Vân Viễn ra khỏi cửa, vô cùng tức giận. Anh không thể tỉnh táo được. Đối với vấn đề của Kỷ Niệm, lúc nào anh cũng không thể tỉnh táo được.
Anh vẫn ở bên cạnh Kỷ Niệm nhiều năm như vậy, vì cái gì cho tới bây giờ cô cũng không mở rộng lòng với anh.
Ngoại trừ hai ngày trước Kỷ Niệm vô tình thất thố trước mặt anh, thì hầu như suốt 4 năm Kỷ Niệm chưa từng mỉm cười với anh. Em ấy còn cố chấp với anh đến bao giờ?
Dựa vào cái gì, sự cố gắng suốt bốn năm của anh chẳng nhận được bất kỳ thứ gì, mà Ngô Tranh chỉ cần một ánh mắt, lại có thể làm trái tim Kỷ Niệm tan chảy.
Vân Viễn ngồi trong phòng làm việc của mình, trong đầu đang hò hét ầm ỉ, chả xem được cái gì. Tối qua đợi trong khách sạn cả đêm, sự tuyện vọng và đau thương đã làm anh rối loạn. Tại sao? Ngô Tranh chỉ là một cô gái nhát gan, nhưng lại làm cho anh có cảm giác ngột ngạt và nguy hiểm.
Vừa hết giờ làm, không quan tâm công việc chưa hoàn thành, Vân Viễn liền lái xe chạy thẳng đến quán bar Uống Cafe.
Anh không thể để Ngô Tranh làm đảo loạn trái tim Kỷ Niệm nữa. Kỷ Niệm phải thuộc về anh, anh sẽ không để cho Ngô Tranh cướp đi dễ dàng.
Đến quán bar, chưa tới bảy giờ, còn chưa mở cửa.
Vân Viễn dựa cạnh cửa chờ đợi. Đợi đến 8h quán bar mở cửa, anh kêu một chai rượu đỏ rồi ngồi ở trong góc quán, tiếp tục chờ. Đột nhiên cảm thấy một chai rượu không đủ uống, chỉ vài ngụm đã thấy đáy. Anh lại gọi thêm một chai, liên tục rót rồi uống.
Trong quán bar toàn là những kẻ chán chường sống buông thả, huyên náo nhưng lạnh lẽo, có người mua say có người mua nhạc, có người cười cũng có người khóc.
Có lẽ vì bản chất quán bar là thế, có lẽ do tác dụng của rượu, anh đột nhiên cảm thấy bản thân thật thảm hại và chán nản. Dựa vào cái gì, người yêu Kỷ Niệm lâu nhất là anh, nhưng anh chưa từng nhận được một chút gì.
Một Kỷ Niệm trống rỗng với nụ cười lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén lướt ngang qua tim anh, bay trên khắp da thịt, làm nó không ngừng rỉ máu. Khắp cơ thể đau đớn, đến mức không còn muốn sống.
Khi nhìn thấy Ngô Tranh xuất hiện, Vân Viễn như bị điên lập tức xông tới, kéo cánh tay Ngô Tranh. Bởi vì say, nên đôi mắt anh đỏ ngầu, tức giận nhìn nàng. Dưới ánh đèn xanh lam, thật có chút đáng sợ.
Ngô Tranh nhìn anh ngẩn người, nghi ngời nói: "Tôn Vân Viễn?" Sau đó mỉm cười liếc mắt với hai người đang cảnh giác kế bên là Dương Quang và Điền Phú, nói: "Không có gì đâu, người quen."
Ánh mắt Vân Viễn u ám mà căm hận: "Ngô Tranh, chúng ta nói chuyện đi."
Vì vậy rời khỏi quán bar. Ngô Tranh đi theo Vân Viễn đứng ở một con hẻm nhỏ yên tĩnh.
"Anh uống say rồi?" Ngô Tranh nhìn anh cả người điều là mùi rượu lảo đảo, nhịn không được đưa tay ra vịn chặt tay của anh.
Hành động tốt bị Vân Viễn gạt ra, Vân Viễn trước mặt không còn là người đàn ông dịu dàng chăm sóc, sáng chói như ánh mặt trời nữa. Ngô Tranh hơi nhíu mày, lùi về sau một bước.
"Ngô Tranh, cô không xứng với cô ấy." Vân Viễn cao hơn Ngô Tranh gần 20cm, anh hất cằm, từ cao nhìn xuống Ngô Tranh.
Ngô Tranh giật mình, nàng biết "cô ấy" mà Vân Viễn nói đến là ai. Nàng tất nhiên biết mình không xứng với người đó. Từ trước đến nay, nàng đều hiểu rõ hơn ai hết, nàng không xứng với người đó. Hơn nữa, 4 năm trước nàng đã bỏ chạy, nên bây giờ ngay cả dũng khí đứng trước mặt người ta nàng cũng không còn.
Trong lòng nàng rất đau đớn, nàng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng lại, ngẩng đầu nhàn nhạt cười: "Anh vì cái đó mà đến đây sao?"
Nhìn thấy nụ cười của Ngô Tranh, Vân Viễn không có cách nào khống chế sự tức giận của mình! Nụ cười này, giống như Kỷ Niệm vậy!
Nhiều năm qua, tất cả oán hận từ trong lòng đều phun trào ra. Những người này đều vứt bỏ Kỷ Niệm, tại sao Kỷ Niệm cứ nhớ mãi không quên? Chẳng lẽ Kỷ Niệm không biết, anh luôn ở bên cạnh cô, vĩnh viễn không tổn thương cô, vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ cô.
Trong lòng Vân Viễn bất mãn và oán hận, anh giận dữ lập lại lần nữa: "Cô không xứng với em ấy!"
"Tôi biết mà." Nụ cười trên mặt Ngô Tranh cũng không thay đổi, "Sau đó thì sao?"
"Vậy tại sao cô lại xuất hiện ở trước mặt cô ấy! Cô đã chạy trốn, vậy thì không nên quay lại! Cô dựa vào cái gì cứ như vậy xuất hiện rồi tổn thương cô ấy nữa!" Tiếng Vân Viễn nói càng lúc càng lớn, đã vậy còn kích động.
"Tôi..." Ngô Tranh vừa muốn nói chuyện, liền bị Vân Viễn cắt ngang, anh đến gần một bước, giọng nói kích động mà đau khổ: "Cô dựa vào cái gì mà rời khỏi cô ấy! Cô dựa vào cái gì mà tổn thương cô ấy! Cô dựa vào cái gì mà để cô ấy tìm cô bốn năm! Cô dựa vào cái gì làm cho cô ấy đối với cô nhớ mãi không quên! Cô dựa vào cái gì lại xuất hiện nữa vậy!"
Ngô Tranh không thể tin nhìn Vân Viễn giống như mất đi lí trí, hôm qua sau khi gặp mặt trong lòng đều rung động, thật vất vả mới đè xuống được. Bây giờ bị Vân Viễn điên cuồng nói như vậy bắt đầu lại rung động. Nếu như dựa theo những lời Vân Viễn nói, chị ấy, quả thật không có quên mình sao.
Chỉ sau một giây nàng nhanh chóng lắc đầu, lập tức đem cái suy nghĩ trong đầu này ném ra ngoài, chị ấy giống như con khổng tước kêu ngạo, hai người chỉ ở chung có nữa năm, làm sao đối với mình nhớ mãi không quên.
Nàng lui thêm bước nữa, nhíu mày nói: "Tôn Vân Viễn, anh say rồi?"
Vừa dứt lời, Tôn Vân Viễn cũng nhanh chân bước tới, liền nắm cổ áo Ngô nhấc nàng lên, hung tợn gào thét: "Cô dựa vào cái gì lại xuất hiện! Cô dựa vào cái gì lại xuất hiện! Cô muốn cô ấy vì cô mà chết một lần nữa sao!"
Ngô Tranh bị túm lấy cách mặt đất nghe được câu này, đột nhiên ngây người.
Chết một lần sao? Có ý gì chứ!
Nụ cười ấm áp trên gương mặt Ngô Tranh cũng không còn, rốt cuộc nàng không thể bình tĩnh nữa, trừng mắt lên nhìn về phía Vân Viễn, hỏi lại: "Anh vừa nói cái gì?"
Phía sau vang lên rất nhiều tiếng chân, Ngô Tranh chưa kịp tỉnh táo, thì bị Dương Quang chạy đến giằng lại ôm vào lòng, ánh mắt lo lắng: "Cậu có sao không? Nói là bạn sao cứ như sắp đánh nhau thế?"
Không quan tâm câu hỏi của Dương Quang, Ngô Tranh đẩy cậu ta ra, chen vào đám bảo vệ đang vây quanh Tôn Vân Viễn, đứng trước mặt Tôn Vân Viễn, nắm lấy áo anh, căng thẳng hỏi: "Anh vừa nói cái gì?"
"Hừ!" Vân Viễn hất tay Ngô Tranh ra, lùi lại. Ngón trỏ chỉ vào Ngô Tranh, khinh thường: "Cô nhát gan như vậy, sao xứng với em ấy. Tôi sẽ không đưa em ấy cho cô. Tốt nhất cô đừng xuất hiện trước mặt em ấy nữa." Dứt lời, anh lảo đảo đẩy đám bảo vệ ra, muốn bỏ đi.
Một bảo vệ bị đẩy nên tức giận, giơ nắm đấm muốn đánh, Ngô Tranh chạy tới ôm cánh tay hắn: "Là bạn, chỉ uống hơi say thôi, bỏ đi."
Trở lại quầy bar ngồi, thời gian biễu diễn chưa tới. Dương Quang cầm chai bia, liếc mắt nhìn Ngô Tranh, xác đây mà hồn bay tận phương nào, thở dài. Hiếm thấy Ngô Tranh suốt ngày chui rúc trong nhà rủ cậu ta đến quán chơi, ai ngờ lại xảy ra chuyện.
Sau đó nghĩ đến vừa mới ôm nàng, trên cơ thể hình như vẫn còn nhiệt độ, Dương Quang liền đỏ mặt, nhịp tim thì yên tĩnh, đụng vào cánh tay Ngô Tranh, "Này, thất thần cái gì vậy."
Ngô Tranh giơ mắt lên, cười nói: "Gặp được người bạn cũ, liền nghĩ đến một số chuyện trước kia."
"Đó là bạn trai cũ của cậu sao?" Dương Quang nhìn Ngô Tranh nửa ngày, mới hỏi ra.
Ngô Tranh ngẩn người, phốc một tiếng bật cười, cầm chén bia lên uống một hơi: "Làm sao có thể chứ."
"Vậy đó là bạn của bạn trai cô?" Dương Quang không cam lòng hỏi lại.
Ngô Tranh cười càng đậm, vỗ vỗ vai Dương Quang: "Không nhìn ra, trí tưởng tượng của cậu cũng không tệ lắm."
"Nếu không phải, tại sao lại tới tìm cậu?" Dương Quang hỏi càng khí thế hơn.
Ngô Tranh nghiêng đầu suy nghĩ, uống một chút bia lạnh, trịnh trọng gật đầu: "Ừ, cứ cho là vậy đi."
"Cái gì gọi là xem như? Tính là cái gì? Bạn trai cũ? Vẫn là bạn của bạn trai cũ sao?" Dương Quang hứng thú xích lại gần chút, tra hỏi.
"À, tại sao hôm nay lại hỏi nhiều như vậy?" Ngô Tranh cũng không trả lời, nhìn qua chỗ khác, ánh mắt cười giống như thời gian dần trôi đi.
Bất kể có phải là vô tình, hay chỉ muốn gây sự, nhưng Tôn Vân Viễn thật sự làm lòng Ngô Tranh điên loạn. Sóng nước chìm dưới đáy bùn đang âm thầm gào thét, đục ngầu, loạn hết cả rồi.
Nhưng Vân Viễn nói chết một lần? Là ý gì?
Nàng muốn gặp Kỷ Niệm, muốn hỏi mọi chuyện ra sao, nhưng mà, nhưng mà...
Ngô Tranh uống sạch bia trong ly.
Giống như Tôn Vân Viễn nói, bốn năm trước nàng không chịu được áp lực. Cho nên, lựa chọn chạy trốn vào đêm đó, nàng cũng không có tư cách quay lại hỏi Kỷ Niệm chuyện gì đã xảy ra?
Đêm đó, đến lúc hát, có một cô gái đang chán chường ngồi ở quần bar hút thuốc, dùng khói viết tên ca khúc <
Chỉ vừa dạo nhạc, Ngô Tranh liền hối hận tại sao lại hát bài này.
Chỉ một lời bài hát, đã nói lên hết những lời trong lòng của nàng?
Vừa hát ra được một câu, trên mũi liền chua xót.
Ngày đầu biết Kỷ Niệm do tiếng xe sắc bén chói bên tai, cái đuôi xe xinh đẹp như đang ở trước mắt. Kỷ Niệm như một bông hoa Lài tỏa hương, trong đầu nàng là sự quyến rũ của Kỷ Niệm, Kỷ Niệm lúc tức giận, Kỷ Niệm khi xinh đẹp, Kỷ Niệm lúc lười biếng, Kỷ Niệm chú tâm làm việc, Kỷ Niệm, Kỷ Niệm....Tại sao mọi thứ đều là Kỷ Niệm?
Ngô Tranh áp chế nỗi nhớ trong lòng, ổn định hơi thở, cố gắng hoàn thành bài hát.
"Tình yêu là bí mật của riêng ta, khiến tim ta vỡ nhưng vẫn say mê."
Cho dù dùng lời nói nào đi nữa, em cũng đang nhớ về chị."
Lần thứ hai, lúc hát đến câu này, Ngô Tranh rốt cục cũng nhịn không được nữa, vùi đầu, khóc không thành tiếng.
"Em rất nhớ chị, nhớ đến chị, rất nhớ chị."
Kỷ Niệm, bây giờ chị có khỏe hay không?
Em không muốn... không muốn, không muốn làm tổn thương chị đâu!
Lúc đó em chỉ mới 21, em thật sự không biết nên làm gì. Yêu chị, nhưng thế giới hai ta quá khác nhau, nên khoảng cách của em và chị cũng thật xa. Em không dám cầu xin chị tha thứ vì không từ mà biệt, không dám cầu xin chị tha thứ vì sự hèn nhát của bản thân. Chỉ mong chị sống thật tốt và hãy quên em đi.
Nàng ngẩng đầu, hít sâu, áp chế cảm xúc đang khuấy động trong lòng, rồi tiếp tục.
Dương Quang tiến lên, ánh mắt lo lắng nhìn sang. Ngô Trang cũng nhìn qua, mang theo nụ cười nhạt nhòa, trong ánh mắt có sự ấm áp.
Diễn xuất kết thúc, lần đầu tiên Ngô Tranh không có về nhà.
Cất ghita vào, nàng đi xuống quầy bar ngồi, gọi một ly Whiskey, uống vào một hơi, lại gọi thêm một ly.
Cô bé ở quầy bar đem rượu ra, để trước mặt Ngô Tranh, hỏi một câu: "Nil, chị làm sao vậy?"
Dương Quang và đám người còn lại, sững sờ nhìn Ngô Tranh uống rượu như người điên, cảnh này thật khó mà tin nổi.
Tô Cảnh Nhiên liếc nhìn ba thằng đàn ông đang chết đứng, bước đến ngồi cạnh Ngô Tranh. Gọi một ly Whiskey, hướng về Ngô Tranh quơ quơ.
Ngô Tranh lười biếng cười, cầm cái ly nhẹ nhàng cụng vào ly Tô Cảnh.
"Sao vậy?"
"À." Ngô Tranh cúi đầu, nhìn nước đá trong ly đang chìm xuống, "Bỗng nhiên muốn biết, cảm giác say rượu là như thế nào."
"Tại sao?" Tô Cảnh tự mình uống rượu, nhẹ nhàng hỏi.
"Bởi vì muốn biết, tại sao lúc đó chị ấy, mỗi ngày đều uống say như vậy." Ngô Tranh khẽ cười, ngước cổ lên uống ừng ực ừng ực.
Tô Cảnh cũng không biết Ngô Tranh đang nói cái gì, chỉ biết là, cho tới bây giờ Ngô Tranh chưa từng kể cho họ nghe về chuyện trước kia. Cô dời ghế xích lại gần Ngô Tranh, chăm chú nhìn nàng, nói: "Nil, nếu như có tâm sự gì cứ nói, có thể coi chúng tôi như thùng rác, rất vui lòng hầu hạ cậu."
"Biết mà." Ngô Tranh cười, lại nâng ly, ngón tay chậm rãi vuốt miệng ly, thở dài. Đường nét gương mặt thấp thoáng dưới ánh đèn, làm cho Tô Cảnh Nhiên chưa bao giờ thấy bi ai và chán chường như lúc này: "Chị ấy từng là một tảng băng di động, mình cũng cố gắng trở nên lạnh lùng. Nhưng cơ duyên lại khiến mình và chị ấy gặp nhau."
Ngô Tranh uống thêm một hớp rượu, trầm mặc một lát, mới nói tiếp: "Thế nhưng, đến cuối cùng, mình không có khí thế nên bỏ chạy rồi."
"Cậu còn yêu người đó không?" Tô Cảnh Nhiên hỏi, lần đầu Ngô Tranh mở lòng với bọn họ.
Ngô Tranh nhìn sang, ánh mắt đã mông lung vì rượu, thế nhưng nụ cười ấy cứ mãi mãi xuất hiện trên gương mặt nàng. Nàng nhìn Tô Cảnh Nhiên thật lâu, sau đó gật đầu. Híp mắt, giọng nói mềm nhũn: "Vẫn còn."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)