không ưa hay chàng trai mà họ mến. Tôi chỉ ngồi yên lặng và lắng nghe, hoàn toàn không biết phải nói gì trong những buổi trò chuyện như thế, và cũng không có ý định mở miệng.

"Thôi nào, Quyên, đừng giận tớ nữa mà. Tớ nghe nói những người không chọn được ai đăng kí cùng phòng sẽ được xếp chung với nhau. Cậu sẽ không ở một mình đâu mà."

Tôi thở dài và ngầm tha lỗi cho Hà.

"Được rồi, tớ biết mà. Chỉ là tớ không quen ai quá thân và có ý định chung sống với họ vài ngày. Điều đó thật không thoải mái."

"Tớ biết tớ biết mà, kì nghỉ kỉ niệm 100 năm ngày thành lập trường này sẽ có kế hoạch rõ ràng, cậu chỉ ở trong phòng lúc thức dậy, nghỉ ngơi và đi ngủ vào ban đêm thôi!"

"Cả tắm rửa nữa chứ."

"Thì cả tắm rửa nữa!"

Hai chúng tôi bật cười thành tiếng. Dù sao tôi cũng không phải loại người hẹp hòi với bạn thân của mình. Cũng không thể trách cậu ấy, bởi vì ý định ban đầu của tôi có lẽ là ở chung phòng với Phan, cậu ấy mới là người nên trách tôi.

Thực chất hiện tại đã là cuối tháng, chỉ còn vài ngày nữa là chúng tôi sẽ có kì nghỉ dài hạn trong một tháng. Lần này nhà trường thực sự chịu chi cho sinh viên, chỉ bởi hiệu trưởng mới  được bổ nhiệm mới đến trong năm nay.

"Nam, cậu lại đi tập gym à?"

Nam là một trong hai người bạn thân nhất của tôi hồi còn học cấp ba. Khi lên đại học, ba người chúng tôi mỗi người chọn học một ngành học riêng biệt. Về chuyện đó, chắc có lẽ phải tốn thêm nhiều thời gian vì đó là một câu chuyện khá dài về ngành học của chúng tôi. Nam hiện tại đang học kiến trúc ở một trường đại học hầu hết đều là nam sinh viên. Cậu ta có vẻ ngoài rất được, cao một mét tám, cơ bụng săn chắc, gương mặt điển trai, là hình mẫu chồng quốc dân điển hình của mọi cô gái. Thế nhưng, đối với tôi thì vẻ ngoài đó chẳng có tác dụng và ảnh hưởng gì đến tôi cả. Chúng tôi đã chơi với nhau từ năm lớp 10, tính cách của cậu ta hoàn toàn khác xa so với vẻ bề ngoài cực phẩm đó.

"Này Quyên, cậu nhìn cơ bụng của tớ xem? Sáu múi nhé!"

Tôi bật cười khúc khích, trong khi đang nằm một cách thư giãn trong phòng kí túc xá.

"Thôi đi ông, để cơ bụng đấy mà khoe với người yêu tương lai đi. Tôi chỉ thích mấy tỷ tỷ lạnh lùng thôi."

Nói chuyên với Nam, tôi luôn thẳng thắn và cảm thấy vô cùng thoải mái. So với cô bạn thân cấp ba còn lại, tôi thích nói chuyện với Nam hơn. Có lẽ là do tôi cảm thấy dù tôi có nói gì, bày tỏ điều gì với Nam thì cậu ta cũng chỉ luôn cười và không phàn nàn bất cứ điều gì. Đây là người bạn thân mà tôi cảm thấy vô cùng quý trọng.

"Này nhé, đừng có tham lam. Cậu giàu đi, rồi thuê một chiếc du thuyền với vài mỹ nữ trên đó, sau đó phải mời tôi đến đấy. Cậu không thể một mình hai tay ôm hai mỹ nhân được, phải chia cho tôi một ít người đẹp nữa chứ." 

Tôi lại cười không ngậm được mồm. Nam thật sự rất biết cách nói chuyện với tôi. Cậu ta mê tập gym như điếu đổ, nếu có cơ hội, cậu ta sẽ cởi trần khoe cơ bụng sáu múi và những cơ bắp săn chắc của mình cho tôi thấy.

"Cậu thật kì lạ đấy, hình tượng nam thần lạnh lùng trong mắt các cô gái mà lại trông như con nít thế này à? Cứ hở ra là khoe cơ bắp!"

"Cậu không thấy đẹp à?"

Nam vừa nói vừa gồng cơ bắp hai tay cậu ta lên để lộ ra những đường máu và cơ cuồn cuộn, môi cậu ta mím lại trông thật buồn cười.

"Haha, các cô gái sẽ tức tôi đến chớt nếu họ biết rằng tôi được xem những điều họ thèm muốn hàng ngày như thế này đấy!"

Tôi bốc một nắm bim bim đút vào miệng, vừa nhai vừa nói đùa. Đợt kiểm tra cuối kì đã kết thúc vào tuần trước, tuần này là tuần mà tôi cảm thấy có quá nhiều thời gian rảnh trước khi bước vào kì nghỉ bận rộn tiếp theo. Tôi đã thường xuyên gọi điện video cho Nam suốt vài tháng qua, cũng chẳng nhớ rõ từ nhi nào tần suất gọi điện dày đặc như vậy. Nhưng tôi chẳng cảm thấy làm sao cả, và cũng chẳng có cảm giác gì khi gọi điện cho Nam nhiều như vậy. Tôi nghĩ Nam buồn chán nên gọi cho tôi, và tôi cũng thế. Những cuộc gọi này là một cách hay để giết thời gian khi tôi chẳng muốn đi đâu cả.

Cạch. Tiếng cửa mở ra, gương mặt đẹp lạnh lùng và quen thuộc ấy bước vào. Cậu ấy vẫn bình tĩnh như vậy, cũng vẫn không đếm xỉa gì đến tôi cả.

"Hello, Phan. Ninh đâu?"

Tôi cố gắng bắt chuyện một cách tự nhiên nhất, trong khi đầu óc và não bộ rối thành một đoàn.

"Đi chơi rồi." 

Ngắn gọn và cụt lủn, Phan trở về giường của mình và bắt đầu đeo tai nghe vào.

Cậu ấy lại như thế. Tôi hiểu những gì cậu ấy muốn truyền tải. Ninh là một cô gái ăn chơi, thường xuyên đi chơi với những người con trai khác nhau. Cô ấy hơi thấp, ba vòng đầy đặn và có gương mặt trắng bóc. Cô ấy biết chính xác những gì bọn con trai cần. Còn Phan, kể từ lần đầu tiên gặp cậu ấy trong kí túc xá hồi năm nhất, tôi đã bị thu hút một cách mạnh mẽ ngoại hình lạnh lùng và hơi có phần nam tính của cậu ấy. Lúc đó, Phan vẫn để tóc dài và cột đơn giản chúng ở phía sau. Tôi trong vô thức đã luôn bám theo cậu ấy bất kể là đi lên lớp, hay bất chợt thấy cậu ấy ở đâu đó. Tôi không phải kiểu người sẽ giấu diếm cảm xúc của bản thân mình.

Ban đầu, Phan không có phản ứng gì khi tôi cứ bám dính lấy cậu ta như một lọ keo. Dần dần cậu ấy đẩy tay tôi ra và không cho tôi lại gần nữa. Cậu ấy nói chuyện rất nhiều với người khác, và họ đều thích ở gần cậu ấy vì cách nói chuyện có duyên và không làm mất lòng ai. Duy chỉ tôi, cậu ta sẽ luôn cực kì kiệm lời. Tôi cảm thấy cực kì khâm phục bản thân mình vì dù bị hắt hủi nhiều đến vậy, tủi thân nhiều như vậy, tôi vẫn bày ra bộ mặt vui vẻ với Phan mỗi khi nhìn thấy cậu ấy. Suốt một năm đó, tôi không biết liệu Phan thích con trai hay con gái, có lẽ là con trai, vì cậu ấy cực kì ghét tôi chạm vào. Có lần tôi đã hỏi cậu ta, một cách thẳng thắn.

"Phan không thích tớ, là vì tớ là con gái hả?"

Cậu ấy chẳng nói gì cả. Và tất nhiên, việc tôi thích Phan thì cả phòng kí túc đều biết cả. Ngày nào tôi cũng dính như keo với cậu ấy mà.

Đầu năm nay, Phan cắt tóc ngắn giống con trai, thay đổi quần áo mặc thường ngày và có vẻ không còn u ám như trước. Tôi cảm thấy mông lung. Có lẽ cậu ấy thích phong cách đó, chứ vẫn thích con trai đi.

Suy nghĩ đó làm tôi dễ chịu hơn nhiều so với suy nghĩ: "Cậu ấy có lẽ thích con gái, nhưng không phải là mày, Quyên ạ".

"Này, Quyên. Nghĩ gì đấy?"

Nam gọi tôi quay lại thế giới thực, trông mặt cậu ta như vừa bị ai đó trộm sổ gạo.

"Đâu, tớ nghĩ kì nghỉ của trường sẽ có những gì, và tớ có quên mua cái gì để mang theo không ý."

"Hừm, cậu nói thật chứ? Hay cậu đang nghĩ về một tỷ tỷ xinh đẹp nào đó đấy?"

Tôi giật thót mình, vì tôi không đeo tai nghe nên giọng nói của Nam trong căn phòng tĩnh mịch này lại vang to một cách bất thường.

"Nói năng vớ va vớ vẩn, cái gì mà tỷ tỷ xinh đẹp? Tôi đang nghĩ làm thế nào để cho mọi người thấy cái tính cách trẻ trâu và lầy lội của cậu. Tôi sẽ xé rách mặt nạ của cậu để cho mọi người biết họ đã bị lừa!"

Giọng nói của tôi gay gắt đến độ, chính tôi cũng không nhận ra liệu sự gay gắt đó có phải là để che giấu điều gì đó trong tim hay không. Sau khi não chưa kịp nghĩ mà miệng đã đi trước, tôi chợt cảm thấy hối hận vì có vẻ như nó hơi gay gắt với Nam thật. Liệu cậu ấy...

"Hahaha, cậu thật đáng yêu. Này nhé, cậu không xé được đâu, vì chỉ có cậu và Liên thấy tính cách này của tớ thôi! Cậu còn non lắmmm!"

Liên là cô bạn thân cấp ba còn lại của tôi. Để nói về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, đó quả là một câu chuyện dài.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: