Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5: Hoa anh túc

489 3 1 0

Chương 5 - Hoa Anh Túc

 

Editor: Phong Nguyễn

 

Cảnh Viên là người cuối cùng đến, những người khác đều đã yên vị, bên phải Cố Khả Hinh vẫn còn ghế trống, cô bước trên đôi cao gót đến ngồi cạnh, Cố Khả Hinh ngước lên, nói nhỏ: "Tới rồi."

Khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, Cảnh Viên đối diện với đôi mắt trong trẻo kia, phút chốc nghĩ đến chuyện vừa vô tình nghe được.

"Người ta tốt tính, yêu cầu gì cũng đồng ý thôi, tối nay có liên hoan, tôi sẽ rót nhiều rượu một chút, đêm nay vào phòng cổ, không phải muốn làm cái gì cũng dễ như trở bàn tay à."

Nàng có biết vì sự dịu dàng lương thiện của mình mà bị người ta tính kế không?

Cánh môi đỏ mọng của Cảnh Viên mấp máy, còn chưa kịp nói gì đã nghe Kỳ Liên gọi: "Tiểu Đặng!"

Tiểu Đặng ôm bia tới, đặt hai két bia trên chiếc bàn tròn, đáp: "Giám đốc Kỳ còn cần gì không?"

"Bảo phục vụ lên món đi." nói xong, Kỳ Liên quay lại nói với mọi người: "Sáng mai còn phải quay nữa, chúng ta uống bia thay rượu, mọi người thấy sao?"

Này bàn trừ bỏ giám chế, biên kịch cũng không mấy người đàn ông, mọi người vui vẻ gật đầu: "Không sao, uống bia đi."

Kỳ Liên phát cho họ mỗi người hai lon bia, không nhiều lắm, không đủ để say. Lúc phát đến Cảnh Viên, Kỳ Liên nhìn cô, nói: "Lát ăn xong, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Cảnh Viên nhận bia, gật đầu: "Vâng."

Cô ra ngoài cũng là người đại diện đỡ rượu giúp nên tửu lượng không phải là tốt lắm, nhưng cũng không đến mức uống một lon đã say, uống hai lon chắc cũng không thành vấn đề. Lúc trước Kỳ Liên và cô có xích mích, giờ lại chủ động mời bia, nếu cô không tiếp thì thật sự không nể mặt Kỳ Liên. Dù cô không giỏi ăn nói cư xử nhưng những phép tắc cơ bản nhất cô không thể không biết.

Thức ăn chưa được mang lên, mọi người vẫn đang nói chuyện phiếm, vô tình nhắc đến giải bách hoa lần trước.

"Tôi nhớ không lầm thì Vọng Thư đã từng lấy giải thưởng kia, không phải sao?"

"Đúng vậy, Vọng Thư giành được ngay năm đầu tiên."

Giải Bách hoa chỉ là giải bàn đạp, thật sự không có ý nghĩa gì, thông thường rất nhiều nghệ sĩ đạt được giải thưởng này một lần sẽ không mặn mà gì với nó nữa, hơn nữa ai cũng ngầm hiểu giải thưởng này dành cho người mới, trước giờ chả có ai giành giải lần hai như Vọng Thư.

"Không hiểu nổi Vọng Thư."

"Nghe nói thời gian ấn định ra mắt bài hát mới của cô ta cũng là ngày hai mươi."

"Cùng ngày với chúng ta á."

"Đúng rồi, cô không biết hả? Cãi nhau ỏm tỏi trên mạng kìa."

Mọi người thở dài cùng nhìn về phía Cố Khả Hinh, thời gian gần đây hai người họ thường bị so sánh, tuổi họ xấp xỉ nhau, bước chân vào làng giải trí cũng gần như cùng lúc nhưng hiện tại hai người hoàn toàn khác xa, Vọng Thư đã thành một ngôi sao lớn, liên tục được mời tham gia quảng cáo, trở thành gương mặt đại diện của nhiều thương hiệu. Tuy Cố Khả Hinh cũng có hai bộ phim truyền hình được vào vai chính nhưng không thể sánh bằng, hai người đứng cạnh nhau, nhìn sao cũng thấy nàng thấp hơn một chút, ngay cả lần này bị lôi ra bàn tán, fans cũng không có cách nào để mạnh mẽ chống trả.

Không có tác phẩm, không có giải thưởng, nổi tiếng cũng không bằng, fans có muốn chống trả cũng có lòng mà không có sức.

Cố Khả Hinh dường như không phát hiện ra sự khác lạ của người xung quanh, nàng đang cúi đầu uống trà do khách sạn chuẩn bị, chỉ một tách trà lúa mạch bình thường nàng uống lại khiến người ta có cảm giác cao cấp, cử chỉ nàng tao nhã, sau khi uống xong còn hỏi người bên cạnh: "Uống trà không?"

Cảnh Viên đang suy nghĩ miên man đột nhiên bị cắt ngang, cô nghiêng đầu nhìn thấy Cố Khả Hinh dịu dàng cầm tách trà, cô hơi khựng lại: "Không, cảm ơn."

Cố Khả Hinh không quan tâm, tiếp tục uống trà.

Những người xung quanh thấy thế, rất hiểu chuyện mà đổi đề tài.

Không khí trên bàn ăn đột nhiên có chút thay đổi, khi bồi bàn lên đồ ăn, Cố Khả Hinh đặt tách xuống, lấy điện thoại lên mạng, đúng như mọi người vừa nói, mọi người đang cãi nhau trên mạng, đề tài còn có nàng.

—— Rốt cuộc Vọng Thư bị sao vậy? Cố ý ra bài hát mới cùng ngày với Tống Khê à? Giải Bách hoa tao đã thấy rồi, cô ta nhằm vào Cố Khả Hinh chứ gì?

—— Có cập nhật tin tức không vậy? Mày là người rừng à?

—— Tụi mày mắc chứng ám ảnh bị hại à? Mắc gì phải nhắm vào Cố Khả Hinh? Thư Thư của tụi tao xứng đáng nhận giải, lần này phát hành ca khúc mới vào ngày 20 cũng là trùng hợp thôi.

—— Fans Cố Khả Hinh đều “trẩu” vậy à? Giành giải không nổi lại đi bôi xấu idol của người khác? Đúng là chủ nào tớ nấy!

—— Đừng nóng, sao không nghĩ Cố Khả Hinh muốn “bú fame”? Kiếp sau đi!

Vị trí hai bên giờ đã có khoảng cách, fans Vọng Thư nói hợp tình hợp lý đến nỗi fans Cố Khả Hinh á khẩu không trả lời được, rõ ràng họ không thấy phiền lại chỉ có thể nuốt uất ức này xuống bụng, một số fans lý trí còn phải đứng ra làm người hoà giải cho hai bên, tay Cố Khả Hinh dừng lại trên màn hình, nàng im lặng, hơi rũ mi.

"Nào nào nào, mọi người cầm đũa đi." Sau khi lên món, Kỳ Liên đứng dậy cầm ly: "Mọi người rót đầy nhé."

Mọi người khui bia rót vào ly có chân dài, cầm ly đứng dậy, Kỳ Liên nói: "Đầu tiên, nâng ly chúc mừng sự mở đầu thuận lợi của chúng ta."

Tiếng chạm ly lanh lảnh dễ nghe, những người xung quanh cười nói tâng bốc nhau, ly Cố Khả Hinh cũng bị vài người cụng trúng, nàng cười cười nhấp môi.

"Chị Cố gian lận!" Không biết ai nói một câu, mọi người nhìn về phía Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh còn chưa kịp nói, biên kịch Chu đã giải thích hộ: "Khả Hinh tửu lượng kém."

"Tôi nhớ rồi, lần trước tôi xem phỏng vấn Khả Hinh, cô ấy nói mình uống một ly là xỉn!"

"Thật hả? Khả Hinh, tửu lượng cô kém vậy sao?"

Cố Khả Hinh nhún vai bất lực trước ánh mắt mọi người: "Bẩm sinh rồi, không có cách nào khác, ngày mai còn phải quay nữa, xin mọi người đừng làm khó tôi."

Làm gì có ai làm khó nàng, nàng rất hòa đồng với đoàn phim nên vừa nghe nàng không uống được, nhiều người còn đề nghị đổi sữa hoặc nước trái cây cho nàng, Cảnh Viên thấy ly bia của Cố Khả Hinh bị đặt sang một bên, đổi thành nước trái cây, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cùng mọi người cụng ly dùng bữa.

Trên bàn ăn quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài đề tài nói chuyện, không bàn về tiền cát-xê thì là thông cáo lịch trình, đặc biệt là trong số họ còn có những người mới bước chân vào làng giải trí, đầy khao khát và tràn đầy hy vọng đối với tương lai, đôi mắt họ luôn sáng ngời khi nhắc tới ước mơ của mình, vẻ mặt đó làm khuôn mặt đã không tầm thường nay còn trở nên bừng sáng, Cảnh Viên đang hăng say nghe họ nói chuyện phiếm thì nghe có tiếng ai đó gọi mình, cô ngẩng đầu, Kỳ Liên đang vẫy tay với cô, cô mím môi, đứng dậy đi đến cạnh Kỳ Liên, hỏi: "Giám đốc Kỳ tìm tôi?"

Kỳ Liên gật đầu: "Ở đây ồn quá, chúng ta ra ngoài nói."

Cảnh Viên đi theo hắn ra khỏi phòng.

Bên ngoài là một hành lang dài, hai bên đều là các phòng dự tiệc khác, phía cuối là thang bộ và thang máy, chỗ ngoặt là phòng vệ sinh. Chắc chắn hai người không thể nào đứng ở hành lang nói chuyện, Kỳ Liên đưa Cảnh Viên đi đến cửa thang bộ, hắn mở cửa lối thoát hiểm rồi bước vào, lúc cửa mở phát ra tiếng động khiến đèn cảm ứng âm thanh cũng bật sáng, Cảnh Viên nghiêng người bước vào.

"Cảnh Viên." Vẫn là Kỳ Liên lên tiếng trước: "Tôi đã điện cho quản lý của cô."

Cảnh Viên vừa nhận được tin từ người đại diện, cũng biết cô ấy đã nói chuyện qua với Kỳ Liên, cô hơi gật đầu, thái độ lạnh nhạt: "Giám đốc Kỳ, xin lỗi về chuyện hồi sáng, lúc đó giọng điệu tôi hơi quá."

Nếu là người khác nói, chắc chắn hắn sẽ lại nổi giận, nhưng không biết tại sao khi Cảnh Viên dùng thái độ và ngữ khí như vậy lại khiến Kỳ Liên có chút cảm giác chân thật, đứa nhỏ này là vậy, kiêu ngạo, lạnh lùng khó gần, tính cố chấp khó sửa.

Hắn chấp tay sau lưng: "Tôi cũng sai, không nên khiến cô bẽ mặt như vậy trước nhiều người."

Lúc sáng đang nghĩ về kịch bản nên hắn có chút cố chấp, mỗi câu nói của Cảnh Viên lại chọc giận hắn khiến hắn nói chuyện không chút lưu tình, suýt chút nữa là đã đuổi cô.

Nhưng đuổi cô rồi thì ai có thể vào vai Văn Bắc chứ?

Lần đầu tiên gặp Cảnh Viên hắn đã nhận định nhân vật này là viết cho cô, chỉ có thể là cô, nên dù hắn và Cảnh Viên cãi nhau đến thế nào cũng tiếc không muốn mất người này.

"Cảnh hôn đó bàn sau đi, nếu thật sự không được thì dùng diễn viên đóng thế." Kỳ Liên nói, Cảnh Viên rũ mắt: "Cảm ơn Giám đốc Kỳ."

Kỳ Liên nói chuyện với cô xong, kéo cửa định đi, tay hắn đặt trên tay nắm cửa, suy nghĩ một chút rồi quay đầu nói: "Cảnh Viên, miễn cưỡng thì tôi cũng có thể coi như là tiền bối của cô, có câu này tôi muốn tặng cô."

Cảnh Viên ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt vẫn như ngày thường: "Câu gì?"

"Chuyện quá khứ, quên được thì quên, buông được thì đừng cố giữ, cuộc sống của cô còn rất dài, đừng mãi sống trong quá khứ."

Hai tay buông thỏng bên hông chợt nắm lại, Cảnh Viên vẫn bình tĩnh như cũ nói: "Cảm ơn Giám đốc Kỳ."

Kỳ Liên gật đầu nhẹ, kéo cửa bước ra, Cảnh Viên theo sau hắn. Hai người vừa về đến phòng tiệc đã thấy vài người bưng cái ly đến từng bàn, có vẻ như đang mời bia. Kỳ Liên mới về đến đã bị kéo đi, một mình Cảnh Viên trở lại chỗ ngồi.

Bên cạnh không có ai, Cố Khả Hinh không ở đó, chỉ có một cái ly trống đặt lên bàn. Cảnh Viên không phải người thích náo nhiệt, cô cũng không quan tâm lắm đến chuyện mọi người đang nói, chỉ là cúi đầu nhìn giờ trên di động.

Không còn sớm, nên về nghỉ ngơi thôi.

Cô ngồi chờ Kỳ Liên tuyên bố bữa tiệc kết thúc, chờ hoài không thấy, lại nghe thấy hai cô gái bên cạnh đang to nhỏ trò chuyện: "Khả Hinh chưa về hả?"

Cảnh Viên cau mày, ngập ngừng nhiều lần, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Cố tiểu thư đi đâu?"

Có lẽ vì không nghĩ cô sẽ hỏi chuyện, người cô gái bên cạnh lúc đầu hơi bối rối, rồi một trong hai người hoàn hồn, trả lời: "Không biết, đi với Thời Ý."

"Đúng đúng đúng." Cô gái còn lại gật đầu: "Thời Ý lại đây mời bia, sau đó Khả Hinh đi theo cổ ra ngoài."

Mời bia?

Tôi sẽ rót nhiều rượu một chút......

Trong đầu Cảnh Viên đột nhiên bật lên đoạn lời thoại này, cô cầm lấy cái ly của Cố Khả Hinh trên bàn, cúi đầu ngửi, ngoại trừ mùi sữa còn có nhàn nhạt mùi cồn, có lẽ đã được pha thêm rượu, sắc mặt Cảnh Viên khẽ biến, cô buông ly, đứng dậy, cũng chưa kịp chào hỏi Kỳ Liên đã rời khỏi phòng tiệc.

Bên ngoài phòng tiệc chẳng có ai, hành lang dài quạnh quẽ, Cảnh Viên lập tức bước trên đôi cao gót đi đến cửa thang máy, cô biết phòng Cố Khả Hinh ở cạnh phòng cô, giờ nghỉ Cố Khả Hinh còn nói nếu cô muốn thử diễn có thể sang gõ cửa tìm nàng.

Thang máy chậm rãi chạy lên, tâm trạng Cảnh Viên hiếm khi nóng nảy đến vậy, có lẽ vì không muốn thấy người dịu dàng như vậy bị hãm hại, hoặc là do gương mặt có vài phần giống với khuôn mặt người kia trong trí nhớ, làm cảm giác của cô đối với Cố Khả Hinh không giống những người khác.

Nhanh lên đi!

Cảnh Viên ra khỏi thang máy, ngẩng đầu nhìn số phòng, cô ở phòng 402, vậy phòng Cố Khả Hinh không phải 401 thì là 403 ở đầu bên kia hành lang. Cảnh Viên bước trên đôi cao gót đi đến cửa phòng 403, đang chuẩn bị gõ cửa thì khựng lại vài giây rồi lấy di động từ trong túi ra, vào nhóm đoàn quay phim rồi mở cuộc gọi thoại, tìm được số của Cố Khả Hinh, nhấn OK.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, không phải từ trong phòng truyền ra, mà là ở hành lang cạnh phòng 401, Cảnh Viên cau mày, vài giây sau, tiếng chuông bị tắt, người kia tắt máy.

Cửa hành lang không đóng kín, có ánh sáng hắt ra, hai cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện, Cảnh Viên nhè nhẹ bước đến cửa, cô vừa mới chuẩn bị đẩy cửa thì đèn bên trong vụt tắt, giọng Thời Ý truyền ra: "Khả Hinh, chị uống nhiều rồi, em đưa chị về phòng nha?"

Cảnh Viên cầm tay nắm cửa, bên tai nghe được giọng hơi thấp của Cố Khả Hinh: "Về phòng?"

Nàng nói: "Tự tôi về phòng được rồi."

"Nhưng chị uống nhiều rồi, vẫn nên để em đỡ chị vào."

Thời Ý nói xong ôm cánh tay Cố Khả Hinh, dùng hai quả bóng trước ngực cọ vào cánh tay nàng. Cố Khả Hinh mặc áo cộc tay, da thịt dán trên vải mỏng, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được hai khối vừa mềm mại lại đàn hồi, quanh họ không có ánh đèn, trong bóng tối hai người họ rất gần nhau, Thời Ý dựa sát vào nàng.

Cố Khả Hinh rút tay ra, lúc Thời Ý chuẩn bị ôm bả vai nàng, nàng kéo cô ta vào lòng.

Thời Ý sửng sốt, cắn môi cười, lòng vui không nói nên lời. Chóp mũi là hương thơm nhàn nhạt trên người Cố Khả Hinh, giọng nói người ấy hơi trầm thấp: "Đỡ tôi vào, sau đó làm gì nữa?"

Có lẽ vì có men trong người, giọng nói của Cố Khả Hinh càng thấp hơn thường ngày, có sức hút khó giải thích, đặc biệt là lúc nàng dán bên tai nói chuyện, hơi thở phả bên tai, có chút ngứa, có chút khô nóng.

Chỉ với một câu, Thời Ý đã không chịu đựng được, cô bị Cố Khả Hinh ôm vào lòng, hai má ửng đỏ, vòng eo Cố Khả Hinh rất mảnh khảnh, không đầy một vòng tay, bộ ngực thì mềm mại thơm tho, khuôn mặt Thời Ý đầy u mê, cảm thấy men không chuốc say người, hiện tại người làm cô hơi say.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ái muội, Thời Ý phát hiện có một ngọn lửa nhỏ bắt đầu cháy âm ỉ trong cơ thể mình, không kiềm chế được nói: "Sau đó chị muốn làm gì cũng được."

"Haaa" một tiếng cười khẽ gần bên tai, Cố Khả Hinh thấp giọng: "Muốn làm gì cũng được?"

Khi nói chuyện nàng ôm sát Thời Ý, trong bóng đêm, eo Thời Ý bị Cố Khả Hinh ôm rất chặt, cơ thể hai người hoàn toàn dán sát vào nhau, ngực bị đè ép đến biến dạng, cô hơi ngẩng đầu, có thể phát hiện cánh môi Cố Khả Hinh đang cọ qua mặt mình, phảng phất hương thơm như có như không quyến rũ mê người.

Thời Ý không ngờ một người luôn dịu dàng như Cố Khả Hinh cũng sẽ có một ngày như vậy, con người xa lạ trước mặt càng làm tim cô đập nhanh hơn, có loại rung động đột nhiên tới, thời khắc này cô đã quên nhiệm vụ của mình, chỉ muốn cùng người trước mặt nhanh vào phòng! Muốn điên cuồng hôn nàng! Muốn điên cuồng “vui vẻ” với nàng.

Thời Ý phát hiện ngọn lửa cháy trong cơ thể mình đang ngày một lớn dần, giữa hai chân có dòng nước tràn ra, cô không thể chờ được nữa mà ngửa đầu, muốn tìm cánh môi Cố Khả Hinh. Tay phải Cố Khả Hinh đưa lên, chuẩn xác đặt trên môi cô.

"Muốn hôn tôi?" Cố Khả Hinh hỏi, giọng nàng trầm thấp mà quyến rũ, như âm thanh phát ra từ loại nhạc cụ tốt nhất, có thể kích thích thần kinh người ta. Thời Ý ôm nàng, mơ hồ cảm thấy bản thân sắp không đứng nổi nữa, hai chân cô không có sức, ngửa đầu, gần như bám vào người Cố Khả Hinh.

"Muốn." Rất muốn, thật sự muốn, muốn một cách điên cuồng, muốn hôn nàng, muốn được nàng hôn!

Ý thức Thời Ý càng thêm hỗn loạn, tràn ngập đều là hình ảnh hai người sắp điên cuồng quấn quýt nhau, cô nóng lòng không chờ được nữa, hai chân mềm nhũn. Tay Cố Khả Hinh để trên môi cô di chuyển đến chỗ cằm cô, nâng cằm lên rồi cúi đầu, ghé sát môi cô hỏi: "Muốn lên giường với tôi?"

Hơi thở có mùi sữa, còn có hơi men, hai mùi hòa lẫn vào nhau khiến Thời Ý kích thích không nói nên lời, cô gật đầu theo bản năng, tựa như búp bê vải không có ý thức bị người ta điều khiển, từng đợt sóng trào trong thân thể cộng với sự trống rỗng trong tâm hồn khiến cô chỉ có thể bám víu vào Cố Khả Hinh, nói một cách yếu ớt: "Muốn."

"Em muốn hôn chị, muốn lên giường với chị, muốn cùng chị “vui vẻ”."

Trong bóng đêm, cô không chút do dự nói ra những lời khiến người khác cảm thấy xấu hổ, người trước mặt dường như có ma lực, kéo cô vào mê đắm.

Cố Khả Hinh cười, buông tay đang nâng cằm cô, ghé vào bên tai cô, nói nhỏ: "Cô xứng sao?"

Như tiếng sét đánh ngang tai Thời Ý! Cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục này khiến cô lạnh toát từ chân chạy thẳng lên đỉnh đầu! Phút chốc Thời Ý tỉnh táo lại! Cố Khả Hinh không chút do dự buông cô ra, Thời Ý đứng không vững bước lùi về sau hai bước, hai chân vô lực lảo đảo, ngã ngồi trên mặt đất.

Trong bóng đêm, Cố Khả Hinh khom người, nắm lấy tay Thời Ý, thong thả tháo đồng hồ trên tay cô, động tác nhẹ nhàng, vẻ mặt lạnh nhạt, không còn bầu không khí ái muội vừa rồi.

Chiếc đồng hồ đen trong tối phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, chớp tắt, chớp tắt.

Thời Ý nuốt nước miếng, khô nóng trong phút chốc hóa lạnh lẽo, phía sau lưng toát mồ hôi lạnh, lúc nóng lúc lạnh làm sắc mặt cô trắng bệch, khóe môi run run, khớp hàm run lên, cô muốn nói lại không nói được chữ nào.

"Khả —— Khả ——"

Cố Khả Hinh cười khẽ: "Cho cô gọi tên tôi, cô thật sự nghĩ cô và tôi ngang hàng, cô xứng sao?"

Thời Ý không hé răng, Cố Khả Hinh đứng lên, trên cao nhìn xuống: "Cô không xứng."

"Cút!"

Một chữ ngắn gọn, Thời Ý té ngã vài lần mới đứng dậy được, cô hoảng không chọn đường, lao thẳng đến cửa thang bộ chạy trốn, tiếng động khiến đèn cảm ứng âm thanh chợt sáng, Thời Ý quay đầu nhìn lại Cố Khả Hinh, đôi mày nhíu chặt đầy lạnh lùng, môi mím lại thành một đường thẳng, không có vẻ gì là đang say, ập vào mặt chỉ có mạnh mẽ và lạnh lùng.

Cô rùng mình, ngoan ngoãn xuống lầu.

Tiếng bước chân ngày càng xa dần rồi mất hút, Cố Khả Hinh cất đồng hồ, nàng quay đầu vừa kéo cửa ra, bên ngoài cũng có một người đứng, Cố Khả Hinh chưa kịp điều chỉnh lại biểu cảm, cứ như vậy đối diện với đôi mắt trong trẻo của Cảnh Viên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đèn cảm ứng âm thanh phía sau lưng Cố Khả Hinh lại phụt tắt, chỉ có ánh đèn từ hành lang dài hắt vào, Cố Khả Hinh nửa người trong bóng tối, một nửa lộ ngoài ánh sáng. Nhìn cảnh này, đột nhiên Cảnh Viên nhớ tới một loại hoa vẻ ngoài thuần khiết vô hại, nhưng lại rất độc, hoa anh túc. Cố Khả Hinh trước mặt giống như một bông anh túc đang nở rộ, chỉ cần đến gần chút sẽ trúng độc, sẽ nghiện rồi mất mạng vì nó.

Nàng lui về sau một bước, tay Cố Khả Hinh đang buông thỏng bên người siết chặt chiếc đồng hồ, cười: "Thì ra là Cảnh tiểu thư."

"Sao vậy? Cảnh tiểu thư cũng muốn đưa tôi về phòng?"

 


~~~~~ Hết chương 5~~~~~ 

 Đến chương này tui mới phát hiện ông Kỳ Liên không phải là đạo diễn mà là giám đốc sản xuất mọi người ạ. Từ chương này cho ổng trở lại đúng chức vụ của ổng nha!!

=.,= bà Khả Hinh là cáo chứ anh túc gì. Thôi chết Cảnh Viên của tôi rồi

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: