Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Aaa chị ấy tuyệt quá!!!

122 0 0 0

Vừa ngồi trên xe, Tiểu Lạc Miêu thẫn thờ hút điếu thuốc nhìn ra bên ngoài cửa. Hà Phong Thiên hiện được Tiểu Lạc Miêu cho dựa vào bên kia ghế để tránh xa nhau, mà tại Tiểu Lạc Miêu cố tình làm. Ngồi trên xe, Tiểu Lạc Miêu lấy đống giấy tờ ra, cầm chiếc điện thoại nhắn tin với lướt bài, cô vẫn còn nghĩ tới việc khi nãy Hoàng Thiên Như đưa hộp quà nhỏ đó. "Giết người" lại lặp đi lặp lại mấy thứ nhạt nhẽo đó, giờ chỉ khiến cho Tiểu Lạc Miêu không nhịn được việc này. Cô bỏ điện thoại lên đùi rồi nhấp đống giấy tờ lên nhìn chỉ thở dài khi vừa đọc được mấy dòng đầu bởi chẳng có liên quan gì đến thuế đề mà cô đang cần cả. Bỗng dưng chiếc xe lắc mạnh khiến cho cô làm rơi đống giấy tờ xuống dưới "Ui chết đau quá..." Vừa lúc này, vì bởi cú sốc xe mà khiến cho Hà Phong Thiên bị đẩy qua phía Tiểu Lạc Miêu ngồi và đập vào vai trái của cô. Tiếng đập kêu lên khiến cho Tiểu Lạc Miêu và Vũ Lục Kha cảm thấy tiếng kêu ấy rất đau cho Hà Phong Thiên. 

 

Vũ Lục Kha liền dừng xe rồi quay lại đằng sau xin lỗi: "Lạc Lạc! Chị ta có sao không? Cả bồ nữa... Xin lỗi vì không chú ý đến con đường nhé, khi nãy có cục đá to đập vào bánh xe ấy mà con đường này khó đi thật." 

 

 Tiểu Lạc Miêu cầm đống tờ giấy lên phũ chúng, ngước mắt liếc nhìn Vũ Lục Kha "Cần uống cà phê không? Huynh đệ là may đấy, nếu mày là đàn em tao thì có lẽ bây giờ mày không còn được tận hưởng cuộc sống tuyệt đẹp rồi ha~ Chú ý vô hộ!" 

 

"Chậc... Chưa gì cho mấy câu từ gì đâu tỏ ra thái độ bạn bè!" Vũ Lục Kha quay mặt rồi thầm nghĩ.

 

"Ê ê, mới nói cái què gì đấy ghệ?" Tiểu Lạc Miêu nhìn chằm chằm vào Lục Kha và có chút nóng bực lộ ra, cô liền nắm tay phải lại giơ ngón giữa lên.

 

"Hả, Hả...không...không có gì đâu." Vũ Lục Kha bối rối trả lời.

 

"...."

 

"Cảm thấy thế nào khi chị ta dựa vào người?" Vũ Lục Kha nhìn Hà Phong Thiên với vẻ thích thú nở nụ cười dâm đãng đang nghĩ gì đó đen tối khi thấy Hà Phong Thiên dám dựa vào người Tiểu Lạc Miêu.

 

"Bình thường, lo mà lái xe nhanh đi. Ta cần phải quay lại lấy mèo nữa đấy."

 

"Mèo? Biệt thự thứ ba là tiệm cà phê Mèo mà còn phải nuôi thêm ư? Hết tiền như chơi ấy mẹ!" Vũ Lục Kha đổi mặt quay ra mà cười mỉm nhưng vẫn hiện rõ lên được sự chán nản khi cậu nhớ đến cái quán mà Tiểu Lạc Miêu làm ăn.

 

Tiểu Lạc Miêu nhìn qua người của Hà Phong Thiên.

 

 "Có 10 bé thôi chứ bao nhiêu?" 

 

"Thôi,thôi chị im hộ tôi cái. Hèn chi lương tôi toàn thấp." Vũ Lục Kha thở dài và bật xe. 

 

"3000 nhân dân tệ...Hoá ra nó ít vậy sao?" Tiểu Lạc Miêu nhướng mày hỏi với giọng điệu bi phẫn.

 

"..."

 

"A chao, đúng thật là ít mà nhỉ? Được rồi, dù gì mày giúp tao nhiều, để sau khi xem xét đống giấy tờ này thì tao sẽ đặt lại mức lương nhé!" Thấy bạn mình im lặng, Tiểu Lạc Miêu thở dài rồi nhếch mép mỉm cười nhưng nói điệu giọng bi lụy.

 

"C-chắc... À ừm, tùy mày!" Vũ Lục Kha vừa nhìn đường và trả lời ấp úng.

 

"Có chuyện gì sao?" 

 

"Hả? Không có gì đâu..." 

 

Bật lại máy, họ bắt đầu đi tiếp.

 

Hà Phong Thiên đang dựa vào vai trái của Tiểu Lạc Miêu nhưng Tiểu Lạc Miêu lại không hề cảm thấy sự phiền phức hay nâng Hà Phong Thiên lại phía kia. Cô tiếp tục lướt chiếc điện thoại và vô web xem bảng xếp hạng Top Viết Lách tháng này, cô chẳng hứng thú với những tác phẩm văn học ảo tưởng. Phải, chúng rất chi là nhàm chán! Nhưng lại chẳng thể hiểu sao mấy thứ tác phẩm ấy đã tẻ nhạt mà còn được cao hạng như vậy... 

 

Đối với Tiểu Lạc Miêu bây giờ, giới viết lách cũng đang dần bị lãng quên, càng hiện nhiều đại thần chẳng ra đâu với đâu, chỉ nâng cao thân mình nhờ có ngôn chửi, viết bài như trẻ con vậy, đúng thật chỉ toàn LŨ NGU XUẨN. Dù có muốn quay lại những ngày tháng vui vẻ trước kia ở giới thì bây giờ nụ cười cũng chỉ là phù du khiến Tiểu Lạc Miêu đắng lòng. 

 

Tiểu Lạc Miêu liếc mắt nhìn mái tóc của Hà Phong Thiên rồi thầm nghĩ "Nước hoa chị ấy thơm thật, người ấm quá... Aaa mình nghiện chị ấy thật luôn rồi!!! Đậu mé ơi, phê vãi ạ!? Hay tí quỷ Kha Kha xuống xe rồi mình hôn chị ấy được không? Khoan sao tim đập nhanh vậy trời???"

 

Tiểu Lạc Miêu đỏ mặt quay ra phía khác để tránh khi Vũ Lục Kha quay ra đằng sau nhìn thấy, cô tháo chiếc kính gọng tròn ra và vuốt mái tóc đen của mình lên thở dài, cố kìm chế sự đỏ mặt khó hiểu của mình nhưng vẫn quay ra nhìn Hà Phong Thiên xong lại quay ra chỗ khác khiến mặt như trái gấc. Nhìn vào đúng vòng một của Hà Phong Thiên, Tiểu Lạc Miêu bắt đầu nở nụ cười kì lạ đến mức khó thể diễn đạt được, cô quay ra chỗ khác rồi thở như sắp chết vậy.

 

 Vũ Lục Kha đang lái xe nên hoàn toàn không để ý đến Tiểu Lạc Miêu nhưng cậu vẫn biết Tiểu Lạc Miêu vẫn còn yêu thương Hà Phong Thiên, đúng thật để nói ra thì Vũ Lục Kha quá thân thiết với Tiểu Lạc Miêu đến nổi những gì Tiểu Lạc Miêu không để lộ ra ngoài thì cậu ta cũng cảm nhận được. 

 

Bật bản nhạc để chill lên chút, Tiểu Lạc Miêu cuối cùng cũng đã bình tĩnh hơn khi nãy và giờ quyết định nhìn thẳng vào Hà Phong Thiên, cô cảm thấy có phần nào đó thật ấm áp, mỉm cười vui vẻ hơn nhiều. Mặc kệ Vũ Lục Kha có quay lại xem như nào, Tiểu Lạc Miêu liền dùng tay chạm nhẹ lên đầu Hà Phong Thiên để vuốt tóc qua bên hộ cho đồng thời cô muốn lại cảm giác thỏa mái khi nãy. Vuốt ve mải miết qua lại với mái tóc óng mượt của Hà Phong Thiên thì đã tới nhà của cô.

 

Vũ Lục Kha dừng xe lại, quay ra đằng sau nói với Tiểu Lạc Miêu:

 

 "Nè đến rồi! Để tao mở cửa xe nhé, tao với mày đi chung dắt cổ lên phòng ngủ của cổ luôn." 

 

Tiểu Lạc Miêu may thay kịp thu tay lại sờ lên tóc lúc Vũ Lục Kha đang quay người để nói chuyện với cô.

 

 "À mày có thể ở trong xe được không? Tao thấy chị nhẹ mà nên mày cứ ở ngoài đi nhé! Tao đưa chị ấy lên phòng cũng nhanh thôi ấy nha."

 

Vũ Lục Kha mở cửa cho Tiểu Lạc Miêu bước ra, cậu không để ý đến khi nãy Tiểu Lạc Miêu nói gì.

 

 Tiếng mở cửa kêu cái cộc, Vũ Lục Kha mở cửa rồi nhìn lên nhà của Hà Phong Thiên.

 

Tiểu Lạc Miêu nâng Hà Phong Thiên và bước xuống xe một cách nhẹ nhàng rồi ngước mắt nhìn về phía căn biệt thự của Hà Phong Thiên. Ngỡ ngàng ngơ ngác,Tiểu Lạc Miêu không thể tin được rằng đây là biệt thự mà cô nghĩ trước đó sẽ như thế nào.

 

 "Cái cml má nó... rộng dữ vậy trời!" Tiểu Lạc Miêu liền quay ra nhìn Vũ Lục Kha và nói " Ê bồ, dẹp vụ tiền lương nhé, mai đi xây căn mới hoặc đi cướp không?" 

 

"Hả? Nói vậy bị bay chức thì sao mày... không sợ bị trưởng bộ đập hả? Hông bé ơi!" Vũ Lục Kha nhíu mày nhìn chỉ tay vào Tiểu Lạc Miêu.

 

"Mai lén đi bán củ cải vật chất nhé! Bà Quản Trưởng không biết đâu, đồ quỷ sứ!" Tiểu Lạc Miêu thì thầm nho nhỏ với Vũ Lục Kha.

 

"Thôi mau đưa chị ta vô đi rồi nói gì thì nói với nhau...Mà sao nhìn mày bế nhẹ vậy hả?" Vũ Lục Kha nói chuyện với gương mặt đáo để.  

 

"À đúng ấy, nãy chị Hoàng Thiên Như có nói với tao về chuyện chị này nhẹ nè." Tiểu Lạc Miêu đáp lại.

 

"Ủa bã nói gì mày lúc trong quán với ra quán phải chở bà quỷ này vậy?" Chợt mới nhớ khi nãy Vũ Lục Kha còn đang mơ ngủ lúc Lạc Miêu và Hoàng Thiên Như bàn về gì đó ngoài xe.

 

"Bà già Hoàng Thiên Như bã kêu chở cái chị này nè rồi bã kêu tuần sau hoặc mai bã sẽ xét xem dạy học không ấy, môn bã chọn là Tiếng Anh hoặc Toán haizz... toàn mấy môn tao dốt nát không!?" Tiểu Lạc Miêu thở dài.

 

"Ừ rồi đi chưa gái? Đi nhanh còn về lấy cái mèo dễ thương nãy mày nói kìa." 

 

"À,à đi liền nè cơ mà đứng ngoài nhé gái, một mình tao vô được rồi nha!" Tiểu Lạc Miêu giật mình và bước đi thẳng đến cửa.

 

"Ơ huhu... Lại bỏ tui nữa sao???" Vũ Lục Kha buồn bã tỏ ra sự cô đơn của mình.

 

"Không bé ơi! Ngày méo nào cũng đi theo với mày? Bỏ với rơi gì tầm này?" Tiểu Lạc Miêu rút chiếc điện thoại rồi xem mã số mà Hoàng Thiên Như khi nãy gửi cho.

 

"Lạ vãi ạ, thề luôn trên trường đóng vai diễn sinh viên bình thường thì không thể nói chuyện với nhau mấy, rồi đi xét giấy tờ lẫn hợp đồng đòi tiền với buông hàng thì ít nói chuyện, vậy mà giờ... Thất bại tại tình bạn thật rồi!" Vũ Lục Kha buồn đến nổi cậu phải cúi mặt xuống bước đi vào lại xe kìm nén đau khổ những gì cậu không được đáp lại.

 

"Tiệm cà phê Mèo là cái quái gì?" Tiểu Lạc Miêu đáp.

 

"..."

 

"Thôi được rồi! Nếu muốn được bên nhau thì tối nay hãy qua phòng tao nhé! Ngủ chung cho khỏi nhớ~" Tiểu Lạc Miêu mỉm cười, chiếc cửa cũng đã được mở ra và bước vào.

 

"H-hả...hả,gì...cơ?" Vũ Lục Kha nghe xong đỏ mặt lẩm bà lẩm bẩm trước những gì Tiểu Lạc Miêu nói, tim cậu đập mạnh đến nổi tưởng tượng ngay được cảnh hạnh phúc với Tiểu Lạc Miêu chung phòng.

 

"Con gái với nhau mà cũng ngại ngùng? Chưa thấy ai rén như vậy đấy, mau quay lại xe đi đừng có đi theo!" Tiểu Lạc Miêu liếc nhìn bằng ánh mắt quyến rũ với Vũ Lục Kha.

 

"Đ-được rồi... " Rồi Vũ Lục Kha quay mặt bước về phía chiếc xe nhưng cậu không thể ngừng nghĩ đến việc tối nay sẽ được ngủ chung với Tiểu Lạc Miêu.

 

Đối với Vũ Lục Kha, cô thích việc ôm Tiểu Lạc Miêu lúc ngủ, nhìn trông thấy bạn mình hồi lúc còn học cấp ba cùng, ở chung với nhau. Cả hai ngủ cùng, rồi Vũ Lục Kha ôm tiểu Lạc Miêu ngủ giống như ôm thú nhồi bông vậy. Cô còn nhớ rõ việc mình còn tưởng bạn mình là con mèo to lớn với bộ lông óng mượt êm ái mà ôm chặt tận hưởng vẻ sung sướng. Để rồi khiến cho Tiểu Lạc miêu mất ngủ nguyên đêm.

 

Khuất khỏi sự phiền phức của Vũ Lục Kha, Tiểu Lạc Miêu bước tới trước cửa chính của Hà Phong Thiên. Cô dừng lại nhìn thẳng vào gương mặt lúc này của Hà Phong Thiên cảm thấy có gì đó thật sung sướng thầm nghĩ "Aaaa, làm sao đây ta? Chị ấy cũng dần dần hạ được cơn say của mình xuống rồi này. Tí nữa lên phòng có nên thay đồ cho không nhỉ? Mà gương mặt khi ngủ này còn đẹp hơn cả khi nãy say cơ mà. Ngại quá đi..." 

 

"Nào mở cửa thôi, cho chị được lên chiếc giường ấm áp của chị nào? Không biết cảnh tượng trong cái biệt thự rộng rãi này có gì nhỉ?" Tiểu Lạc Miêu cất tiếng rồi cầm tay cửa bước vào. Tiếng cửa kêu lên tiếng cạch, cô thẫn thờ chớp mắt cái.

 

"Hả, hả? Cái méo gì mà còn hơn cả... bên ngoài sức tưởng tượng tao vậy trời? Cml vãi ạ, choáng quá xỉu mất!!!" Tiểu Lạc Miêu bước thẳng vào rồi bị choáng nặng bởi mọi thứ cô thấy trước mắt của mình, chân cô mém nữa thì không đứng được. 

 

Căn biệt thự của Hà Phong Thiên bây giờ giống như một nơi mà Tiểu Lạc Miêu muốn chiếm lấy cho bằng được vậy. Cô lại thầm nghĩ trong bụng rằng:

 

 "Không biết bã có chơi với dân bất động sản không ta? Nếu có thì mình sẽ trộm ít giấy tờ của bã xong rồi trói bã trong phòng luyện dao của mình có gì bắt bã ký hợp đồng bán biệt thự chắc okie phết nhỉ? Được, Hảo Hán! Quá hợp lý luôn nè trời!!!"

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: