Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 137

487 0 2 0

” Vì sao ngươi lại làm như vậy?” Quốc vương ngẩng đầu nhìn Tề Chí An, thần sắc trầm thống: “Tham mưu trưởng sở đặc công đức cao vọng trọng, Tề thúc, ngươi đời này còn có cái gì không biết đủ? Bán quốc cầu vinh, kếm tiền bẩn, ngươi có mạng đều dùng sao?”

Tề Chí An nhớ đến trong cuộc gọi vừa rồi, ngữ khí của giáo sư không quá bình thường, trong lòng biết sự tình đã triệt để bại lộ.

Không vô thố và kinh hoảng, thần sắc cung kính trên mặt hắn dần dần biến mất, chuyển sang thẳng lưng, thần sắc kiêu căng nhìn quốc vương sau bàn dài, bình tĩnh tự nhiên mà trả lời: “Ta cầu không phải quang vinh, mà chỉ muốn thành lập một đế quốc mậu dịch tương xứng với năng lực của ta, để những nhân tài có năng lực, lại không được trọng dụng có đất dụng võ.”

Cuộc đời hơn ba mươi năm làm đặc công, Tề Chí An mỗi ngày tiếp xúc đều là thành viên vương thất đứng ở đỉnh cao quyền lực.

Những quý tộc bởi vì huyết thống mà trời sinh cao cao tại thượng, yên tâm thoải mái hưởng thụ hắn khúm núm cùng nhất nhất nghe lệnh.

Ngày tháng như vậy không có kết thúc, đồng thời sẽ kéo dài thời thời đại đại, mãi đến khi kẻ cầm đâu băng nhóm buôn lậu quốc tế liên hệ với hắn.

Chân chính khiến Tề Chí An động tâm, cũng không phải lợi ích cũng không phải đồng ý cho hắn, mà là một nhóm người chuyên nghiên cứu những thiết bị công nghệ cao bọn họ giao có hắn, đó là nền tảng để hắn xây dựng thế lực ngầm của mình.

Đây mới là động cơ phạm tội của hắn.

Trải qua mười hai năm, vụ án buôn lậu quốc bảo cuối cùng được phá.

Sau khi về nước Hạ Mộc không lâu, nhận được huân chương thập tự tối cao do CGA trao tặng.

Sự tích anh dũng” Nữ cảnh một mình triệt phá băng nhóm tội phạm.” Rất nhanh lan truyền trên các phương tiện truyền thông.

Hạ gia hơn mười năm chịu oan khuất, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt công chúng, dẫn phát làn sóng tranh luận rất lớn.

Ngoại trừ kính nể cùng cảm thán đối với sự anh dũng và cơ trí của nữ cảnh quan, rất nhiều dân chúng đặt ra nghi vấn đối với vụ án năm đó.

Một tổ chức tội phạm quy mô không tính là khổng lồ, quốc gia thực sự không đủ thực lực phá án sao?

Vì sao mười mấy năm qua không phá được, khiến một gia đình bình thương gánh tội oan? Vốn dĩ, dân chúng chỉ là đăng một số bình luận oán giận trên internet, mãi đến khi có một cư dân mạng nước ngoài, nặc danh tuôn ra một tin tức.

Vụ án này, từ năm tháng trước, đã được vương trữ tiếp nhận, một đêm trước khi triệt phá thành công, hơn mười đặc công đang truy tìm căn cứ của băng nhóm tội phạm bỗng nhiên nhận được mật lệnh triệu hồi khẩn cấp.

Cuối cùng, hành động thất bại trong gang tấc, quyền hạn của vương trữ cũng bị đóng băng.

Tin tức này sau khi xuất hiện, rất nhanh được các mạng xã hội gỡ xuống, nhưng lại không đỡ được nghìn vạn dân chúng điên cuồng chia sẻ, dẫn phát sóng to gió lớn.

Không nghi ngờ gì, có thể ra mệnh lệnh triệu người về, đơn giản là quốc vương hoặc vương hậu, mà vương hậu xưa nay không có hứng thú với chính sự, như vậy chân tướng có thể dễ dàng đoán được.

Dân chúng cũng không rõ vì sao quốc vương muốn cản trở tra án, các loại suy đoán đáng sợ điên cuồng lan tràn.

Tự lúc quốc vương kế vị đến nay, lần đầu tiên chịu nhiều ảnh hưởng tiêu cực từ dư luận như vậy, cuối cùng không chịu nổi áp lực, tổ chức một cuộc họp báo quy mô lớn, công khai xin lỗi vì bản thân thiếu trách nhiệm đối với vụ án buôn lậu quốc bảo, cũng xin lỗi gia đình bị tội oan, sau đó, quốc vương dựa theo tổ huấn, đăng 《 chiếu thỉnh tội 》 trên nhật báo quốc gia.

Cả nhà Hạ Mộc rơi vào thoải mái cùng hưng phấn chưa từng có trong mười năm qua.

Đều nói vết sẹo lành rồi sẽ quên đau, lúc Trầm Tiểu Ngọc được đưa vào toà án, vợ chồng Hạ gia chỉ bình thản đứng ở một bên.

Hạ Mộc vốn dĩ vẫn lo lắng, ba mẹ kích động khả năng sẽ xông lên đánh nàng, cho nên mời theo vài đồng sự, duy trì trật tự hiện trường.

Kết quả,  hai vợ chồng này từ đầu chí cuối chỉ như người ngoài cuộc, hoàn toàn không kích động, trên mặt còn mang theo nụ cười.

” Các ngươi không hận nàng sao?” Hạ Mộc hỏi ba mẹ.

” Dĩ nhiên hận.” Tô Ngữ Mạt liếc nhìn bóng lưng Trầm Tiểu Ngọc bị áp giải vào xe cảnh sát, oán hận nói: “Ngao Hằng đối với nàng tốt như vậy, nàng lại làm ra loại chuyện tán tận lương tâm này. Món nợ này giao cho pháp luật tính toán với nàng đi, sau này nàng cũng sẽ xuống địa ngục, không cần phải ô uế tay của chúng ta.”

Hạ Thụy An vẻ mặt đắc ý nhướng mày của Hạ Mộc: “Hai người già bọn ta, hiện tại chỉ cần chịu trách nhiệm kiêu ngạo, kiêu ngạo vì nữ nhi anh hùng của chúng ta.”

Tô Ngữ Mạt cười rộ lên, tiến lên giúp Hạ Mộc chỉnh lại huân chương trước ngực, còn cúi đầu thổ một cái, dùng tay áo cẩn thận lau chùi…

” Ai nha được rồi được rồi!” Hạ Mộc xấu hổ: “Đừng lau nữa, có người đang nhìn đây.”

Đúng lúc này, Tề Chí An cũng bị áp giải vào pháp viện, lúc đang ngang qua cửa, hắn cùng với Hạ Mộc bốn mắt tương giao.

Hai người đều không lên tiếng.

Hạ Mộc thần sắc bình tĩnh, mặt không biểu tình mà nhìn kỹ hắn, mãi đến hắn đi qua, cô cũng không lên tiếng.

Tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu.

Chủ mưu phía sau màn tội ác ngập trời này, sắp nghênh đón phán quyết nghiêm khắc nhất, lúc này vẫn phong độ có thừa như trước.

Nếu như không phải đồng phục phạm nhân và còng tay trên tay, hắn nhìn qua, gần như chỉ là đến tham dự một buổi họp quan trọng.

Sau khi Tề Chí An bước vào cửa, bỗng nhiên dừng chân, lại quay đầu nhìn về phía Hạ Mộc,  vẫn là dáng vẻ thân sĩ, không nhanh không chậm mà lên tiếng: “Ta vẫn không rõ, tiểu vương trữ rốt cuộc vì sao lại một lòng một dạ với ngươi, hiện tại đã biết rõ, nhưng cũng quá muộn rồi.

Sai lầm lớn nhất của ta, chính là từ đầu đến cuối, chưa từng xem ngươi là đối thủ của mình.

Hạ tiểu thư, ngươi là một người quyết đoán,  bất luận là đối với kẻ địch, hay là đối với chính ngươi.”

Hạ Mộc dừng chốc lát, hé miệng cười, chỉ đáp lại hai chữ: “Cảm ơn.”

Đây có thể là sự công nhận lớn nhất của Tề Chí An đối với người khác trong cuộc đời này của hắn, một đối thủ cường đại khiến hắn phớt lờ.

Sau khi vụ án kết thúc, vẫn còn một vấn đề vướng tay chân – Ngao Cốc.

Hạ Mộc biết, Ngao Cốc từ đầu đến cuối đều bị Trầm Tiểu Ngọc giấu diếm, cũng không tham dự hành vi phạm tội, nhưng tội danh của nàng rất khó rửa sạch.

Then chốt là, bản thân Ngao Cốc cũng không thoát tội.

Ngao Cốc triệt để rơi vào tuyệt vọng, hoàn toàn không phối hợp thẩm vấn.

Nàng tuổi nhỏ mất cha, sau khi thành niên lại phải mở to mắt nhìn mẹ mình thân bại danh liệt, bị xử tử hình.

Nàng thậm chí cảm thấy bản thân cũng dơ bẩn.

Trong lúc hỗ trợ điều tra Trầm Tiểu Ngọc cực lực biện hộ cho Ngao Cốc, một lòng muốn bảo vệ nữ nhi của mình, nhưng Ngao Cốc không chịu phối hợp, thậm chí cố ý thừa nhận một số tội danh, một lòng muốn chết.

Hạ Mộc rất muốn cứu Ngao Cốc, nếu như không phải Ngao Cốc không chút che giấu tiết lộ tin tức của Tề Chí An cho cô biết, cô cũng không có cách nào thuận lợi hoàn thành kế hoạch.

Cô vài lần vào trại giam, Ngao Cốc vẫn không nói lời nào, ba mẹ cô cũng khuyên Ngao Cốc phối hợp, nhưng chung quy không có tác dụng, ai có thể ngăn cản một người đâu một lòng muốn chết?

Trước khi Trầm Tiểu Ngọc bị hành hình, Hạ gia đóng tiền bảo lãnh Ngao Cốc ra, cùng nhau tiễn đưa.

Bầu không khí vẫn rất trầm mặc, Trầm Tiểu Ngọc không mặt mũi nói chuyện với nữ nhi, trước khi đi, nàng quỳ trên mặt đất, dập đầu với vợ chồng Hạ gia, cầu bọn họ nể tình Ngao Hằng, cứu Ngao Cốc.

Ngao Cốc bỗng nhiên cười khổ một tiếng, giương mắt nhìn về phía mẹ mình, khàn giọng trầm thấp: “Cứu nghiệt chủng được tiền bẩn nuôi lớn như ta?”

” Ngươi không phải nghiệt chủng!” Trầm Tiểu Ngọc dường như dùng hết sức lực cuối cùng, gào thét như điên rồi: “Ngươi còn nhớ rõ năm ấy, bà ngoại ngươi bệnh nặng thiếu tiền, ta lúc đầu chỉ muốn cầm số tiền đó ứng phó lúc nguy cấp, ba ngươi vốn dĩ cũng có thể giả chết, trốn ra nước ngoài, Tề Chí An chỉ lập mưu lừa gạt vợ chồng Hạ gia đến viện bảo tàng, để cho bọn họ gánh hết tội danh, chết không đối chứng!”

” Chính là đêm đó, ba ngươi mãi đến cuối cùng cũng không chịu thỏa hiệp, hắn đổi hướng xe, đâm chết sát thủ mai phục ám sát vợ chồng Hạ gia! Để yểm hộ bọn họ trốn thoát, nên ba ngươi mới…”

Trầm Tiểu Ngọc khóc rống nhìn Ngao Cốc: “Ngươi từ nhỏ đến lớn cũng giống y như ba ngươi, sạch sẽ ngay thẳng, trong mắt không cho phép có một hạt cát. Ba ngươi là một anh hùng! Đáng chết là ta, ngươi là hài tử của anh hùng! Dựa vào cái gì không thể đường đường chính chính mà sống tiếp!”

