Mấy ngày sau đó, trong lòng Kỷ Niệm có một chút mong chờ. Đã rất nhiều năm, cô không trải qua lễ tình nhân. Dường như chỉ có thời đại học chỉ có một chút tình cảm, khi nghiêm túc thì đúng là chờ đợi thật.
Khi đó, tình cảm không hề giả tạo, một lá thư tình cũng có thể vui vẻ rất lâu. Ngày càng lớn, lễ tình nhân càng biến thành một ngày thanh thủ tiền tài, hoa tươi, quà cáp quý giá cùng với nụ cười giả dối, mọi thứ đều không làm vui vẻ được. Có điều năm nay không giống với lúc trước, người cô yêu đang ở đây, nên ngày lễ này trở nên có ý nghĩa.
Công việc cũng còn rất bận, Kỷ Niệm dành ra một buổi trưa, một mình đi dạo trong khu thương mại. Từ tầng trên đến tầng cao nhất, cứ đi tới đi lui ở khu trang sức, nhìn từng cái từng cái, ruốt cuộc không nhịn được đã mua một cặp nhẫn.
Nghĩ tới lúc đưa nhẫn, Kỷ Niệm cười, cô giống như đang rất mong đợi.
Đi tới quầy trang sức bên cạnh, liếc thấy một cái vòng tay, chỉ đơn giản là hai cái vòng bạch kim lồng vào nhau, gắn bó với nhau. Kỷ Niệm nhớ da Ngô Tranh khá sáng, đeo nó chắc rất đẹp nhỉ?
Kỷ Niệm chỉ chỉ cái vòng tay, để người bán hàng lấy ra. Cô gái mỉm cười ngọt ngào giới thiệu: "Đây là vòng tay series 1837, phiên bản giới hạn, biểu thị tình yêu vĩnh hằng và chân thành."
À? Tình yêu Vĩnh Hằng? Tên này cũng không tệ.
Kỷ Niệm cầm lấy, đeo lên cổ tay thử một chút, dáng vẻ nhìn rất đơn giản nhưng trang nhã, quả thực rất xứng đôi với cô nhóc Ngô Tranh sạch sẽ trong sáng nha.
Kỷ Niệm hỏi thăm giá tiền, số lượng có hạn quả nhiên không rẻ, có chút do dự, cô nhóc Ngô Tranh có thích quà tặng quý giá này không?
Thế nhưng vừa nhớ lại, lúc trước ở nhà cô hay dùng nước hoa, sữa rửa mặt và mỹ phẩm dưỡng da, Ngô Tranh còn không biết nhãn hiệu của chúng là gì. Có một lần, sữa rửa mặt dùng hết rồi, tên ngốc đó còn nói muốn ra siêu thị mua cho cô một chai mới. Kỷ Niệm cười, Ngô Tranh làm gì biết hiệu của nó chứ, nói là mua ở ven đường chắc em ấy cũng tin.
Vì thế đưa chiếc vòng tay cho người bán hàng: "Tôi lấy cái này."
Túi vải nhung đỏ gói lấy chiếc vòng, Kỷ Niện đặt ở phía trước vôlăng, khi nhìn đường cũng có thể nhìn thấy cái túi nhung đỏ ấy. Dường như cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ đang cười của Ngô Tranh, tâm trạng vui vẻ khá nhiều.
Chớp mắt đã tới ngày lễ tình nhân.
Lúc ăn sáng, Kỷ Niệm nhìn cô nhóc nhà cô coi có gì khác không. Ngô Tranh cũng như bình thường đi nấu cơm, rửa mặt, bưng đồ ăn sáng lên bàn, mặt đối mặt ăn cơm, nghiêm chỉnh ăn cơm.
Kỷ Niệm có chút bực mình, không phải Ngô Tranh muốn cô ở nhà cùng em ấy hôm nay sao? Ngoại trừ báo cho cô biết, em ấy đã xin nghỉ một buổi ở Tinh Không, thì ngay cả câu "em yêu chị" cũng không có, thậm chí ngay cả vui vẻ vì ngày lễ tình nhân cũng không có.
Trong bụng cô ấm ức, nhưng không nói ra, được Ngô Tranh đưa đến cửa thang máy, cô nhóc ngây ngô luôn mỉm cười, ngoại trừ câu nói đi đường nhớ cẩn thận, thì không có gì khác.
Nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng, Kỷ Niệm mới im lặng bất mãn. Cái đồ tồi, sao yêu mà không thèm nói cơ chứ?
Lại không nghĩ rằng, vừa mới vào thang máy, điện thoại trong túi xách liền vang lên. Kỷ Niệm vừa nghe tiếng chuông, liền biết Ngô Tranh gọi. Trong lòng không vui, giọng nói lạnh lùng: "Sao?"
"Em yêu chị." Bên kia nói rất nhanh.
"Hả?" Kỷ Niệm còn chưa tỉnh táo lại, lời nói đã chấm dứt, trong loa truyền đến âm thanh ục ục.
Kỷ Niệm nhìn điện thoại sửng sốt 2 giây, rồi mới nhếch môi cười, những suy nghĩ tiêu cực của sáng sớm đã tan theo mây khói.
Thời gian ở chung lâu như vậy, tại sao cô nhóc vẫn còn xấu hổ thế?
Cảm giác thời gian bổng nhiên trôi qua chậm hơn, sau cuộc họp, thời gian còn lại cô chỉ ngồi nhìn màn hình máy tính, thất thần.
Rốt cục đã chịu hết giờ làm, Kỷ Niệm cũng quan tâm đến những nhân viên đi ra khỏi công ty. Không ngờ, vừa mới ra khỏi công ty, đã nhìn thấy Tôn Vân Viễn lâu rồi không xuất hiện, đang đứng cạnh xe nàng, cầm một bó hoa hồng.
Kỷ Niệm nhìn một chút, im lặng, mở cửa xe.
Đã hơn nữa tháng, cô làm công ty Tôn Vân Viễn hỗn loạn, Tôn Vân Viễn cũng như đã biến mất khỏi Trái Đất, không hề xuất hiện. Không ngờ, mới được vài ngày yên tĩnh, hắn lại không biết liêm sỉ, xuất hiện ngay ngày hẹn hò quan trọng của cô.
Kỷ Niệm nhìn thấy Tôn Vân Viễn thì thấy không có chuyện tốt, bực bội trong lòng lập tức dâng lên.
Không thèm để ý, Tôn Vân Viễn vẫn cùng với nụ cười không đổi, đến gần thấp giọng nói: "Xung quanh đây đều là nhân viên của em đó."
Kỷ Niệm dừng động tác, nhìn sang. Quả nhiên, có vài người túm năm tụm ba nhìn tới, vừa chạm mắt với cô, liền cười chào hỏi. Kỷ Niệm có chút giận dữ, chỉ bằng thân phận chồng chưa cưới của Kỷ gia, nên Tôn Vân Viễn liền cho mình là nhân vật chính sao? Trong lòng liền đầy phiền chán, có nhân viên thì làm sao? Với cái danh chồng chưa cưới, làm hắn đu trên mây cả thời gian này à?
Mặt cô không thay đổi cầm lấy bó hoa, Tôn Vân Viễn vừa cười lên, bó hoa liền bị ném vào thùng rác.
Kỷ Niệm lách người bước vào xe, vừa chuẩn bị đóng cửa xe, thì Tôn Vân Viễn lại nói một câu: "Ông nội đang ở thành phố T, đang ở trong khách sạn Bác Thụy chờ chúng ta qua ăn cơm đấy."
Kỷ Niệm ngẩn người, nhìn Tôn Vân Viễn. Tôn Vân Viễn mỉm cười, nét mặt cứng rắn nhưng có chút giận hờn.
Kỷ Niệm nhíu mày, dường như biết Kỷ Niệm không tin, Tôn Vân Viễn cười lấy điện thoại ra, bấm số: "Vâng, ông nội, cháu với Kỷ Niệm đang trên đường tới.... Dạ? Để em ấy nghe điện thoại ạ? Vâng....." Tôn Vân Viễn cười bí hiểm đưa điện thoại sát bên tai Kỷ Niệm, Kỷ Niệm nghi hoặc trừng mắt nhìn Tôn Vân Viễn. Trong loa đang truyền tới giọng ông nội đang cười vui hớn hở: "Nhóc con, mau tới đây. Thằng nhóc Vân Viễn đưa ông tới đây, để cháu có niềm vui bất ngờ."
Mày Kỷ Niệm nhíu càng chặt, trong lòng mơ hồ tức giận, trả lời hai câu, rồi trả lại điện thoại cho Tôn Vân Viễn. Nghe Tôn Vân Viễn và Kỷ Bác nói việc nhà, giọng điệu vô cùng thân thiết, cô càng tức giận. Lúc nào mà Tôn Vân Viễn và ông nội lại có quan hệ tốt như vậy?
Dường như đọc được sự nghi hoặc trong lòng Kỷ Niệm, Tôn Vân Viễn thoải mái nằm ngoài cạnh cửa sổ, cười nói: "Anh vì em tận hiếu, mỗi ngày đều ở cùng ông nội. Tài đánh cờ của ông quả không hổ danh, cho anh vài ích lợi trong việc kinh doanh."
Nét mặt Kỷ Niệm không biến sắc, trong lòng bỗng nhiên tỉnh ngộ, hèn gì hơn nữa tháng nay, Tôn Vân Viễn cứ như biến mất khỏi thành phố vậy, thì ra là chạy đến nhà cô nịnh hót lão già. Người đàng ông này, bị cô quậy banh công ty cũng không chịu từ bỏ, lại ở trong nhà cô an nhiên cùng Kỷ Bác thấy sang bắt quàng làm họ?
Không để ý tới Tôn Vân Viễn, Kỷ Niệm khởi động xe, chạy tới khách sạn Thụy Bác, trong lòng cực khó chịu.
Thật ra, bên cạnh Kỷ Bác hắn càng có lợi. Người đàn ông này.......tại sao lại gian manh như vậy?
Bất quá, đợi đến lúc hắn không còn gì hết, Kỷ gia từ trên xuống dưới đều là kẻ nịnh hót, để coi làm sao còn xem trọng hắn?
Một đường lái xe đến Bác Thụy, Tôn Vân Viễn không xa không gần theo sau.
Từ trên đường, tới hầm gửi xe, ngừng xe, Tôn Vân Viễn càng vôi vàng đuổi theo, rập khuôn từng bước.
Trong thang máy, Tôn Vân Viễn đứng sau lưng Kỷ Niệm ung dung nói một câu: "Niệm Niệm, hôm nay là ngày lễ tình nhân, em có thể ở cùng với anh không." Giọng nói vô cùng lạnh nhạt.
Kỷ Niệm cảm thấy lạnh cả người, người đàn ông này tại sao lại cố chấp như thế chứ, lại đưa ông nội đến thành phố này, chỉ vì ngăn cản đêm nay của cô.
Để tay trong túi, vẫn đang để quà của Ngô Tranh. Vội vã về nhà, làm Kỷ Niệm thật sự mất hứng. Cô đột nhiên có cảm giác, có phải cần làm Tôn Vân Viễn không còn gì cả, mới được không?
Kỷ Niệm nhìn chằm chằm cửa thang máy, giọng nói âm trầm cảnh cáo anh ta: "Tôn Vân Viễn, anh cần phải biết tự lượng sức mình."
Tôn Vân Viễn không phản đối, cười: "Niệm Niệm, em phải biết, anh hôm nay mọi thứ là đều vì em. Nếu không phải vì em, tại sao anh lại làm vậy? Tất cả sự lựa chọn của anh, cũng là vì em, cũng vì muốn cùng đứng ở đỉnh cao với em, chỉ vì muốn xứng với em. Tiền tài? Danh lợi? Địa vị? Anh đều không quan tâm, cái anh cần là em."
Kỷ Niệm bình tĩnh nghe , chờ Tôn Vân Viễn nói xong, mới hờ hững nói một câu: "Tôn Vân Viễn, anh xứng với tôi sao? Anh đúng là điên rồi?"
Tôn Vân Viễn cười nhạo một tiếng, lắc đầu, im lặng không nói gì nữa.
Đi vào phòng riêng Bác Thụy, món ăn đã được bày chỉnh tề, Kỷ Bác đang ngồi nghiêm túc.
Kỷ Niệm nhìn một bàn đồ ăn lớn, trong lòng có chút mệt. Ở chùng với Ngô Tranh ngốc lâu ngày, cô càng không quen loại lãng phí kiểu này. Ba người thôi, có thể ăn bao nhiêu?
Kỷ Niệm chào hỏi với Kỷ Bác xong, liền lấy cớ đi phòng vệ sinh rời khỏi.
Vừa ra khỏi phòng, Kỷ Niệm lập tức gọi điện cho Ngô Tranh, bên kia rất nhanh liền bắt máy, giọng nói tràn đầy vui mừng: "Niệm Niệm!"
Chỉ nói một câu chị sẽ về trể, cả buổi cô cũng không nói ra được, cô biết cô nhóc nhà cô đang chờ mong, giống như thao nước lạnh tạt vào mặt, cô rẽ trái đi vào phòng vệ sinh, mở nước lên để rửa mặt, nhìn gương mặt của mình trong gương vô cùng mệt mỏi, rồi thở một tiếng nói ra: "Ông nội mới tới, có thể chị sẽ về trễ."
"À....." Cô nhóc của cô quả nhiên rầu rĩ không vui, giọng nói trầm hơn, nhưng vẫn miễn cưỡng cười: "Vậy thì chị cứ ở bên ông nội đi, em chờ chị về."
Cúp điện thoại, Kỷ Niệm nhìn vào gương trang điểm nhẹ. Nhẹ nhàng cảm thán, nhìn đồng hồ đeo tay, rồi trở về phòng riêng.
Tiến vào phòng, Kỷ Niệm như bị chấn động. Tôn Vân Viễn ở trước mặt cô tàn nhẫn, lại đang cười rất xán lạn, cùng Kỷ Bác nói chuyện nhà, dỗ một ông lão cười đến từng nếp nhăn đều lộ ra. Bàn tay dày rộng nắm tay Tôn Vân Viễn, cứ như người một nhà.
Đột nhiên Kỷ Niệm cảm giác cô có chút dư thừa.
Cái Kỷ gia này, không có cô, thì thiên hạ vẫn thái bình, tại sao cứ phải ép cô không tha?
Sau chuyện đính hôn, Kỷ Niệm vẫn chưa hoàn toàn thoải mái. Thấy Kỷ Bác, không còn mừng rỡ như trước, mà có một chút oán niệm dù làm thế nào cũng không lờ đi được. Vào bàn ăn, chỉ lo ăn cơm, rất ít ngẩng đầu.
Kỷ Bác thỉnh thoảng ném tới một vài vấn đề, Kỷ Niệm cười đáp lại, rồi im lặng.
Đối với Kỷ Niệm như vậy, Kỷ Bác có chút mất hứng, sắc mặt trầm xuống. Cả nửa đời người ông ở trên thương trường đấu tranh, dối trá và thật tâm ông phân biệt rất rõ. Trái tim của cháu gái bây giờ, cách ông chắc cũng 10 vạn 8000 dặm rồi.
Tôn Vân Viễn nhìn thấy sắc mặt Kỷ Bác trầm xuống, lại nhìn Kỷ Niệm cũng không quan tâm, thỉnh thoảng thì nhìn qua một chút.
Anh ta đứng lên, cười lên đắc ý, khiêm tốn không kiêu ngạo, rót cho Kỷ Bác một ly rượu đế: "Ông nội, Vân Viễn mời ông một ly."
Kỷ Bác nhận ly rượu, liếc mắt nhìn Kỷ Niệm, tâm trạng càng không tốt. Từ xa tới đây, cháu gái thờ ơ cứ như đón khách. Đúng là với người ngoài thì trước sau chào hỏi, cùng hắn đến thành phố T không nói, còn sắp xếp mọi thứ rất chu đáo. Không khỏi rầu rĩ than thở: "Nhóc con, Vân Viễn mỗi ngày đều ở bên cạnh ông, còn cháu cái bóng cũng không thấy. Ông thấy Vân Viễn rất tốt, hai đứa mau chọn ngày thành hôn đi."
Không chờ Kỷ Niệm nói chuyện, Tôn Vân Viễn nhanh chóng từ chối: "Ông nội, việc này không thể gấp, kết hôn là chuyện lớn của con gái, cứ để từ từ đi, chờ Niệm Niệm chuẩn bị sẵn sàng đã."
Kỷ Bác lại than thở, đập đập bàn: "Nhóc con, cháu chơi nhiều năm rồi, cũng nên ổn định thôi."
Lần này Tôn Vân Viễn cũng không nói tiếp, cùng Kỷ Bác nhìn qua Kỷ Niệm.
Kỷ Niệm nhếch môi, cái gì cũng không nói, cầm bình rượu trắng, rót đầy ly. Hai người nhìn theo, đầy một ly, sau đó cười lên, nâng cốc, ngẩng đầu. Một ly rượu trắng 43 độ như thế chạy xuống cổ họng.
Tôn Vân Viễn nhìn bình rượu Mao Đài đã trống rỗng, có chút sững sờ, sắc mặt Kỷ Bác càng không tốt.
Kỷ Niệm không nặng không nhẹ đặt ly lên bàn, rầu rĩ than một tiếng, sau đó nhếch môi, mỉm cười mềm mại nói: "Ông nội, nếu người đã hỏi ý kiến của con, thì con có ba chữ. Con Không Muốn."
Không khí trong phòng liền yên tĩnh.
Tôn Vân Viễn có chút lúng túng, cười gượng hai tiếng cho tròn cái trận, nhìn Kỷ Bác. Kỷ Bác ngẩn người, dường như không ngờ tới cháu cưng của mình lại nói chuyện với mình như vậy. Tới khi tỉnh táo lại, bộp một tiếng, đôi đũa mạnh mẽ đập xuống bàn, nét mặt đầy tức giận, gân xanh đầy trán: "Không ăn nữa, Vân Viễn, lái xe đưa ông ra sân bay."
Tôn Vân Viễn nhìn Kỷ Niệm, đáp rồi rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai ông cháu.
Kỷ Niệm liếc nhìn Kỷ Bác, chống gậy ngồi xuống, lưng ưỡn đến mức nào cũng không thể thẳng được, khóe môi rũ xuống.
Nghĩ đến ông nội đi thật xa để thăm cô, cô cũng có chút đau lòng. Dù sao tình cảm nhiều năm, Kỷ Niệm dù có hận Kỷ Bác, nhưng vẫn cảm thấy áy náy.
Thế nhưng, chuyện đính hôn cô còn nhịn được, chứ kết hôn thì đừng có đùa. Nếu quả thực bị Tôn Vân Viễn bức tới bước đó, cô chỉ đành cãi nhau với Kỷ Bác. Cô làm sao muốn để Tôn Vân Viễn muốn làm gì thì làm, dù phải đối mặt với Kỷ Bác, để xem ông có bức cô tới đường cùng không?
Kỷ Niệm ngồi cạnh Kỷ Bác, kéo cánh tay ông, cứ như lúc nhỏ. Dựa vào vai rộng của ông, Kỷ Bác vẫn ngồi thẳng, không nhúch nhích.
Kỷ Niệm than nhẹ, sau đó mỉm cười, cứ như đang đi vào hồi ức, xa xôi nói: "Ông nội, cháu từ nhỏ tới lớn đều ở bên ông, để cháu có một nơi dựa vào. Khi còn bé, cháu thích nhất là tài xế chở cháu đến văn phòng của ông. Dù ông có bận thế nào, đều sẽ ngừng lại, đặt cháu lên đùi, rồi kể truyện cho cháu nghe. Dù cháu có làm lớn chuyện cỡ nào, ông cũng ở phía sau thu dọn để cháu an lòng. Cuối cùng cháu cảm thấy, chỉ cần có ông, thì trên thế giới này vẫn còn người để cháu dựa vào."
Kỷ Bác ngớ ra, mắt vẫn nhìn chăm chăm phía trước, khóe môi có chút mềm mại rồi.
Kỷ Niệm nói tiếp: "Nhưng ông nội nè, cháu không thích Tôn Vân Viễn, ông cũng không thèm hỏi ý của cháu, đã làm trước nói sau buộc cháu đính hôn. Cháu biết đây cũng vì hình tượng của Kỷ thị, vì thế trước mặt báo chí cháu không thể làm xấu mặt ông, không thể làm xấu mặt Kỷ thị, không thể từ chối. Nhưng cháu không từ chối, thì không có nghĩa là cháu chấp nhận. Ông không giải thích với cháu thì thôi, theo hoàn cảnh cháu vừa nhìn thấy, lại bắt ép cháu kết hôn. Hôn sự của phụ nữ, sao có thể đem ra làm trò đùa. Bởi vì Kỷ thị, chuyện đính hôn cháu có thể nhịn, bây giờ ông đang bán cả đời của cháu, cháu không đồng ý. Vừa nãy nói chuyện hơi quá đáng, là lỗi của cháu, ông đừng giận."
Lớn tuổi, liền thích ngồi nhớ lại. Kỷ Bác nghe Kỷ Niệm nói tới chuyện xưa, liền cảm thấy dịu dàng, sự tức giận trong lòng vơi đi 7 8 phần. Sau đó Kỷ Niệm nói "nhưng là", thì lại nổi cuồng phong. Tuy ngữ khí cứng rắn, nhưng lời nói có lý. Lại nghe Kỷ Niệm nói không thích Vân Viễn, lại nghĩ tới, đúng là ông vì hình tượng của Kỷ thị, một mình thay Kỷ Niệm quyết định tất cả. Nét mặt già nua có chút không nhịn được, ho khan hai tiếng, có chút lúng túng. Dù vẫn còn nghiêm mặt, nhưng trong lòng đã buông lỏng rồi.
Ông đến cùng vẫn là thương đứa cháu gái này, Kỷ Niệm nói không thích, lần trước cũng nổi phong ba, ông không nhớ đã vội vã thúc đẩy hôn sự này rồi. Thậm chí, dạo này Tôn Vân Viễn cũng cố tình thúc giục hôn sự này, Kỷ Bác cũng thấy có chút ý đồ. Hơn nữa, chuyện công ty của Tôn Vân Viễn ông cũng nghe nói, cứ nghĩ chỉ cần ông ra tay một chút, mọi chuyện sẽ êm đẹp. Bây giờ nghe Kỷ Niệm nói thế, liền mơ hồ cảm thấy Tôn Vân Viễn không thể bước vào cửa Kỷ gia, cũng không cần quá quản chuyện này.
Kỷ Niệm thấy Kỷ Bác từ từ nguôi giận, đã biết chuyện đính hôn Kỷ Bác cũng không tiện nói, lập tức thay đổi đề tài, cười nói: "Đã trể rồi, ông nội đừng về vội, hôm nay cứ ở đây đi. Sẵn tiện trải nghiệm khách sạn Bác Thụy thế nào?"
Kỷ Niệm cho bậc thang, Kỷ Bác lập tức leo xuống, ho khan hai tiếng, gật đầu.
Gọi cho Tôn Vân Viễn nói Kỷ Bác không về, Kỷ Niệm liền đặt phòng, dìu Kỷ Bác lên lầu. Vừa mới vào phòng, Tôn Vân Viễn liền chạy tới, ở cạnh Kỷ Bác. Là Kỷ Bác thiên vị, trước đây nghe cháu cưng của ông có hảo cảm với Tôn Vân Viễn, nên ông cũng cảm thấy Tôn Vân Viễn tốt. Vừa chính tai nghe Kỷ Niệm nói không thích Tôn Vân Viễn, ông liền cảm thấy Tôn Vân Viễn là một loại, có năng lực thì có, nhưng người có năng lực không chỉ một mình hắn.
Nói chuyện cả ngày, Kỷ Bác liền vung tay, chuẩn bị đi ngủ, để hai người rời đi.
Tôn Vân Viễn định ở lại, nhưng Kỷ Bác không hứa là cho phép. Kỷ Niệm một lòng muốn về nhà, nên không muốn ở lại, chỉ nói: "Vậy sáng mai cháu đến sớm."
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)