Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6 - Kỷ Niệm là người xấu

215 0 2 0

 

Ngô Trong đổ mồ hôi ròng ròng, không cần nghĩ cũng biết, hai chữ "trục xuất" này cô ấy nhất định sẽ dùng lên cháu gái trong truyền thuyết. Nhìn chằm chằm nét mặt lạnh lùng của Kỷ Niệm, trong lòng Ngô Tranh thấy lạnh.

 

"Tôi xem được không?"

 

Khối băng ngẩng lên! Cơn giận này tuyệt đối có vấn đề! Chuông báo động trong lòng Ngô Tranh vang lên mãnh liệt, ở 1/100.000s liền cúi đầu, làm bộ rất yêu thích ly Latte trước mắt.

 

Người đối diện lạnh băng hừ một cái. Rồi cuối đầu cầm tờ giấy phủi sạch.

 

Ngô Trang thấy buồn bực, mới vừa rồi người đẹp còn cười tại sao lại lạnh như băng nữa rồi.

 

Mới phát hiện được, tưởng đã tìm được cách ở chung với người đẹp rồi, mọi thứ trở về khởi đầu.

 

Nhìn chằm chằm kim phút đồng hồ đeo trên cổ tay vừa xoay đủ một vòng, điện thoại Kỷ Niệm cuối cùng đã vang lên.

 

Nửa tiếng này đối với Ngô Tranh như nửa năm, khi đứng lên chân cũng tê cứng. Dậm chân, Kỷ Niệm đã đi mất dạng, Ngô Tranh cũng nhanh vọt theo.

 

Tới cửa ra, trong phòng khách to lớn hình như chỉ còn có một lớn một nhỏ, không có ai khác. Rất rõ ràng, người cùng chuyến bay này đã đi về hết.

Ngô Tranh không khỏi liếc trộm người bên cạnh, nhận điện thoại cũng không tích cực, còn ngồi trong quán cafe hạng sang.

 

Lúc này ánh mắt nhìn thấy, người đàn ông kia dắt bên người một đứa bé, hướng về phía này vẫy tay.

Kỷ Niệm đi tới, lạnh mặt nói "Tới rồi", xem như chào hỏi.

Lúc này cô bé kia cũng không đàng hoàng, nét mặt vui vẻ, giang rộng cánh tay, nhào thẳng vào lòng Kỷ Niệm: "Cô~~~ cô đến trễ nha, cháu chờ rất lâu đó."

Vẻ mặt Kỷ Niệm không vui, xoay người rời khỏi.

Người ở phía sau bất mãn, nhìn qua ba chu mỏ.

Cô bé Kỷ Nhất Thần này rõ ràng rất đáng yêu, cắt đầu nấm mái ngang, đôi mắt to tròn, nhìn rất có linh khí, lông mi dài và dày, khi chớp như bươm bướm vỗ cánh, khuôn mặt mập mạp trắng trẻo, cười lên có hai cái lúm đồng tiền nhỏ thật sâu. Dù đang tức giận chu mỏ, thì cũng đáng yêu đến vô pháp vô thiên.

Ngô Tranh rất thích trẻ con, nên vừa nhìn thấy cô bé thì rất thích. Những từ ngữ xấu xa Kỷ Niệm từng nói với nàng bị ném lên chín tầng mây, trong lòng cảm thấy việc xấu này cũng không tệ lắm.

Sau khi lên xe ngồi, ba của Nhất Thần là Kỷ Uân nhìn Ngô Tranh mở miệng hỏi: "Cô này là..."

"Giúp việc." Kỷ Niệm đang lái xe, mắt nhìn thẳng chỉ trả lời có hai chữ.

"Ha ha, chào cô, sau này làm phiền cô chăm sóc Thần Thần dùm." Kỷ Uân cười ấm áp, ở phía sau đưa bàn tay lên trước.

Ngô Tranh cũng vội vàng đưa tay ra, bắt tay đối phương. Đối với người đàn ông này ấn tượng vô cùng tốt. Lén lút nhìn khối băng bên cạnh. Rõ ràng là người một nhà, tại sao lại khác biệt lớn như vậy.

Trên đường về vô cùng im lặng. Kỷ Nhất Thần dựa vào trong người Kỷ Uân ngủ.

Kỷ Uân chỉ nói một câu: "Đã nhiều năm, em cũng nên về thăm nhà một chút."

Mà người trong cuộc nói chuyện vẫn lạnh lùng lái xe, không lên tiếng. Vì vậy, chủ đề liền kết thúc. Chỉ nghe người đàn ông phía sau đang thở dài.

Trong lòng Ngô Tranh âm thầm ngạc nhiên, người đẹp cùng người trong nhà quan hệ không tốt!

Dọc đường, Kỷ Uân xuống xe nói có công việc.

 

Thế là Ngô Tranh bị đẩy xuống ghế sau chăm sóc Nhất Thần. Ôm cơ thể mềm mại vào lòng, tự nhiên có một cảm giác rất thiêng liêng.

 

Về đến nhà, thì Kỷ Niệm ra lệnh cho Ngô Tranh, đem Nhất Thần lên phòng ở lầu ba, đặt Nhất Thần trên giường, đắp mền lại, nhìn cô bé ngủ say như vậy, trong lòng cảm thấy dịu dàng.

 

Lúc này mới để ý, căn phòng là một thế giới Disney thu nhỏ. Trên tường và trần nhà đều là chuột Mickey, thảm trải nền củng là Mickey, xem ra đã sắp xếp xong xui rồi. Sáng mai cô bé đó đến là ổn. Nơi này rất lâu không có người ở, nên tràn ngập một luồng hoang vu. Nhưng vẫn rất sạch sẽ, hầu như không nhìn thấy một hạt bụi nào.

 

Nhẹ nhàng rời khỏi phòng Nhất Thần. Ngô Tranh đi xuống phòng khách, giọng nói lạnh lùng của Kỷ Niệm vang lên: "Tôi cho người quét dọn cuối tuần nghỉ rồi. Một tuần cô làm vệ sinh một lần. Mỗi ngày cũng phải lau sàng nhà."

 

Ngô Tranh liền bị đông lạnh lại, hèn chi phòng khách luôn sạch sẽ như vậy.

 

Chỉ là quét dọn thôi, dù sao nàng cũng là người giúp việc: "Hiểu rõ."

 

"Cô xem bây giờ mấy giờ rồi." Kỷ Niệm ngồi trên ghế sô pha đang xem báo, cũng không ngước đầu lên.

 

"Hả?" Ngô Tranh quay đầu nhìn đồng hồ lớn trong phòng khách, "Sáu giờ rồi."

 

"Vậy có phải cô nên đi vào phòng bếp không?" Tiếp tục không ngẩng đầu.

 

"Ờ." Đột nhiên Ngô Tranh hiểu ra, lập tức từ phòng khách mà biến vào trong phòng bếp.

 

Có thể phòng này tới bây giờ cũng chưa có ai nấu cơm, nhưng dụng cụ nấu ăn thì rất đầy đủ, nồi cơm điện, nồi xào, nồi đất, nồi hấp, đũa, cái nĩa.. cái gì cũng có. Ngô Tranh hài lòng thu dọn lãnh địa của mình.

 

Thực ra, rất lâu rồi nàng chưa có nấu cơm, du lịch ở bên ngoài, mỗi lần có tiền điều ngủ trong khách sạn, giống như Luân Đôn vậy, cũng ở khách sạn thuê phòng mà ngủ, làm gì có cơ hội nấu cơm.

 

Nhưng nhớ tới ban ngày Kỷ Niệm ở siêu thị đã mua về một đống rau cải, ánh mắt chờ mong. Lập tức ý chí chiến đấu được thắp lên, nấu cơm bằng nồi cơm điện, ôm một đống đồ ăn cần thiết đem rửa.

 

Một giờ sau Ngô Tranh từ phòng bếp đi ra, đem đồ ăn vào phòng ăn, bàn ăn làm từ gỗ đỏ, có khắc họa phong cách cổ xưa, nhìn rất quý giá, vết tích sử dụng cũng không có, Ngô Tranh đứng bên cạnh, do dự một lát mới đem thức ăn để lên bàn.

Sáng sớm, trong phòng khách không có ai, Ngô Tranh gọi với lên lầu: "Ăn cơm nè"

Qua năm phút sau, Kỷ Niệm thản nhiên từ trên lầu đi xuống, còn thay bộ áo ngủ Tử Sắc tơ tằm. Xem ra, buổi tối cô ấy không có ra ngoài, không biết vì sao, trong lòng Ngô Tranh cảm thấy vui vẻ.

Trên bàn bày ra bốn món ăn, hai mặn hai chay, Kỷ Niệm ngồi xuống liền lẩm bẩm đây là cá hấp à.

 

Ngô Tranh hồi hợp nhìn chằm chằm vẻ mặt của Kỷ Niệm, sợ khối băng đối diện không thích. Mặc dù trước khi đem lên bàn đã thử qua, nhưng có hợp khẩu vị của khối băng không cũng là một ẩn số.

 

Kỷ Niệm ung dung thong thả lừa xương cá, gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó là một ít nữa. Ăn cá, lại gắp tôm luộc bên cạnh, vểnh lan hoa chỉ thảnh thơi lột vỏ tôm, rồi lại đưa một ít vào miệng. Mặt vẫn không đổi, đưa tay xé bắp cải nếm. Toàn bộ quá trình không nói một câu.

 

Ngô Tranh nhìn người đối diện chằm chằm đến nổi tròng đen muốn rớt ra, nhưng cũng nhìn không ra là Kỷ Niệm thích hay không.

 

"Nhất Thần đâu rồi?" Nhìn chằm chằm Kỷ Niệm được ba phút, lúc này Ngô Tranh mới nhớ tới vấn đề này.

 

"Đang ngủ." Kỷ Niệm húp một hốp cháo, nuốt xong, mới trả lời.

 

"Sao không gọi cô bé xuống ăn cơm..." Ngô Tranh mở miệng hỏi nữa.

 

"Một lát cô đi gọi đi."

 

Ngô Tranh chuẩn bị mở miệng, liền bị Kỷ Niệm chặn lại: "Ăn cơm không được nói chuyện."

 

"À..." Ngô Tranh ngượng ngùng im miệng lại.

 

Không cho nói chuyện vậy thì ăn, Ngô Tranh lập tức bỏ quên khối băng bên cạnh, hài lòng giơ đũa lên, lập tức toàn thân tập trung vào thức ăn Trung Quốc đã lâu không được ăn.

 

Qua mười lăm phút, trong phòng ngoại trừ Ngô Tranh ăn như hổ như sói, với âm thanh sùm sụp húp cháo, thì cái gì cũng không có.

 

Đến khi Ngô Tranh gắp một miếng cải thìa cuối cùng trong mâm, thỏa mãn thở dài, mới ngẩng đầu lên. Phát hiện Kỷ Niệm đã ăn xong từ lúc nào, khoanh tay ngồi thẳng, nhìn nàng, lông mày còn hơi nhăn.

 

Ngô Tranh ngẩn người, mới nhớ lại không phải có một mình, nên cần phải chú ý hình tượng. Tốc độ lập tức chậm lại, những thìa cháo cuối cùng dùng tốc độ của một chú rùa từ từ nuốt.

 

Ở chung với người đẹp đúng là dễ dàng xấu hổ mà, Ngô Tranh ngượng ngùng đem đũa để lên bàn, chuẩn bị chuồn đi rửa chén.

 

"Mùi vị không tệ."

 

"Hả?" Ngô Tranh còn chưa ngồi dậy, khối băng liền mở miệng, nàng chấn động cả buổi mới lấy lại tinh thần, bốn chữ này là ý gì, là đang khen ngợi sao?

 

Còn chưa kịp vui vẻ, Kỷ Niệm lại nói tiếp: "Sau này cô không được ra khỏi nhà, Nhất Thần có hỏi, thì nói không biết đường."

 

"Hả?"

 

"Cô muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến con bé."

 

"Hả? Tại sao vậy?" Ngô Tranh hỏi.

 

"Nhanh chóng đem con bé đuổi đi, cô được tự do!"

 

 

 

 

">

Xa nhau là đau lòng, gặp nhau là vui vẻ.

Nhớ lúc còn nhỏ, khi ba đi công tác trở về, trước một ngày mẹ liền dọn dẹp nhà cửa. Cho dù chỉ gặp nhau hai ba ngày, cũng đủ để cả nhà ba người làm một buổi ăn mừng. Khi còn thiếu thốn, những ngày này trên bàn xuất hiện đầy thức ăn ngon, thì tiểu Ngô Tranh thường thường sẽ ngồi trên đùi ba làm nũng. Ba, ba đi công tác mà, công tác mà. Đến khi ông thật sự đi công tác, thì mỗi ngày đều ngồi canh điện thoại chờ ba gọi về, trông ngóng những ngày lễ.

 

Bây giờ đang ngồi trước mặt Kỷ Niệm trái lại là suy nghĩ khác nhau.

 

Vừa đến sân bay, Kỷ Niệm liền kéo Ngô Tranh vào quán cafe, cầm giấy viết trên quầy bar viết tùm lum, lại còn xuất thần, rất chăm chú.

 

Tất nhiên Ngô Tranh cũng không dám thở mạnh, ngồi thẳng người, thỉnh thoảng lén lút nhìn người đối diện. Sơ ý nhìn qua tờ giấy kia thấy có bốn chữ lớn: "Trục xuất thành công" ! Được lặp lại nhiều lần, người bên ngoài cách năm mét nhìn cũng thấy, bốn chữ kia giống như là một bài phương trinh liệt.

 

Ngô Trong đổ mồ hôi ròng ròng, không cần nghĩ cũng biết, hai chữ "trục xuất" này cô ấy nhất định sẽ dùng lên cháu gái trong truyền thuyết. Nhìn chằm chằm nét mặt lạnh lùng của Kỷ Niệm, trong lòng Ngô Tranh thấy lạnh.

 

"Tôi xem được không?"

 

Khối băng ngẩng lên! Cơn giận này tuyệt đối có vấn đề! Chuông báo động trong lòng Ngô Tranh vang lên mãnh liệt, ở 1/100.000s liền cúi đầu, làm bộ rất yêu thích ly Latte trước mắt.

 

Người đối diện lạnh băng hừ một cái. Rồi cuối đầu cầm tờ giấy phủi sạch.

 

Ngô Trang thấy buồn bực, mới vừa rồi người đẹp còn cười tại sao lại lạnh như băng nữa rồi.

 

Mới phát hiện được, tưởng đã tìm được cách ở chung với người đẹp rồi, mọi thứ trở về khởi đầu.

 

Nhìn chằm chằm kim phút đồng hồ đeo trên cổ tay vừa xoay đủ một vòng, điện thoại Kỷ Niệm cuối cùng đã vang lên.

 

Nửa tiếng này đối với Ngô Tranh như nửa năm, khi đứng lên chân cũng tê cứng. Dậm chân, Kỷ Niệm đã đi mất dạng, Ngô Tranh cũng nhanh vọt theo.

 

Tới cửa ra, trong phòng khách to lớn hình như chỉ còn có một lớn một nhỏ, không có ai khác. Rất rõ ràng, người cùng chuyến bay này đã đi về hết.

Ngô Tranh không khỏi liếc trộm người bên cạnh, nhận điện thoại cũng không tích cực, còn ngồi trong quán cafe hạng sang.

 

Lúc này ánh mắt nhìn thấy, người đàn ông kia dắt bên người một đứa bé, hướng về phía này vẫy tay.

Kỷ Niệm đi tới, lạnh mặt nói "Tới rồi", xem như chào hỏi.

Lúc này cô bé kia cũng không đàng hoàng, nét mặt vui vẻ, giang rộng cánh tay, nhào thẳng vào lòng Kỷ Niệm: "Cô~~~ cô đến trễ nha, cháu chờ rất lâu đó."

Vẻ mặt Kỷ Niệm không vui, xoay người rời khỏi.

Người ở phía sau bất mãn, nhìn qua ba chu mỏ.

Cô bé Kỷ Nhất Thần này rõ ràng rất đáng yêu, cắt đầu nấm mái ngang, đôi mắt to tròn, nhìn rất có linh khí, lông mi dài và dày, khi chớp như bươm bướm vỗ cánh, khuôn mặt mập mạp trắng trẻo, cười lên có hai cái lúm đồng tiền nhỏ thật sâu. Dù đang tức giận chu mỏ, thì cũng đáng yêu đến vô pháp vô thiên.

Ngô Tranh rất thích trẻ con, nên vừa nhìn thấy cô bé thì rất thích. Những từ ngữ xấu xa Kỷ Niệm từng nói với nàng bị ném lên chín tầng mây, trong lòng cảm thấy việc xấu này cũng không tệ lắm.

Sau khi lên xe ngồi, ba của Nhất Thần là Kỷ Uân nhìn Ngô Tranh mở miệng hỏi: "Cô này là..."

"Giúp việc." Kỷ Niệm đang lái xe, mắt nhìn thẳng chỉ trả lời có hai chữ.

"Ha ha, chào cô, sau này làm phiền cô chăm sóc Thần Thần dùm." Kỷ Uân cười ấm áp, ở phía sau đưa bàn tay lên trước.

Ngô Tranh cũng vội vàng đưa tay ra, bắt tay đối phương. Đối với người đàn ông này ấn tượng vô cùng tốt. Lén lút nhìn khối băng bên cạnh. Rõ ràng là người một nhà, tại sao lại khác biệt lớn như vậy.

Trên đường về vô cùng im lặng. Kỷ Nhất Thần dựa vào trong người Kỷ Uân ngủ.

Kỷ Uân chỉ nói một câu: "Đã nhiều năm, em cũng nên về thăm nhà một chút."

Mà người trong cuộc nói chuyện vẫn lạnh lùng lái xe, không lên tiếng. Vì vậy, chủ đề liền kết thúc. Chỉ nghe người đàn ông phía sau đang thở dài.

Trong lòng Ngô Tranh âm thầm ngạc nhiên, người đẹp cùng người trong nhà quan hệ không tốt!

Dọc đường, Kỷ Uân xuống xe nói có công việc.

 

Thế là Ngô Tranh bị đẩy xuống ghế sau chăm sóc Nhất Thần. Ôm cơ thể mềm mại vào lòng, tự nhiên có một cảm giác rất thiêng liêng.

 

Về đến nhà, thì Kỷ Niệm ra lệnh cho Ngô Tranh, đem Nhất Thần lên phòng ở lầu ba, đặt Nhất Thần trên giường, đắp mền lại, nhìn cô bé ngủ say như vậy, trong lòng cảm thấy dịu dàng.

 

Lúc này mới để ý, căn phòng là một thế giới Disney thu nhỏ. Trên tường và trần nhà đều là chuột Mickey, thảm trải nền củng là Mickey, xem ra đã sắp xếp xong xui rồi. Sáng mai cô bé đó đến là ổn. Nơi này rất lâu không có người ở, nên tràn ngập một luồng hoang vu. Nhưng vẫn rất sạch sẽ, hầu như không nhìn thấy một hạt bụi nào.

 

Nhẹ nhàng rời khỏi phòng Nhất Thần. Ngô Tranh đi xuống phòng khách, giọng nói lạnh lùng của Kỷ Niệm vang lên: "Tôi cho người quét dọn cuối tuần nghỉ rồi. Một tuần cô làm vệ sinh một lần. Mỗi ngày cũng phải lau sàng nhà."

 

Ngô Tranh liền bị đông lạnh lại, hèn chi phòng khách luôn sạch sẽ như vậy.

 

Chỉ là quét dọn thôi, dù sao nàng cũng là người giúp việc: "Hiểu rõ."

 

"Cô xem bây giờ mấy giờ rồi." Kỷ Niệm ngồi trên ghế sô pha đang xem báo, cũng không ngước đầu lên.

 

"Hả?" Ngô Tranh quay đầu nhìn đồng hồ lớn trong phòng khách, "Sáu giờ rồi."

 

"Vậy có phải cô nên đi vào phòng bếp không?" Tiếp tục không ngẩng đầu.

 

"Ờ." Đột nhiên Ngô Tranh hiểu ra, lập tức từ phòng khách mà biến vào trong phòng bếp.

 

Có thể phòng này tới bây giờ cũng chưa có ai nấu cơm, nhưng dụng cụ nấu ăn thì rất đầy đủ, nồi cơm điện, nồi xào, nồi đất, nồi hấp, đũa, cái nĩa.. cái gì cũng có. Ngô Tranh hài lòng thu dọn lãnh địa của mình.

 

Thực ra, rất lâu rồi nàng chưa có nấu cơm, du lịch ở bên ngoài, mỗi lần có tiền điều ngủ trong khách sạn, giống như Luân Đôn vậy, cũng ở khách sạn thuê phòng mà ngủ, làm gì có cơ hội nấu cơm.

 

Nhưng nhớ tới ban ngày Kỷ Niệm ở siêu thị đã mua về một đống rau cải, ánh mắt chờ mong. Lập tức ý chí chiến đấu được thắp lên, nấu cơm bằng nồi cơm điện, ôm một đống đồ ăn cần thiết đem rửa.

 

Một giờ sau Ngô Tranh từ phòng bếp đi ra, đem đồ ăn vào phòng ăn, bàn ăn làm từ gỗ đỏ, có khắc họa phong cách cổ xưa, nhìn rất quý giá, vết tích sử dụng cũng không có, Ngô Tranh đứng bên cạnh, do dự một lát mới đem thức ăn để lên bàn.

Sáng sớm, trong phòng khách không có ai, Ngô Tranh gọi với lên lầu: "Ăn cơm nè"

Qua năm phút sau, Kỷ Niệm thản nhiên từ trên lầu đi xuống, còn thay bộ áo ngủ Tử Sắc tơ tằm. Xem ra, buổi tối cô ấy không có ra ngoài, không biết vì sao, trong lòng Ngô Tranh cảm thấy vui vẻ.

Trên bàn bày ra bốn món ăn, hai mặn hai chay, Kỷ Niệm ngồi xuống liền lẩm bẩm đây là cá hấp à.

 

Ngô Tranh hồi hợp nhìn chằm chằm vẻ mặt của Kỷ Niệm, sợ khối băng đối diện không thích. Mặc dù trước khi đem lên bàn đã thử qua, nhưng có hợp khẩu vị của khối băng không cũng là một ẩn số.

 

Kỷ Niệm ung dung thong thả lừa xương cá, gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó là một ít nữa. Ăn cá, lại gắp tôm luộc bên cạnh, vểnh lan hoa chỉ thảnh thơi lột vỏ tôm, rồi lại đưa một ít vào miệng. Mặt vẫn không đổi, đưa tay xé bắp cải nếm. Toàn bộ quá trình không nói một câu.

 

Ngô Tranh nhìn người đối diện chằm chằm đến nổi tròng đen muốn rớt ra, nhưng cũng nhìn không ra là Kỷ Niệm thích hay không.

 

"Nhất Thần đâu rồi?" Nhìn chằm chằm Kỷ Niệm được ba phút, lúc này Ngô Tranh mới nhớ tới vấn đề này.

 

"Đang ngủ." Kỷ Niệm húp một hốp cháo, nuốt xong, mới trả lời.

 

"Sao không gọi cô bé xuống ăn cơm..." Ngô Tranh mở miệng hỏi nữa.

 

"Một lát cô đi gọi đi."

 

Ngô Tranh chuẩn bị mở miệng, liền bị Kỷ Niệm chặn lại: "Ăn cơm không được nói chuyện."

 

"À..." Ngô Tranh ngượng ngùng im miệng lại.

 

Không cho nói chuyện vậy thì ăn, Ngô Tranh lập tức bỏ quên khối băng bên cạnh, hài lòng giơ đũa lên, lập tức toàn thân tập trung vào thức ăn Trung Quốc đã lâu không được ăn.

 

Qua mười lăm phút, trong phòng ngoại trừ Ngô Tranh ăn như hổ như sói, với âm thanh sùm sụp húp cháo, thì cái gì cũng không có.

 

Đến khi Ngô Tranh gắp một miếng cải thìa cuối cùng trong mâm, thỏa mãn thở dài, mới ngẩng đầu lên. Phát hiện Kỷ Niệm đã ăn xong từ lúc nào, khoanh tay ngồi thẳng, nhìn nàng, lông mày còn hơi nhăn.

 

Ngô Tranh ngẩn người, mới nhớ lại không phải có một mình, nên cần phải chú ý hình tượng. Tốc độ lập tức chậm lại, những thìa cháo cuối cùng dùng tốc độ của một chú rùa từ từ nuốt.

 

Ở chung với người đẹp đúng là dễ dàng xấu hổ mà, Ngô Tranh ngượng ngùng đem đũa để lên bàn, chuẩn bị chuồn đi rửa chén.

 

"Mùi vị không tệ."

 

"Hả?" Ngô Tranh còn chưa ngồi dậy, khối băng liền mở miệng, nàng chấn động cả buổi mới lấy lại tinh thần, bốn chữ này là ý gì, là đang khen ngợi sao?

 

Còn chưa kịp vui vẻ, Kỷ Niệm lại nói tiếp: "Sau này cô không được ra khỏi nhà, Nhất Thần có hỏi, thì nói không biết đường."

 

"Hả?"

 

"Cô muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến con bé."

 

"Hả? Tại sao vậy?" Ngô Tranh hỏi.

 

"Nhanh chóng đem con bé đuổi đi, cô được tự do!"

 

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16