Lời nói của nàng, khiến Tô Ngữ Mạt và Hạ Thụy An lại nghĩ đến một đêm kinh hồn kia.

Họng súng băng lãnh nhắm thẳng vào đầu bọn họ, trong thời khắc sắp kéo cò, một chiếc xe màu hổ phách đột nhiên lao đến, đánh bay đám người  kia, cứu bọn họ trong lúc chỉ mành treo chuông, lớn tiếng quát: “Chạy mau!”

Giờ phút này, nữ hài áo đen quần đen đứng bên cạnh —

Đôi mắt kim sắc, mũi cao, khuôn mặt thanh tú trầm mặc kiên nghị, rõ ràng chính là dáng vẻ của Ngao Hằng lúc còn trẻ.

Nàng là vô tội, nàng là nữ nhi của anh hùng.

Cuối cùng, Hạ gia liều mạng dốc hết toàn lực chứng thực sự trong sạch của Ngao Cốc, giúp nàng chuyển quốc tịch về nước, vào trường đại học của Hạ Đóa Đóa, tiếp tục học tập.

Hạ Đóa Đóa cảm thấy, Ngao Cốc chính là một tảng đá sưởi không ấm.

Buổi trưa ăn ở căn tin, chỉ cần Hạ Đóa Đóa đến trước, nhất định sẽ giúp Ngao Cốc gọi món.

Nhưng mỗi lần nàng chờ được cũng không phải là cảm ơn, mà chỉ là Ngao Cốc ngại cô gọi món ăn không hợp khẩu vị!

” Lần trước rõ ràng ngươi cũng gọi món này!”

Trải qua tay ngươi, sẽ có mùi măng!”

” Lần sau ta không gọi giúp ngươi nữa!”

” Cầu còn không được.”

Hạ Đóa Đóa cực kỳ phẫn nộ bưng bàn ăn, quyết định không ngồi cùng bàn với Ngao Cốc, quay người lại, không cẩn thận đụng phải một nam đồng học.

Nam đồng học cuống quít lau nước canh dính trên quần áo, ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Hạ Đóa Đóa, nhất thời tức giận chế nhạo nàng: “Ngươi đi đứng nên mang theo đôi mắt a béo tỷ! Thể trạng nhỏ bé này của ta, nào chịu được phì bà đụng phải?”

Là bạn học cùng khoa, Hạ Đóa Đóa đã sớm quen với loại trào phúng này, mặc kệ là có ác ý hay không, nàng nhăn nhó đáp lại: “Xấu hổ…”

Nàng còn chưa nói xong, bên cạnh bóng người nhoáng lên, ‘bịch’ một tiếng, nam sinh kia đã bị một bóng đen đụng đến lui lại vài bước, đặt mông ngồi dưới đất, kính mắt cũng rơi mất.

Hạ Đóa Đóa mục trừng khẩu ngốc….

Ngao Cốc vẻ mặt hờ hững tiến lên hai bước, khom người vươn tay với nam sinh, lạnh lùng nói: “Xấu hổ, đụng phải ngươi, thể trạng nhỏ bé này của ngươi, đi đường phải chú ý tránh né, ai đụng một chút ngươi cũng chịu không nổi.”

Nam sinh nghe vậy vừa muốn phát hỏa, nhấc mắt, đối diện đôi mắt kim sắc băng lãnh dựng thẳng, nhất thời không lên tiếng nữa, xám xịt nhặt lên kính mắt, chạy.

Ngao Cốc vỗ vỗ tay, lặng lẽ ngồi trở lại bàn ăn.

Hạ Đóa Đóa yên tĩnh bưng thức ăn thả lại trên bàn của Ngao Cốc, cung kính mà xin chỉ thị: “Lão đại, ngươi muốn uống nước trái cây không?”

Trên màn hình tinh thể lỏng góc Đông Nam căn tin, đang phát một đoạn quảng cáo.

Quảng cáo sắp kết thúc, trong căn tin bỗng nhiên truyền đến liên tiếp những tiếng ‘xuỵt’.

Hạ Đóa Đóa mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện một đám omega thần sắc hưng phấn, ngón trỏ đặt trên môi, ý bảo mọi người chớ có lên tiếng, sau đó vẻ mặt si mê tập thể nhìn về phía màn hình quảng cáo.

” Cái gì là công chính?”

Nương theo âm nhạc trầm thấp, trên màn hình một mảnh đen kịt, sau đó hiện ra hình ảnh một đôi chân dài bước xuống xe.

Một đôi chân thon dài thẳng tắp được đặc tả, khập khiễng đi về phía bóng tối, càng đi càng xa.

Hạ Đóa Đóa trợn to đôi mắt, nàng dường như nghe thấy được giọng nói của Trứng Cuốn điện hạ!

” Trong quy tắc trò chơi, phế vật không có quyền yêu cầu công chính.”

Giọng nói trầm thấp, bối cảnh u ám, dường như kéo khán giả vào trong vô tận hắc ám.

Tất cả omega trong căn tin ngừng thở, thần sắc si mê chăm chú nhìn màn hình.

Nữ sinh bàn bên cạnh trợn trắng mắt, oán giận nói: “Đoạn trailer này còn muốn phát mấy ngày? Vạn nhất omega trong trường chúng ta cầm giữ không được, động dục tập thể làm sao bây giờ?”

Thời gian trước, Hạ Đóa Đóa bởi vì chuyện trong nhà tạm nghỉ học, đối với xu hướng thịnh hành trong trường cũng không phải rất rõ ràng, nên lập tức quay đầu hỏi học tỷ: “Cái gì mà trailer?”

Học tỷ bĩu môi: “Dạ Mạc Tương Chí a, trailer của nhân vật phản diện, cái này ngươi cũng không biết? Được tung ra ba ngày rồi, bạn cùng bàn của ta mỗi ngày cầm điện thoại có thể xem ba trăm lần.”

Hạ Đóa Đóa kinh ngạc nhìn về phía màn hình, hình ảnh thay đổi, có một hình ảnh nàng rất quen thuộc.

Gian nan bước đi giữa trời tuyết, nam chính và Quyển Quyển đánh nhau trên cầu vượt, cuối cùng, hình ảnh lần nữa trở lại trong ga ra u ám, đôi chân dài khập khiễng tiếp tục đi về phía trước.

” Ta chỉ có leo lên vị trí cao nhất…”

Ống kính chậm rãi nâng lên, lui về phía sau, lôi ra một bóng lưng hoàn mỹ, sau đó ba trăm sáu mươi độ xoay tròn.

Cuối cùng, người què xoay người, đôi tử đồng khẽ động, xuyên qua hàng mi dài, tựa như khiêu khích nhìn về phía màn ảnh, nhếch khóe môi, trầm giọng nói: “… Mới có thể khiến bọn họ tuân thủ quy tắc trong trò chơi của ta.”

Vài âm thanh của  kim loại rơi xuống, phụ đề sắc bén tựa như lưỡi dao, dường như cắt vỡ hắc ám, xuất hiện bên trái khuôn mặt yêu dị —

Diễn xuất: Đoạn Tử Đồng

” A a a a a!”

Trong nháy mắt, trong căn tin tràn ngập tiếng hò hét điên cuồng, gần như muốn chọc thủng nóc nhà.

Hạ Đóa Đóa bị một nữ sinh bên cạnh ôm lấy, bên tai truyền đến tiếng thét đinh tai nhức óc: “Cuối tuần sau sẽ công chiếu a! Ngươi nhìn thấy không! Là điện hạ! Đó là Trứng Cuốn điện hạ a a!”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16