Một tuần thoáng trôi qua, tới thứ sáu, mặt Ngô Tranh đã bớt sưng, nhưng trên trán vẫn còn một cục u, cũng may đã bị mái trước che nên không thấy.
Bữa sáng để trên bàn, Kỷ Niệm xem như không có chuyện gì xảy ra nói: "Hôm nay là thứ sáu."
"Ừm" Ngô Tranh thưởng thức miếng sandwich và ly nước ép trái cây với sữa tự làm.
"Buổi tối đi dự tiệc." Kỷ Niệm uống xong ly sữa, dựa vào ghế nói
"Hả? Dự tiệc!" Ngô Tranh liền ngây người, trên miệng dính đầy sandwich ngạc nhiên nhìn Kỷ Niệm.
"Không phải tôi đã nói với cô rồi sao?" Kỷ Niệm tự nhiên cười nói, rồi đứng dậy, chuẩn bị đi ra cửa.
Thì ra thật sự có vũ hội à? Lần trước khi Kỷ Niệm nói tới, nàng toàn lo nhìn cô ấy, chứ có nhớ vũ hội là cái chi.
Lúc ra cửa, Kỷ Niệm dựa vào cửa quyến rũ cười: "Lễ phục của cô tôi để ở sô pha. Chiều sáu giờ, tôi ở trường học chờ cô."
Ngô Tranh còn đang thất thần. Vũ hội! Muốn nàng đi tham gia thật sao?
Để đồ ăn xuống, đi qua ghế sô pha nhìn, thật sự có cái hộp ở đây, Ngô Tranh mở ra, cầm lên, liền ngạc nhiên, thật là xinh đẹp. Cái váy màu trắng, không có trang trí, đơn giản lịch sự lại tao nhã. Bên cạnh còn có một đôi giày cao gót màu trắng.
Nghĩ tới là do Kỷ Niệm chọn cho mình, Ngô Tranh lập tức muốn thử, cầm cái áo chạy nhanh vào phòng vệ sinh, đứng trước gương lớn.
Trong gương là hình ảnh một cô gái, mái tóc đen ngang vai, vì e thẹn nên gò má ửng đỏ, môi như tô son. Váy màu trắng làm nàng thanh nhã như đóa hoa Bách Hợp.
Nhìn một chút thì mặt đỏ lên. Làm sao Kỷ Niệm biết dáng người của mình chứ.
Ngày hôm nay hình như quá dài, trong đầu Ngô Tranh đang suy nghĩ Kỷ Niệm mặc lễ phục dáng vẻ ra sao, vừa qua khỏi năm giờ nàng liền chạy ra ngoài đón xe.
Trên đường thì điện thoại cho Kỷ Niệm. Lúc xe dừng lại thì trời đã tối, Ngô Tranh liếc mắt nhìn thấy Kỷ Niệm đang đứng ở cạnh cửa ngay trường học.
Nàng cười vẫy tay, cả hai cùng nhau đi qua.
Kỷ Niệm dẫn nàng vào một phòng ăn nhỏ trong trường, gọi vài món để mai ăn sáng.
Rồi lại lôi ra một đống mỹ phẩm.
Ngô Tranh cứng người: "Làm..... làm gì......"
Kỷ Niệm lấy ra một cái bình nhỏ đưa đến: "Cho cô, thoa lên đi."
"Hả?" Ngô Tranh run sợ nhận lấy.
"Sau đó là cái này, cái này, cái này, cái này." Lại một mớ chai lọ bày ra trên bàn.
"Ơ, tại sao phải trang điểm." Thật là phiền phức, Ngô Tranh liền đau đầu.
"Có cô gái nào không trang điểm? Nhanh lên."
Nữ vương đã ra lệnh. Vẻ mặt Ngô Tranh đau khổ đem từng cái, từng cái thoa lên.
Sau đó Kỷ Niệm giữ thẳng đầu Ngô Tranh, vẽ mắt: "Mở mắt ra, nhìn lên."
Nhận được sự hầu hạ của người đẹp, Ngô Tranh nghe lời mở mắt ra. Thấy người đẹp đang cầm mascara hay dùng nhìn nàng chằm chằm, mắt chạm mắt, Ngô Tranh muốn xỉu. Sao gần quá vậy? Hai người cách nhau chưa đầy 10cm.
Lập tức tránh ánh mắt người đẹp, nhìn lên, chắc sẽ lại bị Kỷ Niệm coi thường.
Tô son trét phấn gần nửa tiếng, Kỷ Niệm mới hài lòng lùi về sau một bước, đánh giá, tương đối thỏa mãn với kiệt tác của mình, mỉm cười. Không ngờ cô nhóc này trang điểm lên cũng rất được, mỹ phẩm đúng là bạn tốt của phụ nữ.
Kỷ Niệm liền dẫn theo Ngô Tranh đi vào ký túc xá của bạn học để thay quần áo.
Khi Ngô Tranh đi ra, Kỷ Niệm cũng thay xong lễ phục. Nàng mới nhìn một chút, cảm xúc liền dâng trào.
Kỷ Niệm mặc váy đen, phía trên chỉ cao quá ngực một chút, phía dưới một bên thì ngắn đến đùi, một bên dài chấm đất. Màu đen làm nổi bật làn da trắng của Kỷ Niệm, toàn bộ vóc người hiện ra, Ngô Tranh bị mê hoặc sắp chảy máu mũi.
Ngô Tranh đỏ mặt, liền ngừng cái tính mê gái lại. Lúc này mới giật mình phát hiện, hai cô gái cùng ký túc xá với Kỷ Niệm đang nhìn nàng chằm chằm.
"Sao.... sao lại nhìn tôi?" Ngô Tranh bị ba người nhìn chằm chằm mặt đỏ bừng, ánh mắt bất giác nhìn Kỷ Niệm.
Cái tên như con nít lúc trước đâu rồi, nét gượng ngùng quyến rũ, váy dài thanh lịch, yểu điệu trong sáng như hoa sen nở vào ban mai, vẫn còn đọng những giọt sương trên đó, không bị bùn đất vấy bẩn.
"Rất đẹp" Kỷ Niệm đang nói kiểu tóc, rồi cười lên.
Cùng đi tới lễ đường vũ hội, bên trong đã rất nhiều người, nam mặc vest, nữ mặc váy, cầm một ly rượu đỏ nói chuyện cùng nhau.
Giữa sảnh có một sân khấu hình tròn, một ban nhạc đang biểu diễn.
Xung quanh sân khấu, là những cặp nam nữ đang nhiệt tình khiêu vũ.
Kỷ Niệm đi vào, lập tức biến thành trung tâm của hội trường.
Bị cả nhóm người chen qua, Ngô Tranh liền vào một góc nào đó rồi ngồi xuống.
Cùng Kỷ Niệm ở chung đa số chỉ có hai người, nhiều nhất là dẫn theo cô bé Nhất Thần. Bên cạnh Kỷ Niệm có cảm đám người, mấy người này nàng chưa gặp qua. Ngô Tranh cười, ở bên cạnh dùng ánh mắt theo dõi Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm bị bao vây bởi một đám nam nữ, cô ở giữa cười khóe léo, tiến lui thành thục, hình ảnh xinh đẹp.
Thật tốt, trong hàng trăm đóa hoa đẹp, cô ấy vẫn là lớn nhất, tươi đẹp nhất, xinh đẹp nhất, mê người nhất, hấp dẫn nhất.
Ngô Tranh không hề đố kỵ, người như thế, phải được hâm mộ chứ? Có thể sống cùng cô ấy dưới một mái nhà, thì đã may mắn lắm rồi.
Nhạc thay đổi liên tục, người chủ trì không ngừng làm nóng không khí.
Lần này đổi một người khác làm bạn nhảy của Kỷ Niệm, Ngô Tranh ở trong góc yên lặng nhìn Kỷ Niệm.
Tình cờ thấy có người mời cô ấy khiêu vũ, cô nhóc của cô chỉ cười nhạt rồi từ chối. Cô ấy toát ra một sự yên tĩnh khác hẳn với thế giới bên ngoài.
Nét mặt này của Ngô Tranh cô chưa từng nhìn thấy, trong mắt cô Ngô Tranh luôn là đứa trẻ hay mắc sai lầm.
"Hì." Kỷ Niệm cười khẽ, người nào mới thật là cô đây?
"My dear, what are you smiling at." (Em yêu, em cười với ai vậy?) Bạn nhảy dán gần hơn, giọng nói ôn hòa.
Tim Kỷ Niệm đã bay mất, cười nhẹ, rời khỏi bạn nhảy, đi ra khỏi sàn nhảy.
"Hắc~" Cô nhóc đang suy nghĩ, liền giật mình sợ hãi.
Trong lòng Kỷ Niệm buồn cười, cô đáng sợ như vậy sao?
Ngô Tranh vừa ngồi xuống thì Kỷ Niệm đi đến: "Cô tới đây sao không khiêu vũ?"
"Thôi không cần." Cô nhóc duỗi người, ngáp.
"Vậy tôi mời cô nhảy." Kỷ Niềm đứng lên, nhìn Ngô Tranh đưa tay ra.
Giống như trước kia, nàng mãi mãi sẽ không từ chối cô.
Hai người thả vài bước trên sàn nhảy.
Kỷ Niệm và Ngô Tranh chậm rãi nhảy theo âm nhạc người tới người lui, Ngô Tranh vịn vào eo Kỷ Niệm, Kỷ Niệm để tay lên vai Ngô Tranh.
Ngô Tranh cúi đầu, dù có trang điểm cũng không giấu được gương mặt đỏ bừng.
Ca khúc kết thúc, người chủ trì lại lên sân khấu, rồi tiếp tục giới thiệu những tiết mục sau.
Ngô Tranh cùng Kỷ Niệm quay lại ghế sô pha nghỉ ngơi, cầm ly nước chanh lên miệng uống. Vừa uống hai hớp, đèn trong phòng khách liền tắt đi.
"Làm sao thế?" Ngô Tranh khẩn trưởng hỏi Kỷ Niệm ở bên cạnh.
"Đang chọn người."
"Ờ." Xung quanh hiện trường bắt đầu có đèn chói sáng.
"Cô có nghe không đó? Đây là chương trình chọn người tùy ý để lên biểu diễn." Kỷ Niệm giải thích.
"Ờ, vậy sao." Ngô Tranh lại tiếp tục uống nước chanh.
Tốc độ chùm sáng càng lúc càng nhanh, tiếng trống dồn dập, đám người hò hét.
Với tiếng trống cúi cùng, chùm sáng dừng lại.
Kỷ Niệm ngơ ngác liếc nhìn màn hình bên trái sảnh, là Ngô Tranh đang ngồi uống nước chanh.
"We know what we want, the pretty girl! Come here, please!" (Cô ấy đây rồi, một cô gái xinh đẹp. Đến đây nào.)
Người chủ trì nhiệt tình mời gọi, Ngô Tranh vẫn ngồi im như không có liên quan.
Kỷ Niệm đụng cánh tay Ngô Tranh: "Này." Cô chỉ màn hình lớn.
Cô nhóc lười biếng nhìn qua, chỉ một giây, liền hoảng sợ mém chút làm rớt ly nước chanh trong tay, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Kỷ Niệm, dáng vẻ không tin được.
Kỷ Niệm cùng với mọi người cười lên, rồi gật đầu.
"Oh, the beautiful girl is Andrea's friend~ Let's use the most enthusiastic cheers greet her!" (Ồh, người đẹp đó là bạn của Andrea. Nào chúng ta cùng chào đón người đẹp đi nào!)
Người chủ trì lại mời tiếp, toàn bộ sảnh lập tức hoan hô hưởng ứng.
Kỷ Niệm cười chỉ chỉ sân khấu. Thật không ngờ, cô nhóc hay sợ sệt lại không từ chối, chỉ đau khổ đặt ly nước chanh xuống, đứng lên.
Kỷ Niệm nghiêng qua chỉ trên tay, rất hứng thú cười lên.
Tối hôm nay đúng là có thu hoạch lớn? Vậy mà có thể nhìn thấy cô nhóc lên biểu diễn.
Cô nhóc biểu diễn cái gì đây?
Ngô Tranh lên sân khấu, tất cả ánh sáng liền tập trung lên sân khấu, tất cả mọi người ở hội trường đều reo hò.
Ngô Tranh cười nhạt nói vài câu với chủ trì, người chỉ trì xuống sân khấu nói vài câu, rồi cầm lên một cây ghita.
Kỷ Niệm ngẩn người, lúc này mới nhớ lại cô nhóc hình như có một cây ghita. Chỉ là nó cứ nằm mãi trong hộp đàn, chưa từng thấy Ngô Tranh chơi qua.
Loa biểu diễn của ban nhạc vẫn còn, Ngô Tranh kết nối đàn với loa, chỉnh âm, một nét duyên dáng liền tỏa ra. Chưa bắt đầu, phía dưới lại tiếp tục hoan hô.
Ngô Tranh ngồi trên cái ghế cao nhỏ, cười, nói tên bài nhạc vào micro.
"I'm not going anywhere"
Không nói nhiều, tay chậm rãi đánh đàn.
“this is why I aways wonder
I'm a pond full of regrets
I always try to not remember rather than forget
this is why I always whisper
when pagabonds are passing by
I tend to keep myself away from their goodbyes
……”
Lúc Ngô Tranh hát lên câu đầu tiên, tất cả mọi người đều kinh ngạc, chỉ trong một giây, toàn bộ hội trường liền im lặng lại, chỉ có âm thanh của Ngô
Tranh đang vang vọng trong hội đường.
Kỷ Niệm nghe thấy giọng hát đó véo von như tiếng chim, bất giác ngồi thẳng dậy, không thể tin nhìn chằm chằm cô nhóc nhà cô.
Tại sao âm thanh có thể sạch sẽ và trong suốt như vậy.
So với Bruce, thì giai điệu này càng buồn hơn, từng ca từ nhẹ nhàng đi xuyên suốt cả ca khúc. Ngô Tranh nhắm mắt, dùng âm thanh trong suốt của mình nỉ non ca khúc "I'm not going anywhere". Có một cảm giác thương cảm cho cảnh đẹp, bị màn sương bao phủ.
Ca từ đơn giản, phối khí đơn giản, do một người đơn giản như Ngô Tranh hát, vậy mà lại xuyên thấu lòng người.
Sau khi kết thúc, mọi người ở hiện trường còn chưa lấy lại tinh thần, qua mười mấy giây sau, tiếng vỗ tay mới vang lên như tiếng nước chảy.
Kỷ Niệm nhìn Ngô Tranh ở sân khấu cầm đàn ghi ta xấu hổ cười, nhìn qua hướng của cô.
Bây giờ cô nhóc kia không có ở trước mặt cô ngượng ngùng và hồi hộp, trang nhã giống như Tuyết Sơn Liên Hoa, khiến cho người ta mê muội.
Ngô Tranh chuẩn bị xuống sân khấu, trả lại ghita. Phía dưới không chịu cứ hét nữa đi nữa đi, âm thanh như muốn thổi bay cả nóc nhà.
Ngô Tranh liếc nhìn Kỷ Niệm ngồi xa xa, thật ra từ sàn nhảy chói mắt không thể nhìn thấy góc sopha đen thui phía đó, nhưng nàng đã có thói quen tìm cô ấy. Do dự một chút, lại cầm ghita lên, đứng trước micro
Lần này thay đổi phong cách, vừa vào chính là mạnh mẽ lướt dây đàn. Câu đầu tiên cất lên, cả đám lại reo hò.
Là <
Kỷ Niệm lại giật mình, nhìn chằm chằm Ngô Tranh đang lắc lư theo nhạc.
Có thể bình yên nỉ non <>, Ngô Tranh như biến hình tràn đầy mạnh lẽ hát vang <
Sao lại có thể ranh ma như vậy?
Cô nhóc này cứ khiến người ta phải ngạc nhiên.
Nhớ tới bộ dáng hờ hững, thấp thỏm, dũng cảm, cảm xúc mạnh liệt của cô nhóc.
Kỷ Niệm liền mỉm cười. Ngô Tranh, đến cùng cô còn bao nhiêu thứ mà tôi chưa biết?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)