Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 63

520 0 2 0

Hạ Mộc ôm hộp lễ phục rời khỏi phòng, hai khuê mật lập tức xông đến, ngôn từ chính nghĩa khuyên nhủ cô: “Mộc Mộc, nam nhân trong đó là ai? Ngươi cũng không thể bị tiền tài ăn mòn! Làm học phách của đại học quân đội, tiền đồ của ngươi làm một mảnh sáng lạn, sao có thể…”

 

Nói còn chưa dứt lời, vệ sĩ trước cửa phòng nghe người bên trong truyền chỉ thị, ba người Hạ Mộc lập tức được mời rời khỏi tầng cao nhất, đi thang máy ra ngoài.

 

Mới vừa ra khỏi nhà hàng, Dương Kỳ  đã vẻ mặt không cam lòng: “Ngươi xem, thái độ của hắn ác liệt như vậy, nhất định là trong nhà có thái thái, lo lắng bị bại lộ thân phận, mới không cho bọn ta thấy mặt, ngươi cũng không thể nói lý với hắn!”

 

Hạ Mộc còn đang lo lắng phải giải thích chuyện lỡ hẹn lần này với Trứng Cuốn điện hạ như thế nào, thần sắc bối rối ôm lấy hộp lớn, không nói một lời mà đi về phía trước.

 

“Sao ngươi không nói lời nào? Món quà này là cái gì? Một hộp lớn như  vậy.” Vưu Đình Đình tiến lên một bước, ngăn cản Hạ Mộc, cầm lấy chiêc hộp trong tay cô, lục lọi muốn mở ra xem, lẩm bẩm nói: “Ngươi cũng không thể bị chút quà mọn này thu mua…”

 

Dương Kỳ cũng tiến đến , hỗ trợ cầm chiếc hộp.

 

Vưu Đình Đình mở dậy nơ thắt bằng tơ lụa phía trên ra, cẩn cẩn dực dực mở nắp hộp –

 

Trong hộp giấy còn có một cái hộp, là một chiếc hộp gỗ lim tinh xảo, khóa đồng ánh vàng rực rỡ.

 

Nó toàn bộ được bọc trong một lớp bọc chống sốc, không có cách nào trực tiếp mở ra.

 

Hai khuê mật đầu tiên là sững sốt ngẩng đầu hai mặt nhìn nhau, lòng hiếu kỳ càng thêm sâu sắc, lập tức liên thủ nâng túi chống sốc ra, tìm kiếm chỗ mở.

 

Bỗng nhiên phát hiện, bên sườn hộp giấy có mấy tờ hóa đơn.

 

Vưu Đình Đình nhanh tay nhanh mắt, rút ra xem – trên hóa đơn có dấu án màu vang tựa như phù điêu, phía dưới đóng dấu một hàng chữ xem không hiểu, cùng với thương hiệu mà nàng chưa từng nghe thấy.

 

Ánh mắt của nàng cuối cùng dừng trên dãy số hư hư thực thực, sau đó trong nháy mắt hóa đá..

 

Dương Kỳ thấy Vưu Đình Đình thần sắc cổ quái, lập tức hiếu kỳ ôm hộp tiến đến: “Trên đó viết cái gì nha?”

 

” Các ngươi làm gì vậy?” Hạ Mộc lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng từ trong tay hai người cầm lại hộp giấy, cẩn cẩn dực dực nhét hóa đơn trở lại, đậy nắp hộp.

 

Bộ lễ phục này là mục tiêu của cô, chỉ cần trong vòng hai tháng, có thể giúp Trứng Cuốn điện hạ tăng thành tích lên hạng nhất, vậy cô có thể quang minh chính đại tham gia tiệc sinh nhật của điện hạ, việc này so với tham gia buổi tiệc của người khác có ý nghĩa hơn rất nhiều.

 

Chờ cô cột xong nơ bướm, hai khuê lưỡng mới chậm rãi lấy lại tinh thần.

 

Dương Kỳ kinh khủng nhìn về phía Hạ Mộc: “Bảy! Mươi! Tám! Vạn! Hạ Mộc, đại thúc kia rốt cuộc là ai!”

 

Vưu Đình Đình: “Có thể cho bọn ta diện kiến một chút không?”

 

Hạ Mộc liếc các nàng trắng mắt: “Vừa rồi các ngươi còn khuyên ta đừng bị tiền tài ăn mòn, thế nào lúc này muốn gặp mặt rồi? Việc này không phải giống như các ngươi nghĩ, hiện tại ta còn không thể giải thích, sau này sẽ nói.”

 

Về đến nhà, Hạ Mộc ôm điện thoại, tâm thần không yên.

 

Đêm mai phải dự tiệc rồi, hiện tại gọi điện thoại hủy bỏ cuộc hẹn, mặc cho là ai cũng không chấp nhận được.

 

Huống hồ ấu tể mặt bánh bao xưa nay chỉ số thương thương giá trị âm, Hạ Mộc cũng không dám tưởng tượng lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Cô tỉ mỉ suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn đặc biệt tìm giấy bút đến, viết ra những suy nghĩ trong đầu, để tránh lúc gọi điện thoại chột dạ bỏ sót lời cần nói.

 

Sau khi chuẩn bị hoàn tất, cô hít sâu một hơi, một tay cầm giấy viết bản thảo, một tay bấm điện thoại.

 

Tiếng chuông dài đằn vặt giống như dao nhỏ thịt vào thịt, đến khi tự động tắt máy, cũng không có người nghe điện thoại.

 

Hạ Mộc buông điện thoại, trong lòng vừa mất mát lại vừa thở phào nhẹ nhõm, ước gì điện hạ vĩnh viễn đừng bắt máy.

 

Nhưng trốn tránh là vô dụng, cô bình tĩnh một hồi, lần thứ hai gọi lại.

 

Đây không phải lần đầu tiên cô gọi điện thoại cho điện hạ, trước kia cũng như thế, bình thường không ai bắt máy.

 

Cô hoài nghi Đoạn Tử Đồng có hai chiếc điện thoại, điện thoại chính thức có thể sẽ bị bảo mẫu hoặc vương hậu kiểm tra mỗi ngày, cho nên điện hạ còn âm thầm cất giấu một chiếc điện thoại dự bị.

 

Dùng để làm chuyện xấu.

 

Năng lực phản điều tra của điện hạ, luyện ra  từ lúc còn là ấu tể ăn vụng bánh pudding, việc này cũng chẳng có gì lạ.

 

Liên tiếp gọi bốn lần, chưa từng có người bắt máy, Hạ Mộc không thể làm gì khác hơn là tạm thời gác lại.

 

Thẳng đến buổi tối chín giờ, cô cuối cùng chờ được điện thoại gọi lại.

 

” Ngươi tìm ta?” Trứng Cuốn điện hạ ngữ khí có chút kinh ngạc.

 

Hạ Mộc cuống quít lục lọi tờ giấy viết bản thảo, xem lướt qua một lần, bởi vì khẩn trương lại chột dạ, giọng nói của cô trở nên nhỏ bé yếu ớt, có chút giống như làm nũng, chiếu theo bản thảo đọc: “Buổi tối tốt lành, điện hạ ~ ~ ~”

 

Tựa hồ không ngờ tới Hạ Mộc sẽ gọi điện thoại trễ như vậy để ‘làm nũng’, Đoạn Tử Đồng giật mình chốc lát, sau đó nghiêm túc chế nhạo: “Buổi tối tốt lành, Hạ nữ sĩ, các ngươi có dịch vụ gì?”

 

Hạ Mộc lập tức phá công, ném giấy viết, phiền muộn nói: “Đừng náo loạn Quyển Quyển, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.”

 

Đoạn Tử Đồng lúc này đang đứng trên cầm thang gấp khúc.

 

Điện thoại dự bị của điện hạ vẫn giấu trên trần nhà, mỗi đêm chờ mẫu hậu quay về phòng ngủ, điện hạ sẽ bắt thang leo lên, tháo tấm bình phòng trên trần nhà, lấy điện thoại xuống đọc tin nhắn.

 

Bình thường, cho dù có bạn bè gửi tin nhắn, Đoạn Tử Đồng cũng sẽ không nhanh không chậm giấu điện thoại trước, đến phòng ngủ đóng cửa lại, sau đó mới trả lời.

 

Nhưng đêm nay, trên màn hình có bốn cuộc gọi nhỡ, đến từ con mèo ngốc, cho nên, điện hạ vẫn chưa kịp xuống khỏi cây thang đã khẩn cấp gọi lại cho cô.

 

” Chuyện gì?” Đoạn Tử Đồng ngẩng đầu lên, một tay sửa lại trần nhà, không nhanh không chậm leo xuống cây thang.

 

Hạ Mộc hé miệng, lại khẩn trương cầm lấy bản thảo, nhìn lời thoại viết trên giấy, trả lời: “Điện hạ, ta muốn tham gia tiệc sinh nhật của ngài vào hai tháng sau.”

 

Đoạn Tử Đồng: “…”

 

Tuy rằng thường xuyên có omega trẻ tuổi trong giới thương nghiệp hoặc chính trị tìm đủ cách gửi lời mời , nhưng trực tiếp giống như con mèo ngốc, điện hạ là lần đầu tiên gặp phải.

 

” Có thể chứ?” Hạ Mộc không thể không biết hành vi của bản thân thiếu rụt rè cao quý, lại nghiêm túc truy vấn.

 

Trứng Cuốn điện hạ có chút kinh ngạc, đè thấp giọng nói với cô: “Ngươi nên kiên trì đợi lời mời của ta.”

 

Hạ Mộc khẩn cấp: “Ngươi sẽ mời ta sao?”

 

Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ cao ngạo lại không nén được đắc ý của Trứng Cuốn điện hạ: “Ngươi rất muốn tham gia tiệc sinh nhật của ta, đúng không?”

 

Hạ Mộc: “Đúng vậy!”

 

Trứng Cuốn điện hạ nâng tay vén mái tóc dài về phía sau, mặt mày hớn hở trả lời: “Hừ, ta sẽ cân nhắc thỉnh cầu của ngươi.”

 

Hạ Mộc nhân lúc ấu tể ở bên kia đang vui vẻ nhất, lập tức nhanh chuẩn ném ra túi thuốc nổ: “Được rồi điện hạ, bộ lễ phục kia ta đã nhận được, thật xinh đẹp nha, như thế này có được không – buổi tiệc ngày mai ta sẽ không tham gia, ta muốn trong tiệc sinh nhật của ngươi, lần đầu tiên mặc bộ lễ phục kia.”

 

Bên kia điện thoại sửng sốt nửa phút: “Cái gì?”

 

Hạ Mộc khẩn trương siết chặt điện thoại, hòa hoãn ngữ khí, chăm chú giải thích: “Điện hạ, đêm mai ta sợ rằng không thể dự tiệc, ngươi đừng nóng giận, trong nhà ta xảy ra chút việc, quá đột ngột, ngài còn kịp tìm bạn nhảy khác không?

 

Nếu tìm không kịp, trong cục có rất nhiều trợ lý nhất định nguyện ý dự tiệc cùng ngươi, ta có thể giúp ngươi hẹn người, ta nghĩ chờ hai tháng sau sẽ tham gia tiệc sinh nhật của ngươi, được không?”

 

Lại một trận trầm mặc, mấy giây sau, bên kia truyền đến giọng nói cô độc của Trứng Cuốn điện hạ: “Vì sao ngươi muốn đùa cợt ta?”

 

Trái tim Hạ Mộc giống như bị người khác hung hăng vặn chặt – trong giọng nói của điện hạ không có phẫn nộ, mà chỉ có nồng đậm tuyệt vọng cùng vô lực.

 

Điều này càng làm cho người ta khổ sở hơn so với bị quát mắng.

 

Hạ Mộc vội vàng khẩn trương trấn an: “Xin lỗi, xin lỗi! Ta không phải cố ý, ta có thể giải thích, điện hạ, ngươi có thể cho ta thời gian hay không? Hai tháng sau…”

 

” Ta biết rồi.” Ngữ khí của Đoạn Tử Đồng đạm mạc xa cách, giống như trong nháy mắt trở lại hai tháng trước khi gặp lại: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

 

Hạ Mộc cảm giác tất cả ánh sáng trước mắt đều dập tắt,  giống như bị vứt vào địa ngục không có mặt trời.

 

Cô nhắm mắt lại, nghẹn ngào: “Tin tưởng ta một lần nữa, Quyển Quyển, tin tưởng ta một lần nữa có được không? Chờ hai tháng sau…”

 

” Ngủ ngon.” Vẫn là ngữ khí đạm mạc.

 

Bên kia cúp máy, điện hạ tức giận.

 

Hạ Mộc vùi đầu vào trong chăn, lòng chua xót đến cả người run rẩy.

 

Lúc nhỏ đã trải qua không ít đả kích, cô cho rằng bản thân có thể dựng lên bức tường tự vệ bất cứ lúc nào, hoàn toàn che chắn những thương tổn đến từ ngoại giới, lãnh huyết lại hào hiệp.

 

Nhưng vừa nghĩ đến ấu tể mặt bánh bao, thành tường vốn dĩ không thể phá vở liền  hoàn toàn sụp đỗ.

 

Quyển Quyển có thể sẽ không bao giờ để tâm đến cô nữa.

 

Hạ Mộc khóc đến đôi mắt sưng đỏ, cầm lấy điện thoại, run rẩy bắt đầu viết tin nhắn: “Xin lỗi, cho ta thời gian hai tháng có được không?”

 

Đến lúc đêm khuya, cũng không có tin nhắn trả lời.

 

Ngày thứ hai, ngủ thẳng đến buổi trưa mới rời giường, cũng may là cuối tuần.

 

Hạ Mộc rửa mặt xong,  ngồi trước bàn học nhìn ghi chép trong máy tính.

 

Tư duy là trống rỗng, cái gì cũng không nhìn được, thời gian rất dài, lại dường như phút chốc đã trôi qua, ngẩng đầu lần nữa, đã là sáu giờ chiều.

 

Trong đầu cô bỗng nhiên toát ra một suy nghĩ –

 

Buổi tiệc đêm nay là tiến hành ở hậu viện một ngôi biệt thự ngoại thành.

 

Bất đồng với vương cung, các nơi không có vệ binh canh gác, cô muốn âm thầm trà trộn vào đó.

 

Cô không có mục đích gì khác, có thể cũng chỉ là muốn đi xem Quyển Quyển có tìm được bạn nhảy mới hay không.

 

Hạ Mộc không suy nghĩ nhiều, mặc áo sơ mi và quần jean ra cửa.

 

Buổi tiệc tám giờ mới bắt đầu.

 

Biệt thự tọa lạc tại một sườn núi ở vùng ngoại thành, Hạ Mộc xuống taxi, bộ hành mười phút, đi đến địa điểm.

 

Các tân khách đã lần lượt từ cửa chính vào trong.

 

Cách tám năm, Hạ Mộc lại một lần nữa lách đến hậu viện nhà người khác, chuẩn bị leo tường vào trong.

 

Đáng được ăn mừng chính là, trên tường rào của biệt thự này, có hoa văn chạm rỗng khéo léo tinh xảo, không trèo vào trong, cô cũng có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

 

Trong sân là hồ bơi lộ thiên sạch sẽ rộng mở, xung quanh đã dựng rất nhiều bàn ghế, cùng với bàn thức ăn tự chọn.

 

Có rất nhiều nữ khác đã trình diện, Hạ Mộc kinh ngạc phát hiện, lễ phục trên người những cô gái này, cô cư nhiên có thể nhận ra được!

 

Các nàng mặc tất cả đều là hàng vỉa hè Trứng Cuốn điện hạ chướng mắt – lễ phục dạ hội hiệu AMI.

 

Nếu như y theo kế hoạch, Hạ Mộc mặc bộ lễ phục chế định cao cấp khảm đá quý kia đi dự tiệc, tuyệt đối sẽ hù dọa choáng váng những nữ khắc mặc lễ phục AMI.

 

Làm bạn nhảy của vương trữ, dĩ nhiên không có người nào dám nhàn ngôn vỡ ngữ nói cô quá phận xa xỉ.

 

Nhưng điều này chí ít đã chứng minh một điểm – tuyển chọn trước đó của cô, cũng sẽ không làm mất uy nghiêm của vương thất.

 

AMI mới không phải hàng vỉa hè!

 

Không biết điện hạ sau khi thấy trang phục của những tân khách này, có lộ vẻ khinh miệt hay không.

 

Hạ Mộc bĩu môi, tám phần là sẽ không, ấu tể kia thật ra căn bản không nhận ra thương hiệu nào với thương hiệu nào.

 

Rất nhanh màn đêm buông xuống, ngọn đèn chiếu lên bức tường, trong sân mơ hồ truyền ra một tiếng chào hỏi chỉnh tề đồng loạt: “Buổi tối tốt lành, điện hạ.”

 

Hạ Mộc ôm đầu gối ngồi trong góc tường lập tức đứng lên, bám lấy hàng rào trợn to mắt mèo nhìn về phía sân sau, vừa nhìn nhất thời há hốc vì kinh ngạc –

 

Trong đám người ai ai cũng dẫn theo bạn nhảy, chỉ riêng Trứng Cuốn điện hạ lẻ loi đứng một mình….

 

Hạ Mộc càng khổ sở, vẻ mặt đau khổ xoay người đấm vào tường, không đành lòng nhìn nữa.

 

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.

 

Tìm không được ánh trăng, khắp bầu trời đầy tinh tú lấp lánh, cô và Đoạn Tử Đồng chỉ cách nhau một bức tường, lại giống như cách một năm ánh sáng.

 

Không biết qua bao lâu, cô đứng lên, lần thứ hai nhìn về phía sân sau –

 

Vừa đảo mắt sau khi, phát hiện điện hạ đang ngồi trên chiếc ghế ở góc đông nam, xung quanh đứng một đám người trẻ tuổi cả trai lẫn gái, tựa hồ đang nói chuyện phiếm.

 

Vị trí của bọn họ đối diện tường rào, hẳn là có thể từ bên ngoài nghe thấy đối thoại của bọn họ.

 

Hạ Mộc lập tức thấp người chạy đến góc đông nam, ghé vào trên tường nghe trộm –

 

” A Tề, cô gái ngươi dẫn đến rất đẩy đà a.” Một nữ nhân châm chọc mở miệng.

 

Nam nhân lập tức phản bác: “Ngươi cứ nói thẳng là nàng béo đi, ta không ngại, ta chính là thích loại nữ nhân có chút da thịt! Trái lại là tiểu tử ngươi dẫn đến, đã thành niên chưa? Vóc dáng cốt cảm như vậy, gió thổi qua đều có thể bay.”

 

Nữ nhân chẳng đáng mà hừ một tiếng: “Ta chính là thích loại nam hài tử thoạt nhìn cần được bảo vệ như vậy.”

 

Nam nhân mỉm cười, bỗng nhiên chuyển hướng  đề tài đến chỗ Đoạn Tử Đồng: “Điện hạ, mấy ngày hôm trước không phải ngài  nói, muốn dẫn hoa khôi đại học quân đội đến cho bọn ta mở rộng tầm mắt một chút sao? Đây là bỗng nhiên luyến tiếc chia sẻ hay là thế nào?”

 

Bọn họ dĩ nhiên sẽ không nghĩ đến có người dám cho vương trữ leo cây, cho rằng Trứng Cuốn điện hạ là cố ý không dẫn bạn nhảy, cho nên lúc nói chuyện cũng không cố kỵ.

 

Hạ Mộc ở bên ngoài lộp bộp trong lòng, hận không thể bóp chết người vừa đặt câu hỏi.

 

Một nam nhân khác nói tiếp: “Ta đã thấy cô gái đó, lúc nhỏ còn từng giúp điện hạ đưa thư tình và lễ vật.”

 

Hạ Mộc sững sốt, nheo đôi mắt lại nhìn về phía người nói chuyện, tựa hồ xác thực có một chút quen mắt.

 

Sẽ không phải là tiểu nam hài chờ cô ở sân bay đi? Lớn như vậy rồi?

 

Một đám người nhất thời ồn ào: “Thư tình? Điện hạ viết cái gì nha?”

 

Nam nhân nhún nhún vai: “Việc này ta trái lại không biết, nhưng ta thấy lễ vật, là một mảnh long lân nga.”

 

“Thật sao?!” Xung quanh nhất thời nổ tung.

 

Một đám nữ hài mặc lễ phục AMI tiến lên làm nũng: “Điện hạ thật sự bất công, ta cũng muốn một mảnh long lân ~”

 

“Đúng vậy, người nghe có phần, không thể trọng sắc khinh bạn.”

 

Bỗng nhiên có một nam sinh giơ điện thoại lên, thét to: “Khó trách ta ở trên mạng nhìn thấy có một trang web bán một mảnh long lân, nhìn giống y như thật, nói không chừng chính là thật a!”

 

Hạ Mộc sững sốt, khó có thể tin rướn cổ nhìn về phía nam nhân kia.

 

Sao có thể bị rao bán trên mạng?

 

Cô vẫn cất kỹ phiến ấu lân kia, còn định kỳ đánh bóng, cái trên mạng nhất định là giả!

 

Đám người trong sân vô cùng hào hứng, truyền tay xem điện thoại, kiểm tra phiến long lân bán ra: “Hình như là thật, điện hạ ngài nhìn xem.”

 

Lúc này khuôn mặt Đoạn Tử Đồng đã đen lại, không đành lòng nhìn thẳng mà nhìn màn hình điện thoại một cái, lập tức phất tay đẩy ra, điện hạ chống tay xuống bàn, khó chịu dụi mắt, như là xấu hổ muốn ngăn trở khuôn mặt.

 

“Cô gái kia muốn rao bán long lân?” Một nữ hài dáng người yểu điệu, nhiệt tình ngồi vào chiếc ghế bên cạnh điện hạ, bênh vực kẻ yếu: “Nếu như tặng cho ta, ta sẽ luyến tiếc bán đi…”

 

Những người xung quanh phát ra một trận cười vang.

 

Trứng Cuốn điện hạ bụm mặt, không thể tránh được mà tự giễu: “Ta chính là thích loại nữ nhân biết làm ăn như vậy.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16