Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5: Đi coi bói

92 0 0 0

"Tại sao không phải là mình?"

"Tại sao mình quen cậu ấy trước một năm, còn bày tỏ tình cảm với cậu ấy trong một năm, nhưng vẫn là kẻ thua cuộc?"

"Tại sao mình luôn thất bại trong tình yêu?"

"Mình không đủ xinh đẹp và dễ thương như cô bạn đó sao?"

"Trông mình quá xấu xí sao?"

"Mình không phải là gu của cậu ấy nhỉ?"

"..."

Tôi thực sự không thể thoát khỏi những câu hỏi tiêu cực này. Dù sao, tình cảm hơn một năm của tôi, từ bỏ thì dễ dàng thôi, nhưng sẽ còn nhiều điều cần phải suy nghĩ. Thực ra trên đời mình không thích sống hơn thua, nhưng thua thì mình không thích nhé. (trích... :))))))))

"Cậu nghĩ gì thế?"

Viên đưa mắt nhìn tôi, hỏi với chất giọng điềm đạm.

"Không có gì..."

Có lẽ trông mặt tôi đang vô cùng vặn vẹo méo mó. Tôi biết điều đó.

"Chúng ta có thể đi dạo quanh đây một chút để thư giãn."

Viên đột nhiên đưa ra lời đề nghị, sau đó Phương tán thành.

"Được đó, chúng ta sẽ đi khám phá những nơi không có trong lịch trình!"

"Nhưng chỉ nên đi gần thôi."

Ngọc nói, thật hiếm khi thấy cậu ấy mở lời.

Chúng tôi đã đi bộ ngắm nhìn phong cảnh và những con phố xung quanh. Chúng tôi chỉ có một tiếng trước khi phải quay trở về đoàn.

Không biết theo thói quen từ khi nào tôi luôn dính lấy cánh tay của Viên. Đã vài lần cậu ấy đẩy tay tôi ra và nói rằng hơi nóng.

Tôi sẽ vô cùng bứt rứt nếu không được ôm cánh tay của cậu ấy.

Chúng tôi đến một quán kem, gọi những món kem đầy màu sắc mát lạnh, sau đó tới nơi bán đồ lưu niệm. Mọi người tản ra trong cửa hàng, và họ đều để ý đến một món đồ nào đó, hoặc không thích gì cả.

Tôi chú ý đến một đôi vòng tay bằng bạc. Bằng một điều gì đó hối thúc, tôi đã mua đôi vòng tay đó mà không rõ lí do. Nhưng trông chúng thật đẹp.

"Hân?"

Tiếng nói mừng rỡ của Linh vang lên. Tôi theo bản năng ngước lên nhìn, thì thấy cặp đôi Phan - Hân đang đứng trước cửa hàng. Ồ, thật trùng hợp, trùng hợp một cách khó chịu. Tôi không nghĩ Linh cũng quen biết cô gái kia.

Mới hơn hai tuần không gặp mà tôi và Phan giống như đã trở thành hai người xa lạ. Thực ra trước kia cũng chỉ giống bạn cùng phòng không hơn không kém mà thôi. Cậu ấy nhìn về phía tôi, hai tay tôi nắm chặt đến nổi gân cốt.

Cậu ta đang nhìn khiêu khích mình sao? Cậu ta muốn nói rằng tình cảm của mình chả là gì với cậu ta, càng không đáng nhắc đến hay sao? Tôi trả tiền cho đôi vòng bạc đó, sau đó ôm tay Viên kéo đi.

"Trong này hơi ngột ngạt, tớ muốn đi mua nước. Cậu đi với tớ nhé."

Viên không biết đang suy nghĩ điều gì, nhìn tôi, rồi nhìn Phan, sau đó không nói gì mà gật đầu.

"Tớ không thích bầu không khí đó."

Sau khi đã cách xa vừa hàng một đoạn, tôi ỉu xìu.

"Cậu bận tâm đến hai người kia ư?"

"..."

Chúng tôi cứ đứng đó suốt mười lăm phút cho đến khi thấy những hình bóng còn lại lần lượt ra khỏi cửa hàng. Tất nhiên là không có Phan và Hân.

"Các cậu đi nhanh quá đấy."

Hà thở hồng hộc, sau đó khiển trách chúng tôi. Mỗi người đều mua một thứ gì đó đáng yêu, còn riêng Ngọc thì chẳng mua gì cả. Cậu ấy thật sự khá lãnh đạm đấy, dù trước kia cũng hay đi cùng tôi.

Chúng tôi trở về đoàn và tiếp tục chuẩn bị đồ đạc di chuyển sang nơi tham quan tiếp theo. Đến mỗi một nơi mới, chúng tôi đều được thưởng thức những món ăn ngon và đặc biệt của địa phương đó. Mỗi một nơi tôi đến, tôi đều cố gắng quay thật nhiều video và chụp thật nhiều hình ảnh như một cách để giữ lại những kỉ niệm.

Điểm đến tiếp theo của chúng tôi là một khách sạn gần chân núi. Phương rên rỉ khi biết được lịch trình.

"Ôi, chúng ta lại phải leo núi nữa à? Nhà trường thật biết cách khiến sinh viên không thoải mái!"

"Chưa chắc chúng ta sẽ phải leo núi đâu."

Linh sờ cằm ra vẻ ngẫm nghĩ.

"Phương, cậu không đọc kĩ lịch trình chút nào. Mấy ngày chúng ta ở đây sẽ chỉ tham quan một số ngôi chùa địa phương nổi tiếng và tới công viên giải trí mà thôi, sẽ không có vụ leo núi đâu!"

Hà tỏ vẻ trách móc. Có lẽ cậu ấy là người đã đọc lịch trình chuyến đi kĩ nhất trong nhóm.

"Này, tớ vừa xem được một video người ta review chỗ coi bói gần đây đó, chỗ đó rất nổi tiếng!"

Ngọc đang cầm điện thoại bỗng nhiên nói một cách vui mừng. Ồ, không ngờ cô ấy lại là người theo hệ tâm linh, giống tôi.

Tôi lập tức đến bên cạnh Ngọc và ngó vào điện thoại của cậu ấy.

"Ở đâu thế? Tớ đi với!"

"Các cậu còn tin vào mấy cái trò mê tín dị đoan đó sao?"

Viên nhếch môi, trông cô ấy thật đáng muốn đấm.

"Tớ tin về mảng tâm linh, vì tớ hồi nhỏ tớ hay gặp những trường hợp như vậy rồi."

Viên lại liếc mắt chúng tôi tỏ vẻ coi thường.

"Tớ không đi đâu."

Nói rồi cậu ấy xách va li đi thẳng về phía khách sạn.

Vì buổi sáng này là giờ tự do của sinh viên, nên chúng tôi chỉ việc về đoàn trước giờ ăn trưa.

Cuối cùng, chỉ có tôi, Ngọc và Linh đi xem bói. Linh đi với tâm thế "đi cho vui, dù sao ở phòng cũng không làm gì cả", cậu ấy phàn nàn như thế.

 Chúng tôi theo chỉ dẫn của Google Map, vào sâu trong ngõ nhỏ, và đi thẳng đến cuối đường. Linh lo lắng nhìn xung quanh.

"Ngọc, cậu chắc chắn là ở khu này sao? Liệu chúng ta có bị lừa không vậy?"

Ngọc bối rối.

"Chắc chắn ở trong này mà."

Chúng tôi đi đến trước một cánh cửa gỗ mục nát, biển hiệu bên trên đã bị bung một góc, treo lơ lửng, có tên là "Bà Ly Tarot".

Trông thật không đáng tin...

Chúng tôi nhìn nhau nuốt nước miếng, sau đó vẫn là tôi mạnh dạn bước lên gõ cửa.

Tiếng cửa gỗ kẽo cà kẽo kẹt mở ra, một người phụ nữ mặc bộ trang phục kì quái giống như phù thuỷ, tóc xù, đầu đội chiếc vòng có những phụ kiện lá vintage, nheo mắt nhìn chúng tôi.

Khẽ thở dài, ồ, tôi đã nghĩ gì thế này, ngôi nhà của một phù thuỷ già cỗi có cái mũi dài như mỏ quạ sao? Thật không thực tế.

"Các em tới đây xem bói sao?"

Người phụ nữ lên tiếng, giọng vô cùng dễ nghe.

"Vâng..."

Vậy các em vào đi.

Cô ấy mở cửa to hơn để chúng tôi bước vào bên trong, sau đó chúng tôi phải ngạc nhiên vì sự kì bí mà căn phòng đó mang lại, cùng hương trâm thoang thoảng dịu nhẹ trong không khí. Những viên đá thạch anh, đá thanh tẩy khổng lồ ở khắp phòng, cho dù trước đó tôi chẳng làm sao cả, nhưng ở trong một nơi toàn năng lượng thanh tẩy như vậy, bản thân tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

"Các em biết về tarot chứ?"

Cô ấy tự bao giờ đã ngồi phía sau một cái bàn, tự nhiên hỏi chúng tôi, trước mặt bàn bày ra rất nhiều lá bài màu sắc sặc sỡ.

"Em biết."

Cả tôi và Ngọc đồng thanh, Linh thấy vậy liền thì thầm hỏi.

"Tarot là cái gì vậy?"

Cô ấy giống như nghe thấy điều đó, sau đó mỉm cười nói.

"Tarot là một kiểu coi bói phương Tây, dùng những lá bài tarot để đoán định trước một phần tương lai gần, sau đó người đọc tarot sẽ đưa ra một số lời khuyên dành cho khách hàng của mình."

Cố ấy ngừng một chút rồi nói thêm.

"Tất nhiên sẽ luôn có những yếu tố ngoài lề. Người đọc cũng sẽ không thể xem hết cho khách hàng được nếu những lá bài của họ không muốn tiết lộ trước điều gì đó. Và, các bạn phải có một niềm tin nhất định đối với tarot. Nếu đi xem mà mang tâm thế "chỉ xem cho vui", khả năng cao các bạn sẽ không xem được đâu."

Linh ghé sát tai chúng tôi nói nhỏ.

"Sao trông giống lừa đảo thế nhỉ?"

Tôi đánh vào tay cậu ta một cái, sau đó nói.

"Tớ tin, vì bạn tớ cũng biết xem tarot đó."

Người tôi đang nhắc đến là Thuý, một người bạn qua mạng từ năm tôi học lớp mười cho đến tận bây giờ vẫn giữ liên lạc. Chúng tôi chưa từng có cơ hội gặp nhau, nhưng cậu ấy thi thoảng sẽ đưa cho tôi một số lời khuyên hữu ích trong những tình huống cấp bách, vì cậu ấy biết xem tarot. Chính vì vậy, một đứa không biết xem bói như tôi, hoàn toàn có một chút kiến thức về bộ môn này.

Linh đưa hai tay ra tỏ vẻ bất lực.

"Okay, okay, nghe cậu hết."

Ngọc là người đầu tiên xem tarot.

Cậu ấy ngần ngừ, sau đó hỏi nhỏ.

"Bố mẹ em trong tương lai sẽ như thế nào ạ?"

Tôi cũng có biết qua một chút tình hình gia đình của Ngọc. Bố mẹ cậu ấy suốt ngày cãi nhau vì những vấn đề lặt vặt, nhưng có lẽ hai người họ không phải là những người chịu nhiều sự tổn thương nhất trong ngôi nhà ấy.

Tôi khẽ thở dài.

Ngọc hỏi câu đó vì lẽ dĩ nhiên, hiện tại bố mẹ cậu ấy đang ly thân. Họ luôn lôi kéo Ngọc về sống với mình.

Người phụ nữ thần bí đẩy những lá bài đã được chìa ra thành một đường cong parabol đến trước mặt Ngọc, sau đó yêu cầu cô ấy bốc ra ba lá bài.

Ngọc lưỡng lự, sau đó bốc ra ba lá bài theo cảm tính: The Tower, The Fool, The Lover.

Cô ấy trầm giọng, sau đó giải thích.

"Bố mẹ của em sẽ đổ vỡ, mỗi người họ sẽ đi theo một con đường mới và gặp được tình yêu mới của đời mình."

Ngọc hơi sốc khi nghe điều đó, mặc dù có thể cô đã biết trước kết quả là như vậy.

Linh bật dậy và nói với giọng gay gắt.

"Chị nói cái gì vậy, sao lại trù ẻo gia đình người khác như vậy?"

Người phụ nữ vẫn bình tĩnh nhìn chăm chăm vào Ngọc, sau đó nói.

"Chị đoán, bố mẹ em đang trong giai đoạn rạn nứt. Có lẽ trước kia đã có nhiều vấn đề sẵn rồi, tích tụ nhiều quá nên trở thành tình huống như hiện tại."

Ngọc cúi đầu. Có vẻ như biết trước rồi càng làm con người ta tiêu cực hơn, nhưng sự tò mò bẩm sinh của mỗi người sẽ luôn thôi thúc họ muốn biết tương lai thế nào.

"Chị biết em đang bối rối, vì không biết sẽ theo ai. Nhưng em đừng lo, bố mẹ vẫn luôn yêu thương em, cho dù em có ở cùng họ hay không."

Ẩn ý trong câu nói rất rõ ràng.

Ngọc gật đầu, sau đó nói cảm ơn người phụ nữ.

Tiếp đó, Linh ngay lập tức ngồi xuống thế chỗ Ngọc. Ánh mắt của cô ấy giống như "em không tin".

"Thế, chị xem cho em xem em và người yêu hiện tại có thể dài lâu hay không?"

Linh luôn tự tin với tình yêu của mình. Cô ấy yêu Đức Anh, và là một cặp đôi khá nổi trong khoa.

Người phụ nữ xào bài và xếp nó thành một đường cong trước mặt cô ấy.

"Em hãy bốc ba lá đi."

Linh không chần chừ bốc liền ba lá cạnh nhau.

Three of Swords, Eight of Swords, Five of Cups. (Lá ba kiếm, tám kiếm, năm cốc)

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: