Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4: Hoa hồng

549 3 1 0

 Chương 4 - Hoa hồng

 

"Tôi hướng dẫn cô." Cố Khả Hinh tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Cảnh Viên, nàng ngẩn đầu lên, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, gió thổi tóc mái nàng bay bay để lộ vầng trán cao trắng nõn và đôi mày thanh tú, chiếc mũi cao càng khiến đôi mắt trở nên sâu hơn, hai mắt sáng ngời có hồn, các đường nét trên khuôn mặt đầy sắc sảo, xinh đẹp.

Vẻ ngoài như vậy rất dễ chiếm được thiện cảm của người khác, chưa kể nàng còn đối xử với người xung quanh dịu dàng nhã nhặn, còn không keo kiệt hướng dẫn người ta cách diễn, chẳng trách các nghệ sĩ và đạo diễn từng hợp tác với nàng đều hết lời khen ngợi.

Trước đây Cảnh Viên chỉ nghe nói, giờ tiếp xúc mới biết lời đồn không sai, đây không phải lần đầu cô tiếp xúc với nghệ sĩ, hiếm có diễn viên lâu năm nào chưa nổi tiếng được như Cố Khả Hinh, nhưng vậy cũng có liên quan gì đến cô đâu? Vẻ mặt Cảnh Viên lạnh lùng, ngữ điệu cũng không chút dao động: "Cảm ơn, không cần."

Lời từ chối rất thẳng thừng, không câu nệ, không mập mờ, cũng chẳng chút êm tai.

Có lẽ Cố Khả Hinh đã hiểu tại sao vừa rồi Kỳ Liên lại tức giận như vậy, người cố chấp như Cảnh Viên cũng giống như vũng nước đọng, cho dù có ném đá xuống cũng không thấy được một gợn sóng nào, cô ấy cố chấp còn hơn nàng nghĩ.

Tính cách như vậy trong giới giải trí sớm muộn gì cũng có chuyện, đến giờ cô vẫn chưa từng vấp ngã chắc chắn đều nhờ gia thế nhà cô ấy.

Cố Khả Hinh cười khẽ vài giây rồi buông tay, Cảnh Viên đứng dậy đi đến chỗ stylist, cô vừa diễn xong, muốn thay quần áo và dặm lại lớp trang điểm. Vài cô gái ngồi xổm bên cạnh stylist, có người phụ trách cũng có trợ lý vòng ngoài, nhìn dáng vẻ như đang nói chuyện phiếm.

"Êyyy, Cố tiểu thư thật sự rất tốt! Vừa nãy tôi lấy bánh mì gặp cô ấy, cổ chỉa vào ly nước đá của tôi, nhẹ nhàng nói tôi đừng có mê uống thứ này quá, uống nhiều nước ấm sẽ tốt cho cơ thể hơn! Tôi không phải fan mà cũng xúc động phát khóc vì sự dịu dàng đó!!!"

"Cố Khả Hinh hả? Cô ấy nổi tiếng chiều fan mà, tôi còn nhớ rõ hôm sinh nhật một fan của cô ấy đã từng ước sẽ được cổ chúc mừng, thế là năm sau cô ấy up Weibo chúc mừng thật, tôi mà là fans kia chắc chắn vui đến lên mây!"

"Ôi dào, chuyện, Cố ngọt ngào của chúng tôi chính là như vậy mà." Cô gái áo xanh có vẻ cảm thấy rất vinh dự, vẻ mặt cô đầy hãnh diện và tự hào. Cứ nhắc tới Cố Khả Hinh là cô không kiềm được niềm vui và phấn khích, dáng vẻ như muốn cho toàn thế giới biết nàng tốt thế nào. Trợ lý vòng ngoài ngồi bên cạnh khều khều tay cô: "Vậy Cố Khả Hinh với Cận Kỳ là thật hay giả?"

Cận kỳ là người tình tin đồn của Cố Khả Hinh, sau bộ phim truyền hình hai người hợp tác chung năm ngoái bắt đầu có tin đồn, sau đó họ còn bị chụp ảnh lén gặp nhau ăn tối. Vì từng hợp tác với nhau, hơn nữa chưa ai trong số họ có người yêu, quan hệ giữa hai người liền trở nên mơ hồ, không ai nói rõ, cũng không phản bác, fans bắt đầu hò hét, đặt tên cho họ là CP* một tuần, rồi kéo dài đến tận giờ.

CP*: viết tắt của couple, cặp đôi

Hai năm trước CP này cũng chỉ thường thôi, rồi Cố Khả Hinh dần trở nên nổi tiếng sau khi quay xong [Phong Động], hai người chính thức có nhiều cơ hội xuất hiện chung một khung hình hơn, fans của cặp đôi này lập tức tăng vọt!

"Ai biết đâu trời." Cô gái áo xanh nhún vai, rõ ràng cô không muốn bàn đến chủ đề, người tinh ý sẽ nhận ra cô không thích CP này cho lắm.

Trợ lý vòng ngoài ngồi bên cạnh cười: "Mới có một scandal vậy đã không vui? Vậy cô xem ánh mắt Thời Ý nhìn Khả Hinh kìa."

Cô hất cằm, ý bảo mọi người xem thử, Cảnh Viên đi đến đúng lúc mọi người đều đang nhìn về phía cách đó không xa, cô cũng nhìn theo hướng đó, thấy chỗ vừa rồi mình ngồi có một cô gái khác đang ngồi, cô ấy mặc một chiếc đầm đen ngắn trễ vai, tóc búi cao, có vài sợi rũ xuống bên tai và chiếc cổ thanh mảnh càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ của cô, nắp đàn không biết đã mở lại từ khi nào, những ngón tay thanh mảnh gõ nhẹ trên phím đàn, cô nghiêng đầu, cười đầy ẩn ý.


"Cô giáo Cố, tư thế của em có đúng không?" sau khi hỏi, Thời Ý cố tình cúi đầu rũ mắt, cả người nghiêng qua phải về phía Cố Khả Hinh, cô rất hiểu cơ thể mình, biết góc nào đẹp nhất, cũng biết rõ giữa hai người với nhau không cần đến quá gần, như có như không ái muội mới là hấp dẫn nhất, cô đang cám dỗ Cố Khả Hinh.

Cố Khả Hinh cúi đầu liền nhìn thấy sườn mặt cô, nơi này không có ánh đèn, không gian tối tăm khiến thị giác kém đi một chút, khứu giác trở nên nhạy cảm hơn, chóp mũi thoảng qua hơi thở thơm ngọt nhàn nhạt, người bên cạnh cố ý trong bóng tối dựa vào nàng, chỗ mềm mại dán ở cánh tay nàng tựa như không cẩn thận ma sát.

Cố tình trưng bày ra vẻ kiều diễm cũng không bằng một câu nói thường ngày của nàng, kẻ mới chập chững học đòi tán tỉnh này khiến Cố Khả Hinh bật cười, nàng mở miệng nói: "Tôi không xứng với hai chữ cô giáo đâu, tôi chỉ lớn hơn Thời tiểu thư vài tuổi, cứ gọi tên tôi là được rồi."

Giọng nàng trầm thấp vang lên bên tai như âm thanh của một loại nhạc cụ “xịn” khiến trái tim Thời Ý loạn nhịp.

Gọi tên nàng? Như được trao một đặc quyền nào đó, Thời Ý mặt mày hớn hở: "Vâng, vậy em gọi chị là Khả Hinh, chị cũng gọi em là Thời Ý nha."

Cố Khả Hinh hơi gật đầu: "Được."

Cách đó không xa Kỳ Liên gọi: "Mau mau mau! Chuẩn bị!"

Trợ lý vòng ngoài lập tức quay đầu lại, Cảnh Viên cũng định thần lại, stylist nhìn thấy cô đứng phía sau, lập tức đứng thẳng dậy: "Cảnh tiểu thư."

Cảnh Viên hơi gật đầu: "Tôi tới thay quần áo."

"Mời đi bên này." Stylist đưa Cảnh Viên đến phòng thay đồ ở phía sau, sau lưng cô tiếng thì thầm vẫn liên tục không dứt nhưng Cảnh Viên lại bỏ ngoài tai, rõ ràng cô đang ở độ tuổi thích buôn chuyện nhất, nhưng tâm lại tĩnh như nước đối với mọi chuyện.

Chẳng trách đôi khi người kia nói cô không thú vị.

So sánh với người như Cố Khả Hinh thì cô cũng cảm thấy bản thân thật sự không thú vị chút nào.

Đột nhiên trong lòng Cảnh Viên xuất hiện sự so sánh như vậy, cô lắc đầu gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình.

Trên phim trường, Cố Khả Hinh đang bàn về kịch bản với Kỳ Liên. Sau khi giảng giải xong, Kỳ Liên nhìn đồng hồ hỏi nhỏ: "Cảnh Viên đâu?"

Cố Khả Hinh ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người Cảnh Viên mới từ phòng thay quần áo ra. Cảnh tiếp theo quay ở trong phòng, hai người lần đầu tiên gặp nhau, Cảnh Viên đang mặc đồ ngủ theo kịch bản.

Bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng nhạt phủ nhẹ trên người, mái tóc dài xõa trên vai bồng bềnh và hơi rối, khuôn mặt trang điểm nhẹ, đường nét tinh xảo, đôi mắt trong veo, đôi môi mỏng đánh son nhàn nhạt tự nhiên, có lẽ do ít cười nên hai bên khóe môi không có bất kỳ dấu vết nào, khiến người ta có cảm giác xa cách, thanh cao, cao ngạo. Từ trong ra ngoài toát lên cảm giác từng bị tổn thương, không muốn người khác lại gần.

Trong một giây phút nào đó, Cố Khả Hinh đột nhiên không phân biệt được người đứng trước mặt mình là Cảnh Viên hay là Văn Bắc từ trong kịch bản bước ra.

"Cảnh Viên, lại đây." Rõ ràng Kỳ Liên rất hài lòng với tạo hình và khí chất của cô, ngay cả ngữ điệu cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều: "Tôi tới nói với cô và Khả Hinh về những cảnh quay kế tiếp......"

Môi mỏng của Cảnh Viên khẽ nhích, cô đáp: "Được."

Giọng nói trong trẻo rõ ràng như tiếng suối róc rách, như tiếng hạt châu rơi trên ngọc bích. Hai người đứng gần nhau, tầm mắt Cố Khả Hinh liếc đến bên cần cổ thon dài của Cảnh Viên, cổ áo ngủ rộng hơn cổ áo lễ phục dạ hội nhiều, để lộ ra mảng da trắng nõn, sợi dây chuyền bạc trên cổ dán ở xương quai xanh, mặt dây nằm ở phía bên trong cổ áo. Hai tay Cố Khả Hinh buông bên người, tay cầm kịch bản, liếc sang hướng khác.

"Rõ chưa? Giờ quay thử cảm nhận." Kỳ Liên nói: "Khả Hinh, cô qua đứng trước cửa."

Cố Khả Hinh gật đầu: "Ừm."

Nàng đưa kịch bản cho Tô Anh, đi về phía cửa phòng, thiết kế ánh sáng và quay phim đi theo phía sau, sau khi xác nhận mọi người đã vào vị trí, Kỳ Liên cầm bộ đàm hô 'Action'.

Tiếng cửa gõ vang, ngoài cửa có hai người đứng, người giúp việc nhìn Giang Mộ Nam rồi cúi đầu gọi: "Văn tiểu thư."

Bên trong vang lên một âm thanh lạnh lùng: "Vào đi."

Người giúp việc ấn tay nắm cửa, dẫn Giang Mộ Nam vào.

Văn Bắc ngồi dựa ở đầu giường, mái tóc xõa dài bên hông, cô cúi đầu, hơn phân nửa khuôn mặt bị tóc che khuất, trên chiếc cổ gầy có một bóng mờ. Tư thế ngồi dựa nghiêng khiến chiếc áo ngủ lụa màu hồng nhạt bị kéo lên để lộ đôi chân thon dài, ánh đèn dừng lại trên đó càng khiến làn da trở nên sáng mịn như ngọc.

"Tiểu thư." Người giúp việc mở miệng: "Lão gia bảo tôi đưa Giang tiểu thư đến thăm người."

"Giang tiểu thư?" Giọng nói bớt đi chút lạnh lùng, thêm chút lười biếng. Văn Bắc đang cúi đầu, sau khi nghe nói đến Giang tiểu thư, cô nhướng mắt nhìn về phía Giang Mộ Nam, mắt cô long lanh đen láy, như hồ sâu không đáy, ánh sáng cũng không thể chiếu đến được.

"Không quen." Văn Bắc thay đổi tư thế, từ ngôn ngữ cơ thể đến lời nói đều thể hiện rõ sự phản kháng: "Bảo cổ đi đi."

Mang đậm cảm giác tự sa ngã.

Văn Bắc nằm đó như một đóa hồng bị người ta hái bỏ, tuy đã mất dinh dưỡng, không còn tươi như trước nhưng trên người vẫn đầy gai nhọn, không cho phép người khác lại gần, dường như chỉ cần đến gần một chút là sẽ bị gai đâm, thương tích đầy mình.

Giang Mộ Nam không sợ bị thương, nàng bước đến ôm bụi gai này.

Người giúp việc nghe Văn Bắc nói, có chút khó xử nhìn về phía Giang Mộ Nam: "Giang tiểu thư."

Giang Mộ Nam không trả lời, người giúp việc xấu hổ, gọi lại: "Giang tiểu thư?"

"Cắt!" Kỳ Liên từ máy theo dõi bên cạnh chạy lại đây, lớn giọng hỏi: "Khả Hinh? Sao thế? Quên thoại hả?"

Ánh đèn vụt tắt, mọi người đều tất bật, Cố Khả Hinh lúc này mới choàng tỉnh, đóa hồng do Cảnh Viên thủ vai, không yêu diễm cũng không quyến rũ, lại trong khoảnh khắc gợi nhớ đến quá khứ, cái cảm giác ngột ngạt tự sa ngã đó dường như rất quen thuộc.

Cố Khả Hinh áy náy: "Thật xin lỗi, vừa nãy quên thoại, chúng ta quay lại đi."

Kỳ Liên gật đầu, quay đầu hỏi Cảnh Viên: "OK không?"

"OK."

"Làm lại." Kỳ Liên nói xong, người phụ trách viết lên Clapper board*, cảnh thứ hai lại lần nữa bắt đầu.

Clapper board*: là cái bảng người ta dùng đầu hoặc cuối cảnh quay, gõ “cạch” 1 cái là bắt đầu diễn, hoặc sau tiếng “cắt” người ta cũng gõ 1 cái. Còn công dụng của nó, ai muốn biết rõ hơn thì tra google hộ mình.


Cảnh quay đầu tiên của Cảnh Viên và Cố Khả Hinh phải xậy dựng cảm giác hai người là cặp đôi nên hơi tốn thời gian, cảnh thứ hai quay hơi lâu hơn dự kiến, 8 giờ tối kết thúc các cảnh quay trong ngày, Kỳ Liên phân phó mọi người thu dọn đạo cụ, giơ bộ đàm nói: "Lát xong mọi người tập trung ở khách sạn, chúng ta cùng nhau ăn tối."

Xung quanh mọi người hò reo tung hô giám đốc Kỳ vạn tuế. Cảnh Viên từ phim trường đi ra, Diệp Từ Tịch kính cẩn đi theo cô, cung cung kính kính, Cảnh Viên không thích cô đi theo như vậy, mở miệng nói: "Chờ tôi ở đây đi."

Diệp Từ Tịch gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: "Vâng."

Cảnh Viên vào phòng thay đồ, ngay sau đó Cố Khả Hinh và Tô Anh cũng vào, Tô Anh đang nghe điện thoại, cô liếc nhìn Cố Khả Hinh như đang do dự có nên đưa điện thoại cho nàng không. Cố Khả Hinh nhìn vẻ mặt cô, duỗi tay: "Đưa tôi."

Tô Anh cắn môi: "Là chị Mạc."

Cố Khả Hinh giật giật khóe miệng, cười như không cười.

Mạc Ly giúp nàng từ chối một hợp đồng quảng cáo, nói là từ chối thì nói đưa cho người khác đúng hơn, Cố Khả Hinh cũng đoán được nên không nổi giận, còn an ủi lúc Mạc Ly phẫn nộ mắng Vọng Thư, Mạc Ly được xoa dịu, hứa: "Em yên tâm, vài bữa có hợp đồng quảng cáo tốt hơn, nhất định tôi sẽ giữ cho em."

Cố Khả Hinh cười: "Cảm ơn chị Mạc."

Nàng cúp máy, đưa điện thoại cho Tô Anh, đuôi lông mày rũ xuống, khó chịu xen lẫn lạnh lùng. Tô Anh đi trước, lúc cô mở cửa phòng hóa trang, Cảnh Viên nghe tiếng, quay lại nhìn, đột nhiên nhìn đến biểu cảm này của Cố Khả Hinh, cô ngẩn người. Cố Khả Hinh đã trở lại bình thường, vẻ mặt dịu dàng mang theo ý cười: "Cảnh tiểu thư cũng ở đây ha."

Cảnh Viên gật đầu, nhìn kỹ lại Cố Khả Hinh, không nhìn thấy vẻ mặt nàng có chút không vui nào, dường như những biểu cảm vừa rồi chỉ là ảo giác của cô thôi.

Cô quay đầu đi vào phòng thay quần áo, lúc ra Cố Khả Hinh đã không còn ở đó. Diệp Từ Tịch chờ ở cửa, thấy Cảnh Viên ra, nói: "Cảnh tiểu thư, mọi người đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi."

Trong phim trường chỉ còn lại vài người vẫn đang bận rộn dọn dẹp, Cảnh Viên xách túi đi sau Diệp Từ Tịch, hai người đi về phía khách sạn, địa điểm quay cách khách sạn không xa, đi bộ chỉ mất khoảng mười lăm phút. Diệp Từ Tịch mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nghiêm túc bước đi, người đi cạnh đột nhiên chậm lại, cô quay lại thấy Cảnh Viên đang tìm gì đó trong túi xách.

"Cảnh tiểu thư, cô tìm gì vậy?"

Cảnh Viên không ngẩng đầu, ngắn gọn đáp: "Di động."

Nói rồi cô ngẩn người nhớ lại vừa nãy mình đã để điện thoại di động ở bàn trang điểm, Diệp Từ Tịch vội nói: "Chị đứng đây chờ em một chút, em quay lại lấy."

Cảnh Viên nói: "Không cần."

Vẫn là lời từ chối: "Tôi tự quay lại lấy, cô đứng đây chờ tôi."

Diệp Từ Tịch không dám trái lời, rõ ràng đó là việc mà một trợ lý như cô nên làm, nhưng chỉ cần một ánh mắt của Cảnh Viên, một lời cô ấy nói cô cũng không dám cãi lại.

"Vậy chị đi cẩn thận." Diệp Từ Tịch nghẹn ngào nói xong những lời này, Cảnh Viên đã bước nhanh về phía studio, có đèn đường nên cô đi rất nhanh, khi thấy sắp đến studio, một người rất quen bước ra, Cảnh Viên suy nghĩ vài giây, nhận ra người phụ nữ này là người lúc trước ngồi cạnh Cố Khả Hinh, nghe người khác gọi cô là Thời Ý.

Cô không để tâm, vừa định cúi đầu, ở cái cây bên cạnh Thời Ý vươn ra một bàn tay, trực tiếp kéo cô ấy đi!

Sắc mặt Cảnh Viên thay đổi, lập tức tiến lên vài bước, bên tai truyền đến tiếng nói.

"Anh điên rồi! Ai bảo anh tới đây!" Giọng của cô gái nghe không giống như là gặp phải người xấu, Cảnh Viên dừng bước, định tránh đi, cô không phải người thích nghe trộm chuyện riêng của người khác.

"Anh không liên hệ được em nên đến xem thử, Cố Khả Hinh không ở đây sao?" Giọng người đàn ông trầm thấp, nghe như một người thường xuyên hút thuốc, bị khói thuốc khiến cho khàn khàn.

Thời Ý tức giận: "Tôi đã nói rồi, có việc gì tôi sẽ nhắn anh, anh đừng tự tiện đến tìm tôi, có được không?"

Người đàn ông ngập ngừng: "Nhưng mà hôm nay em cũng không liên lạc với anh."

"Tôi chưa làm gì hết, liên lạc với anh làm gì!" Thời Ý có chút tức giận: "Chờ một chút, đêm nay tôi sẽ hành động."

Người đàn ông gật đầu: "Cô ấy sẽ đồng ý ư?"

Nhắc tới nàng, đáy mắt Thời Ý hiện lên ý cười, có chút trào phúng: "Người ta tốt tính, yêu cầu gì cũng đồng ý thôi, tối nay có liên hoan, tôi sẽ rót nhiều rượu một chút, đêm nay vào phòng cổ, không phải muốn làm cái gì cũng dễ như trở bàn tay à."

Nói xong, cô nhìn trái nhìn phải: "Được rồi, sau khi xong chuyện tôi tìm anh, đừng đến tìm tôi nữa, lỡ bị ai phát hiện làm hỏng chuyện thì anh tự gánh lấy hậu quả đi."

Người đàn ông đột nhiên run lên, giọng hắn trong bóng đêm đè thấp đến không nghe thấy: "Biết rồi."

Thời Ý không muốn nghe hắn dong dài, nhấc chân đi ra ngoài, dưới tàng cây yên tĩnh không một bóng người, chỉ còn thoang thoảng hương thơm tươi mát.

 

~~~~~ Hết chương 4~~~~~ 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: