Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 34

588 0 3 0

Tưởng trộm cướp vào văn phòng tập kích, các nhân viên trong văn phòng thét chói tai chạy tứ tán, khẩn cấp nhấn chuông cảnh báo, tiếng chuông reo lên đinh tai nhức óc.

Các nhân viên nhanh chóng bỏ chạy hơn phân nửa, người ở lại là sợ đến chân mền, cuộn mình dưới bàn làm việc, đợi cứu viện.

Dù sao cũng là ‘kẻ cướp’ có thể đánh vỡ thủy tinh công nghiệp, ai biết là giống loài có lực sát thương đáng sợ gì?

Các bảo vệ của công ty nhanh chóng mang theo đèn pin cùng bình xịt hơi cay lên văn phòng, khẩn trương vây quanh con ‘nhộng’ màu tím nhạt.

Không bao lâu, con ‘nhộng’ truyền ra một tiếng kêu rầu rĩ, giống như âm thanh của thiếu nữ mười hai mười ba tuổi —

” Điện hạ? Điện hạ! Ngài không có việc gì chứ? Ngài nói gì đi điện hạ!”

Một đám bảo vệ không hiểu ra sao, người có gan to tiến lên một bước, dùng đầu ngón chân đá vào ‘tằm cưng’ màu tím nhạt.

Chậm rãi, tằm cưng mở ‘ chiếc khăn che mặt thần bí’ của mình ra.

Một hài tử béo tròn, mặt bánh bao phụng phịu, dùng tư thế hình chữ đại, nằm trên mặt đất, phía sau là đôi cánh to lớn rắn chắc trải trên mặt đất, dưới cánh tay trái, còn nằm một con mèo tai cong, lỗ tai bị gió thổi dựng lên như thỏ…

Tiểu thái tử đến nay không xuất hiện trước truyền thông, cho nên, đa số dân chúng căn bản không nhận ra tiểu hài tử nằm trên mặt đất là ai.

Nhưng, trên sách giáo khoa môn sinh vật cấp ba, trang bìa chính là in hình Địch Hách Lạp.

Tuy rằng, đa số người cả đời đều không cần phải giao tiếp với loại sinh vật cao ngạo này, nhưng sợ hãi kẻ mạnh là bản năng, trong sách giáo khoa sinh vật miêu tả rất hoàn chỉnh, đây tuyệt đối là Địch Hách Lạp phi long.

Vì vậy, một đám người nghẹn họng nhìn trân trối tham quan hoc tập, ba mươi giây —

Ấu lân hình bầu dục màu tím nhạt, độ thấu quang cao, đôi cánh tím nhạt chia ba đoạn, mỗi bên khung xương chia sáu hàng, chóp cánh có phần xương sắc nhọn…

“Đây là cánh của Địch Hách Lạp! Tuyệt đối không sai!”

“Đây… Đây là vương trữ  của chúng ta! Là Trứng Cuốn điện hạ!”

“Điện hạ tại sao lại đến nơi này? Là tới thăm hỏi chúng ta sao?!”

Đám người hô hoán sôi trào, chạy đi báo tin khắp nơi, dẫn đến các nhân viên trốn dưới bàn cũng lao tới vây xem Địch Hách Lạp.

Điện hạ vẫn mặt không biểu tình, tuyệt vọng nhìn trần nhà, cũng không phối hợp suy đoán của mọi người, đến thăm hỏi quần chúng nhân dân.

Đã thấy nhà lãnh đạo nào phá cửa sổ vào nhà thăm hỏi nhân dân chưa?

Hạ Mộc không quan tâm bầu không khí nhiệt tình xung quanh, kinh hoảng đứng dậy, kiểm tra xem trên người ấu tể có bị thương hay không.

Không nhìn thấy vết máu, cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, dùng đệm thịt trên móng vuốt chọc vào mặt bánh bao của điện hạ, an ủi nói: “Không có việc gì rồi, không có việc gì rồi điện hạ, đừng sợ, chúng ta đã an toàn chạm đất.”

Hàng mi dài của Trứng Cuốn điện hạ run rẩy, bỗng nhiên chống người, không rên một tiếng mà đứng lên, đôi tử đồng nhìn chăm chú vào phía trước, trong mũi đè nén tiếng gầm như có như không.

