Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 51

497 0 3 0

Đột nhiên thấy tin nhắn như vậy, Hạ Mộc cả kinh, nhìn màn hình sững sốt vài giây, mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.

 

Lấy lại tinh thần, cô trái lại không cảm thấy kinh hoảng, trong mắt cô, Trứng Cuốn điện hạ xác thực có chút một chút nổi loạn, nhưng tổng thể mà nói,  vẫn không dính dán đến hai chữ ‘nguy hiểm’.

 

Hạ Mộc cũng không biết từ đâu có sự tự tin này, bình tĩnh trả lời tin nhắc: “Tại sao bỗng nhiên nói như vậy?”

 

Giang Vũ cảm thấy nhắn tin nói không rõ tình hình, liền trả lời: “Thuận tiện tiếp điện thoại sao?”

 

Không biết nàng cẩn thận như vậy là muốn nói gì, Hạ Mộc đặc biệt đứng dậy kéo rèm cửa sổ, đóng cửa, chủ động gọi điện thoại –

 

” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

 

Giang Vũ không muốn tiết lộ chuyện bản thân tìm hiểu việc riêng của Đoạn Tử Đồng, lo lắng hành vi này sẽ khiến Hạ Mộc phản cảm, chỉ nói: “Lẽ nào ngươi không phát hiện, điện hạ đang cố ý tiếp cận ngươi.”

 

Hạ Mộc im lặng giây lát: “Phát hiện.”

 

Giang Vũ: “Ngươi có từng nghĩ đến mục đích nàng làm như vậy là gì hay không?”

 

Hạ Mộc: “Mục đích gì?”

 

Giang Vũ: “Ngươi luôn là một người cẩn thận,  tại sao hết lần này tới lần khác lại yên tâm đối với Đoạn Tử Đồng như vậy?”

 

Hạ Mộc cầm điện thoại di động, thong thả đi lại trong phòng, đạm nhiên trả lời: “Điện hạ còn nhỏ, tuy rằng nghịch ngợm một chút, nhưng tâm tư.” Không xấu

 

Giang Vũ hít sâu một hơi: “Ngươi quá tín nhiệm nàng rồi, những vụ án thanh thiếu niên phạm tội còn ít sao, còn trẻ không liên quan đến lương thiện, mục đích nàng tiếp cận ngươi, nhất định không thuần khiết.”

 

Lời này không hiểu sao khiến Hạ Mộc không quá thoải mái, nhưng cô vẫn giữ ngữ khí bình thản hỏi ngược lại: “Vì sao nói như vậy?”

 

Mặc dù Hạ Mộc không trực tiếp phản bác, Giang Vũ vẫn nhạy cảm phát hiện cô có chút lạnh nhạt.

 

Do dự một chút, Giang Vũ rốt cuộc vẫn thẳng thắn việc buổi chiều bản thân nói chuyện cùng Nhâm Vũ Phàm.

 

Sau khi nói xong, chậm chạp không nghe Hạ Mộc đáp lại, Giang Vũ lo lắng hỏi: “Hạ Mộc? Ngươi đang nghe sao?”

 

” Đang.” Giọng nói của Hạ Mộc có chút run rẩy, ở bên này điện thoại sắc mặt đã trắng bệch, cô cố gắng trấn định trả lời: “Ta hiểu được, cảm ơn ngươi Giang Vũ.”

 

Giang Vũ vốn muốn hỏi cô, ngày đó vì sao nói dối là không ở nhà, nhưng nghe ra ý vội vã muốn cúp máy của cô, không thể làm gì khác hơn là là khuyên nhủ: “Tốt lắm, ngươi suy nghĩ chuyện này, ta không phải muốn ngươi hoàn toàn không tiếp xúc Đoạn Tử Đồng, chỉ là hy vọng ngươi đề phòng nàng một chút.”

 

Cúp máy, Hạ Mộc hít sâu ba lần, mạnh mẽ dè nén lửa giận xông lên đỉnh đầu xuống, sau đó mới cất bước xuống lầu, gõ cửa phòng ngủ của ba mẹ.

 

Hạ Thụy An vốn dĩ đang nói chuyện cùng vợ, xoay người thấy con gái lớn vẻ mặt nén giận, vội vàng hô: “Làm sao vậy bảo bối, mau tới đây, có chuyện gì đến nói cho ba mẹ nghe.”

 

“Mẹ.” Hạ Mộc bất giác siết chặt ngón tay, kiềm chế tâm tình, khiến sống mũi ê ẩm: “Điện hạ vài trước có phải đã từng đến nhà tìm ta? Hai lần?”

 

Tô Ngữ Mạt nhất thời sắc mặt tái nhợt, ghé mắt cầu cứu nhìn chồng mình.

 

Hạ Mộc cố sức hít sâu một hơi, duy trì ngữ khí bình ổn, không đợi mẹ cô trả lời, tiếp tục nói: “Ngươi biết rõ ta không thể đi tiễn điện hạ đã có bao nhiêu tiếc nuối, tại sao ngươi còn gạt ta dùng thủ đoạn lừa dối đuổi điện hạ đi? Cảm thụ của ta đối với ngươi mà nói không hề quan trọng sao?

 

Mẹ, điện hạ đã từng cứu ta, bởi vì hứa hẹn và trách nhiệm!

 

Ta hai lần thất hứa với nàng, vẫn, vẫn rất khổ sở, nhớ đến lại khổ sở, nhưng ta không dám nhắc đến chuyện này, sợ ngươi tự trách, ta âm thầm khổ sở lâu như vậy, lại không thể nói, kỳ nghỉ hè đầu tiên điện hạ, lại đến tìm ta…”

 

” Đừng khổ sở.” Hạ Thụy An tiến lên kéo Hạ Mộc vào trong lòng, an ủi: “Xin lỗi, Mộc Mộc, là ba mẹ liên lụy ngươi. Nhưng đây là mệnh lệnh của quốc vương, lúc đó ngươi còn nhỏ, chúng ta sợ sau khi nói cho ngươi biết ngươi sẽ nói lại với điện hạ, nên chỉ có thể tạm thời giấu diếm. Phàm là có biện pháp, ba mẹ tuyệt đối sẽ không tổn thương đến ngươi, thật xin lỗi.”

 

Lúc dán vào ngực ba, nước mắt của Hạ Mộc lướt qua gương mặt, nghẹn ngào ngẩng đầu: “Bệ hạ nếu như không cho phép bọn ta gặp mặt, khi đó vì sao điện hạ có thể đến tìm ta?”

 

Tô Ngữ Mạt khoanh tay, đỏ mắt trả lời: “Bởi vì sẽ trở nên như vậy, giống như ngươi và ta bây giờ – ta phải tổn thương nữ nhi của ta, mới có thể ngăn cản các ngươi gặp mặt, bệ hạ không muốn tổn hại quan hệ giữa hắn và điện hạ, nên chỉ có thể hi sinh ta và nữ nhi của ta.”

 

Hạ Mộc chua xót, dần dần khôi phục lý trí, đang tay trước mặt mẹ cô, Tô Ngữ Mạt lập tức tiến lên một bước, cùng chồng ôm lấy nữ nhi.

 

Sau khi về phòng, trong lòng Hạ Mộc vẫn vô cùng khó chịu, nằm trên giường, cầm điện thoại di động, ngẩn người nhìn dãy số của Đoạn Tử Đồng.

 

Cô hiện tại liên lạc với điện hạ rất dễ dàng, gọi điện thoại là có thể giải thích rõ ràng tất cả, nhưng làm như vậy, có thể sẽ làm điện hạ sản sinh oán trách đối vợ ba mình.

 

Hạ Mộc ném điện thoại di động sang một bên, cố sức đấm nệm giường.

 

Nếu như ấu tể kia là con cái nhà bình thường, cô mới mặc kệ nhiều như vậy, nhưng hôm nay của nàng cản trở cô, là quốc vương của một nước.

 

Trứng Cuốn điện hạ không phải một ấu tể đặc biệt trầm tính, phàm là có một chút không hài lòng, mặt bánh bao sẽ phồng lên rất tròn, sau khi lớn lên cũng không thấy nàng thu liễm, vạn nhất điện hạ cáu kỉnh với phụ vương, cả Hạ Mộc nhất định sẽ gặp tai ương.

 

Hạ Mộc trở mình, đôi mắt mờ mịt nhìn bức tường.

 

Không biết vì sao, cho dù đã biết việc này, trong lòng cô vẫn không có cách nào  dưng lên phòng bị đối với Đoạn Tử Đồng, vẫn không lo lắng bản thân sẽ bị trả thù.

 

Chỉ là rất ủy khuất, nghĩ lại lại cảm thấy đau lòng mùa hè sáu bảy năm trước, ấu tể kia ngồi trên nóc nhà.

 

Khi đó, cô đang làm những gì?

 

Học tập? Hoặc là vui đùa ầm ĩ cùng Hạ Đóa Đóa?

 

Nói dối là không ở nhà, để ấu tể kia cô độc ngồi….trên nóc nhà.

 

Chờ một chút, phúc hắc ấu tể kia cư nhiên dám leo cửa sổ nhà cô sao? Lúc đó cô đang mặc áo ngủ sao!

 

Hạ Mộc cả đêm chưa từng ngủ ngon, ngày thứ hai thu được tin nhắn của Giang Vũ, sau khi gặp mặt, hai người cùng nhau đến cảnh cục tìm kiếm hồ sơ quan hệ của người chết ở phân cục DEA.

 

Một lần lại một lần đối chiếu băng ghi hình và thông tin tìm được, Hạ Mộc rất nhanh tìm ra kẻ tình nghi có độ trùng khớp cao nhất.

 

Nam nhân kia là một vị đội trưởng đội phòng chống ma túy, tên là Lâm Á Thanh, giới tính nam, bốn mươi hai tuổi.

 

Trong hồ sơ ghi: nam nhân này những năm gần đây phát ba vụ giao dịch ma túy  lớn có tầm ảnh hưởng, theo lý thuyết, có khả năng thăng chức bất cứ lúc nào.

 

“Sao có thể là hắn?” Hạ Mộc nhíu mày: “Nếu như là cảnh viên cấp bậc tương đồng với người chết, có thể còn có một chút quan hệ cạnh tranh, nhưng nam nhân này chính là đội trưởng, hơn nữa có thể được thăng chức bất cứ lúc nào, người chết không hề có sức uy hiếp đối với hắn.”

 

Giang Vũ cũng nghi hoặc cau mày, lâm vào tự hỏi.

 

Hạ Mộc tiếp tục hồi ức: “Lúc điều tra các mối quan hệ, tổ chúng ta còn đặc biệt hỏi người này mấy vấn đề, về biểu hiện trong công việc của người chết, ta nhớ kỹ nam nhân này thần sắc đặc biệt nghiêm nghị, nói người chết ‘là một cảnh sát tốt, thành thật ổn trọng’, hắn và người chết có thể có khúc mắc gì?”

 

Giang Vũ lắc đầu: “Trước không vội, ngày mai ngươi đi làm, trước hết nói kết quả này cho Đoạn Tử Đồng biết, xem có thể tìm ra manh mối gì không.

 

Chúng ta tạm thời không đi điều tra Lâm Á Thanh, người này thủ đoạn rất lão luyện, trước khi có đầy đủ chứng cứ cố gắng đừng đả thảo kinh xà, để tránh hắn hành động trước một bước.”

 

Hôm sau, Hạ Mộc sớm đến cảnh cục, không đợi được ‘vua đến trễ’ đến, cảnh viên phụ đạo đã gọi các thực tập sinh rời khỏi cảnh cục, đến sân huấn luyện, tham gia huấn luyện bắn súng.

 

Thứ năm tuần sau phải tiến hành kiểm tra bắn súng, hiện tại làm quen sân bắn trước, bốn ngày sau này có thể tan tầm đến nơi này tập luyện.

 

Kiểm tra sơ cấp dùng chính là súng ngắn OPS, sức giật bình thường, là loại súng sở trường sở trường Hạ Mộc, trên cơ bản không cần luyện tập quá nhiều.

 

Tế bào vận động của Trần Gia Thụ cũng không tệ lắm, hết lần này tới lần khác xạ kích chính xác luôn không tốt, hiếm khi lại khiêm tốn thỉnh giáo Hạ Mộc.

 

Để tay càng thêm linh hoạt, Trần Gia Thụ không chịu mang bao tay.

 

Hạ Mộc kiên trì chỉ dẫn: “Đạn ngươi bắn ra đều chếch về phía trên, không phải bởi vì bao tay, mà chính là cánh tay thiếu ổn định.

 

Lúc đạn bắn ra, áp suất trong họng súng tạo thành phản lực sẽ dẫn đến đạn bay lệch hướng, nếu như ngắn hạn huấn luyện vẫn không ổn định được cánh tay, có thể tạm thời xác định góc lệch, lúc nổ súng cố ý nhắm lệch hồng tâm một góc tương ứng, trái lại sẽ bắn chuẩn, thử vài lần, sẽ thì có kinh nghiệm.”

 

Trần Gia Thụ điều chỉnh góc độ thay lời cô, sau ba lần bắn, độ chuẩn xác quả nhiên tăng lên.

 

Điện thoại di động trong túi của Hạ Mộc bỗng nhiên rung lên, trên sân huấn luyện tiếng súng quá ồn ào, cô đi ra ngoài cổng, nghe điện thoại.

 

” Ngươi hỏi qua điện hạ rồi sao?” Giang Vũ tìm được đầu mối, liên hệ Hạ Mộc, dự định cùng nhau thương nghị bước tiếp theo.

 

Cách cánh cổng sân huấn luyện, tiếng súng vẫn khiến mặt đất rung động, Hạ Mộc che lỗ tai bên kia, lớn tiếng nói vào điện thoại: “Quyển Quyển vẫn chưa đến làm việc! Bọn ta hiện tại đang luyện bắn súng ở sân huấn luyện Trung Nam , không biết Quyển Quyển có đến đây hay không, ta hiện tại có thể không gặp được nàng.”

 

“Sân huấn luyện Trung Nam? Nằm trên đường Văn Thành sao?” Giang Vũ bỗng nhiên hăng hái, muốn nhìn dáng vẻ Hạ Mộc bắn súng: “Hiện tại ta đang ở bên ngoài cảnh cục ngoại của các ngươi, lát nữa sẽ dẫn điện hạ cùng đến tìm ngươi.”

 

Nửa tiếng đồng hồ sau, Giang Vũ dẫn Đoạn Tử Đồng đi vào sân huấn luyện.

 

Hai người vừa vào cửa, đã hấp dẫn ánh mắt của những nhân viên trong huấn luyện.

 

Cảnh viên phụ đạo xác minh giấy chứng nhận thực tập của Đoạn Tử Đồng, liền dẫn nàng vào bãi bắn tìm một chỗ trống.

 

Đại khái là nhìn thấy thực tập sinh này tuổi tác quá nhỏ, cảnh viên phụ đạo cẩn thận hướng dẫn những quy tắc an toàn, lại kiên trì ở một bên nhìn Đoạn Tử Đồng bắn thử một lần, lúc này mới yên tâm rời khỏi.

 

Giang Vũ đi đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, một tay chống cằm, hăng hái bừng bừng nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Mộc.

 

Thành tích bắn bia của Hạ Mộc luôn không kém nhưng vẫn không chịu nổi sức giật lúc liên tục xạ kích, chỉ bắn ba lần, liền ngừng việc luyện tập.

 

Mơ hồ cảm giác bản thân rơi vào phạm vi ánh mắt của thú nhân nguy hiểm nào đó, Hạ Mộc vô thức quay đầu, nhìn về bên trái.

 

Cách một bia bắn, Đoạn Tử Đồng tay phải cầm súng, đang mặt không biểu tình nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt viết ‘còn không mau đến giúp ta luyện súng’.

 

Hạ Mộc giả vờ không phát hiện, xoay người đi đến bàn để súng, bắt đầu tháo trang bị.

 

Trứng Cuốn điện hạ: “…”

 

Xấu hổ cùng phẫn hận rất nhanh bị giọng nói ôn nhu từ phía sau truyền đến đánh vỡ –

 

” Quyển Quyển?” Điền Văn San tháo bịt tai xuống, bước nhanh đi đến trước mặt Đoạn Tử Đồng, ôn nhu hỏi: “Ngươi trước kia từng luyện súng sao?”

 

Đoạn Tử Đồng quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, chuyển sang nhìn về phía Hạ Mộc, lớn tiếng trả lời: “Không luyện qua.”

 

Hạ Mộc: “…”

 

Điền Văn San hé miệng cười rộ lên, đưa tay chậm rãi áp lên tay phải cầm súng của Đoạn Tử Đồng, cẩn thận điều chỉnh: “Giống như vậy.”

 

Đoạn Tử Đồng không đợi nàng nói xong, bỗng nhiên giơ súng lên, nhắm bia bắn ngoài năm mươi mét, không chút do dự mà bóp cò.

 

“Phằng -“

 

Một phát này lệch đến mức đạn không bắn trúng bia ngắm.

 

Điền Văn San vẫn chưa phản ứng kịp, chợt nghe Đoạn Tử Đồng đau nhức ‘ngao’ một tiếng!

 

” Ai nha!” Điền Văn San quá sợ hãi: “Không có việc gì đi, để ta xem!”

 

“Đau…” Đoạn Tử Đồng nhíu mày, cúi đầu che lòng bàn tay phải.

 

Hạ Mộc vốn dĩ còn muốn giả chết, vừa nghe thấy ấu tể phía sau kêu đau nhức, trong nháy mắt  nhét súng vào giá đỡ, xoay người xông đến.

 

Cô kéo tay Đoạn Tử Đồng qua xem, vội vã nói: “Sao ngươi lại không mang bao tay! Ngươi xem, đỏ cả rồi! Ngươi cầm súng thế nào! Tay súng phải dán sát chỗ nào cũng không biết sao?!”

 

Hạ Mộc cấp thiết xoa bàn tay Đoạn Tử Đồng: “Rất đau sao?”

 

Trứng Cuốn điện hạ nhe răng trợn mắt: “Đau…a…”

 

Hạ Mộc run lên, cúi đầu cấp thiết xoa bóp.

 

Cách đó không xa Trần Gia Thụ nhìn không được, hắn xoay người đi đến khu nghỉ ngơi, nhìn thấy Giang Vũ cách đó không xa, đang đen mặt, nhìn chằm chằm Hạ Mộc.

 

Trần Gia Thụ lập tức bất kể hiềm khích trước kia, đồng tình đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Vũ, trầm giọng mở miệng: “Trường học cũng thật là kỳ quái, để một đứa trẻ đến thực tập, súng cũng không biết cầm, rõ ràng chỉ biết làm người ta thêm phiền!”

 

Một trận trầm mặc.

 

Giang Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nói nàng không biết cầm súng? Con nhóc đó  là quán quân cuộc thi bắn súng thanh thiếu niên! Liên tục ba lần!”

 

Trần Gia Thụ: “…”

 

Nhìn Đoạn Tử Đồng suy yếu tựa vào vai Hạ Mộc, Giang Vũ hít sâu một hơi.

 

Nếu như bạn gái tiếp theo của nàng bị người khác hoành đao đoạt ái, cũng không phải bởi vì nàng không đủ thực lực, mà chỉ bởi vì, đối thủ không biết xấu hổ giống như Trứng Cuốn điện hạ, thực sự quá hiếm thấy rồi!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16