Thần sắc chắc chắn của Hạ Mộc khiến Đoạn Khuynh Trạch không khỏi cười khổ một tiếng, chế nhạo: “Ngươi quả thật là bị một bài học vẫn không chịu nhớ, tự tin thái quá, chính là tự phụ.”
Hạ Mộc nâng cằm: “Ta không phải tự tin, mà chỉ là tin tưởng Quyển Quyển. Ngay từ đầu đồng ý đánh cược, chính là bởi vì tin tưởng năng lực của Quyển Quyển, ta cảm thấy chỉ cần ta nỗ lực đốc xúc…”
” Ngươi cảm thấy?” Đoạn Khuynh Trạch cắt đứt lời cô: “Ngươi cũng quá xem trọng bản thân…”
“Ong ong ~”
Điện thoại trên bàn điện thoại rung lên, hai người dừng lại cuộc nói chuyện, ánh mắt đều nhìn về phía điện thoại.
Hạ Mộc quay về nhìn về phía Đoạn Khuynh Trạch, Đoạn Khuynh Trạch khoát tay, ra hiệu ‘xin cứ tự nhiên’.
Hạ Mộc thật ra không có hứng thú gì đối với tin nhắn, nhưng cô đối với quốc vương càng không có hứng thú, nên cũng không muốn tiếp tục nghe hắn châm chọc khiêu khích.
Có thể không cần nói tiếp cũng tốt, cho nên cô gật đầu cầm lấy điện thoại, nghiêm trang đọc tin nhắn.
Vốn dĩ chỉ tưởng là một tin nhắn quảng cáo, không nghĩ tới là một số điện thoại xa lạ.
Hạ Mộc nhìn di động thần sắc trong nháy mắt trở nên chăm chú – dãy số này, là dãy số chuyên dụng của Ba Lan Đảo.
Thế nào sẽ có người ở Ba Lan Đảo đặc biệt nhắn tin cho cô? Chẳng lẽ là Quyển Quyển có tình huống khẩn cấp?
Hạ Mộc hồi hộp mở tin tức, phát hiện bên trong không có nội dung văn bản, chỉ có một hình ảnh đính kèm.
Hình ảnh nhìn sơ nét không rõ lắm, cho nên cô tải xuống, phóng đại lên xem, nhất thời kinh ngạc.
Là bảng xếp hạng thành tích mới nhất của các học viên Ba Lan Đảo.
Đoạn Tử Đồng vốn dĩ đứng thứ ba, lúc này đột nhiên xuất hiện ở vị trí thứ nhất!
Hạ Mộc sửng sốt vài giây, nhất thời vừa kinh vừa hỉ, kích động đến sống mũi ê ẩm, vành mắt cũng đỏ.
Nếu như trong phòng không có ai, cô có thể sẽ thét chói tai, kinh hoàng, thậm chí lăn lộn ngay tại chỗ, nhưng lúc này đối diện vẫn ngồi một nam nhân, cô chỉ có thể cố sức che miệng, tránh cho bản thân khóc thành tiếng.
Cô dùng ngón cái lướt qua hình ảnh, kiểm tra là hạng mục nào thành tích có điểm đột phá.
Kết quả rất bắt mắt – các hạng mục thủy chiến vốn dĩ nên toàn bộ không điểm, trong số mười hạng mục, có ba hạng mục thành tích tất cả đều là điểm cao nhất!
Hạ Mộc khó có thể tin xoa nhẹ đôi mắt, xác định bản thân không nhìn lầm.
Đạt được chính là ba hạng mục thủy chiến, chiếm số điểm tương đối cao trong thành tích tổng hợp, hơn nữa còn là ba hạng mục chiếm bảy phần số điểm trong tổng số mười hạng mục.
Cho nên, cho dù bảy hạng mục khác không điểm, thành tích thủy chiến của Quyển Quyển vẫn có thể đạt được bảy phần mười, cũng chỉ nằm dưới Đại Nha.
Bởi vì thành tích những hạng mục khác ngoài thủy chiến vượt xa những người khác, Đoạn Tử Đồng vẫn luôn không cần lo lắng mà leo lên vị trí thứ nhất!
Hạ Mộc rất nỗ lực che miệng, lại ức chế không được phát ra tiếng cười kỳ quái, hoặc như là tiếng khóc, rầu rĩ phát ra từ khẽ tay, thành từng đợt ‘ha ha ha’.
Nam nhân đối diện dùng một loại ánh mắt lo lắng cô phát điên, cảnh giác nhìn cô.
Cuối cùng, nam nhân bị ‘biểu hiện’ khoa trương của cô câu dẫn ra hứng thú: “Nếu như ngươi có tin tức gì muốn cho ta xem, có thể trực tiếp lên tiếng.”
Hạ Mộc nghe vậy lấy lại tinh thần, cầm điện thoại hít sâu mấy hơi, thần sắc kiêu ngạo mà nhìn về phía Đoạn Khuynh Trạch: “Tựa như ta nói, bệ hạ, chỉ cần nhiều thêm một buổi học, Quyển Quyển sẽ có thể thành công, tín nhiệm của ta chưa bao giờ đặt sai.”
Những lời vô duyên vô cớ này Đoạn Khuynh Trạch Đoạn Khuynh Trạch nhíu mày: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Hạ Mộc cười rộ lên, giống như nâng một tấm huân chương đáng giá kiêu ngạo, điện thoại đưa đến trước mặt hắn: “Người xem.”
Đoạn Khuynh Trạch hồ nghi tiếp nhận điện thoại, ánh mắt buông xuống nhìn lướt qua, đôi tử đồng đột nhiên dựng thẳng, thần sắc chẳng đáng nhất thời trở nên khó nén khiếp sợ.
Hắn thoát khỏi giao diện tin nhắn, hồ nghi kiểm tra dãy số gửi tin nhắm, sau khi xác nhận thật giả, lại lần thứ hai điểm vào tin nhắn, phóng đại bảng thành tích.
Không giống như giả tạo…
Điều này sao có thể?
Đoạn Khuynh Trạch khiếp sợ kéo xuống xem các hạng mục thủy chiến, quả nhiên, là những hạng mục này có điểm.
Điều này sao có thể?
Hạ Mộc giống như đánh thắng một trận vẻ vang, hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Ngươi thấy không? Ba hạng mục tròn điểm, đây chỉ là bắt đầu, bảy hạng mục khác cũng sẽ có thành tích không kém.
Thật ra, trước đó điện hạ tâm tính vẫn luôn chịu ảnh hưởng của ngài, luôn đem ngài làm mục tiêu cao nhất, cho rằng chuyện ngài làm không được, nàng cũng không có khả năng làm được, cho nên đối với thủy chiến không ôm bất cứ hy vọng gì.
Ta nỗ lực tất cả tìm đọc tư liệu, cho dù có đồng thoại của nước ngoài, phân tích của nhà sinh vật học đối với lượng hô hấp của Địch Hách Lạp, thậm chí là sự dẫn đạo của bác sĩ tâm lý, cũng chưa từng giải phóng ràng buộc trong tư duy của điện hạ.
Sau đó, kỳ hạn hai tháng đã đến, ta hoảng hốt buông tha phương hướng này.
Cho đến bây giờ mới hiểu được, ta nên làm, chỉ là dẫn đạo điện hạ hướng đến mục tiêu mới, mà không phải giẫm lên dấu chân ngài lưu lại, giậm chân tại chỗ bồi hồi không tiến.”
Tay phải của Đoạn Khuynh Trạch nắm chặt điện thoại, để duy trì hình tượng bình tĩnh, vội vội vàng vàng tranh thủ trước khi bản thân bóp nát điện thoại, đặt điện thoại xuống sô pha, trầm giọng trả lời: “Đồng Đồng hiện tại đang ở Ba Lan Đảo, mà ngươi ngồi ở trước mặt ta, nếu như ngươi không ôm công lao vào người, ta cũng không ý kiến, bất quá, ước định chính là ước định, kỳ hạn hai tháng đã qua, xin đừng tìm cớ đổi ý.”
Hạ Mộc trong lòng trầm xuống, nhíu mày nói: “Ngay từ đầu, lý do ngài muốn ta rời xa điện hạ, là hoài nghi ta làm ảnh hưởng việc học tập của điện hạ, hôm nay, thành tích nâng cao, dù cho chỉ có một chút công lao của ta, cũng chứng minh ta không phải một người bạn xấu, không phải sao?”
Đoạn Khuynh Trạch thần sắc không kiên nhẫn xoa nhẹ hốc mắt: “Cho nên? Ngươi muốn thế nào?”
Hạ Mộc nghiêng người đến gần, thần sắc chăm chú khẩn cầu: “Ta chỉ là cảm thấy, lần đánh cược này, chí ít ta xem như hoàn thành một phần, là phần quan trọng nhất, chỉ là thời hạn chưa đánh giá thỏa đáng, nhưng cũng đủ chứng minh ta là một người bạn đáng kết giao!
Ta chính là muốn, có thể mỗi bên nhường một bước, ta không cần ngài trả lại sự trong sạch cho ta, ngài cũng không nên tiếp tục can thiệp việc bọn ta qua lại.”
” A.” Đoạn Khuynh Trạch ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cô: “Ngươi thật biết trả giá.”
Hạ Mộc ánh mắt khẽ liễm: “Cho đến bây giờ ta chưa từng mặt dày như vậy, ngài nhất định cũng từng có người đặc biệt để tâm, tin tưởng có thể hiểu được cảm thụ của ta?”
“Hử…”
Đoạn Khuynh Trạch vuốt cằm, ánh mắt bắt đầu nhịn không được nhìn màn hình điện thoại tâm tình khiếp sợ vừa rồi đã dần dần biến mất, lâu dần, lại là kinh hỉ trước nay chưa từng có.
Con gái của hắn, rốt cuộc leo lên vị trí thứ nhất!
Thẳng thắn mà nói, hắn và thê tử tuy rằng vẫn khuyên Đoạn Tử Đồng tận lực là tốt rồi, nhưng dù sao thân là vương thất Phục Áo, ánh mắt của dân chúng toàn quốc thậm chí toàn bộ thế giới đều tập trung vào năng lực của tiểu vương trữ, nếu nói không hề để tâm đó là không có khả năng.
Từ sau khi bắt đầu kỳ thi trung cấp, Đoạn Khuynh Trạch vì duy trì tôn nghiêm của vương thất, bí mật ‘trợ giúp’ các nước trong liên minh, quyết định đồng ý không công bố thành tích học viên ra ngoài.
Nhưng dù sao giấy không thể gói được lửa, vì việc này, hắn và thê tử phát không ít sầu.
Đoạn Khuynh Trạch nằm mơ cũng lo lắng, quốc tế bỗng nhiên ra yêu sách ‘ Địch Hách Lạp cấp SS của Phục Áo thật ra thành tích chỉ xếp thứ ba trong số năm học viên’.
Không nghĩ tới, hiện tại sẽ bỗng nhiên nhận được kinh hỉ lớn như vậy.
Trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngoại trừ cảm giác một tảng đá lớn được buông xuống, trong lòng cũng có chút không phải tư vị.
Con rồng nhỏ này đạt được thành tích, cư nhiên lập tức chạy đến trung tâm tin tức, báo hỉ cho tiểu omega xinh đẹp trước.
Điện thoại của hắn chưa từng nhận được tin nhắn nào!
Tác phong trong sắc khinh ba mẹ này là bắt đầu từ lúc nào?
Nhưng nói tóm lại, tâm tình kinh hỉ vẫn chiếm thượng phong, cho nên Đoạn Khuynh Trạch vốn dĩ muốn cảnh cáo Hạ Mộc nói còn chưa nói xong, đã lâng lâng đứng lên, khẩn cấp muốn hồi cung, đem tin tức nói cho A Ly biết.
Hắn đứng dậy chỉnh lý cravat: “Ta phải đi, những chuyện khác không cần nhiều lời, trong lòng ngươi đều hiểu.”
Hạ Mộc: “…”
Trong lòng ta không hiểu a!
Cô nhận thấy tâm tình của quốc vương tựa hồ có biến hóa rất lớn, địch ý nồng đậm lúc vừa vào nhà đã không thấy nữa.
Hạ Mộc cố lấy dũng khí đuổi theo, ngăn trở lối đi của quốc vương: “Bệ hạ! Thành tích lần này, ngài thật sự cảm thấy không có công lao của ta sao? Vì sao ngài nhất định phải nhằm vào ta?”
Đoạn Khuynh Trạch buông xuống ánh mắt nhìn về phía Hạ Mộc.
Đôi mắt mèo màu hổ phách và lỗ tai cong nhẹ, khiến hắn lại nghĩ đến Tô Ngữ Mạt.
Mèo tai cong đầu độc nhân tâm, đều không phải người lương thiện!
Lúc trước, Tô Ngữ Mạt biểu hiện trung thành và tận tâm, tranh thủ tín nhiệm của thê tử hắn, cuối cùng lại tham ô trong một vụ buôn lậu quốc báo, lộ ra chân ngựa.
Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, ngay cả tội phạm cũng tập thể chỉ chứng hai vợ cồng họ, nhưng vương hậu của hắn còn liều lĩnh che chở cả nhà nàng .
Hôm nay, nữ nhi của nàng lại quấn quýt lấy Đồng Đồng nhà hắn, bảo hắn yên tâm thế nào?
” Hừ.” Tâm tình tốt của Đoạn Khuynh Trạch bị quét đi hơn một nữa, lạnh lùng mà nhìn Hạ Mộc: “Nhằm vào ngươi? Ta còn muốn hỏi, các ngươi vì sao vẫn luôn nhằm vào người nhà của ta?”
Các ngươi?
Hạ Mộc không rõ vì sao hắn lại nói như vậy, vẻ mặt mờ mịt hé môi.
Đoạn Khuynh Trạch hít sâu một hơi, miễn cưỡng khôi phục thái độ hiền lành: “Ta hy vọng ngươi không nên tiếp tục dây dưa Đồng Đồng nữa, tin nhắn vừa rồi, ngươi cũng thấy rồi, Đồng Đồng căn bản không gửi cho ngươi dù chỉ nửa chữ, mà chỉ gửi một tấm ảnh.
Hài tử của ta ta hiểu rõ nhất, nàng đây là đang thị uy đối với ngươi, nhất định là trước đó ngươi đã nói gì đó quá đáng , tất cả cũng kết thúc rồi.”
Hạ Mộc nghe vậy sững sốt, trái tim giống như bị người khác hung hăng vặn chặt, đầy mặt thất thố.
Hắn nói không sai…
Đến trung tâm tin tức một chuyến, quá trình xét duyệt rườm rà rườm rà, Quyển Quyển không thể nào một câu cũng không nói.
Bảng điểm này, có thể chỉ là đáp lại cô nhục nhã nàng lần trước, cũng không phải muốn cùng cô chia sẻ niềm vui.
Nhìn thấy Hạ Mộc cúi đầu chực khóc, Đoạn Khuynh Trạch nhíu mày.
Miêu nữ trước mắt dù sao cũng là một hài tử, đem hành vi phạm tội đáng ghê tởm của ba mẹ cô áp đặt trên người cô cũng không công bằng, hắn khẽ chuyển ánh mắt, rốt cuộc vẫn nói một câu mềm nhẹ: “Ngươi nói cũng không sai, Đồng Đồng lần này tiến bộ đột ngột, tất nhiên có một phần công lao của ngươi.”
Hạ Mộc chậm rãi ngẩng đầu, thấp giọng hỏi: “Vậy hiện tại ta…Có tư cách làm bạn của điện hạ rồi sao?”
Đoạn Khuynh Trạch nhún vai, thần sắc xen lẫn một tia hả hê: “Sợ rằng Đồng Đồng là một người rất sĩ diện.”
Hạ Mộc cúi đầu, hắn đây là đang ám chỉ Quyển Quyển sẽ không quan tâm đến cô nữa.
“Nếu không còn vấn đề gì khác vậy ta đi trước.” Đoạn Khuynh Trạch mang kính râm, thuận nước đẩy thuyền: “Căn nhà này, ngươi có thể tự do ở đến đầu mùa đông sang năm, nếu như thích, có thể cho nhân viên quản lý liên hệ quản gia tiếp tục gia hạn thêm vài năm, tạm biệt.”
Hạ Mộc một khắc cũng không muốn ở lại căn nhà kia, sau khi về nhà, cô gửi mấy tin nhắn cho Đoạn Tử Đồng, nhưng cũng như đá chìm đáy biển.
Cô không biết Quyển Quyển lúc nào nghỉ phép, chỉ có thể tự an ủi bản thân, không trả lời là bởi vì vẫn chưa về nước.
Kỳ nghỉ tết nguyên đán, trong nhà đến hai vị khác đặc biệt.
Trầm a di và Ngao Cốc từ nước ngoài trở về.
” Bọn họ có lẽ vẫn không chịu buông tha chúng ta.”
Trầm a di ngồi trên sô pha thấp giọng nghẹn ngào: “Chồng ta sau khi chết, tất cả tài sản đều bị sung công, ta ở nước ngoài mỗi ngày làm hai phần công việc, nuôi Ngao Cốc đi học, lúc này cũng hơn mười năm trôi qua, bọn họ vẫn không buông tha ta, lại bị gọi về nước điều tra…”
Tô Ngữ Mạt rút khăn giấy, đưa cho Trầm a di, áp lực phẫn nộ, thấp giọng nói: “A Hằng đã qua đời, dựa vào cái gì vẫn quấy rầy ngươi và hài tử?”
Hạ Mộc và Hạ Đóa Đóa vẫn trốn ở trong phòng sách, nghe trộm người lớn nói chuyện.
Trầm a di thật lâu trước đây là hàng xóm của các nàng.
Đại khái là lúc Hạ Mộc học tiểu học, ký ức thực sự có chút mơ hồ.
Ngao Hằng thúc thúc là chồng của Trầm a di, hơn mười năm trước, hi sinh lúc cùng ba mẹ chấp hành nhiệm vụ.
Chính là nhiệm vụ phá đường dây buôn bán quốc bảo.
Sau khi hắn chết, sở đặc công và CGA khởi tố, vợ chồng Tô Ngữ Mạt và Ngao Hằng tư thông phản quốc, buôn lậu quốc bảo.
Từ đó về sau giống như một cơn ác mộng.
Tài sản của hai nhà toàn bộ tịch thu, nhà của Trầm a di bị cưỡng chế bán đấu giá trả nợ, tài sản của Hạ gia may mắn được vương hậu giữ lại.
Trầm a di không phải đặc công, sau khi chấp nhận thẩm vấn, thoát khỏi liên quan, sau đó cùng vay mượn người thân di dân ra nước ngoài.
Việc này, là Hạ Mộc cùng Hạ Đóa Đóa, cùng nhau đào rỗng đầu óc chắp vá ra.
Không giống trong ký ức, chính là nữ nhân trầm mặc không hé răng ngồi trong một góc sô pha.
Mái tóc đen dài thẳng tắp, áo khoác đen, quần đen, cánh tay phải kẹp một tấm ván trượt cực đại.
Chỉ có tấm ván trượt là màu sắc rực rỡ.
Chị em Hạ Mộc cũng là từ tấm ván trượt kia nhận ra nàng.
Là Ngao Cốc, lớn hơn Hạ Mộc hai tuổi, giống như Ngao thúc thúc, là một alpha tộc báo đốm.
Nàng cao lớn hơn lúc nhỏ rất nhiều, khuôn mặt tê liệt trở nên lạnh hơn, có thể biểu diễn vai trưởng lão hắc bang, từ nhỏ đã như vậy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)