Bách Hợp Tiểu Thuyết

Phiên Ngoại 6

970 0 2 0

” Đó là vệ y số lượng có hạn ta vừa mới mua!” Vương hậu đứng trước cửa sổ, nổi trận lôi đình nhìn hai cánh vươn ra phía sau lưng của long tể nhà mình, đâm rách vệ y nàng mới mua, trong nháy mắt biến mất phía chân trời.

 

” Sau này ngươi cả đời mặc quần ý người hâm mộ tặng đi!” Vương hậu hướng phía bầu trời hét lớn một tiếng, dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt.

 

* * * *

 

Sau khi thành niên, mọi người luôn gặp rất nhiều chuyện chưa bao giờ tưởng tượng đến, những chuyện này mang đến một ít vấn đề hoặc xấu hổ hoặc khó xử, làm cho người ta căn bản không cách nào dũng cảm đối diện.

 

Cho nên, Trứng Cuốn điện hạ lựa chọn ‘không đối diện’, chuyển sang đội mũ trùm sau áo, che khuất đầu và nửa khuôn mặt, sau đó dùng truyền đơn che khuất khuôn mặt, lén lút đi đến quầy tiếp tân của bệnh viện, trầm thấp hỏi lễ tân: “Xin hỏi muốn phá thai nên đi chỗ nào?”

 

Lễ tân ngẩng đầu, thấy chính là một tấm truyền đơn, in một ngôi sao nổi tiếng mỉm cười khiêu khích.

 

Lễ tân đầu tiên là sững sốt, rất nhanh phát hiện ra bệnh nhân ‘lai lịch đáng nghi’ trước mắt, là một alpha không hơn không kém, bên cạnh cũng không có người nào khác.

 

Cái này không thích hợp rồi, lễ tân ánh mắt sắc bén, nhìn chằm chằm tấm truyền đơn che khuất khuôn mặt người đó, trong lòng oán thầm, ngươi một alpha, phá thai cái quỷ gì? Muốn tiếp cận cũng không  thể lung tung tìm đề tài?

 

Lễ tân năm ngoái mới vừa vào bệnh viện thực tập, gặp gỡ một phần tử khả nghi tương tự, cầm tạp chí 18+, đến cùng nàng trò chuyện về quá trình thụ thai.

 

Một lần đó, nàng trong lúc kinh hoảng ấn chuông cảnh báo, kẻ quấy rối nàng cũng bị bảo an bệnh viện giao cho cảnh sát.

 

Lúc này đây, nàng dĩ nhiên cũng sẽ không lưu tình, thần không biết quỷ không hay đã đưa tay đến gần núi cảnh báo bên dưới bàn….

 

” Ngươi muốn làm gì?” Phần tử khả nghi bỗng nhiên quát lớn một tiếng.

 

Lễ tân giật mình rụt tay, phần tử khả nghi này thực sự là nhạy cảm khác thường, che cả khuôn mặt cũng phát hiện cử động của nàng!

 

” Ngươi muốn làm gì?” Lễ tân khẩn trương nhìn chằm chằm phần tử khả nghi.

 

” Lời này hẳn là ta hỏi ngươi!” Phần tử khả nghi che mặt âm điệu lên cao hai độ, không kiên nhẫn thấp xích: “Ta hỏi ngươi phòng phá thai ở nơi nào, ngươi ấn chuông báo động làm gì? Đừng gây phiền toái cho ta!”

 

Lễ tân vàng thật không sợ lửa trả lời: “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”

 

Phần tử khả nghi trốn sau truyền đơn, giận dữ bật cười: “Buồn cười! Ở đây không phải nơi hướng dẫn sao? Ta vì sao không thể hỏi? Ngươi đang làm lỡ thời gian của ta!”

 

Một đoạn đối thoại dài, khiến lễ tân nghe ra khác thường, giọng nói này…. Thế nào giống như vương trữ?

 

Đôi mắt lễ tân đột nhiên sáng ngời, ngẩng đầu, thấy phía sau truyền đơn lộ ra đỉnh đầu của phần tử khả nghi – tóc quăn buộc ở sau đầu, màu tóc dưới ngọn đèn hơi phiếm ánh kim.

 

Chốc lát, lễ thư khiễng chân, báo vài quầy lễ tân, cúi đầu vươn cổ, nhìn về phía đôi chân dài của người kia.

 

Không sai! Người này là Trứng Cuốn điện hạ! Tỉ lệ vóc người này, hóa thành tro nàng cũng nhận ra!

 

Lễ tân buông mép bàn ngẩng đầu, kinh ngạc che miệng lại, nhìn Trứng Cuốn điện hạ nghẹn ngào hút không khí: “Điện… Điện…”

 

Loại lắp bắp dẫn theo tiếng hút không khí này, Trứng Cuốn điện hạ vô cùng quen thuộc.

 

Nếu như mặc kệ, trong vòng mười giây, nữ nhân trước mặt có khả năng dùng âm cao tám độ hô lớn hai chữ ‘điện hạ’.

 

Sau đó toàn bộ sinh vật trong sảnh đều sẽ vậy đến xin kí tên, chụp ảnh chung.

 

Thậm chí có dân chúng sẽ lôi kéo điện hạ không cho đi, một cú điện thoại đem thân thích bạn tốt đều gọi đến, chụp chung cũng phải chụp từ đầu đường đến cuối đường, sủng vật cũng tuyệt không bỏ quên.

 

Thế là,  lễ tân vẫn chưa kịp gọi ra trước mặt nhoáng lên, tấm truyền đơn rơi xuống, hé ra khuôn mặt đường nét tinh xảo, trong nháy mắt hiển lộ trước mặt nàng.

 

Lễ tân giống như là bị người ấn nút tạm dừng, hô hấp đình chỉ, cả người như là bị hút vào đôi tử đồng thâm thúy.

 

” Đừng lên tiếng, hãy nghe ta nói.” Đoạn Tử Đồng ánh mắt nghiêm túc nhìn kỹ nàng, nghiêm trang lên tiếng: “Đây là một lần khảo sát bí mật, ta muốn kiểm tra độ chuyên nghiệp và kiến thức chuyên môn của bệnh viện các ngươi. Hiện tại, lập tức trả lời ta, muốn nạo phá thai phải đi hướng nào? Ở lầu mấy?”

 

* * *

 

Ba mươi giây sau, Đoạn Tử Đồng còn đến lầu bảy nhanh hơn so với thang máy, kéo thấp vành nón, chen qua các y bác sĩ và người bệnh.

 

Mỗi phòng khám nàng đều xem qua, đều không phát hiện thân ảnh của Hạ Mộc…

 

” Giai đoạn này phá thai đối với thân thể thương tổn rất lớn, có thể dẫn đến vô sinh, thậm chí tử cung xuất huyết nhiều, tốt nhất hãy bảo chồng của cô đến cùng nhau quyết định.”

 

Giọng nói băng lãnh của bác sĩ, mơ hồ từ cánh cửa đóng kín phòng bên trái truyền ra, rơi vào trong tai Trứng Cuốn điện hạ.

 

Điện hạ giật mình, gót chân vừa chuyển, ‘phành’ một tiếng đẩy cửa ra, sải bước vào trong phòng, bắt lấy hai vai cô gái, quát to.

 

” Không thể! Ta không đồng ý!”

 

Cô gái bị tiếng quát đến từ phía sau làm giật mình suýt nữa nhảy dựng lên, kinh khủng muôn phần mà quay đầu lại.

 

Ánh mắt cấp thiết của Đoạn Tử Đồng nhất thời trở nên mờ mịt, sau đó là xấu hổ.

 

Trước mặt là một khuôn mặt xa lạ, cùng con mèo ngốc không có nửa phần tương tự.

 

Cô gái mở to hai mắt: “Điện hạ?! Ngài thế nào lại ở chỗ này? Ngài đang tìm ta sao?”

 

” Không… Ta…” Mắt thấy bác sĩ và cô gái nhất tề chăm chú nhìn mình, cũng không thể trực tiếp bỏ đi, chỉ có thể hàm hồ trả lời: “Ta là đến… Thể nghiệm và quan sát dân tình, đúng vậy, thể nghiệm và quan sát dân tình.”

 

Đoạn Tử Đồng hắng giọng, chăm chú hỏi: “Ngươi cảm thấy hài lòng đối với chính sách y tế hiện tại sao?”

 

Cô gái trầm mặc đủ mười giây: “…Hài lòng!”

 

* * *

 

Ba phút sau, Hạ Mộc từ khoa tiêu hóa bước ra, phát hiện một đám người chen lấn xô đẩy lên lầu, cửa thang máy mở, lại một đám người gào thét mà qua.

 

” Các ngươi làm gì?” Y tế bệnh viên không biết tình huống, nghi hoặc hỏi.

 

” Vương trữ đến bệnh viện chúng ta! Đang ở lầu bảy thể nghiệm và quan sát dân sinh!”

 

Hạ Mộc: “…”

 

Quyển Quyển đến bệnh viện? Đã nói không cần tới đón cô!

 

Hạ Mộc lấy điện thoại ra, lúc này mới phát hiện điện thoại hết pin, tự động tắt máy!

 

Hạ Mộc mê man nhìn bảng chỉ dẫn trên hành lang, phát hiện lầu bảy lại có thể là ‘nạo phá thai’….

 

Phá thai? Hùng ấu tể rốt cuộc muốn làm gì? Cảm thấy mình quá hùng, quyết định phá bỏ bản thân sao?

 

Hạ Mộc không hiểu ra sao theo đoàn người chen lấn lên lầu.

 

* * *

 

Trứng Cuốn điện hạ đã chịu đả kích thật lớn, tức giận đến hai ngày chưa từng cầu Hạ Mộc làm chuyện xấu hổ xấu hổ.

 

Buổi chiều vội vàng hồi cung, điện hạ cởi áo khoác, vào bể ngâm tắm trong vương cung.

 

Trong lòng Hạ Mộc cảm thấy buồn cười, thay đổi áo tắm, cũng theo vào bể.

 

Đại khái là bể tắm chuyên xây dựng cho Địch Hách Lạp trưởng thành, diện tích tương đối lớn, bốn góc đặt bốn tượng điêu khắc tiểu thiên sứ, phun bọt nước vào trong bể, trong bể có có một hố lõm nhợt nhạt.

 

Ánh đèn vàng óng tràn ngập trong hơi nước, khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.

 

Hạ Mộc bước xuống bể, mới nhìn rõ Địch Hách Lạp mập mạp đang nằm sấp trong bể, được hạ nhân ra sức chà lau phiến vảy màu tím đậm.

 

Tựa hồ phát hiện Hạ Mộc tiếp cận, con rồng béo nằm trong hồ căm giận quay đầu, dùng cái ót đối mặt con mèo ngốc, cũng khò khè phun ra một chuỗi sương trắng, dùng đó biểu thị bất mãn.

 

” Các ngươi nghỉ ngơi một chút đi, để cho ta tới.” Hạ Mộc từ trong tay hạ nhân nhận lấy bàn chải và khăn mặt.

 

“Chuyện này không được!” Hạ nhân vội vã khuyên can: “Long lân rất sắc bén, phu nhân hai tay mềm mại, không cẩn thận bị cắt trúng, bọn ta không gánh vác nổi!”

 

” Không sao cả, ta sẽ cẩn thận.” Hạ Mộc vừa dứt lời, chợt nghe ‘hưu’ một tiếng, quay đầu đã thấy long lân trên người Quyển Quyển toàn bộ thu hồi.

 

Thấy vậy, các hạ nhân cũng đoán được điện hạ là muốn để vương phi ở lại, dĩ nhiên thức thời lui ra ngoài.

 

Trong bể tắm nước chảy róc rách, Hạ Mộc cầm khăn mặt lách đến trước mặt Quyển Quyển, dang cánh tay ôm lấy đầu nàng, toàn bộ thân thể mềm mại ghé vào trên lưng Quyển Quyển.

 

Cô từ trước đến nay ít tiếp xúc thân mật cùng Quyển Quyển ở hình dạng này, theo Quyển Quyển không ngừng lớn lên, thú hình mang đến cho cô cảm giác áp bách càng rõ ràng.

 

Gần gũi đụng chạm bản thể Địch Hách Lạp, sẽ làm cô có một loại cảm giác sợ hãi bộ lông run rẩy, còn cần chậm rãi thích ứng.

 

” Ngươi tại sao lại không nó lý lẽ?” Hạ Mộc lẩm bẩm: “Điện thoại của ta hết pin tự động tắt máy, lại không phải cố ý hù dọa ngươi, ai biết sức tưởng tượng của ngươi lại phong phú như thế?”

 

Quyển Quyển nghe vậy nhất thời phát sinh một tiếng gầm gừ kháng nghị.

 

Hạ Mộc vội vàng xoa đầu béo của điện hạ, trấn an nói: “Ta biết ta biết, lúc gọi điện thoại, là ta dẫn đạo ngươi miên man suy nghĩ, lúc đó ta mới vừa siêu âm, bác sĩ nói không có vấn đề, bảo ta đi nội soi dạy dài. Lúc ra ngoài, vừa vặn thấy một thai phụ đang nôn khan ở cầu thang, liền suy nghĩ nhiều, lo lắng cho mình có phải đã mang theo hay không, lúc này mới gọi điện thoại muốn nghe ngươi an ủi.”

 

Quyển Quyển khò khè vài tiếng.

 

Hạ Mộc hồi tưởng đến nội dung cuộc đối thoại hôm đó, tâm tình trầm thấp, tựa vào Quyển Quyển lẩm bẩm nói: “Hơn nữa chúng ta trong thời gian ngắn cũng không có khả năng có hài tử, ngươi còn chưa chuẩn bị xong, trong lòng ta rất rõ ràng…”

 

Vừa dứt lời, thân thể cô đột nhiên trầm xuống, đầu rồng đang ôm đột nhiên không còn, Quyển Quyển hóa trở về hình người.

 

Lúc lấy lại tinh thần, cô đã ngã vào trong lòng Quyển Quyển, lại thuận thế lăn một vòng, bị Quyển Quyển đặt ở dưới thân.

 

Áo tắm đã lỏng lẻo, vạt áo trước chảy xuống, cách sương mù, thân thể xinh đẹp như ẩn như hiện quang lỏa trước mắt đối phương.

 

Đoạn Tử Đồng cúi đầu hôn lên ngực cô, một đường hướng tới cổ, vành tai, ở bên tai cô tựa như tuyên thệ, thấp giọng lên tiếng: “Ngươi mang thai lúc nào, ta lúc đó chuẩn bị xong, loại sự tình này, không cần trưng cầu ý kiến của ta, ngươi có, ta sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”

 

Hạ Mộc trong lòng ấm áp, đưa tay nâng khuôn mặt Quyển Quyển, đôi mắt mèo tràn ngập hơi nước: “Ngày đó ngươi không phải vừa thấy ta đã nói không được phá thai sao? Còn nói không cần trưng cầu ý kiến của ngươi, vậy ngươi vì sao không cho ta phá thai?”

 

Quyển Quyển tựa hồ lại hồi tưởng đến tình cảnh ngay lúc đó, đôi tử đồng chăm chú hiếm thấy, u buồn lại thâm tình, nhìn chằm chằm Hạ Mộc nói ra từng chữ: “Ta là không cho phép ngươi thương tổn bản thân.”

 

-Toàn Văn Hoàn-

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16