Chương 1. Sự cố
Cố Khả Hinh lại vụt mất cơ hội.
Sau lễ trao giải Liên hoan phim Hundred Awards*, rất nhiều bài báo đưa tin về đề cử lần thứ hai của Cố Khả Hinh. Fans nhắn tin an ủi rằng nàng còn trẻ nên không sao, còn rất nhiều cơ hội để giành giải thưởng trong tương lai. Bây giờ chỉ là thời gian để tích lũy thêm kinh nghiệm thôi. Trẻ như vậy mà được đề cử đã là một điều đáng kinh ngạc rồi. Anti-fans thì cười nhạo, một diễn viên mà không thể giành nổi giải Hundred Awards thì nên xấu hổ khi nhận mình là diễn viên, hoặc về nhà mà soi gương xem có chữ B nào trong đầu không*! Còn dân cư mạng nhàn rỗi, có người hâm mộ; có người cười nhạo; có người phán xét, rốt cuộc, xuất thân gà rừng có giỏi đến mấy cũng không sánh bằng gà được huấn luyện.
*Liên hoan phim Hundred Awards: chương thứ 3 đề cập đến thì lại là Giải Bách Hoa (Hundred Flower Awards), không biết do tác giả đánh máy sót hay có dụng ý gì, nhưng mình vẫn để ở đây là Hundred Awards như bản raw
*[không có chữ B trong đầu]: ngôn ngữ internet có nguồn gốc từ thổ ngữ phương Bắc, câu chửi ban đầu là “mày không có số (sđt) mày à?” hiểu theo nghĩa bóng là “mày chậm phát triển trí tuệ à (đến sđt bản thân cũng không nhớ)”.
Gà rừng là Cố Khả Hinh, còn gà được huấn luyện là Vọng Thư.
Vọng Thư là nghệ sĩ đã giành được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Hundred Awards. Cô ta bằng tuổi Cố Khả Hinh, hai người ra mắt cùng thời điểm, nhưng số phận cô ta lại khác xa.
Cố Khả Hinh xuất phát từ các vai quần chúng, mất 3 năm mới nhận được vai nha hoàn trong phim điện ảnh, sau đó trải qua bao thăng trầm ở vai diễn tuyến thứ 3. Năm vừa rồi đóng phim truyền hình, nàng dính scandal với nữ chính và lọt vào mắt công chúng, sau đó nàng được chuyển từ vai thứ chính sang nữ chính, nhiều người cho rằng đó là nhờ scandal kia. Năm ngoái, vai diễn trong bộ phim [Phong Động] đã được đề cử giải thưởng Hundred Awards, thu hút rất nhiều sự chú ý của cộng đồng mạng nhưng cuối cùng giải thưởng này đã bị một diễn viên mới khác cướp mất. Năm nay phim lại được đề cử và lần này Vọng Thư là người cướp đi.
Vọng Thư thì hoàn toàn khác. Vọng Thư được đào tạo bài bản, chưa tốt nghiệp đại học đã được công ty săn đón, hết lời khen ngợi. Bộ phim đầu tiên cô ta tham gia là một phim thần tượng, cô ta đóng vai nữ chính. Khi đó, phim thần tượng đang rất ăn khách. Người ta khen ngợi vẻ ngoài của cô ta gợi nhớ đến mối tình đầu. Kể từ đó, cô ta vụt sáng trở thành ngôi sao, liên tục nhận được lời mời đóng phim và giành được vô số giải thưởng. Hai người họ đáng lẽ không gặp nhau nếu không có Giải Hundred Awards này, công ty của Vọng Thư cũng chen chân tham gia, chỉ để đánh bại thứ gọi là gà rừng.
"Hừ, bọn họ nghĩ che giấu như vậy là tôi sẽ không nhận ra à. Có một thủ đoạn xài hoài." Mạc Ly ném mạnh mớ văn kiện lên bàn, hai tay chống xuống mặt bàn. Văn kiện trượt từ góc bàn, như cánh hoa rơi lả tả xuống mặt đất.
Người ngồi trên sô pha nghe giọng cô tức giận, liền đứng dậy, tiếng giày cao gót bước đi trên nền đá cẩm thạch phát ra tiếng vang giòn giã, cốp—— cốp—— cốp——
Tiếng vang không lớn cũng không nhỏ dội trong lồng ngực Mạc Ly, cô nghiến răng, vẻ mặt đầy tức giận.
Cố Khả Hinh cúi xuống nhặt tờ tài liệu đưa cho Mạc Ly, vẻ mặt dịu dàng: "Chị Mạc, nóng giận hại thân, không đáng."
Mạc Ly nghe xong, hít thở sâu hai lần, cầm tờ giấy mà Cố Khả Hinh đưa cho mình, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào nó vài giây rồi vò nát ném vào thùng rác.
"Tôi nghĩ cô ta muốn hủy hoại em!"
Cô đang ám chỉ đến Vọng Thư.
Người ngoài đều nghĩ Vọng Thư và Cố Khả Hinh không liên quan gì nhau. Thực ra, hai người đã gặp nhau từ năm ngoái. Ban đầu nữ chính của [Phong Động] là Vọng Thư nhưng cô ta bị từ chối vì ngoại hình quá trong sáng và không phù hợp với tính cách nhân vật. Sau đó họ chọn Cố Khả Hinh. Không biết Vọng Thư đã nghe ở đâu về việc cô không được chọn là vì Cố Khả Hinh, từ đó cô ta luôn nhắm đến nàng ở khắp mọi nơi. Liên hoan phim Hundred Awards không phải là một giải thưởng lớn ở Trung Quốc, chỉ có thể xem nó là bàn đạp cho những người mới gia nhập làng giải trí, dù Vọng Thư đã giành được giải thưởng này ngay từ năm đầu tiên ra mắt, nhưng cô ta vẫn cố tình tham gia vào cuộc vui này.
Cô ta chỉ không muốn Cố Khả Hinh đoạt giải.
Cuộc chiến giới giải trí suốt hai năm như một trò đùa, thậm chí cô ta còn tự đề cử bản thân vào giải thưởng có Khả Hinh tham gia. Điều này không chỉ khiến Cố Khả Hinh, mà còn cả công ty và người đại diện của nàng phải mất mặt, nhưng họ không thể làm gì được vì Vọng Thư là ngôi sao nổi tiếng, chưa kể đến sau lưng cô ta không phải công ty nhỏ. Nghĩ đến đây Mạc Ly giận dữ siết chặt hai tay.
Tiếng gõ cửa vang lên, Mạc Ly ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cố Khả Hinh rồi nín thở nói: "Mời vào."
Người gõ cửa là trợ lý của Mạc Ly, dường như nhận thấy vẻ tức giận của cô ngay khi bước vào phòng làm việc, trợ lý lắp bắp nói: "chị.. chị Mạc, Giám đốc Kỳ kêu chị gọi lại cho anh ấy."
Mạc Ly im lặng, hơi nhíu mày, chốc lát mới nói: "Ừ."
Trợ lý đóng cửa rời đi, thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng làm việc, Mạc Ly lấy điện thoại di động trên bàn bấm số của giám đốc Kỳ với vẻ mặt khoan thai. Cố Khả Hinh thấy vậy quay lại ghế sô pha ngồi, hai tay khoanh trước ngực, cằm hơi nhếch lên, đôi mắt luôn dịu dàng của nàng trở nên sắc lạnh.
“Khi nào?” sau khi nghe điện thoại, cơn tức giận Mạc Ly đang cố kìm nén lại nổi lên nhưng cô không bộc lộ ra mà chỉ nghiến răng cầm chặt điện thoại di động khiến đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
“Ngày kia?” Mạc Ly cười đáp lại, “Đừng lo, ở đây chúng tôi đều ổn, chúng tôi sẽ đến đúng như kế hoạch.”
Không biết đầu bên kia nói gì, Mạc Ly rũ mắt vài giây: "Phiền giám đốc Kỳ lo lắng."
Lời nói nhã nhặn lịch sự, dù sao Mạc Ly cũng đã làm người đại diện hơn mười năm, ai có thể xúc phạm, ai nên nhịn cô đều hiểu rõ. Cô nén cơn giận, cúp máy rồi đi đến ngồi cạnh Cố Khả Hinh.
Cố Khả Hinh rót một cốc nước lạnh đặt trên bàn cho cô, Mạc Ly nhìn chằm chằm cốc một lúc, cầm lên uống một ngụm, dòng nước lạnh lan tràn trong cơ thể dập tắt đi không ít lửa giận. Cô lại nói, giọng nói bình tĩnh hơn rất nhiều: "Vừa rồi Kỳ Liên gọi cho tôi, nói Du Tâm Đường đã bỏ MV bài hát mới quay cùng em."
Cố Khả Hinh không có vẻ gì là ngạc nhiên, nàng hỏi, "Còn gì nữa?"
Nàng hiểu Mạc Ly, chỉ chuyện này không đủ khiến cô tức giận như vậy, quả nhiên Mạc Ly mím môi nói: "Anh ta đã quay một MV khác cùng Vọng Thư."
Khó trách.
Cố Khả Hinh biết điều đó. Cách đây không lâu, Mạc Ly đã giúp nàng quay MV, bạn diễn của nàng là nghệ sĩ nổi tiếng Du Tâm Đường. Ban đầu nàng muốn nhờ vào Du Tâm Đường để phát triển, vừa lúc tháng trước trước có Hundred Awards. Lẽ ra mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ nhưng lại bị Vọng Thư phá hủy.
Hundred Awards không còn nữa, cố gắng của nàng trở thành công cốc, làm trò cười cho thiên hạ. Đối tác của MV cũng không còn, họ đã chọn người khác. Hiện tại, lịch trình của Du Tâm Đường đều sắp xếp xong, đã quá muộn để thay đổi.
Mạc Ly nói đúng.
Vọng Thư chỉ muốn hủy hoại nàng
Cố Khả Hinh lập tức đoán ra được, nàng tựa lưng ra sau sô pha, khoanh hai tay trước ngực, lông mi khẽ rũ xuống, ánh mắt như đang suy nghĩ mông lung. Mạc Ly quay đầu nhìn nàng, cô đã dẫn dắt Cố Khả Hinh hơn ba năm, từ lúc nàng được đưa về từ một công ty nhỏ không ai quan tâm. Tuy cô dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ khác, nhưng những thứ tốt nhất đều ưu ái cho Cố Khả Hinh, vì nàng là người dịu dàng, chu đáo, lại còn rất nghe lời.
Kể cả là thông báo lúc ba giờ sáng, mỗi ngày quay phim chỉ được ngủ hai tiếng, kết thúc phim sẽ ăn tối với ai, phao tin gì vào lúc nào, lúc nào thì nên "Chia tay". Cố Khả Hinh đều rất hợp tác, nàng ngoan ngoãn như một con búp bê, đặt đâu ngồi đó, nhưng Mạc Ly biết nàng không chỉ là một con búp bê, nàng còn là một con sói đội lốt cừu với tham vọng thống lĩnh giới giải trí.
Cô thích tham vọng của nàng.
Cũng sẵn sàng cho nàng cơ hội đó.
Đó là lý do tại sao cô giúp nàng như vậy. Nếu những nghệ sĩ khác dưới quyền cô đắc tội với Vọng Thư, thì họ hãy tự cầu phúc cho mình đi. Cô chưa bao giờ là người tốt và cũng sẽ không làm việc tốt. Nguyên tắc cơ bản của xã hội này là cá lớn nuốt cá bé.
“Đang nghĩ gì vậy?” ánh mắt Mạc Ly lướt lên trên, dừng lại ở khuôn mặt Cố Khả Hinh. Dường như những người xung quanh cô đều đeo mặt nạ, cô cũng chưa từng nhìn thấu qua, lần này Cố Khả Hinh cũng không ngoại lệ. Khuôn mặt nàng bình tĩnh, đôi mắt vẫn luôn dịu dàng, đôi môi đỏ mọng mấp máy, rồi giọng nói nàng vang lên: "Đang nghĩ xem đối tác mới của em sẽ là ai."
Mạc Ly thu lại ánh mắt, lại nhấp một ngụm nước lạnh, đáp: "Vẫn chưa quyết định. Kỳ Liên nói là đang bàn. Ngày mai chúng ta vẫn đi quay như thường lệ, biết không? Sáng mai tôi sẽ nhờ Tô Anh đến đón em."
Cố Khả Hinh gật nhẹ đầu: "Được."
Nói xong, nàng đứng dậy: "Chị Mạc, nếu không còn chuyện gì thì em đi trước."
Mạc Ly ngẩng đầu lên, thân hình Cố Khả Hinh cao gầy, đôi giày cao gót nàng đi càng tôn thêm đôi chân thon dài, nàng mặc một chiếc đầm body cổ chữ V, để lộ một phần da trước ngực trắng nõn, trắng đến mức có thể phát sáng. Dưới ánh mặt trời, gò má sắc sảo tuy bị mái tóc dài che khuất nhưng cũng có thể mơ hồ hình dung ra khuôn mặt cô.
Với Mạc Ly, dung mạo của Cố Khả Hinh như sự xuất hiện của vẻ đẹp thuần khiết tự nhiên hiếm có.
“Đi.” Mạc Ly đặt ly nước xuống: “Có muốn tôi tiễn em xuống lầu không?
Cố Khả Hinh lắc đầu: "Không, Tô Anh đang đợi em ở dưới."
"Vậy đi đường cẩn thận."
Cố Khả Hinh mỉm cười, bước trên đôi cao gót rời khỏi phòng làm việc, ánh nắng từ cửa sổ chiếu lên người nàng tạo thành cái bóng thật dài. Mạc Ly một tay chống cằm, ánh mắt khóa chặt tại hình bóng kia. Một lúc sau, có người gõ cửa phòng làm việc, giọng trợ lý căng thẳng: "Chị Mạc? Chị gọi em?"
Mạc Ly quay đầu nhìn cô, nói: "Lấy cho tôi bản sao lịch làm việc gần đây của những người khác."
Trợ lý có chút kinh ngạc, hỏi lại: "Tất cả sao?"
Mạc Ly gật đầu: "Ừ."
Trợ lý định thần lại, cụp mắt nói: "Vâng, em mang tới ngay."
Cô không hỏi lý do, nhưng cô đoán được có chuyện gì đó đã xảy ra với Cố Khả Hinh, và Mạc Ly đã bắt đầu tìm một người khác làm điểm tựa. Dù sao, thứ quan trọng nhất cô cần là một quân cờ.
Cố Khả Hinh vừa bước ra khỏi phòng tắm đã va phải trợ lý của Mạc Ly. Sau khi va phải nhau, mỗi người lùi lại hai bước. Tập tài liệu trên tay trợ lý rơi xuống đất, cô ngây người và vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nhưng Cố Khả Hinh vẻ mặt không thay đổi, khom người nhặt tập tài liệu đưa cho cô, dịu dàng nói: "Lần sau phải cẩn thận, đừng có làm hấp ta hấp tấp vậy nữa, chị Mạc thấy sẽ mắng đấy."
Những ngón tay thon dài cầm tập tài liệu, móng tay nàng được cắt tỉa gọn gàng, sơn màu nhàn nhạt. Khi lại gần, còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, rất phù hợp với khí chất của nàng. Trợ lý nhìn chằm chằm đôi tay kia, nghĩ về chuyện ban nãy, cảm thấy tiếc thay nàng, cô cúi đầu, mím môi rồi nói: "Cố tiểu thư, cô nhất định phải cố lên!"
Cố Khả Hinh bật cười, giọng nàng nhẹ nhàng, dễ nghe: "Ừm, cảm ơn."
Giọng nói kia không những khiến người ta an tâm mà còn có chút mê hoặc khiến bất cứ ai nghe được đều vô thức tin tưởng, muốn dựa dẫm vào nàng. Hai má Trợ lý ửng đỏ, cô xoay người đi về phía văn phòng Mạc Ly. Cố Khả Hinh liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc mở ra rồi đóng lại, nét cười trên mặt dần cứng ngắc, khuôn mặt lạnh lùng với đôi mắt sắc lạnh.
Từ thang máy xuống sảnh chỉ mất ba phút, nàng đã liên hệ Tô Dĩnh đợi mình ở cửa thang máy, ngay khi thang máy vừa mở cửa, Tô Anh nói: "Hinh Hinh, tôi đã kiểm tra rồi. Người hôm nay Kỳ Liên đi gặp là một người mới. "
“Người mới?” bước chân Cố Khả Hinh hơi khựng lại, nghiêng đầu, trầm ngâm. Nàng nghĩ Kỳ Liên ít nhất cũng sẽ tìm một nghệ sĩ nào đó tương đương Du Tâm Đường, không ngờ lại là một người mới.
Tô Dĩnh gật đầu: "Là người mới. Đã quay hai bộ. Nghe nói diễn xuất cũng không tệ."
Cả hai lên xe, Cố Khả Hinh ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, hỏi: "Người mới tên gì?"
Tô Dĩnh nổ máy, tiếng động cơ xe hòa cùng giọng cô.
"Tên Cảnh Viên."
~~~~~ Hết chương 1~~~~~
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)