Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Vé concert

383 3 1 0

Chương 6 - Vé Concert

 

Cánh cửa dẫn lối vào hành lang đã khép lại, Cố Khả Hinh đứng bên trong bóng tối, không ánh đèn, thật sự rất tối. Cảnh Viên có một loại ảo giác Cố Khả Hinh bò ra từ trong bóng đêm, cô không nói lời nào. Trong bóng đêm, Cố Khả Hinh lại mở miệng: "Cảnh tiểu thư?"

Giọng điệu cô lúc này rõ ràng trầm xuống rất nhiều, thái độ lạnh nhạt, hoàn toàn không giống với con người dịu dàng của nàng ngày thường.

Những người hai mặt Cảnh Viên gặp qua không ít, nhưng đây là lần đầu tiên Cảnh Viên gặp người hai mặt đến mức này, cô đứng nép sang một bên để ánh sáng từ hành lang lọt vào, ánh sáng len qua khe cửa hắt lên một bên mặt Cố Khả Hinh như ẩn như hiện.

Đường nét khuôn mặt mềm mại, tinh tế, như được nghệ nhân tỉ mỉ điêu khắc nên, khuôn mặt trước nay luôn dịu dàng của nàng giờ đây chỉ có lạnh lùng và gai góc, đuôi lông mày cụp xuống, hàng mi dài hơi rũ, hốc mắt sâu với đôi mắt không còn trong trẻo, đồng tử đen và sâu không thấy đáy.

Có lẽ do có hơi men nên hai má nàng ửng hồng như đánh qua một lớp phấn mỏng, càng khiến nàng thêm kiều diễm.

Nếu nàng không lạnh lùng đến vậy.

Cảnh Viên lại lùi về sau hai bước, vẫn không nói lời nào. Cố Khả Hinh phớt lờ, đi lướt qua cô trở về phòng mình. Vừa đến cửa phòng, một người thở hồng hộc chạy tới, gọi: "Khả Hinh."

Nói xong cô nhíu mày khi thấy Cảnh Viên đứng cách đó không xa.

Cố Khả Hinh mở cửa: "Vào trong đi."

Cửa phòng vừa mở ra đã đóng lại, Cảnh Viên từ hành lang trở về trước cửa phòng mình, suy nghĩ vài giây rồi mở cửa đi vào.

Trong căn phòng chỉ cách một vách tường, Cố Khả Hinh ngồi trên sô pha, Tô Anh pha một ly trà đưa cho nàng, hỏi: "Cậu uống bao nhiêu lận?"

Cố Khả Hinh nhận lấy ly trà, xoa xoa hai bên huyệt Thái Dương đang đau nhói, thì thầm: "Cũng không nhiều lắm."

Có lẽ Thời Ý nghe nói nàng không uống được, nên pha không nhiều rượu lắm, Tô Anh mở miệng nói: "Cậu nên từ chối mới phải."

Cố Khả Hinh đặt ly trà xuống, siết chặt cái đồng hồ trên tay, chiếc đồng hồ đen vẫn liên tục chớp tắt thứ ánh sáng xanh mỏng manh, in vào nơi đáy mắt Cố Khả Hinh, chiếu đến đồng tử mắt, nàng trả lời: "Tôi không muốn dây dưa nữa."

Loại người này nên cắt đứt càng sớm càng tốt, giữ bên mình chẳng khác nào giữ một con rắn độc, không biết khi nào sẽ bị cắn.

"Vọng Thư kinh thật." Tô Anh nói: "Thủ đoạn bỉ ổi."

Khóe môi Cố Khả Hinh khẽ nhếch, đổi đề tài: "Giờ họ thế nào rồi?"

"Bọn họ phái người trông chừng chị Mạc không rời, chắc là sợ chị Mạc phản kích nên đã cắt nguồn tin của chị ấy, truyền thông hay cùng liên hệ với chị Mạc tỷ giờ cũng bị hạn chế."

"Còn Thời Ý tính sao?"

Cố Khả Hinh thản nhiên: "Ngày mai cô ta sẽ tự tìm lý do để rời đi."

Nói rồi nàng đặt đồng hồ xuống, nhìn Tô Anh: "Sao Cảnh Viên lại đến nhỉ?"

Tô Anh lắc đầu: "Tôi cũng không biết, tôi nhận được tin nhắn của cậu là qua đây liền, trên đường đâu có thấy cô ấy."

Cố Khả Hinh rũ mắt suy nghĩ vài giây, nàng lấy di động trong túi ra, nghĩ đến trước đó không lâu nhận được cuộc gọi của Cảnh Viên, lúc ấy nàng còn tưởng gọi lộn số, thì ra không phải, cô ấy cố ý gọi cho nàng, nhưng cô ấy có chuyện gì lại tìm nàng vào lúc này?

Tô Anh hỏi: "Có cần đề phòng không?"

"Không sao." Cố Khả Hinh không kể chuyện cô ấy từng gọi cho mình trước đó, nói: "Có lẽ cô ấy chỉ đi ngang qua thôi."

Tô Anh không nghĩ nhiều, Cảnh Viên trông có vẻ cao ngạo, hơn nữa với bối cảnh gia đình mình. cô ấy chắc không cần nhúng tay vào những chuyện như vậy. Sau khi pha trà giải rượu cho Cố Khả Hinh rồi, cô nói: "Vậy thôi cậu nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải quay phim."

Cố Khả Hinh gật đầu: "Cậu cũng về cẩn thận."

Tô Anh dọn sơ phòng rồi mới đi, căn phòng trở nên im ắng. Cố Khả Hinh ngồi trên sô pha quay đầu nhìn vách tường, giấy dán tường màu ấm, ánh đèn soi rọi từng đường nét hoa văn trên đó, nàng khựng lại vài giây, lấy di động ra tìm được số của Cảnh Viên trong nhóm, nhìn vào chữ “thêm bạn”, mím môi rồi tắt màn hình đi rửa mặt.

Tiếng nước chảy xuyên qua cánh cửa phòng tắm đóng hờ, chìm trong tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ.

Cảnh Viên đứng ở ban công nghe điện thoại, là Diệp Từ Tịch gọi, cô đi vệ sinh ra không thấy Cảnh Viên đâu, hỏi những nghệ sĩ khác ngồi cùng bàn cũng không ai biết, cô sợ toát mồ hôi lạnh, vội điện cho Cảnh Viên.

Đêm rất lạnh, gió đêm lồng lộng thổi đến trên người như những lưỡi dao cứa vào da thịt. Cảnh Viên khép chặt hơn vạt áo, bình tĩnh nói: "Tôi không có gì, xin lỗi, không báo trước với cô."

Diệp Từ Tịch vốn đã bị dọa chết khiếp, nghe cô nói xin lỗi lại càng sợ hãi, vội nói: "Không sao, không sao, chị không có gì là tốt rồi, giờ chị về phòng rồi?"

Giọng Cảnh Viên trong gió lạnh càng trở nên trong suốt: "Ừm, về rồi."

"Về là tốt rồi." Diệp Từ Tịch thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chị nghỉ ngơi sớm đi, có cần gì thì cứ điện cho em."

Sau khi đồng ý, Cảnh Viên tắt máy, cô dựa vào ban công, gió thổi tóc bay bay, có vài sợi vướng lại bên chiếc cổ thanh mảnh, trắng ngần và đen tạo nên một sự tương phản bắt mắt. Cô duỗi tay bấm điện thoại sáng lên, cúi đầu nhìn ngày tháng.

Gần cuối tháng chín rồi.

Sắp tới ——là ngày giỗ người ấy.

"Cảnh Viên, sắp hết ngày sinh nhật chị rồi, em không tặng gì cho chị sao?"

"Chị muốn nhận quà gì?"

"Làm gì có ai như em, tặng quà cho người ta mà lại đi hỏi người ta muốn được tặng gì."

Nàng xấu hổ, cúi đầu: "Em xin lỗi."

"Đùa thôi." Cô gái cười rạng rỡ: "Chị hả, chị không cần quà gì lớn đâu, chỉ muốn một bó hoa thôi."

Nói xong cô nháy mắt, vẻ mặt nghịch ngợm và khoe khoang, vài tia sáng mặt trời chiếu lên mặt, lên vai cô, vô cùng sáng lạng: "Chỉ cần em đích thân tặng."

Màn hình di động lâu không chạm vào đã tắt, trên màn hình mơ hồ phản chiếu gương mặt Cảnh Viên, cô nắm chặt di động, rũ mắt suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Diệp Từ Tịch: Tiểu Tịch, đặt giúp tôi một bó hoa.

Diệp Từ Tịch nhanh chóng trả lời: Cảnh tiểu thư muốn hoa gì?

Tay Cảnh Viên khựng lại trên màn hình một chút rồi trả lời: Hoa hồng trắng đi.

Gửi tin nhắn xong, cô tắt điện thoại, gió đêm ngày càng lạnh, cái lạnh xuyên thấu từng ngóc ngách cơ thể, cô không kìm được hắt hơi một cái, xoay người quay vào phòng. Cửa vừa khép lại, cửa ban công phòng bên cạnh mở ra, Cố Khả Hinh bước ra trong bộ đồ ngủ.

Hàng ngàn căn nhà, hàng vạn ánh đèn như dải ngân hà rực rỡ.

Trước mắt là khung cảnh rực rỡ, lại không chút ấm áp. Cố Khả Hinh vừa tắm xong, trên người mang theo hơi ẩm, nước chảy xuống đuôi tóc rồi từng giọt thấm vào áo ngủ, một cơn gió thổi qua lạnh thấu tim, nhưng nàng không hề để ý, vẫn tiếp tục lặng im đứng ở ban công.

Lan can được sơn màu trắng khá rộng, hai bên là hai cây cột được quấn đèn nê ông trang trí, ánh đèn lập loè khiến nơi đây càng thêm yên bình, tĩnh lặng. Ngón tay mảnh khảnh của Cố Khả Hinh đặt trên lan can, nàng rũ mắt, những ngón tay như đang được đặt trên phím đàn, vô thức chuyển động.

Ban công trống trải khoác trên mình ánh trăng, vang lên giai điệu không thể nghe được.

Có những tình yêu chỉ có thể chôn sâu trong lòng.

Ngày tiếp theo là một ngày nắng đẹp, buổi quay phim diễn ra rất sớm, Cảnh Viên theo Diệp Từ Tịch đến phim trường đã thấy mọi người bận rộn chuẩn bị, giám đốc Cố đang nói chuyện với một cô gái, nhìn qua thì không phải là người của đoàn phim. Thấy cô nhìn sang, Diệp Từ Tịch cũng hiếm khi nhiều chuyện nói: "Cảnh tiểu thư, đó là người mới."

Cảnh Viên nghiêng đầu, giọng điệu lạnh lùng: "Người mới?"

Thấy cô trả lời, Diệp Từ Tịch cũng to gan hơn, giải thích: "Nghe nói tối qua lúc về Thời Ý bị thương, sáng nay giám đốc Cố đã tìm người mới thay thế."

Cảnh Viên trầm ngâm sau khi nghe lời này, nhưng cô không hỏi thêm, chỉ tiếp tục đi về phía phòng thay đồ.

Cửa mở ra, có người đang ngồi bên trong chờ trang điểm, tâm trạng stylist rất tốt: "Da Cố tiểu thư đẹp quá, khuôn mặt càng khỏi phải chê, không cần tốn nhiều công trang điểm."

Cố Khả Hinh ngước mắt lên, lông mi dài cong vút, kiểu trang điểm nửa đuôi mắt khiến đôi mắt nàng vừa to vừa sáng, khuôn mặt sắc sảo được trang điểm nhẹ mang cho người ta cảm giác dịu dàng, lịch sự tao nhã hòa cùng dịu dàng khiến cả người nàng như đóa hoa vừa nở, đẹp không quá lộng lẫy, phải tinh tế cảm nhận. Nàng nhìn gương vài giây, khóe môi giương lên một nụ cười nịnh nọt: "Nhờ tay nghề chị Vân tốt thôi."

Chỉ một câu nói khiến stylist lâng lâng, vui vẻ, nói cũng nhiều hơn: "Do Cố tiểu thư đẹp sẵn thôi."

Vừa mới dứt lời, Cố Khả Hinh thấy hình ảnh phản chiếu Cảnh Viên trong gương, nàng quay đầu, chào hỏi: "Chào buổi sáng Cảnh tiểu thư."

Thái độ, giọng điệu vẫn dịu dàng không khác gì hôm qua, Cảnh Viên nhìn dáng vẻ này của nàng đột nhiên nghĩ đến Cố Khả Hinh ở hành lang tối qua.

Mê hoặc quyến rũ như yêu tinh.

Khác hẳn với người hiện tại trước mặt cô.

"Chào buổi sáng." Cảnh Viên mở miệng, cúi đầu lướt ngang qua người Cố Khả Hinh. Sau khi cô đi rồi, stylist nói: "Tính tình Cảnh tiểu thư kỳ ghê."

Diệp Từ Tịch đứng một bên nghe thấy, được da đầu tê rần. Trong phim trường, stylist là người chịu trách nhiệm chính về hình ảnh của diễn viên, rất quan trọng, nhất định không thể để cô ấy có cái nhìn không tốt về Cảnh Viên, cô nghĩ vậy, lại gần bàn trang điểm chuẩn bị nói giúp Cảnh Viên vài lời.

Giọng Cố Khả Hinh trầm thấp, chầm chậm nói: “Nền tảng gia đình tạo nên tính cách nên tính Cảnh tiểu thư mới như vậy, chị Vân đừng để tâm."

"Sao chị lại để tâm chứ." Vân tỷ cười nói: "Chị gặp nhiều người kiêu ngạo trong giới giải trí rồi, Cảnh Viên không phải loại người như vậy, tính cô ấy hơi hướng nội thôi, cũng khá dễ mến."

Diệp Từ Tịch cất lại trái tim suýt rơi ra ngoài của mình.

Cảnh Viên thay quần áo xong bước ra, Cố Khả Hinh đang cúi đầu xem lại kịch bản, chị Vân để cô xuống trang điểm. Diệp Từ Tịch vài lần muốn nói cái gì đó lại không nói được, cuối cùng cô nói: "Cảnh tiểu thư, em đi mua đồ uống cho chị và Cố tiểu thư nha?"

Cảnh Viên ngước mắt nhìn, bắt gặp ánh mắt Cố Khả Hinh, cô gật đầu: "Ừm."

Cố Khả Hinh nhìn Diệp Từ Tịch, cười: "Phiền cô quá."

Diệp Từ Tịch vội nói: "Không phiền, không phiền."

Cô ấy đi rồi, Cảnh Viên ngửa đầu, nhắm mắt, động tác chị Vân rất nhanh nhẹn đánh phấn cho cô.

Trong MV, Cảnh Viên đóng vai hai mươi tuổi, không khác nhiều so với tuổi thật của cô, những cô gái ở độ tuổi này có sự non nớt, bỡ ngỡ khi vừa bước chân ra xã hội, cũng có ước vọng, khao khát với tương lai, là độ tuổi đẹp nhất đời người. Họ nên vui vẻ, rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng trên người Cảnh Viên lại không có những nét đó, cô trưởng thành hơn những người cùng tuổi, đã vậy tâm còn tĩnh như nước đối với mọi chuyện, đặc biệt hợp với nhân vật Văn Bắc từng chịu tổn thương tâm lý, dường như chẳng cần trang điểm gì, chỉ cần đánh nhẹ một lớp phấn đã đủ khiến khắc họa nên nhân vật Văn Bắc rồi.

"Hay lắm." Vân tỷ cười: "Trang điểm cho hai người thật dễ."

Cảnh Viên trợn mắt, gật nhẹ đầu xem như trả lời, Cố Khả Hinh cười: "Đều nhờ tay nghề chị Vân tốt thôi."

