Mưa mùa hè cũng nhanh tan đi, tiếng sấm rời đi, Ngô Tranh mới phát hiện Kỷ Niệm ướt nhẹp. Sắc mặt đau lòng, vội vàng đẩy chị ấy vào phòng vệ sinh, mở nước nóng.
Nhìn Ngô Tranh đóng cửa để đi ra ngoài, đột nhiên Kỷ Niệm sợ hãi ở một mình trong đây, cô đi tới nắm tay Ngô Tranh lại, nhìn nàng nói: "Em ở đây với chị đi."
Ngô Tranh nhìn Kỷ Niệm ngạc nhiên, nàng nghe lời xoay người lại, đứng ra phía sau. Kỷ Niệm thì đóng cửa lại, xích lại gần Ngô Tranh, ôm nàng vào trong lòng mình. Cô chăm chú nhìn Ngô Tranh, cô nhóc của cô lúc nào cũng ngoan như vậy, cho dù cô có yêu cầu gì, nàng sẽ không từ chối.
Kỷ Niệm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn Ngô Tranh. Ngô Tranh dịu dàng đáp lại, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi nàng, hàm răng nàng. Dịu dàng như nước, hận không thể đem tình yêu này dệt thành ánh trăng bao phủ lấy em ấy.
Cảm thụ sự dịu dàng của Ngô Tranh, Kỷ Niệm không hiểu tại sao mũi lại chua xót, môi run rẩy. Đến khi chất lỏng mang vị mặn tan trong miệng, thì mới biết cô đang khóc.
Dường như cô không thể tin được mình khóc, Kỷ Niệm giật mình, đẩy Ngô Tranh ra, rồi xoay người lại lấy nước rửa mặt mình.
Tại sao cô lại thất thố như vậy, làm ngày gặp mặt trở nên ngột ngạt. Không phải đã nói, không được đem tâm trạng xấu về nhà sao?
Cô không hiểu tại sao dạo này cô hay như vậy, tại sao lại yếu đuối như vậy? Con người kêu ngạo của cô đã biến đâu mất rồi?
Vì cái gì cô vẫn luôn thỏa hiệp như vậy? Là vì trách nhiệm sao?
Nhưng mà trách nhiệm này, cô càng ngày càng không biết chính xác là gì? Chẳng lẽ cái gọi là trách nhiệm, đã trở thành thói quen có cũng được mà không có cũng chẳng sao?
Kỷ Niệm khom người rất lâu, dùng nước lạnh tạt vào mặt, áp chế nội tâm phức tạp trong lòng.
Khi ngẩng đầu lên, khóe miệng đã chưng ra nụ cười thương hiệu, tiếp tục đề tài: "Chúng ta tắm chung nhé?"
Ngô Tranh không nói, hơi nhướng mày, Kỷ Niệm vừa dùng nụ cười để che mắt nàng. Ngô Tranh bước tới, nhẹ nhàng ôm cô, ngừng rất lâu mới nhỏ giọng nói: "Niệm Niệm, chị ngày nào ở ngoài cũng cười mệt mỏi như vậy. Về nhà, không muốn cười thì đừng cười."
Kỷ Niệm ngẩn người, ngẩng đầu lên, hít thật sâu, nhịn lại nước mắt đang trào ra.
Tâm sự của cô đều bị Ngô Tranh nhìn ra được.
Cô không muốn như vậy, nhưng mà cô cũng là con gái, cũng có lúc cô yếu đuối, có lúc cô cũng sợ hãi, ủy khuất cô không muốn đối mặt. Nhưng ở trước mặt Ngô Tranh, cô không muốn yếu đuối, cô muốn bảo vệ người con gái của cô, không để người con gái của cô có phiền phức nào. Cho nên, cô không thể ở trước mặt Ngô Tranh yếu đuối, tất cả cảm xúc, cô không muốn để Ngô Tranh thấy được!
Thế nhưng , chuyện ngày hôm qua, làm cho cô khó chịu quá, không còn hi vọng!
Tình cảm của cô vẫn như thế giới trao đổi đồng giá, người khác cho một phần thì cô có một phần. Thế nhưng, cô luôn tin rằng Kỷ Bác rất yêu thương cô, nhưng rồi bỏ rơi cô. Đột nhiên cô chỉ còn một mình không biết phải làm sao, cô nên làm gì đây?
Kỷ Niệm thở dài một hơi, dường như cô đã mất hết sức lực, mệt mỏi lùi lại phía sau nhìn Ngô Tranh, mở miệng mấy lần, nhưng một chữ cũng không nói ra.
Cô muốn giải thích với Ngô Tranh, cô muốn bảo vệ thế giới nhỏ bé của hai người, cô không muốn phá hoại nó.
Nhưng lý do gì đây? Nếu không phải là trách nhiệm, thì nó là gì?
Kỷ Niệm còn đang do dự, Ngô Tranh đưa ngón tay đặt lên miệng của cô, dường như không nhìn thấy Kỷ Niệm đang khó xử, cười lên ấm áp: "Xuỵt, Niệm Niệm, chị đừng nói gì hết."
Ngô Tranh quay người đi ra ngoài, mấy giây sau liền ôm ghita chạy vào. Hé đầu qua khe cửa, cười nói: "Em ở đây hát cho chị nghe ca khúc mới nhé? Vậy nha, chị là người đầu tiên trên thế giới được nghe đó."
Kỷ Niệm chớp mắt một cái, tại sao Ngô Tranh lại đổi chủ đề nhanh như vậy?
Mệt mỏi cái gì cũng muốn nói, Kỷ Niệm cười gật đầu, cửa phòng vệ sinh đã bị Ngô Tranh đóng lại.
Tiếng ghita nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa truyền vào, ca khúc đồng quê giai điệu nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn màu da cam trong phòng vệ sinh, hòa vào trong tiếng nhạc thật ấm áp.
Kỷ Niệm lặng lẽ đứng rất lâu, rồi mới cởi đồ bước đến vòi hoa sen. Ngẩng đầu đón những dòng nước nóng, để nó tùy ý chảy lên người.
Cô thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi quá.
Mệt đến không muốn nhớ đến những tranh đấu ngoài kia, mệt đến không muốn nghĩ đến những âm mưu quỷ kế.
Nếu như trốn đi, vậy có tốt hơn một chút không?
Làm khô tóc, Kỷ Niệm đưa lưng về phía Ngô Tranh, cô mình chôn đầu trong chăn nằm dưới máy điều hòa. Cô gái nhỏ liền bước đến, dán chặt vào lưng của cô. Từ sau duỗi tay ôm eo của cô, cười hì hì nói: "Niệm Niệm, ngày mai chúng ta đi chơi nha?"
Kỷ Niệm quay đầu lại nhìn, người con gái của cô lúc nào cũng cười ngây thơ như vậy.
Cô còn đang nặng nề, nhưng tại sao Ngô Tranh không có chút nào lúng túng, cũng không có chút buồn phiền. Hay là giả vờ quá tốt?
Kỷ Niệm suy nghĩ về lịch trình, dường như có vài việc phải làm. Cô vắng mặt ở công ty quá lâu, nên công việc ứ đọng khá nhiều, thời gian đâu đi chơi. Nhưng lại nghĩ, hình như Ngô Tranh chưa bao giờ yêu cầu cô cái gì, hiếm thấy một lần cô thật sự không muốn từ chối.
Chần chừ một chút, Kỷ Niệm vẫn kiềm chế mong chờ, rầu rĩ nói: "Không được, phải đi làm."
Vừa dứt lời, cô đã bị Ngô Tranh đè nằm ngửa ra, Ngô Tranh chống đầu nằm nhoài bên người cô. Vì không kéo rèm, nên ánh trăng đang chiếu lên gương mặt cô gái nhỏ, ánh mắt tràn đầy hào quang, nụ cười rất tinh khiết.
Cô gái nhỏ bĩu môi, hơi bất mãn nói: "Đừng có ngày nào cũng mệt mỏi như vậy. Trong công ty không phải chị lớn nhất sao? Nghỉ một ngày cũng đâu có bị trừ lương."
Trừ lương?
Kỷ Niệm ngẩn ngơ, khóe miệng cũng không dám cười trộm. Sao tiểu tử này đáng yêu thế, đang muốn làm cô vui sao?
Kỷ Niệm ôm Ngô Tranh vào trong ngực. Rồi suy nghĩ sắp xếp công việc của ngày mai. Cô trốn việc không phải chỉ trừ tiền lương đơn giản như vậy, nó liên quan đến toàn bộ công ty.
Thế nhưng là...
Kỷ Niệm hơi cười, tâm trạng hơn nửa tháng mù mịt, ở trong lòng Ngô Tranh, không biết tại sao có cảm giác mặt trời đang dần ló dạng.
Bốn năm nay cô luôn rất ngoan, vẫn là đứa cháu gái ngoan của Kỷ Bác, ngoan ngoãn là giám đốc Kỷ thị. Đã làm hết trức trách lâu, chi bằng bỏ hết trốn một ngày cũng được. Để cô có thể quăng hết phiền muộn sau đầu, cứ tự do làm càn một ngày đi.
Tâm tình dường như khá hơn, Kỷ Niệm nâng mặt Ngô Tranh lên, dùng mũi của mình đụng vào cái mũi tròn trịa của nàng: "Em muốn đi chỗ nào?"
Ngô Tranh vẫn không trả lời, nhưng môi đã đưa tới hôn cô. Trong sự ẩm ướt, cô mơ hồ nghe Ngô Tranh nói: "Mai nói tiếp."
Kỷ Niệm không hỏi nữa, bởi vì Ngô Tranh đã lướt qua gò má của cô, đang chơi đùa vòng quanh trên vành tai cô. Trong cơ thể đã rục rịch ẩm ướt, tiếng rên thoát ra khỏi miệng.
Sáng sớm Kỷ Niệm vừa mở mắt ra, chỉ thấy Ngô Tranh ghé vào bên giường cười khanh khách nhìn cô.
Khi thức dậy người đầu tiên thấy là người mình yêu thật tốt, Kỷ Niệm mở mắt, nụ cười đã tràn ra. Hơi nghiêng đầu, đón nhận đôi môi của Ngô Tranh.
Rõ ràng hôm qua còn tưởng về nhà, sẽ có cảm giác ngột ngạt, cùng một nụ cuời khổ.
Nhưng Ngô Tranh dường như không có bất kì tâm sự nào, dùng nụ cười để quét tan mây mù trong lòng cô, làm cho cô cảm thấy chuyện đính hôn này như trò đùa.
Nụ cười của Ngô Tranh, đúng là có sức hấp dẫn.
Súc miệng ăn cơm, Kỷ Niệm trang điểm thay quần áo xong, Ngô Tranh đã vác balo leo núi cao hơn cái đầu, đứng chờ trước cửa.
"Chị không cần đem gì sao?" Kỷ Niệm cầm lấy mắt kính trên bàn. Phát hiện từ lúc cô rời giường, Ngô Tranh dường như đã mua thức ăn nước uống đầy đủ. Nhất định đã nhét vào trong balo hết rồi.
"Chị đem bản thân chị đi được rồi." Tâm trạng Ngô Tranh rất tốt, đi tới nắm tay Kỷ Niệm.
Đang chuẩn bị đóng cửa, Ngô Tranh chợt nhớ ra gì đó quay người, lấy điện thoại trong túi xách của Kỷ Niệm ra. Bấm nút tắt máy, chính xác theo đường vòng cung, quăng nó lên giường: "Mọi thứ không vui cứ để lại."
Kỷ Niệm nhìn cái điện thoại chưa từng rời mình, đang nằm lẳng lặng trên giường. Liền bật cười, nhìn Ngô Tranh đang chuẩn bị giày leo núi cho cô, nói: "Lỡ lạc đường, thì sao gọi 110."
Ngô Tranh dựa vào cửa hoàn toàn không để ý, cười vui vẻ giống như là phật Di Lặc: "Vậy thì suốt đời ở trong rừng sâu sống làm người rừng được rồi."
Kỷ Niệm ngồi dậy, nhìn cô gái của cô đang lười, cưng chiều xoa vào tóc của nàng.
Có thể làm người rừng cũng tốt, cô ở cùng cô nhóc ở chung, mãi mãi quên đi thân phận tổng giám đốc Kỷ thị.
Đi xuống lầu, Kỷ Niệm tìm tới chỗ đậu xe. Ngô Tranh liếc mắt nhìn vết xước dài trên xe mà giật mình, đau lòng thở dài, mặt không biến sắc, nhìn chằm chằm Kỷ Niệm rất lâu không lên tiếng.
Kỷ Niệm nghểnh đầu, thản nhiên bước lên xe, bất quá không có tâm trạng lái xe thôi.
Xe nổ máy, Kỷ Niệm liếc mắt nhìn Ngô Tranh bên cạnh đang vui vẻ. Rồi lại nhìn cánh diều nhỏ trên kính chiếu hậu, mỉm cười.
Cùng với cô gái nhỏ lười nhác này, bao nhiêu chuyện đại sự cũng chẳng còn quan trọng.
Công việc có thể bỏ lại, đồ leo núi thì sáng mới đi mua. Ngay cả chỗ muốn đi, cũng chờ tới lên xe mới lấy điện thoại tìm.
Nếu quả thật có một ngày như thế này, chỉ cần lái xe mà không cần quan tâm đi đến đâu, chỉ cần bên cạnh em ấy đi suốt con đường, có phải tốt không?
Chạy về hướng bắc hơn nửa canh giờ, Ngô Tranh mới tìm thấy một quảng cáo về ngọn núi nào đó không biết tên. Đóng trang web trên điện thoại, nói: "Chúng ta đến nói Hưng Nghiệp ở phía nam đi."
Phía nam? Đã chạy về phía bắc hơn chục cây, toàn bộ đều uổn công à?
Kỷ Niệm buồn bực quay đầu, trừng mắt với Ngô Tranh. Cô gái nhỏ lập tức co lại, ánh mắt vô cùng đáng thương chớp chớp, cứ như sắp khóc.
Kỷ Niệm liền ngẩn người.
Tối hôm qua, dáng vẻ Ngô Tranh đả trở thành như vậy, chính vì trêu chọc cô mà vui vẻ sao.
Kỷ Niệm bật cười, tâm trạng đang tốt, quay bánh lái 180 độ, về phía nam.
Đầu tiên là ra khỏi thành phố, đi qua một thị trấn nhỏ, lại qua thêm mấy ngôi làng. Trên con đường nông thôn, đầy những chú bò đang chậm rãi lắc cái đuôi đi dạo. Kỷ Niệm thắng xe, tắt máy, xuống xe, quay về phía mặt trời vươn vai. Nhìn trước mắt đồng ruộng xanh mơn mởn, tò mò đưa tay xuống sờ thử vài cây lúa vừa lên mầm.
Quay đầu nhìn lại, người yêu của cô đang cầm máy ảnh, dựa vào cửa xe. Thấy cô quay đầu, lập tức để máy ảnh xuống, mỉm cười.
Những suy nghĩ tiêu cực đều bị quét đi, những thứ phiền muộn đều bị ánh nắng ở nông thôn làm tan thành mây khói.
Kỷ Niệm liền nhìn Ngô Tranh, nở nụ cười lớn, lớn đến đến cơ thể không còn chứa nổi.
Đến chân núi Hưng Nghiệp, thì đã 2h chiều. Ở ven đường có bãi đất trống để đậu xe, Ngô Tranh vác balo lớn xuống xe. Kỷ Niệm thấy hai tay trống không liền ngại, Ngô Tranh nhìn cô đứng cạnh xe bất động, liền cười chạy tới. Đưa tay nắm tay Kỷ Niệm: "Cho chị cầm thứ quan trọng nhất."
"Cái nào?" Kỷ Niệm nắm tay Ngô Tranh.
Ngô Tranh cười hắc hắc đi ra, bước nhỏ tới trước: "Em nè."
Núi Hưng Nghiệp dường như vẫn chưa được khai phá, vẫn còn giữ hình dạng sơ khai.
Toàn bộ núi dường như cũng không có ai, đi hơn 4h, vẫn không thấy một bóng người. Ngô Tranh đi sau Kỷ Niệm, men theo đường đất đá về phía trước, đường hẹp quanh co bên cạnh chính là vác.
Kỷ Niệm đi tới đây, chỉ có thở hồng hộc. Nắm thật chặt gậy leo núi kín đáo Ngô Tranh đã đưa, hết sức chăm chú tiêu sái đi. Mặt thì cười căng đến mức chăm chú, để che dấu sự căng thẳng.
Ngô Tranh đi theo ở phía sau thấy buồn cười, trong lòng muốn đùa giỡn một chút, lén lút đi đến bên người Kỷ Niệm, ở bên tai cô kêu to một tiếng.
Kỷ Niệm hết sức chăm chú nhìn đường, quả nhiên bị hù sợ. Vốn đã mệt thở hồng hộc, còn bị sợ thất hồn, tiếng thở càng lúc càng thô, khoang ngực phập phồng thấy rõ.
Kỷ Niệm trừng mắt nhìn Ngô Tranh, ánh mắt lạnh lùng giống như đang dùng dao đâm vào tội phạm. Ngô Tranh mà hù như vậy một lần nữa, nhất định trái tim của cô sẽ nhảy ra ngoài. Vì vậy nhường đường đứng qua một bên, tay cầm cây trượng chỉ về phía trước nói: "Em đi trước đi."
Ngô Tranh tay vịn dây ba lô đứng thẳng lên, cười nói: "Chị ở ngoài sau lỡ như heo rừng kéo chị chạy đi, thì làm sao bây giờ?."
"Heo rừng!" Nghe được hai chữ này, tóc gáy trên người Kỷ Niệm đều dựng đứng lên. Nếu ở khu du lịch, Ngô Tranh nói như vậy cô sẽ không tin, nhưng ở đây là rừng sâu núi thẳm thật đó.
Nhìn nét mặt Kỷ Niệm thay đổi, Ngô Tranh cười càng lớn: "Đây chính là rừng núi nguyên sơ, nhất định sẽ có động vật hoang dã. Trên mạng nói thường có heo rừng, hay gấu gì đó."
Kỷ Niệm giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn 6h, trời cũng tối. Từ đỉnh núi có thể thấy thôn làng phía xa, dường như có nhà trọ. Nhưng bây giờ trời tối, không kịp xuống núi, thú hoang chắc cũng ra ngoài rồi.
Kỷ Niệm có chút cuống lên, ánh mắt liền hung dữ trừng Ngô Tranh, cái tên này dám ném cô vào rừng sâu núi thẳm, lại có dã thú.
Ngô Tranh sợ chọc giận Kỷ Niệm thật, không nói giỡn nữa: "Chúng ta đi lên một chút thì có am ni cô, hôm nay chúng ta sẽ ở đó."
Kỷ Niệm bổng sực tỉnh, thì ra trời xừa sáng tên tiểu tử này đã nghĩ ra được kế hoạch của hai ngày đi chơi, lại còn lừa cô chỉ một ngày thôi. Tính toán trước sau không thèm nói chỗ đi, đến nơi thì mới nói cho cô biết, còn bắt cô ngủ đêm trong am ni cô.
Am ni cô? Làm sao cô có thể ở am ni cô đây.
"Chị sẽ không ở am ni cô!" Kỷ Niệm ôm lấy tay, lông mày từ từ nhíu lại, không thỏa hiệp.
Ngô Tranh buông lỏng tay, cười nói: "Vậy còn miếu đạo sĩ, chùa. Cả ba đều ở chung một chỗ, em điều tra rồi."
Kỷ Niệm ngẩn ngơ, làm sao cái đồ luôn ngu ngốc chậm nửa nhịp, hôm nay tự nhiên khôn khéo giảo hoạt. Còn vừa cười, vừa ép cô ngủ đêm trong am ni cô.
Coi như muốn làm cô vui, cũng không cần vậy chứ.
Cái tên Ngô Tranh này chắc nghĩ, đây là địa bàn của em ấy nên mới dám làm càn.
Cô khẽ cắn răng, trừng mắt nhìn Ngô Tranh đang cười thoải mái, muốn đến đánh một cái. Thế nhưng hai người đang đứng trên con đường nhỏ, một bên lại là vách núi, nên cô không dám lộn xộn, chỉ đành trơ mắt nhìn Ngô Tranh cười khoái chí.
Lúc lâu, Kỷ Niệm mới rầu rĩ thở dài, im lặng xoay người tiếp tục đi. Không đợi mấy con heo rừng chủ động, cô đã thẳng tiến tới am ni cô.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)