Sau khi uống chút nước đường, Hà đã tỉnh dậy. Cậu ấy nói rằng hồi trưa ăn hơi ít cơm, vì dạo này cậu ấy mắc chứng chán ăn. Vì đói nên đã ngất lịm đi. Thật may là chúng tôi kịp thời tìm thấy.
Hà có lẽ không thể tham gia leo núi với mọi người nữa, cậu ấy xin phép giáo viên và quay trở về phòng mình nghỉ ngơi. Tôi và Viên tiếp tục đuổi theo sát nút mọi người.
"Này..."
Viên cất lời, gương mặt cậu ấy vẫn lạnh lùng như vậy.
"Ban nãy xảy ra chuyện gì thế?"
Tôi trầm mặc mộ chút, sau đó quay ngoắt 360 độ nói cười với cậu ấy.
"Ơ, chắc tớ mệt chút thuiii. Làm sao đây, mỏi chân chít đi được!"
Tôi thở dài và sầu não.
"Cậu cho tớ mượn tay một chút nhé?"
Ôi, có chuyện gì mới được chứ? Chỉ là vứt đi những gì không đáng trụ lại trong tim mà thôi. Cảm giác thật nhẹ nhõm.
"Hửm? Ừm..."
Cậu ấy thật lạnh lùng.
Tôi khoác tay cậu ấy và tung tăng như một đứa con nít hồn nhiên.
"Tôi tưởng cậu điềm đạm lắm cơ."
Viên nhếch miệng cười, sau đó không hề đẩy tay tôi ra và chúng tôi tiếp tục leo núi.
Cảm giác cảnh giác khi nãy cuối cùng bị xoá bỏ. Tôi nhớ những lần khoác tay Phan, cậu ấy giằng ra một cách khó chịu kèm lời nói.
"Phiền thế nhỉ."
Tôi đã nghĩ liệu Viên có thấy mình phiền hay không.
Cậu ấy cuối cùng vẫn chấp nhận việc tôi khoác tay. Thật đáng yêu.
"Này nhé, tớ chỉ điềm đạm với những ai tớ xã giao thôi, những người tớ thực sự quý thì sẽ không giấu được tính cách thật í."
Tôi thật lòng thổ lộ. Tôi là thế, thẳng thắn nói ra mọi suy nghĩ trong đầu, vì tôi không để tâm người khác nghĩ gì cho lắm.
Chúng tôi đến nơi thì đã thấy mọi người check-in khắp nơi rồi, có lẽ chỉ còn hai đứa chúng tôi.
Phương đập bộp vào vai tôi. Cô ấy và mấy người khác cũng đang đứng đó.
"Này, hai người đi lâu thật đấy. Hà đâu rồi?"
Tôi giải thích ngắn gọn tình hình cho họ hiểu, sau đó chúng tôi thảo luận với nhau.
"Thiếu Hà thì làm sao có tấm ảnh đủ cả ba nhỉ? Hay tớ vào chụp cùng các cậu?"
"Không được đâu."
Linh ngăn cản.
"Mỗi người chỉ được có mặt trong ảnh check-in một lần để điểm danh, tránh trường hợp điểm danh nhiều lần hay nhầm lẫn thông tin với nhau đó."
"Ồ..."
Phương tỏ ra hiểu rồi và lùi lại.
Tôi cười xoà.
"Không sao đâu, chúng tớ chụp một ảnh hai người được mà, vì Hà đã được giáo viên cho phép nghỉ ngơi và không tham gia check-in rồi!"
"Cậu không phiền nếu chúng ta chụp chung chứ?"
Tôi lắc lắc tay Viên, chờ đợi một câu trả lời.
"Không phiền đâu."
Chúng tôi đã chụp được bức ảnh ưng ý, sau đó gửi lên nhóm chung. Mọi người cũng đều gửi ảnh lên nhóm chung để hoàn thành check-in. Lướt qua một chút, tôi thấy bức ảnh rạng rỡ Phan chụp cùng cô gái đó và Ninh, bức ảnh đó có nhiều lượt tim nhất.
Khẽ thở dài, tôi lặng lẽ cất điện thoại đi và nhìn lên bầu trời xanh. Không khí của núi rừng luôn khiến con người ta an tâm hơn rất nhiều.
Buổi tối đến, sau khi ăn uống và tắm rửa, chúng tôi bắt đầu tiến đến giai đoạn khó khăn.
Hai giường đôi, ba người, cho dù lựa chọn thế nào cũng không ổn. Hai người nằm một giường, người còn lại nằm một mình một giường sẽ có vẻ rất tủi thân.
Linh nhanh nhảu nói trước.
"Tớ nằm một mình một giường nhé, các cậu không phiền chứ?"
Ai da, đột nhiên có người giải quyết hộ vấn đề của cả ba người, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thực ra, nằm một mình hay hai mình đều được, nằm với Viên hay Linh đều được. Đều là người lạ cả, tôi sẽ nằm gọn vào một góc.
Nửa đêm, tôi cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh trăng chiếu rọi khắp căn phòng mà suy nghĩ, rồi lại khẽ thở dài. Cũng chẳng biết nghĩ gì, nhưng thật khó ngủ và mệt mỏi. Tôi đã giữ tư thế này cũng khá lâu rồi, vậy nên khẽ cựa mình một chút, rồi quay lưng lại.
Thịch.
Viên đang nằm mặt đối mặt với tôi, đây là lần đầu tiên trong đời tôi nằm cùng giường và gần gũi với ai đó.
Sẽ thật không phải nhưng, có lẽ tôi bắt đầu để ý đến Viên sau một thời gian ngắn biết đến cô ấy. Đến cả lúc ngủ, cô ấy trông cũng rất ngầu.
Những phiền não gì gì đó vài phút trước, đột nhiên không còn quan trọng nữa. Đầu óc tôi trống rỗng, và ánh mắt bắt đầu trở nên mơ màng...
Tiếng gọi của Linh khiến tôi bật dậy.
Vẫn mơ màng như vậy, tôi phải đợi một lúc để định thần lại mình là ai và đang ở đâu.
Viên và Linh đã chuẩn bị quần áo xong hết, Linh nghiêm túc ấn đôi kính cận dày cộp, nhăn mặt nói.
"Quyên, cậu không nên thức quá khuya, sẽ dậy muộn và bỏ lỡ lịch trình đó. Trông quầng thâm mắt của cậu kìa!"
Viên ngồi bên cạnh cười nhẹ, cô ấy có vẻ thích thú với diện mạo của tôi hiện tại.
Tôi bực bội.
Hừm, còn không phải do mấy thứ cảm xúc tình yêu tình báo này sao? Bày đặt thất tình làm gì không biết!
Tôi lén liếc sang Viên.
...
Hôm nay chúng tôi đi thăm những địa danh lịch sử nổi tiếng, và với một đứa mê sử như tôi, hôm nay quả là một ngày tuyệt vời biết bao.
"Này... Cậu có việc gì không thế?"
Hà có vẻ đã nhận ra điều gì đó, sau đó gặng hỏi tôi.
"Tớ có sao đâu?"
Tôi chỉ mỉm cười qua loa.
"Không đúng..."
Hà ra vẻ ngẫm nghĩ, đôi mày nhăn lại.
"Trông cậu hành xử cứ khác khác..."
Tôi búng vào trán cậu ta.
"Tớ đẹp hơn hả?"
"Không..."
"Ý cậu là tớ xấu xí sao?"
Tôi lộ ra vẻ mặt tội nghiệp.
"Không không... Không phải..."
Hà vội xua tay như phủ nhận những gì tôi nói. Cậu ấy trông thật bối rối.
"Tớ đùa thui."
Tôi phủi đít bỏ đi sau khi thành công trêu chọc cậu ấy.
Hướng dẫn viên vẫn huyên thuyên về những điều đã xảy ra trong quá khứ, nghe nó thật cuốn. Hóa ra, dưới chân chúng tôi đang đứng, có hàng ngàn hài cốt của những người lính yêu nước xưa. Họ đã hy sinh, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng để bảo vệ nơi chôn rau cắt rốn khỏi những kẻ man rợ ngoại lai.
Chuyến đi cuối cùng kết thúc bằng một lễ dâng hương. Không cần biết các anh tên gì, ở đâu, các anh có cùng một trái tim yêu nước còn đỏ hỏn, và chúng tôi luôn cảm thấy kính trọng và tự hào trong tim.
Sau khi kết thúc lễ dâng hương, chúng tôi kết thúc ngày tiếp theo của kì nghỉ.
Đi lướt qua đám đông, ánh mắt vẫn không tự chủ được nhìn về phía bóng dáng quen thuộc đó. Phan, và cô bạn đó đứng bên cạnh. Tôi chẳng còn cảm thấy sự bức bối và nhói đau nhè nhẹ trong tim như hôm trước nữa. Tôi học được thêm một bài học mới. Hóa ra, buông bỏ những thứ không cần thiết thực sự không khó khăn đến vậy.
Trong một tuần tiếp theo, chúng tôi được đi tham quan một số thắng cảnh nổi tiếng và có một số hoạt động ngoài trời. Mọi thứ đều diễn ra vô cùng thuận lợi. Chúng tôi đã có những kỉ niệm đẹp bên nhau, và tất nhiên, thỉnh thoảng tôi vẫn có chút liếc mắt sang đám người Phan, Ninh. Họ cùng phòng kí túc với tôi, và sau khi không ở cùng họ một thời gian, tôi chẳng cảm thấy buồn bã hay gì cả.
Nhớ lại trước chuyến đi, tôi đã cực kì lo lắng vì sợ mình không thể hòa hợp với ai trong đoàn.
Nhưng chúng đều là thừa thãi.
Có một điều đã dần thay đổi.
Tôi không biết từ khi nào mình luôn bám dính theo Viên. Có lẽ tôi thực sự cảm nắng cậu ấy.
Nhưng tôi sẽ thận trọng hơn lần trước.
Một tối nọ, trước khi mơ màng vào giấc ngủ, tiếng nói thì thầm của Viên vang lên khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.
"Cậu... thực sự khác xa so với lời đồn."
Tôi phải đợi một lúc để não bộ có thể load được những lời cậu ấy nói.
"Gì cơ? Lời đồn?"
Viên thở dài, sau đó nhỏ giọng.
"Trước kia, mọi người đồn rằng cậu là một người ích kỷ và tự cao, có chút thành tích là không để ai vào mắt cả. Bên cạnh đó, cậu còn thổ lộ tình cảm với rất nhiều người, cả nam và nữ."
"... Hả?"
Có lẽ nguồn thông tin này đến quá đột ngột, tôi vẫn chưa tiêu hóa được hết.
Những drama này lại xảy đến trên người mình, nghe thật cuốn.
"Còn gì nữa không?"
Tôi hỏi một cách háo hức. Có lẽ Viên nhận thấy thái độ của tôi quá khác xa so với cô ấy tưởng tượng.
"Gần hai tuần trôi qua, tớ nhận thấy cậu hoàn toàn trái ngược với lời đồn."
"Thật kì lạ."
Tôi buột miệng.
"Tớ chưa bao giờ tự nhận là sinh viên giỏi, tớ cũng chỉ thổ lộ tình cảm với một người sau khi lên đại học. Lời đồn về tớ có lẽ sẽ là những ý tưởng không tồi để viết thành một cuốn tiểu thuyết máu chó mất."
"Một người á?"
Viên thốt lên, có vẻ như mọi người đều có xu hướng quan tâm chuyện tình cảm hơn những chuyện khác.
"Ừm... Tớ nghĩ cậu biết cậu ấy, là Phan..."
Tôi cười trừ.
"Thực ra hôm đó tớ bật khóc, là vì tớ thấy cậu ấy hôn một ai đó. Chuyện đó thật trẻ con, tớ chỉ cảm thấy từ hôm đó mình bắt đầu hết thích cậu ấy rồi."
Viên im lặng, sau đó nhẹ giọng.
"Cậu có vẻ quyết đoán thật đó, không như tớ..."
"Sao cơ?"
Vì Viên nói quá bé, tôi không thể nghĩ ra được cậu ấy đang nói gì.
"Ngủ thôi nhé."
Viên đột ngột chuyển chủ đề, sau đó nằm sát lại gần tôi một chút.
Tôi căng thẳng chít đi được. Cậu ấy không biết là mình đang nằm gần nhau quá rồi sao? Chết tiệt, lần đầu tiên trong đời tôi lại nằm gần một ai đó như vậy.
Thôi kệ đi.
Vài ngày sau đó, tin đồn Phan và Hân là người yêu của nhau lan truyền khắp khoa. Hân là cô bạn gái dễ thương học ngành truyền thông, hai người đi với nhau trông thật đẹp đôi.
Cho dù tình cảm của tôi với Phan chắc chắn đã vơi đi ít nhiều, nhưng trong đầu tôi không tự chủ được mà đặt ra một loạt những câu hỏi khó chịu. Những câu hỏi đó dày vò tôi mấy ngày liền, khiến tôi mất ăn mất ngủ.
Cho dù đã nhìn thấy cảnh tượng đó, và đã ngờ ngợ hai người đó có mối quan hệ mờ ám với nhau, tôi vẫn không thể ngăn được sự khó chịu từ trong lồng ngực.
Phải, tôi thừa nhận tôi đang ghen tị.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)