Khí tức nguy hiểm tràn ngập trông không khí.

Tiếng bàn tán xôn xao im bặt, mọi người mờ mịt nhìn tiểu vương trữ ‘ Hư hư thực thực mà tức giận’, bị cổ khí tức nguy hiểm hù dọa thối lui.

Đoạn Tử Đồng trầm mặc không lên tiếng, giẫm lên mãnh vỡ thủy tinh, nắm lấy cái ghế vừa rồi bị nàng đụng ngã, ‘rầm’ một tiếng, bỗng nhiên ném mạnh xuống đất!

“Làm sao vậy! Điện hạ làm sao vậy!” Các nhân viên xung quanh bị hành vi phẫn nộ của điện hạ làm sợ hãi, hoảng trương nghị luận lui về phía sau.

Hạ Mộc vô cùng hiểu rõ phương thứ tư duy của ấu tể này —

Tuy rằng là điện hạ ôm cô cùng đụng vỡ kính thủy tinh cùng một đống bàn ghế, nhưng trong mắt tiểu vương trữ cao ngạo này, căn bản là mấy thứ này cản trở nàng ‘tiếp đất một cách tự nhiên’, là chúng có tội!

Điện hạ đang phát giận với cái ghế!

Hạ Mộc vội vàng ấn đai an toàn, biến trở về hình người, tránh đi mảnh thủy tinh trên mặt đất, đứng dậy đến bên cạnh điện hạ, an ủi: “Điện hạ, đừng nóng giận nữa có được không, ta dẫn ngài đi ăn bánh pudding.”

Trứng Cuốn điện hạ cúi gầm khuôn mặt bánh bao, tựa hồ đang đè nén tâm tình.

Trong lòng Hạ Mộc run lên, ấu tể này có phải sợ hãi hay không?

Cô lúc này nếu không phải còn nghĩ đến ấu tể này, sợ rằng chân vô lực không đứng dậy nổi, mà ấu tể kia vừa rồi lại hoàn chỉnh  trải qua quá trình va chạm đáng sợ.

“Điện hạ?” Hạ Mộc ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Đoạn Tử Đồng, lúc này mới phát hiện, gương mặt bánh bao vô cùng ủy khuất, cái miệng nhỏ dẫu ra thật dài.

Hạ Mộc mềm lòng, vội vàng nâng mặt điện hạ lên, dỗ dành: “Không có việc gì nữa, vừa rồi ngài đã cứu ta, hiện tại chúng ta đều an toàn rồi, tất cả mọi người sẽ kiêu ngạo vì ngài.”

Đoạn Tử Đồng vẫn vẻ mặt ủy khuất như trước, đôi mắt đạm tử sắc ngập nước nhìn chằm chằm Hạ Mộc, bỗng nhiên vươn cánh tay phải ra trước mặt cô —

Hạ Mộc cúi đầu nhìn, nhất thời cả kinh, trên cổ tay đầy thịt của điện hạ, có một mảnh ấu lân bị bong tróc, mơ hồ có thể thấy được mảnh thủy tinh nhỏ vụn, đâm vào trong phiến vảy.

Tựa hồ để chứng minh tính nghiêm trọng của vết thương, điện hạ ngay trước mặt cô, đột nhiên thu hồi long lân — cả người đều biến trở về da thịt non mềm, mà phiến ấu lân bị thương, vẫn nghiêng lệch  bong lên như cũ.

Không thu về được nữa.

Hạ Mộc hít một ngụm lãnh khí, nắm tay điện hạ, dùng đầu ngón tay muốn lấy mảnh thủy tinh ra.

Nhưng cô vẫn chưa chạm đến phiến vảy, ấu tể đã kinh hoảng rút tay lại.

Rất đau đi…

Hạ Mộc nhíu mày, trong lòng đặc biệt khó chịu, ngẩng đầu nhìn phúc hắc ấu tể, run giọng nói: “Ngài vì sao phải mạo hiểm đến cứu ta? Không phải nói là không biết bay sao?”

Trứng Cuốn điện hạ buông hàng mi dài xuống, học những lời mấy tháng trước Hạ Mộc nói với nàng, lập lại hứa hẹn của Hạ Mộc: “Ta sẽ… Tiếp được ngươi, tin tưởng ta.”

Vành mắt Hạ Mộc nhất thời ửng đỏ, nghiêng người ôm lấy Đoạn Tử Đồng: “Ta tin tưởng ngươi… Ta luôn tin tưởng ngươi!”

Cảm ơn ngươi, đế vương tương lai của ta, ta nguyện trở thành người ủng hộ trung thành nhất, kỵ sĩ dũng mãnh nhất.

Xe cứu thương cùng cảnh sát đuổi đến hiện trường, hai thú nhân kềnh kềnh tập kích Hạ Mộc cũng sa lưới tại chỗ.

Toàn bộ sự việc, bị thương nghiêm trọng nhất là con kềnh kềnh bị Giang Vũ bẻ gãy cánh.

Bởi vì mất thăng bằng, hắn từ trên cao rơi xuống, đến nay còn không thoát khỏi nguy hiểm.

Cánh của Giang Vũ cũng bị thương nhẹ.

Trong lúc cảnh sát thẩm vấn, thú nhân kềnh kềnh không bị thương từ đầu đến cuối không chịu cung khai.

Hắn xác thực không cần phải lo lắng, với độ tuổi hiện tại, hắn có luật  vị thành niên bảo vệ.

Không nói đến cuối cùng không tạo thành thương tổn đối với Hạ Mộc, cho dù cố ý muốn làm cô ngã chết, hắn cũng chỉ cần đến trải quản giáo thanh thiếu niên ở một hai năm.

Nhưng mà, sự tình nghiêm trọng hơn so với hắn tưởng tượng, bởi vì vương trữ cũng liên quan đến vụ việc này.

Thái tử tuổi nhỏ bởi vì nghĩ cách cứu người bị hại, bị thương nhiều chỗ, cộng thêm ấu lân bị hao tổn, vương thất có quyền truy cứu nội bộ đối với hắn.

Dựa theo vương quyền xưa nay, tội danh của hắn đủ để nhận án treo cổ.

Trong hình pháp của Phục Áo đế quốc, tử hình đều là xử bắn hoặc là chết không đau đớn, không bất bất cứ loại trừng phạt về thể xác nào.

Nhưng vương pháp từ xưa đến nay, lại bảo lưu truyền thống mấy nghìn năm qua — tiên hình đình trượng đầy đủ mọi thứ, nhưng chém đầu hoặt chặt eo đã bị huỷ bỏ, nhằm bảo toàn thi thể phạm nhân.

Vương thất hiện nay xem trọng hình tượng, nên rất ít  sử dụng luật riêng đối với dân chúng, dĩ nhiên, một khi trở nên, cũng sẽ không lan truyền ra ngoài.

Cảnh sát phân tích rõ lợi và hại cho hắn nghe, khuyên hắn lập tức cung khai kẻ sai khiến phía sau, nhằm dời đi sự phẫn nộ của vương thất, bằng không, mức hình phạt của hắn sợ rằng còn cao hơn so với người đã thành niên.

Thiếu niên hiển nhiên bị cảnh sát hù dọa, lập tức yêu cầu đơn độc nói chuyện với luật sư của mình.

Cảnh sát rời khỏi phòng thẩm vấn, thiếu niên đầy mặt kinh hoàng nắm tay luật sư: “Xảy ra chuyện gì! Tần tỷ không nói sẽ nghiêm trọng như vậy! Tội này ta không gánh nổi, anh ta bây giờ còn nằm bệnh viện, số tiền nàng bỏ ra còn không đủ tiền thuốc men!”

“Ngươi bình tĩnh một chút!” Luật sư gạt tay hắn ra, lau lên góc áo, nâng tay đẩy gọng kính khuyên giải an ủi, đạm nhiên khuyên giải: “Bọn họ đang hù dọa ngươi thôi, đừng hoảng loạn.”

“Ngươi gạt người, hôm đó ta cũng thấy, đỡ lấy miêu nữ kia chính là ấu tể Địch Hách Lạp, đôi cánh vừa nhìn là có thể xác định! Ngoại trừ vương trữ còn có thể là ai!”

Luật sư lắc đầu: “Ngươi chỉ nhìn thấy Địch Hách Lạp đỡ lấy người bị hại, là có thể xác nhận vương trữ bị thương? Thành thật nói với ngươi, lúc ấu tể Địch Hách Lạp rơi xuống, xác thực không cẩn thận bị thương một phiến vảy, nhưng cũng không có vết thương rõ ràng nào khác, ấu lân tốc độ mọc lại rất nhanh, căn bản không có trở ngại gì.

Vương trữ cứu người, là vì làm việc tốt thêm vinh quang cho vương thất, quốc vương nhất định sẽ trắng trợn khoe khoang, căn bản không có khả năng vì chuyện này mà sử dụng luật riêng.

Ngươi cứ chuẩn bị đi trại quản giáo đi, ta sẽ giúp ngươi tranh thủ ba cơ hội giảm hình phạt, tối đa ở chín tháng, ngươi có thể nhận được số tiền kia.

Được rồi, Tần tiểu thư còn tăng thêm cho ngươi một khoảng phí trợ cấp, việc không hoàn thành, còn nhận được nhiều tiền như vậy, nếu như ngươi dám lắm miệng, thì phải tự gánh lấy hậu quả.”

Sự tình giống như trong dự đoán của luật sư, việc thái tử cứu người leo lên đầu đề các trang tin tức.

Quốc vương vì thế đặc biệt tiếp nhận phỏng vấn, giảng thuật bản thân làm sao nuôi dưỡng một ‘hài tử dũng cảm chính nghĩa’ như vậy.

Thiếu niên tập kích Hạ Mộc một mực chắc chắn, nguyên nhân là bởi vì ‘miêu nữ này nhân phẩm có vấn đề’ muốn hù dọa cô, cũng không dự định làm tổn thương cô.

Bởi vì Hạ Mộc xác thực không bị thương tổn, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận bồi thường từ người giám hộ của bọn họ — tám nghìn tệ tiền bồi thường tổn thất tinh thần.

Người chủ mưu thật sự, vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Hạ Mộc cũng không dự định cứ như vậy bỏ qua.

Biểu tỷ đã lấy được chứng cứ là tin nhắn qua lại của Tần Giai Tú và hai thiếu niên kia.

Nhưng mà, những tin nhắn kia cũng không phải chứng cứ trực tiếp, không đủ để chứng thực tội danh của Tần Giai Tú.

Hạ Mộc chỉ có thể sử xuất đòn sát thủ — ba mẹ đặc công của cô.

Ban đêm Tô Ngữ Mạt xông vào khu nhà cấp cao của Tần gia, lắp một thiết bị nghe  lén cao cấp trong phòng ngủ của Tần Giai Tú.

Trong vòng một tuần, đối thoại giữa Tần Giai Tú và luật sư biện hộ đều được ghi lại.

— —

Việc tố tụng vô cùng dài dòng, Tần Giai Tú từ bắt đầu còn thái độ cường ngạnh, chuyển thành dẫn theo ba mẹ khóc lóc cầu xin Hạ Mộc tha thứ.

Vì thế, Hạ Mộc xin cảnh sát bảo vệ, không cho phép đối phương đến gần cô.

 Mấy tháng rắc rối rốt cục tiêu tan thành mây khói.

Hạ Mộc ra khỏi dãy nhà học, ngẩng đầu nhìn bầu trời — gió nhẹ, mây trôi, điện hạ vẫn béo tròn…

Di… Điện hạ thế nào lại ở trên trời!

Ấu tể này thực sự biết bay? Cư nhiên có thể xoay quanh trên đỉnh đầu cô!

Ấu tể béo mệt chết mệt sống xoay quanh, rốt cục như nguyện được con mèo ngốc phát hiện ra tư thế oai hùng của mình.

Đoạn Tử Đồng nhếch khóe môi, thu hai cánh, mềm nhẹ đáp xuống trước mặt Hạ Mộc, tư thái ưu nhã, lập tức ngẩng khuôn mặt béo, đợi miêu nữ thán phục cùng tán dương.

Hạ Mộc: “…”

Vì sao đuôi của điện hạ sắp vểnh lên trời rồi? Là muốn ăn bánh pudding sao?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16