"Em khéo nói lắm nha." Rõ ràng chị Vân rất thích nói chuyện với Cố Khả Hinh, nói xong cô đến cạnh Cố Khả Hinh: "Mà vậy cũng tốt."

Ngoài cửa có tiếng nói, chị Vân nói: "Chị ra ngoài chút xíu nha?"

Cố Khả Hinh cười: "Vâng."

Chị Vân xách hộp trang điểm ra ngoài, Cố Khả Hinh và Cảnh Viên ngồi quay lưng vào nhau, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nhau trong gương, Cố Khả Hinh mở miệng trước: "Cảnh tiểu thư, tối qua tôi uống hơi nhiều, không biết có nói gì quá phận không?"

Cảnh Viên hơi giật mình khi nghe nàng chủ động đề cập đến chuyện tối qua, cô nhanh chóng định thần, rũ mắt nói: "Không."

Những ngón tay thon dài của Cố Khả Hinh đặt trên tay vịn ghế, nói: "Không có thì tốt rồi, tôi còn sợ mình lỡ làm gì khiến Cảnh tiểu thư không vui."

Nói xong, nàng hơi dừng một chút: "Vừa nãy giám đốc Kỳ cho tôi hai vé xem concert của Tống Khê, nếu tiện, chúng ta có thể đi chung, nhân tiện ăn bữa cơm, coi như xin lỗi Cảnh tiểu thư chuyện tối qua."

Nàng nói rồi lấy vé từ trong túi ra đưa cho Cảnh Viên. Cảnh Viên quay đầu lại, người trước mặt tóc buộc đuôi ngựa, trán trắng, mày đầy đặn, trên người mặc một chiếc váy hoa bình thường, không khác gì một cô sinh viên vừa ra trường, chỉ có điều đẹp sắc sảo hơn một chút. Cảnh Viên bắt gặp đôi mắt ấy, không đưa tay ra nhận, từ chối khéo: "Xin lỗi, cũng không tiện lắm."

Cố Khả Hinh nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, suy nghĩ gì đó rồi cúi người đặt vé trên bàn, vẻ mặt có chút thất vọng, trước giờ nàng luôn cười dịu dàng, đột nhiên lộ ra vẻ mặt bi thương này khiến Cảnh Viên thực sự không quen mắt.

Có tiếng gõ cửa, là giọng của Diệp Từ Tịch, Cảnh Viên mở miệng: "Vào đi."

Diệp Từ Tịch bưng hai ly cà phê vào, cô cười cười mang một ly cho Cố Khả Hinh, nghe nàng dịu dàng nói: "Hai người uống đi, tôi có việc ra ngoài trước."

Diệp Từ Tịch không còn cách nào khác, đành phải đem một ly cà phê đưa cho Cảnh Viên, lẩm bẩm: "Bộ Cố tiểu thư bận lắm hả ta?"

Cảnh Viên nghiêng đầu: "Có chuyện tìm cô ấy hả?"

"Không có gì." Diệp Từ Tịch cắn môi: "Em chỉ muốn cảm ơn cô ấy thôi."

Cảnh Viên cau mày: "Cảm ơn?"

Dáng vẻ vô tư, Diệp Từ Tịch cười: "Vừa nãy chị Vân tỷ nói tính khí chị lạnh lùng, Cố tiểu thư nói đỡ giúp chị không ít."

"Cô ấy giúp tôi?" Cảnh Viên cau mày: "Nói tốt?"

"Đúng rồi." Diệp Từ Tịch nói: "Nói tính chị như vậy nhưng thật ra con người chị rất tốt, em thấy Cố tiểu thư cũng là một người hiền lành tốt tính."

Cảnh Viên không nói gì, ánh mắt cô di chuyển đến tấm vé đặt trên bàn, vài phút sau, cô lấy tấm vé cất vào túi mình.

 


~~~~~ Hết chương 6~~~~~ 

Khả Hinh là cáo mà. Cảnh Viên đang từng bước bị dụ rồi!!!!!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: