Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3: Hướng dẫn

542 2 1 0

Chương 3 - Hướng dẫn

 

Cảnh Viên không bao giờ quay cảnh hôn.

Trong giới giải trí, mỗi diễn viên nhiều ít gì đều có 'quy tắc nhỏ' của riêng mình, các đạo diễn từng hợp tác với Cảnh Viên đều biết ‘quy tắc’ của cô chính là không quay cảnh hôn, cảnh giường chiếu, cảnh tình cảm cuồng nhiệt. Lúc đầu trong phim trường còn có người chế nhạo diễn viên mà không quay cảnh hôn thì diễn cái gì, nhưng sau khi biết gia thế nhà cô, tất cả bọn họ đều ngậm miệng.

Gia đình cô ba đời là cán bộ, chỉ cần nói một tiếng với phía trên, ngay cả truyền thông cũng không dám đưa tin. Gia đình cô cơ bản đều làm việc trong các cơ quan chính trị hoặc viện kiểm soát chính phủ, khi cô bước chân vào giới giải trí, họ nói cô làm việc không đàng hoàng, mất mặt, nên Cảnh Viên vừa ra mắt đã có mâu thuẫn không nhỏ trong gia đình, và cô cũng đặt ra rất nhiều quy tắc, nghe nói không quay cảnh hôn, cảnh giường chiếu, cảnh tình cảm cuồng nhiệt. Còn đạo diễn mắt nhắm mắt mở tìm diễn viên đóng thế, không ai dám xen vào.

Tối qua cô đọc qua kịch bản [đáng giá], từ đầu tới cuối không có cảnh thân thiết, đến giờ tự nhiên muốn thêm một cảnh, chắc chắn cô không vui.

"Cảnh tiểu thư, là vậy, tôi và Chu biên kịch đã bàn qua, thêm cảnh hôn sẽ giúp tăng thêm hiệu quả thị giác, tăng mạch cảm xúc cũng như dễ nhập vai hơn." Đây là lần đầu Kỳ Liên hợp tác với Cảnh Viên nên không biết rõ ‘quy tắc’ của cô, giải thích: "Cô đừng lo, chúng tôi không dùng cảnh hôn để câu view."

Cảnh Viên ngồi trên ghế, thật ra cô không phải người giỏi giao tiếp, giáo dục từ nhỏ đến lớn dạy cho cô cách im lặng, không nhiều lời. Cô còn nhớ rõ hồi trung học ba cô đã bị đình chỉ công tác hai tháng liền chỉ vì một câu nói vô tư của cô, thế là cô bị phạt cấm túc một tuần, nhà cửa và cơ quan đều bị lục soát. Mà trớ trêu thay, người cô vô tư nói chuyện lại là bạn thân nhất của cô ở trường. Cô đã quên mất mình vượt qua khoảng thời gian đó thế nào, chỉ nhớ rõ rằng từ đó về sau cô trở nên trầm lắng, bên cạnh cũng không còn bạn bè.

Sau khi dấn thân vào giới giải trí, tính cách cô cũng khó thay đổi, rất nhiều chuyện đều để quản lý làm, quản lý sẽ giúp cô đàm phán nội dung phỏng vấn, thời gian, địa điểm quay và những việc cần chú ý. Ngày thường ngoại trừ việc không quay cảnh tình cảm mãnh liệt, những chuyện khác cô đều rất phối hợp nên các đạo diễn đã hợp tác cũng không phàn nàn gì. Dù sao so với những nghệ sĩ tên tuổi xấu tính khác thì cô vẫn còn tốt chán.  Lần này kịch bản [đáng giá] cũng do quản lý chọn cho cô, tính cách nhân vật tương tự cô, lại hợp tác với tiền bối Cố Khả Hinh và nữ hoàng trẻ tuổi giới ca sĩ Tống Khê. Hơn nữa tính tình Kỳ Liên lại tốt, quản lý rất yên tâm nên không đến cùng.

Cảnh Viên thay đổi tư thế ngồi, ngồi trên sô pha đối diện là Kỳ Liên và giám chế, Cố Khả Hinh ngồi cách đó vài mét. Cửa phòng họp không đóng, lâu lâu lại có nhân viên công tác và diễn viên đi ngang, thỉnh thoảng cũng có vài ánh mắt khác thường liếc nhìn, tựa như tò mò muốn biết họ đang thảo luận cái gì.

"Giám đốc Kỳ." giọng Cảnh Viên trong trẻo bắt tai, động tác cúi đầu nghịch di động của Cố Khả Hinh hơi khựng lại, trong tầm mắt nàng liếc nhìn Cảnh Viên. Cô ngồi trên sô pha cách đó không xa, sống lưng thẳng tắp, dáng ngồi đoan chính, có lẽ vì ảnh hưởng từ gia đình nên vẻ lạnh lùng của Cảnh Viên còn chứa chút cảm giác tri thức, là kiểu người hướng nội có học thức, cả hai kết hợp cho người ta cảm giác tao nhã lại cao quý, khiến họ không tự giác phục tùng, nghe lời cô. Cố Khả Hinh nhìn vài giây, trầm ngâm suy nghĩ rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại.

Kỳ Liên đan tay đặt trên gối, nói: "Cảnh tiểu thư có ý kiến gì, cứ nói."

Cảnh Viên mở miệng, lời ít ý nhiều: "Tôi không có ý kiến gì, chỉ là cảm thấy thay đổi như vậy có phải hơi dư thừa không?"

Kỳ Liên và Chu Phù Sinh nhìn nhau, Chu Phù Sinh mở miệng nói: "Cảnh tiểu thư, chúng tôi đã xem xét mạch cảm xúc và tính sáng tạo trong cốt truyện để điều chỉnh."

"Tôi cảm thấy cốt truyện hiện tại đã trọn vẹn rồi, không cần thêm cảnh hôn."

Lời này của cô làm Kỳ Liên cau mày, ngay cả vẻ mặt Chu Phù Sinh cũng bắt đầu không vui, giám chế không nói gì, chỉ đứng bên nghe họ thảo luận. Cố Khả Hinh thu hết vào mắt sự thay đổi biểu cảm của từng người, ngón tay nàng chạm vào di động, màn hình sáng lên, là một hot search.

【 Bài hát mới của Vọng Thư sẽ phát hành vào ngày 20/10, MV Sẽ gặp lại em.】

Tất cả các bình luận đều là 'Vọng Thư cố lên' 'Bài mới bán sẽ rất chạy' 'Bài này nhất định sẽ top trending', tất cả các bình luận đầu đều của fans, mọi người đều vui vẻ chúc mừng, bình luận của dân cư mạng nằm phía dưới.

——20/10? Cùng ngày phát hành với bài hát mới của Tống Khê sao?

—— Ai da, chiến tranh vũ trụ rồi!

Đoạt giải Bách hoa, cướp cộng sự, phát hành đĩa đơn cùng ngày, Vọng Thư làm thật xuất sắc.

Nàng đã nghĩ đến viễn cảnh sau khi phát hành single, Vọng Thư sẽ thông cáo báo chí: Gà rừng thì lo đóng phim cho tốt đi, đừng làm hỏng MV của Tống Khê, hạ thấp tiêu chuẩn người xem.

Gà rừng ở đây đương nhiên là nàng.

Cố Khả Hinh rũ mắt, đuôi lông mày treo lên vẻ lạnh lùng, quai hàm siết chặt, đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng dừng trên màn hình di động, thoát khỏi Weibo náo nhiệt, quay lại trang cá nhân hiu quạnh. Nàng nhấp vào khung chat của Tô Anh, nhắn tin: Liên hệ người đó sao rồi?

Rất nhanh, Tô Anh đã trả lời: Ok rồi.

Vẻ mặt căng chặt của Cố Khả Hinh thả lỏng một chút, dựa ra sau ghế nghe Kỳ Liên và Cảnh Viên cách đó không xa tranh cãi.

"Cảnh Viên, chúng tôi xem xét vì kịch bản."

"Nhưng trước đó không có trong kịch bản, hơn nữa trong hợp đồng cũng không viết sẽ thêm cảnh diễn như vậy."

"Hợp đồng? Trên hợp đồng cũng viết tất cả phải theo sự sắp xếp của bên A."

"......"

Hai bên tranh chấp không ngừng, Cảnh Viên không nói nhiều nhưng mỗi câu đều khiến Kỳ Liên nổi trận lôi đình. Cố Khả Hinh nghe bọn họ tranh luận, bị lý lẽ của Cảnh Viên chọc cười.

Trong giới sao lại có người ngây thơ như vậy?

Hồn nhiên đến mức khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Kỳ Liên không chịu thua, Cảnh Viên không thỏa hiệp, Chu Phù Sinh bất động không thể làm người hoà giải, cuối cùng giám chế vẫn phải ra mặt: "Thôi vậy đi, tôi thấy hay là liên hệ với quản lý của Cảnh tiểu thư trước."

"Quản lý của tôi đang không ở đây." Hôm nay quản lý cô đưa diễn viên mới đi thử máy, không đến đây, Kỳ Liên nói: "Để tôi điện cho cô ấy."

"Giám đốc Kỳ." Xem kịch đủ rồi, Cố Khả Hinh đứng dậy nói: "Tôi thấy hay là mình cứ quay trước đi, còn việc có thêm cảnh diễn hay không thì cứ chờ đến lúc quay cảnh đó thảo luận sau, được không?"

Ngày thường Kỳ Liên khá dễ nói chuyện, nhưng cứ đụng tới chuyện đóng phim rất dễ nổi nóng, còn theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo. Sau khi Chu Phù Sinh thảo luận với hắn về việc thêm cảnh diễn, hắn càng nghĩ càng cảm thấy hay, còn tự động dựng lên một thước phim trong đầu và tự thấy rất hài lòng. Ban đầu còn nghĩ đó chỉ là chuyện nhỏ, ai ngờ cãi nhau nảy lửa đến tận giờ, đương nhiên hắn sẽ không vì chuyện này mà có thành kiến với Cảnh Viên, nhưng thái độ quả thật không còn tốt như lúc đầu.


"Được rồi." Kỳ Liên nói: "Ra ngoài quay phim trước đi."

Cảnh Viên đứng lên, nghe Chu biên kịch hừ lạnh một tiếng đi ngang qua cô, vẻ mặt không được vui cho lắm. Vẻ mặt cô vẫn nhàn nhạt như cũ, do tính cách nên cô không để ý đến thái độ người khác.

Giám chế cũng theo sau ra cửa, Cảnh Viên đứng ở phía sau mọi người, Cố Khả Hinh đứng cạnh cô, nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: "Đừng để ý, tính giám đốc Kỳ và Chu biên kịch là vậy đó, dễ nổi nóng, đợi lát quay phim thể hiện thật tốt, bọn họ sẽ không cố ý nhằm vào cô đâu."

"Có gì thắc mắc cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào."

Cảnh Viên nhìn sang, Cố Khả Hinh cười nhẹ, vẻ mặt dịu dàng, tóc vén qua sau tai, lộ ra sườn mặt xinh đẹp tinh tế, khuyên tai là một viên hồng ngọc sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tất cả từ người trước mặt này khiến Cảnh Viên có ảo giác, dường như người từng cho cô cảm giác ấm áp vẫn chưa rời đi, điều này khiến cô sững sờ. Cố Khả Hinh thấy cô ngẩn người, gọi: "Cảnh tiểu thư?"

Cảnh Viên hoàn hồn, vẻ mặt trước giờ luôn lạnh lùng hiện tại có chút dao động, nhưng chỉ thoáng qua, cô cúi đầu nói: "Cảm ơn."

Khóe miệng Cố Khả Hinh nở một nụ cười, nói rất có lý: "Đừng khách sáo, chúng ta là cộng sự."

Sau khi đến phim trường họ bắt đầu dặm lại lớp trang điểm, cảnh đầu là Văn Bắc do Cảnh Viên thủ vai đang ngồi trong phòng hòa nhạc, Cảnh Viên chưa từng học nhạc cụ, hướng dẫn âm nhạc đang chỉ cô các động tác tay, quay MV và quay phim truyền hình có chút khác biệt, MV đặc biệt chú trọng về ánh sáng, không chỉ yêu cầu cảnh quay phải mượt mà tinh tế, mà còn phải bảo đảm mỗi một góc đều hoàn hảo, Kỳ Liên lại là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, nên không thể qua loa được.

Cảnh đầu tiên quay liên tục sáu lần không xong, trí nhớ Cảnh Viên rất tốt, người hướng dẫn chỉ cô động tác cơ bản hai lần là sẽ nhớ, nhưng cảnh đầu cần thay đổi vị trí góc quay liên tục nên cần phải quay lại nhiều lần.

Cảnh Viên ngồi trước piano, ánh đèn chiếu lên người cô, Kỳ Liên cầm bộ đàm hô 'Action', các đầu ngón tay của Cảnh Viên lướt trên bàn phím trắng đen. Cố Khả Hinh cách đó không xa, thấy cảnh này vô thức lắc đầu, Tô Anh đứng cạnh hỏi: "Sao vậy?"

Cố Khả Hinh tựa lưng ra sau ghế, mở miệng nói: "Tư thế không đúng."

Tuy động tác đúng nhưng tư thế lại sai, không ngoài dự đoán, Kỳ Liên vội hô: "Cắt!"

Tô Anh không biết chút gì về piano nên không nhìn ra chỗ sai, cô nhìn về phía bóng lưng Cảnh Viên, có chút suy tư hỏi: "Hinh hinh, cậu có hối hận không?"

Họ đang ở khu nghỉ ngơi, xung quanh không có ai, nhân viên đều ra trước hết rồi. Cố Khả Hinh không hiểu lời Tô Anh nên hỏi lại: "Hối hận cái gì?"

"Hối hận vì đã bước chân vào giải trí." Tô Anh nói: "Nếu lúc trước cậu không gia nhập làng giải trí, chắc chắn giờ ước mơ đã thành sự thật."

Dù gì trước đây nàng đã được tuyển thẳng vào học viện âm nhạc quốc gia H, đó là học viện tối cao danh giá nhất, nếu lúc ấy tiếp tục học, chắc chắn hiện tại nàng đã có một vị trí nhất định trong giới âm nhạc. Cố Khả Hinh nghe vậy cúi đầu nhìn xuống tay mình, những ngón tay mảnh khảnh, thon dài, đôi tay này từng được giáo viên ca ngợi là đôi tay thần kỳ, nhưng giờ thì nó thành vô dụng rồi.

Cố Khả Hinh nắm tay lại, giọng trầm xuống: "Tô Anh, trên đời này không có nếu như."

Tô Anh im lặng.

Cách đó không xa Kỳ Liên hô: "OK! Qua!"

Cảnh đầu rốt cuộc cũng xong, nhân viên trên phim trường thở phào nhẹ nhõm, uống nước nghỉ ngơi. Kỳ Liên đi đến bên cạnh Cố Khả Hinh nói: "Khả Hinh, lát nữa sẽ quay cô và Cảnh Viên đóng chung, hai người cứ giao lưu với nhau trước để có cảm giác đi."

Cố Khả Hinh đồng ý: "Vâng."

Sau khi gật đầu, nàng phát hiện Cảnh Viên vẫn còn ngồi cạnh piano, nàng cầm một chai nước qua, ngồi xuống cạnh Cảnh Viên rồi mở nắp chai đưa cho cô. Cảnh Viên quay đầu, hơi giật mình.

Khi không cười có hơi giống, cười lên lại không giống chút nào.

Mi mắt khẽ run, cô nhận chai nước Cố Khả Hinh đưa, lạnh nhạt nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Cố Khả Hinh khóe môi hơi cong lên một nụ cười nhẹ, Cảnh Viên phát hiện nàng đối xử với ai cũng vậy, lịch sự nhã nhặn, biết tiến biết lui, khéo léo hiểu chuyện như vậy chắc chắn rất nhiều người thích.

Còn người kia tính cách hoàn toàn trái ngược, luôn kiêu ngạo, hở chút là giận đùng đùng, thật sự không giống.

Cảnh Viên rũ mắt uống một ngụm nước khoáng, lạnh thấu tim, Cố Khả Hinh mở miệng nói: "Lát nữa quay cảnh giữa chúng ta, giám đốc Kỳ nói chúng ta giao lưu để có cảm giác."

"Thích chơi piano không?"

Cảnh Viên để nước xuống, nhìn sang người bên cạnh, đèn tắt, không còn sáng chiếu đến như ban nãy khiến chỗ họ hơi tối, sườn mặt người bên cạnh đã không thể nhìn rõ nữa, cô nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Cũng không thích lắm."

Ngón tay Cố Khả Hinh dừng trên phím đàn ' doong ' một tiếng, nàng cười khẽ: "Thật trùng hợp, tôi cũng không thích."

Cảnh Viên cúi đầu nghịch cái chai, không nói lời nào. Cố Khả Hinh đóng nắp đàn, một tay nàng chống cằm nghiêng đầu nhìn Cảnh Viên, người bên cạnh hơi cúi đầu, rũ mắt, lông mi vừa dài vừa cong, tóc dài xõa trên vai, lễ phục dạ hội cổ sơ mi màu xanh biển, cài đến chiếc cúc áo trên cùng, tôn lên chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, đường nét thanh tú, hoàn hảo. Mái tóc đen suông mượt xõa trên chiếc cổ mảnh mai trắng nõn, thấp thoáng vẻ đẹp mơ hồ. Cô là một người kiêu ngạo, trang điểm lại có phần lạnh lùng hợp với khí chất của cô, mang lại cho người ta cảm giác kiêng dè.

Ánh mắt Cố Khả Hinh dừng lại ở chiếc cúc áo trên cùng của Cảnh Viên, ánh mắt thâm sâu, trầm giọng nói: "Cảnh tiểu thư, giám đốc Kỳ nói chúng ta tìm cảm giác, cô không cần mất tự nhiên như vậy, chúng ta nói chuyện phiếm thôi, được không?"

Cảnh Viên giao tiếp không tốt lắm, cô dừng một chút, lịch sự đáp: "Được."

Bề ngoài kiêu ngạo nhưng sâu bên trong cô ấy vẫn là một cô gái tốt, sự tương phản rõ ràng này khiến đáy mắt Cố Khả Hinh nổi lên ý cười, nàng chớp mắt rồi tới gần Cảnh Viên một chút, vẻ mặt dịu dàng nói: "Nếu là nói chuyện phiếm, tôi có một vấn đề thật sự rất muốn hỏi Cảnh tiểu thư."

Vấn đề?

Cảnh Viên thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"

Vẻ mặt Cố Khả Hinh đầy nghi hoặc: "Chính là chuyện mà Cảnh tiểu thư và giám đốc Kỳ vừa tranh luận ở phòng nghỉ."

"Tại sao Cảnh tiểu thư lại phản đối cảnh hôn?"

Cảnh Viên không ngờ nàng sẽ hỏi chuyện này, cô hơi giật mình, cơ thể cứng đờ, gương mặt lạnh xuống, giọng nói cũng đầy lạnh nhạt: "Không tại sao cả."

Rốt cuộc vẫn là một cô bé ngoan, mới một vấn đề mà cô đã không ngần ngại xù lông nhím, dễ dàng để lộ điểm yếu của mình.

Còn quá trẻ, cũng quá dễ bị người khác chèn ép, ý cười nơi đáy mắt Cố Khả Hinh càng sâu, nàng vờ như không phát hiện cảm xúc Cảnh Viên thay đổi, tự hỏi: "Không có lý do thật sao?"

"Tôi còn tưởng rằng Cảnh tiểu thư phản đối quay cảnh hôn, xem ra chỉ là ảo giác."

Cảnh Viên cúi đầu, sườn mặt lạnh lùng, nhìn xuống cái chai mình đang cầm, ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch, đau nhói.

Cố Khả Hinh bên cạnh vẫn nói: "Nếu đã không phản đối, lát muốn thử không?"

Cảnh Viên nghiêng đầu: "Thử cái gì?"

Cố Khả Hinh cười dịu dàng: "Thử diễn cảnh hôn."

Vẻ mặt nàng điềm đạm, chân mày dịu dàng, có phần thân mật như người chị cả: "giám đốc Kỳ nói không sai, thêm cảnh hôn kia sẽ giúp hình ảnh đẹp hơn."

Cảnh Viên nhìn chằm chằm người trước mặt có ba phần giống người kia trong trí nhớ cô, kiên định nói: "Tôi không đóng cảnh hôn."

"Sao lại không đóng?" Cố Khả Hinh buông tay chống đầu, ngồi lại gần Cảnh Viên một chút, dường như không muốn để người khác nghe được nội dung họ nói, nàng cố tình hạ giọng: "Là do không biết diễn sao?"

Giọng nàng không còn trong trẻo như ngày thường, sau khi đè thấp lại càng nỉ non như tình nhân, vô cớ mang theo chút ái muội và mê hoặc. Rõ ràng phía sau còn có nhân viên công tác qua lại, Cảnh Viên lại có loại cảm giác nơi này chỉ còn mình cô và Cố Khả Hinh, lại gần nhau, mùi hương không thuộc về mình nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi, âm thanh dịu dàng thì thầm bên tai. Rõ ràng họ đang nghiêm túc làm việc trong phim trường, Cảnh Viên lại có ảo giác như mình đang say mèm trong club, cô vừa đứng lên, tay đã bị người ta bắt lấy!

Lễ phục dạ hội cụt tay, tay Cố Khả Hinh rất lạnh, khoảnh khắc da thịt hai người chạm vào nhau, cơ thể Cảnh Viên cứng đờ, cô hơi nghiêng đầu đối diện với đôi mắt Cố Khả Hinh đang ngước nhìn mình, hốc mắt sâu với đôi đồng tử đen như vực sâu không thể nhìn thấy đáy. Cảnh Viên mím môi không nói gì, Cố Khả Hinh dịu dàng: "Cảnh tiểu thư không biết diễn cũng không sao."

Nàng cười: "Tôi hướng dẫn cô."

 ~~~~~ Hết chương 3~~~~~

editor: dạo này có chút bận, để mọi người phải chờ lâu

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: