Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 49 - Ngày tốt

439 0 0 0

Ánh trăng bạc phủ kín cả gian phòng, Ngô Tranh nằm ôm Kỷ Niệm trên giường lớn, chỉ là ngủ thôi. Kỷ Niệm đã vào mộng đẹp, cánh tay đang vòng lấy cơ thể Ngô Tranh, cứ như bạch tuột.

 

Ngô Tranh chợt nhớ lại cái đêm của bốn năm về trước. Ngày đó buổi tối, Kỷ Niệm cũng như vậy nhíu mày lại, ôm nàng thật chặt, sợ nàng rời khỏi. Thế nhưng, nàng vẫn tàn nhẫn đẩy cái ôm kia ra.

 

Ký ức ngày xưa dường như đã ố vàng, nhưng sự hối hận đã ăn sâu trong lòng, như nước sôi châm vào lá trà, làm nó chìm nổi.

 

Nếu như lúc đó mình kiên định hơn, có phải sẽ không lãng phí thời gian nhiều năm ở bên cạnh cô?

 

Nhiệt độ cơ thể của Kỷ Niệm đã sưởi ấm toàn bộ thế giới của nàng, Ngô Tranh lệch cái đầu ra, nhìn cái trán trơn bóng của Kỷ Niệm. Ấm áp cười.

 

Thật tốt, Kỷ Niệm không có thay đổi, nàng cũng không có thay đổi, tất cả mọi thứ cũng không có thay đổi, tất cả mọi chuyện đều giống như trước đây...

 

Cũng may, những năm tháng sau này của nàng có thể dùng đền bù tổn thất cuộc sống bốn năm của Kỷ Niệm.

 

Sau này, coi như tận thế có đến, chỉ cần Kỷ Niệm không bỏ nàng, nàng nhất định sẽ không buông tay cô ra.

 

Sáng sớm, Kỷ Niệm không mở mắt, lấy tay mò mẫm bên cạnh, lập tức mở mắt. Tại sao không có người? Kỷ Niệm ngồi dậy, sự hoảng sợ trong lòng lại nổi lên, tim đập mạnh như chạm vào xương sườn. Cô nhảy xuống giường, chuẩn bị vào wc, thì liếc thấy có một tờ note màu vàng trên tủ ngay đầu giường.

 

Trong lòng bỗng nhiên nhẹ xuống, cô thở dài một hơi, cười mình, tại sao lại nhạy cảm như vậy, giống như người đàn bà bị chồng ruồng bỏ vậy.

 

Cô đi qua cầm lấy tờ giấy ghi chép kia.

 

Thật ra nét chữ của Ngô Tranh, cô chỉ thấy mỗi dòng "mình rất hạnh phúc" trên tấm bưu thiếp mà Hiểu Lạc đưa. Chỉ là nhìn đã rất nhiều lần, nét bút của 4 chữ, điểm nhấn, phong cách, cô đều nhớ trong tim. Vì thế, vừa nhìn đã xác định là chữ của Ngô Tranh.

 

Lời trong tờ giấy viết, "em đi mua bữa sáng. Chị chờ em."

 

Kỷ Niệm mỉm cười, cô giống như có thể tưởng tượng đến Ngô Tranh cầm bút viết chữ, trên mặt thì cười rất ấm áp.

 

Khoanh tay đứng trước cửa sổ, có thể nhìn thấy con đường ngay cửa khách sạn. Sáng sớm, người qua lại không nhiều, ánh bình minh ở xa đang chiếu một màu đỏ hồng trên những tòa cao ốc, ánh nắng mai đang dịu dàng vươn dậy. Kỷ Niệm cười, trong lòng nàng chưa bao giờ thỏa mãn như lúc này.

 

Đêm qua ngủ vô cùng yên ổn, không có mất ngủ cũng không có ác mộng.

 

Quả thật là nguyên nhân em ấy trở về sau.

 

Nhìn một chút, đã thấy bóng hình quen thuộc rơi vào trong tầm mắt. Dù rất xa, nhưng chỉ cần liếc qua cũng nhận ra. Vẫn là áo sơmi caro đỏ sậm, quần bò kaki, trăm năm không đổi. Em ấy vẫn đang rất thong thả, một tay cầm càmen, một tay để trong túi quần. Kỷ Niệm không nhìn thấy nét mặt Ngô Tranh nhưng vẫn bù vào cho đủ số, nhất định em ấy đang cười phải không?

 

Bỗng nhiên nhớ tới những lời Zora đã nói với cô mấy năm trước, Ngô Tranh ở trước mặt cô và Ngô Tranh thường ngày không giống nhau. Trước mặt cô, Ngô Tranh lúc nào cũng thấp thỏm, để ý, không biết làm sao. Vậy còn bây giờ, sự ung dung của Ngô Tranh là vì đã có thể đối diện với cô rồi sao?

 

Kỷ Niệm không nhịn được cười rất vui vẻ. Lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Zora, điện thoại vang lên thật lâu, mới có người nhận, âm thanh truyền tới tiếng Zora lười biếng nói: "Niệm Niệm?"

 

Kỷ Niệm cười trộm, bên đó chắc đang nửa đêm. Bởi vì đang sống với bạn trai, nên Zora không về nước với Kỷ Niệm mà ở lại Luân Đôn. Vẫn nhàn nhã kinh doanh quán cafe, cuộc sống như thần tiên.

 

"Có chuyện gì sao?" Thấy Kỷ Niệm thật lâu cũng không trả lời, Zora uể oải hỏi một câu nữa.

 

"Chị Zora, em ấy trở về rồi." Kỷ Niệm mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng vui sướng.

 

Bên kia im lặng rất lâu, rất lâu, không cần hỏi "em ấy" trong lời nói của Kỷ Niệm là ai, Zora cũng biết. Người có thể làm Kỷ Niệm vui vẻ như vậy chỉ có một, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng hai người cũng gặp lại được sao?

 

Một lát sau, Zora rốt cuộc cười một tiếng: "À, vậy chúc mừng em."

 

Kỷ Niệm cũng cười, đối diện cũng cười, sau đó Zora nhẹ nhàng nói một câu: "Sau này có phiền phức gì cứ nói, nhớ kỹ phải tìm chị."

 

"Ừ." Kỷ Niệm gật đầu, đồng ý.

 

Vừa cúp điện thoại, tiếng đập cửa liền vang lên.

 

Kỷ Niệm ném điện thoại lên giường, liếc mắt nhìn bình minh lên cao, nụ cười trong lòng liền tràn ra. Quay người, mở cửa, liền nhìn thấy Ngô Tranh giơ cái càmen: "Coong coong, đoán xem là gì nào?"

 

"Làm sao đoán?" Kỷ Niệm ôm Ngô Tranh, kéo vào phòng, tiện tay đóng cửa. Không nói gì, ép em ấy lên cửa, môi tìm môi.

 

Cơ thể Ngô Tranh cứng đờ 2 giây, sau đó liền thả lỏng. Nghiêng đầu, điều chỉnh phương hướng, để có thể hôn thoải mái hơn.

 

Mãnh liệt một lúc lâu, khi thả nhau ra cả hai đều thở hồng hộc. Ngô Tranh hơi đỏ mặt, cúi đầu, bước nhỏ tách ra khỏi người Kỷ Niệm. Để càmen lên bàn trà, rồi làm chấn chỉnh lại gương mặt đang đỏ lừ, nhìn Kỷ Niệm vẫn còn đang đứng ở cười, cười lộ đồng tiền: "Mau đến ăn thử xem."

 

Kỷ Niệm khẽ cười, quyến rũ đi tới, nhìn thấy Ngô Tranh đang cầm một chén cháo màu cam.

 

"Canh bí đỏ?"

 

"Ừm." Ngô Tranh cười, mở ra hộp giữ ấm của tầng thứ hai.

 

"Cơm nắm trân châu?"

 

"Hè hè, vẫn còn nhớ." Ngô Tranh cầm chén đĩa đặt trước mặt Kỷ Niệm, cười híp mắt, chống cằm.

 

"Em làm?" Kỷ Niệm khó tin mở to mắt. Bây giờ mới hơn 7h, nếu Ngô Tranh làm, thì em ấy đã thức rất sớm để làm sao?

 

"Ừm." Ngô Tranh dường như vẫn như những năm trước, nhưng khác ở chỗ khi bị Kỷ Niệm nhìn, nàng không còn khẩn trương. Mỉm cười, đôi mắt cong cong, nói: "Nếm thử xem."

 

Kỷ Niệm cầm muỗng, múc một muỗng đưa vào miệng. Mùi vị thanh ngọt từ đầu lưỡi lan ra toàn thân, đã rất lâu rồi nàng chưa từng thấy hạnh phúc trong từng tế bào như thế này. Mũi có chút cay, nhưng lần đầu tiên không phải khóc về buồn phiền.

 

Ngô Tranh chăm chú nhìn Kỷ Niệm ăn xong, tất cả mọi thứ nàng mang tới, sau đó đem một cái chìa khóa ra trước mặt Kỷ Niệm.

 

Kỷ Niệm bỏ chén xuống, nhìn vào cái chìa khóa, sau đó ánh mắt không hiểu nhìn qua Ngô Tranh.

 

Ánh mắt Ngô Tranh có chút né tránh, nhưng vẫn rất chăm chú nhìn vào Kỷ Niệm: "Căn phòng của em chỉ có 46 mét vuông, nếu như chị không chê nhỏ, có thể dọn tới ở chung với em?"

 

Nói xong, nét mặt liền căng thẳng nhìn biểu cảm trên mặt của Kỷ Niệm. Vì câu nói này, nàng cũng bồn chồn cả đêm. Nàng không muốn để Kỷ Niệm ở trong khách sạn lạnh lẽo như vậy, nhưng không biết có quá đường đột không?

 

Nhìn Kỷ Niệm cả buổi cũng không lên tiếng, Ngô Tranh lại nóng lòng, nhanh chóng bổ sung thêm: "Em chỉ muốn mỗi ngày nấu cơm cho chị tiện hơn, nếu như chị không muốn cũng không sao, mỗi ngày em có thể đem tới cho chị."

 

"Không phải." Kỷ Niệm cầm chìa khóa lên, nghiêng đầu, hơi híp mắt đánh giá Ngô Tranh. Môi nở nụ cười quyến rũ xinh đẹp: "Tại chỉ cảm thấy, em thay đổi đến mức chị không nhận ra."

 

"Có sao?" Ngô Tranh ngẩn người.

 

"Chỉ là" Kỷ Niệm bỗng nhiên đứng dậy, hai bước liền đi tới bàn trà, để chân lên đùi của Ngô Tranh, ngón tay thì nâng cái cằm của Ngô Tranh lên, hướng về phía trước nghiêng thân thể càng xích lại gần mặt của nàng, nụ cười càng quyến rũ, "Chị rất thích em như vậy..."

 

Một giây sau, hai đôi môi đỏ lại quấn quýt lấy nhau.

 

Kỷ Niệm xiết chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, góc cạnh của chìa khóa làm cô đau đớn, nhưng vẫn không muốn buông.

 

Một Ngô Tranh đáng tin cậy, kiên định, nhưng vẫn không mất đi sự đơn thuần. Đây là ông trời bồi thường cho cô sao?

 

Ngô Tranh nhìn Kỷ Niêm lái xe đi, rồi mới thong thả đi tới trạm xe bus gần đó. Đánh giá trạm dừng, rồi lên băng ghế.

 

Giờ cao điểm, toa xe chật cứng, cứ như thịt hộp. Ngô Tranh quẹt thẻ, len lỏi qua khe hở trong đám người, không cầm tay vịn, lắc lư theo nhịp điệu của xe. Trong xe toàn là mùi dầu mỡ, mùi nước hoa rẻ tiền, mùi mồ hôi, nhưng tất cả đều không phá hỏng được tâm trạng vui vẻ của nàng.

 

Trong xe bus có treo một cái tv nhỏ, đang chiếu <>.

 

Trên màn ảnh, Tống Tổ Anh mặc một cái váy dài chấm đất màu hồng đào, giơ hai tay, cười híp mắt.

 

Ngô Tranh cười một cái, đúng vậy, hôm nay là ngày tháng tốt.

 

Hơn 8h nàng đến cửa tiệm, 9h cửa tiệm mới mở cửa nên bây giờ không có ai, cửa chính khóa chặt. Ngô Tranh lấy chìa khóa, mở cửa cuốn, để ánh nắng tràn vào tiệm. Nàng đứng ở cửa, vươn vai.

 

Ôi, không biết nữ vương bệ hạ của nàng đang làm gì đây? Tại sao vừa mới tách ra, nàng đã bắt đầu nhớ rồi đây?

 

Ngô Tranh quét dọn cửa hàng một chút, ngồi trên ghế salong lấy điện thoại ra. Tìm ra số điện thoại mới của Kỷ Niệm, xem cẩn thận, sau đó vào mục tin nhắn. Có cần nhắn một tin hỏi thăm không nhỉ? Có làm phiền chị ấy đang làm việc không?

 

Do dự tới 5 phút, thoát ra, quay vào, bấm 6 chữ, nhắm mắt, nhấn gửi: "Không được uống cafe nha."

 

Tâm trạng thấp thỏm, chưa đầy 20 giây, điện thoại run lên, nàng cũng giật mình theo. Mở lên, tin nhắn, quả nhiên là Kỷ Niệm nhắn lại: "Nhưng uống rồi làm sao đây?"

 

Ngô Tranh nhíu mày, liền trách móc cái người không biết chăm sóc bản thân kia. Đúng là hết nói nổi, say rượu không nói đi, trời vừa sáng đã uống cafe. Lập tức nhắn lại 4 chữ: "Uống nhiều nước nóng."

 

Chưa tới một phút đồng hồ, tin nhắn điện thoại liền rung lên: "Buổi tối nhớ nằm ở trên giường chờ chị."

 

Ngô Tranh đọc xong, miệng thì cười, mặt thì đỏ, nói cái gì vậy trời. Liền tắt điện thoại, không thèm trả lời. Vừa định nhét điện vào túi, thì lại run lên. Ngô Tranh không nhịn được, liền lấy ra xem: "Nhớ cởi hết ra đó."

 

Ngô Tranh đổ mồ hôi lạnh, cái điện thoại trong tay dần nóng lên. Trong đầu là hình ảnh cơ thể Kỷ Niệm mềm như lụa, cơ thể liền nổi lên dục vọng.

 

Nàng liền giật mình, vội vã chạy vào phòng vệ sinh lấy nước lạnh rửa mặt.

 

Mới sáng sớm, tại sao lại động dục rồi, như vậy không tốt, không tốt!

 

Để mặt ướt trở về ghế ngồi, Ngô Tranh dùng khăn giấy lau mặt, nhìn cái điện thoại nằm trên ghế salong đang báo hiệu có tin nhắn. Nàng run run mở lên, yêu nghiệt kia nhắn: "Bé cưng, mắc cỡ sao? Ha ha.."

 

A a a a a a —— Ngô Tranh thét một tiếng dài trong lòng!

 

Tại sao lại thay đổi nhanh như vậy! Đêm qua lúc ở quán bar tinh thần suy sụp làm cho nàng rất đau lòng, hôm nay thì xinh đẹp giống như con hồ ly tinh vạn năm vậy!

 

Ngô Tranh càng rối loạn lên, điện thoại thì ném lên sô pha, nàng quyết định không nhìn nữa.

 

Lau mặt, chờ tim đập bình ổn, nhưng vẫn liếc nhìn cái điện thoại nằm trên ghế salong, môi nở nụ cười.

 

Có thể làm cho yêu tinh vui vẻ, thật sự là tốt quá.

 

Nhịn không được liền bóp vào mặt mình, ngơ ngác cười rộ lên, nàng không phải đang nằm mơ?

 

Qua bốn năm, vậy mà còn có thể trở lại lúc đầu, mình là người may mắn nhất trên thế giới này rồi?

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16