Chương 2 - Cảnh hôn
Đầu tháng 9, thành phố Châu Bình đón đợt không khí lạnh đầu tiên, từ sáng sớm đến tối muộn đều rất lạnh, nhất là khoảng 5 - 6 giờ sáng, từng đợt gió như những nhát dao sắc bén, len lỏi qua từng khe hở của quần áo cứa vào da thịt. Cảnh Viên khẽ rùng mình.
“Cảnh tiểu thư, chị có lạnh không?” Diệp Từ Tịch ngồi phía trước Cảnh Viên, cởi áo khoác của mình định đưa cho cô, Cảnh Viên thì thầm: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Giọng điệu nhàn nhạt, nhưng còn lạnh hơn những cơn gió đang lộng hành kia.
Diệp Từ Tịch lấy áo khoác lại, không dám có thêm bất cứ động tác nào.
Cô theo Cảnh Viên mới ba tháng nên cũng chưa hiểu rõ về cô ấy lắm. Bình thường trợ lý thì phải lo ăn uống, hoạt động hàng ngày của nghệ sĩ, nhưng Cảnh Viên không cần, chỉ cần đưa đón cô ấy quay phim là đủ. Vậy nên nếu nói cô là trợ lý, chi bằng gọi cô là tài xế thì giống hơn. Mấy người trợ lý cùng công ty phục vụ nghệ sĩ quy mao* không biết ghen tị với cô đến nhường nào.
*Quy mao: rùa mọc tóc, là thành ngữ Đài Loan chỉ những người quá chú ý đến tiểu tiết và làm lố.
Đây có thể xem là một việc tốt, nhưng cũng lại là việc không tốt.
Cái tốt là dễ dàng, Cảnh Viên vốn là người ít nói, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoại trừ việc đóng phim và các thông báo. Sau sự kiện năm ngoái, cô cũng không vướng thêm scandal nào, nên người theo cô cũng sẽ không phải đau đầu nhiều.
Nhưng điều không tốt cũng là do cô quá ít nói và hơi khó gần, Diệp Từ Tịch lúc nào cũng cảm thấy lo lắng bản thân sẽ bị đuổi việc nên luôn đặc biệt quan tâm đến Cảnh Viên.
Nhưng rõ ràng, cô ấy không cần điều đó.
Một cơn gió lạnh lùa tới, Diệp Từ Tịch khịt mũi, nghe thấy cách đó không xa có tiếng động, cô ngẩng đầu nói với Cảnh Viên: "Cảnh tiểu thư, chúng ta đến rồi."
Không cần nói, Cảnh Viên cũng biết mình đã đến địa điểm quay.
Đáng lẽ tuần này là thời gian nghỉ ngơi của cô, nhưng công ty có thông báo tạm thời cho cô quay MV trong 4 ngày, cô vừa đọc xong kịch bản đã bị kéo đi ngay.
Cô đã quen với việc đến sớm, bên trong trường quay chưa có diễn viên nào, Kỳ Liên đang cầm bộ đàm để nói chuyện, khi nhìn thấy Cảnh Viên, anh ta niềm nở gọi lớn: "Cảnh Viên."
Hôm qua Cảnh Viên đã gặp anh ta rồi nên cũng không xa lạ, khẽ gật đầu: "Giám đốc Kỳ."
Cô ấy mặc một chiếc đầm ca rô xanh trắng tay dài, cổ áo may theo kiểu sơ mi, cài đến tận cái cúc ở trên cùng tôn lên chiếc cổ thiên nga mảnh mai, tóc dài xõa trên vai. Cô để mặt mộc, gương mặt lạnh lùng với nước da trắng ngần. Cả người cô toát ra một cảm giác xa cách, không phải giả vờ thanh cao mà là sự dè dặt, kín đáo toát ra từ trong xương tủy. Trước khi gặp, Kỳ Liên đã nghe nói vài lần và anh đã lập tức quyết định ngay khi gặp mặt.
Anh vô cùng thích loại khí chất lạnh lùng không nhiễm bụi trần này! Nó hoàn toàn giống với nhân vật chính mà anh tìm kiếm, vai diễn này đúng là viết riêng cho cô ấy!
“Tiểu Đặng.” Kỳ Liên hét vào trong phim trường: “Đưa Cảnh tiểu thư đến phòng hóa trang.”
Từ bên trong phim trường, một người đàn ông đầu đinh, mặc trên người chiếc áo phông xanh và quần jean chạy ra. Anh ta cười không thấy mặt trời, nói với Cảnh Viên: "Cảnh tiểu thư, đi hướng này."
Cảnh Viên khẽ gật đầu về phía Kỳ Liên nói: "Giám đốc Kỳ, tôi đi trước."
Rất lễ phép, không giống với lời đồn, ánh mắt Kỳ Liên có chút kinh ngạc, cười: "Đi đi."
Cảnh Viên theo Tiểu Đặng đến phòng hóa trang. Trên đường đi, Tiểu Đặng cười híp mắt nói: "Cảnh tiểu thư đến sớm quá. Cô ăn sáng chưa? Lát nữa có cơm sáng, có cần chuẩn bị cho cô một phần không?"
Cảnh Viên từ chối: "Không, tôi ăn rồi."
Tiểu Đặng ngẩng đầu lên, đập vào mắt là sườn mặt lạnh lùng của Cảnh Viên, ánh ban mai dừng nơi chóp mũi, càng khắc họa từng đường nét trên khuôn mặt cô, Tiểu Đặng ngẩn người vài giây rồi vội cúi đầu xuống, tim đập loạn nhịp. Kỳ Liên từng hợp tác với rất nhiều nghệ sĩ nên anh gặp qua cũng không dưới trăm người, nhưng đây là lần đầu tiên anh đỏ mặt, tim đập loạn nhịp chỉ vì sườn mặt một người. Phải công nhận là Cảnh Viên thực sự rất đẹp.
Ba người đi qua các nhân viên, đến phòng hóa trang. Đến gần cửa, Tiểu Đặng nói: "Cảnh tiểu thư, lát có thẻ phòng tôi mang lại đây cho cô nhé?"
Cảnh Viên suy nghĩ vài giây: "Khách sạn có gần đây không?"
Tiểu Đặng chỉ vào một tòa nhà cách đó không xa: "Nó ở đằng kia."
Cách đó không xa, Cảnh Viên nói với Diệp Từ Tịch: "Tiểu Tịch, lát cô đi lấy thẻ phòng với anh Đặng, rồi mang hành lý về khách sạn giúp tôi."
Diệp Từ Tịch gật đầu: "Có cần sắp xếp lại không?"
Cảnh Viên hé môi: "Không, để đó được rồi."
Diệp Từ Tịch đáp: "Vâng."
Tiểu Đặng đưa Cảnh Viễn đến trước cửa phòng hóa trang, anh ta nói: "Cô vào trong đợi trước, stylist chưa tới."
Cảnh Viên vào phòng hóa trang một mình.
Bên trong không có ai, Cảnh Viên ngồi vào ghế, ngẩng đầu nhìn tấm gương vuông vức trước mặt, cô nhìn chằm chằm người trong gương vài giây rồi lấy điện thoại trong túi ra, chạm vào màn hình. Điện thoại sáng lên, khuôn mặt rạng rỡ của hai cô gái hiện ra, nụ cười kia tràn đầy năng lượng và sức sống.
"Cười chút đi? Bộ chị nợ tiền em hay sao mà suốt ngày nghiêm mặt vậy?"
"Cảnh Viễn, em mới mười bảy tuổi thôi, không phải bốn bảy, em có thể đừng lạnh lùng như mẹ chị vậy được không?"
"Nhìn chị, Cảnh Viên, nhìn chị nè, phải cười lên như vậy mới đúng nè!"
Dưới ánh mặt trời, cô gái nghiêng đầu cười toe toét với cô, nụ cười dần dần sâu hơn, khóe miệng ngoác sang hai bên, từ khóe miệng máu chảy ra đỏ thẫm, cả khuôn mặt biến dạng đến đáng sợ.
"Cảnh Viên!"
Cảnh Viên bừng tỉnh, điện thoại lịch bịch rơi xuống đất, cô cúi gằm mặt, sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nhân viên ngoài cửa ra ra vào vào dựng cảnh. Làm xong, mọi người tập trung lại ăn sáng. Bên cạnh Tiểu Đặng, một cô gái trang phục giản dị màu xanh lam dùng cùi chỏ khều Tiểu Đặng , hỏi: "Cô gái kia là Cảnh Viên đó hả? "
Câu nói này làm cho những người khác nhìn qua, Tiểu Đặng bị bọn họ nhìn, không hiểu hỏi lại: "Không phải Cảnh Viễn thì là cô hả?"
Cô gái cười gượng: "Tại lần đầu tôi nhìn thấy mà, có vẻ đẹp hơn trên tivi nha."
Những người xung quanh bắt đầu bàn tán: "Nghe nói cô ấy đúng ra là cán bộ đời thứ ba đúng không? Gia đình cho phép cô ấy ra ngoài đóng phim hả?"
"Thực đó, vì chuyện này mà cô ấy và gia đình xảy ra rất nhiều mâu thuẫn."
"Chuyện này tôi cũng biết. Hình như không chỉ gia đình mà bạn gái cô ấy cũng không đồng ý".
"Bạn gái? Người năm trước bị tai nạn xe đó hả?"
"Nghe nói vì không đồng ý cô ấy đóng phim, nửa đêm cô gái kia đến đoàn phim tìm cô ấy, thì xảy ra tai nạn xe..."
Rồi tất cả im lặng. Lúc Cố Khả Hinh đến, mọi người vẫn đang cúi đầu ăn cơm, Kỳ Liên liền gọi: "Tiểu Đặng!"
Tiểu Đặng vội đặt đũa và hộp cơm xuống, đứng dậy chạy đến chỗ Kỳ Liên. Lúc nãy hắn vừa ăn tiểu long bao*, khóe miệng vẫn còn lem luốc dầu mỡ.
Tiểu long bao*: là một món dimsum khá phổ biến tại Đài Loan. Món ăn này có xuất xứ từ vùng ngoại ô Thượng Hải. Bề ngoài có hình dạng bánh bao nhưng nhỏ hơn, tuy nhiên bên trong ngoài phần nhân bánh thông thường còn có thêm phần nước súp.
“Đưa Cố tiểu thư đến phòng hóa trang.” Kỳ Liên chán ghét nói, “Ăn xong cũng không biết lau miệng”.
Tiểu Đặng gãi đầu cười, cầm khăn giấy đồng nghiệp trong đoàn đưa, lau sạch miệng rồi nói: "Cố tiểu thư, mời đi đường này."
Cố Khả Hinh nhìn quanh phim trường, hỏi: "Biên kịch Chu vẫn chưa đến sao?"
“Biên kịch Chu?” Tiểu Đặng suy nghĩ một chút: “Biên kịch Chu đang ở trong phòng nghỉ.”
"Có cần tôi gọi ông ấy giúp cô không?"
Cố Khả Hinh mỉm cười với thái độ hòa nhã: "Không cần đâu, phiền anh dẫn tôi đến đó."
Tiểu Đặng lại gật đầu lia lịa. Trong giới giải trí, Cố Khả Hinh nổi tiếng tốt tính, dễ gần nên mọi người đều sẵn lòng giúp nàng. Tiểu Đặng dẫn Cố Khả Hinh đến phòng nghỉ, được ngăn cách với phòng hóa trang bởi hai hành lang, anh ta đứng trước phòng một, gõ cửa, gọi: "Chu sư phụ."
Bên trong vọng ra tiếng nói một người đàn ông: "Mời vào."
Tiểu Đặng mở cửa, thò đầu vào trong: "Chu sư phụ, Cố tiểu thư tìm ông."
“Khả Hinh?” Chu Phù Sinh đang ngồi trên sô pha pha trà, quay đầu lại nói: “Để cô ấy vào rồi nói.”
Tiểu Đặng nói với Cố Khả Hinh: "Cố tiểu thư, Chu sư phụ mời cô vào."
Cố Khả Hinh mỉm cười: "Cảm ơn."
Khiêm tốn lại lễ độ, cảm tình của Tiểu Đặng đối với nàng càng tăng lên gấp bội. Cố Khả Hinh đi qua người Tiểu Đặng rồi bước vào, đưa tay chào Chu Phù Sinh: "Biên kịch Chu."
Chu Phù Sinh cười ha hả: "Mũi cô thính thật, tôi vừa mới pha xong bình Thiết Quan Âm thì cô đã ngửi được rồi."
"Lại đây uống một chén."
Cố Khả Hinh bước tới sô pha ngồi, nhận lấy cái tách mà Chu Phù Sinh đưa cho mình, hương trà nồng đậm, cô nhấp một ngụm, hơi đắng.
“Tìm tôi có việc gì?” Chu Phù Sinh cũng uống một ngụm rồi đặt tách trà xuống: “Kịch bản có vấn đề gì sao?
Kịch bản này phù hợp với bài hát mới của Tống Khê, nó kể một câu chuyện về tình yêu, lòng biết ơn và sự cứu rỗi. Ca khúc mới có tên là -- Đáng giá. Cốt truyện chung của MV kể về thiên tài piano mang tên Văn Bắc. Năm 20 tuổi, Văn Bắc vì cứu người mà bị thương tay khiến bản thân không thể chơi piano được nữa. Không lâu sau cô mang tâm bệnh, tự nhốt mình ở nhà, không rời phòng nửa bước. Cha mẹ cô đã tốn rất nhiều tiền, vô số bác sĩ đến chữa bệnh cho cô nhưng không hề khả quan. Sau đó, một cô gái trạc tuổi Văn Bắc không mời mà đến. Cô ấy tên là Giang Mộ Nam, bạn cùng lớp với Văn Bắc, cô ấy nói rằng bản thân mình là cử nhân tâm lý học và là bạn học cũ của Văn Bắc, cô muốn thử xem có giúp gì được không. Cha mẹ Văn Bắc đã rất tuyệt vọng, thôi thì ngựa chết coi như ngựa sống* để cô thử xem sao.
*Ngựa chết coi như ngựa sống: câu này gần giống với “còn nước còn tát”, chỉ sự hy vọng trong hoàn cảnh khốn cùng.
Dù Giang Mộ Nam và Văn Bắc là bạn học, nhưng hồi đi học Văn Bắc rất bận, mải đi biểu diễn khắp nơi, cô hoàn toàn không nhớ Giang Mộ Nam. Lần đầu gặp, cô đã ném vỡ hai bình hoa đuổi Giang Mộ Nam ra ngoài!
Giang Mộ Nam không chịu đi, cô lấy dụng cụ vệ sinh từ người giúp việc, quét dọn sàn nhà rồi sẵn tiện thu dọn toàn bộ căn phòng. Dù Văn Bắc có lạnh nhạt với cô thế nào đi nữa, cô vẫn luôn vui vẻ làm việc. Mỗi sáng, 7-8 giờ cô sẽ mở rèm để ánh nắng xuyên vào phòng, cô không đánh thức Văn Bắc mà để ánh mặt trời làm thay; cô sẽ cắm một bình hoa tươi đặt trong phòng lúc 9 giờ, sau đó kể cho Văn Bắc nghe vài tin lạ cô vừa xem được; cô sẽ bật máy hát đĩa vào lúc mười giờ để cả phòng chìm trong những nốt nhạc du dương; cô đặt hai phần cơm trưa vào bàn ăn lúc 12 giờ, rồi mặc cho Văn Bắc lạnh nhạt phớt lờ, cô vừa ăn vừa bình luận về mùi vị thức ăn hôm đó; một giờ, cô ôm chiếc chăn mỏng của mình nói với Văn Bắc: chiều mát, ba giờ cô thức dậy. Mỗi ngày đều như vậy, cô như một chiếc đồng hồ báo thức được cài sẵn lịch vậy. Sau một tháng, cuối cùng Văn Bắc cũng không thể kìm lòng, hỏi tại sao cô ấy lại sống như một cựu quân nhân, Giang Mộ Nam cười với cô: "Sách nói làm việc và nghỉ ngơi như vậy có thể kéo dài tuổi thọ."
Văn Bắc cười nhạo không tin cô, nhưng với cái miệng này của cô rốt cuộc cũng khiến cô ấy chịu mở miệng. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ đáp lại khi Giang Mộ Nam nói.
Tuy rằng Giang Mộ Nam nói mười câu, cô mới đáp lại một, nhưng cũng đủ làm Giang Mộ Nam vui vẻ.
Sau gần một tháng như thế, Giang Mộ Nam hỏi Văn Bắc có muốn ra ngoài đi dạo không. Đã hơn nửa năm Văn Bắc không ra khỏi phòng, sau khi nghe đề nghị, cô nhốt luôn Giang Mộ Nam ở bên ngoài.
Giang Mộ Nam không nản lòng, hàng ngày cô vẫn gõ cửa phòng Văn Bắc đưa cơm nhưng Văn Bắc không cho cô vào nữa. Suốt ba tháng liền, hai người họ chỉ gặp nhau vào bữa ăn. Rồi một ngày kia, Giang Mộ Nam không còn mang thức ăn đến nữa, mà giúp việc nhà họ Văn thay thế cô làm việc đó.
Ngày đầu tiên, Văn Bắc vẫn ăn uống như bình thường.
Ngày thứ hai, Văn Bắc ngây ngốc nhìn mâm cơm.
Đến ngày thứ ba, rốt cuộc cô cũng không nhịn được, hỏi người giúp việc Giang Mộ Nam đã đi đâu. Người giúp việc đặt khay xuống, run run lấy trong túi áo ra một lá thư đưa cho Văn Bắc, rồi giải thích: "Giang tiểu thư nói, nếu cô hỏi thì đưa bức thư này cho cô."
Văn Bắc siết chặt bức thư trở về phòng, dường như cô cảm giác được điều gì đó nên không dám đọc. Đến nửa đêm, cuối cùng cô cũng mở bức thư kia, trong thư chỉ là vài dòng ngắn ngủi.
[Văn tiểu thư, thực ra tôi không phải là bạn cùng lớp đại học với cô. Tôi là chị gái của cậu bé mà cô đã cứu. Xin lỗi vì đã nói dối cô. Cũng vô cùng cảm ơn cô đã cứu cậu ấy, cảm ơn cô đã giúp gia đình chúng tôi đoàn tụ. Vì vậy tôi muốn dùng tất cả sự ấm áp còn lại cho cô. Hy vọng cô có thể hiểu rằng cuộc sống này đáng giá và cô cũng đáng giá.]
Nửa đêm, Văn Bắc tay siết chặt lá thư, mở cửa hỏi cha mẹ xem Giang Mộ Nam đi đâu, cha mẹ cô do dự một lúc rồi đưa cô đến bệnh viện, đáng tiếc đã muộn một bước, Giang Mộ Nam đã ra đi.
Văn Bắc đứng trước cửa phòng bệnh, nghe tiếng khóc thảm thiết bên trong, cô nén nước mắt. Cha mẹ Giang Mộ Nam bước ra, vừa nhận ra cô, họ không nói gì, quỳ tạ trên mặt đất. Văn Bắc cũng phịch một tiếng, khụy xuống sàn, sắc mặt tái nhợt.
Sau khi về nhà, Văn Bắc nhốt mình trong phòng một tuần liền, rồi cô bước ra nói với cha mẹ rằng cô muốn tổ chức một buổi hòa nhạc. Cha mẹ cô nghe, liên tục ủng hộ.
Tên của buổi hòa nhạc là -- Đáng giá.
Cô muốn dùng đôi tay không hoàn hảo và giai điệu cũng không hoàn hảo này để nói với Giang Mộ Nam: Cuộc sống đáng giá, và cô ấy cũng đáng giá.
Cốt truyện MV rất trọn vẹn, trước sau đều chặt chẽ, khéo léo, không ai có thể chỉ ra sai sót. Nhưng Cố Khả Hinh chỉ vào những dòng cuối cùng trang thứ năm của kịch bản: "Tôi nghĩ ở đây chúng ta có thể thêm một cảnh. "
Đó là một ngày mưa, hai cô gái trẻ nằm trên giường vừa nghỉ trưa vừa nói chuyện phiếm tâm sự, lời nói của Giang Mộ Nam vô tình chạm đến nội tâm Văn Bắc, Văn Bắc không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn Giang Mộ Nam. Giang Mộ Nam chưa kịp nói xong đã nhận thấy ánh mắt như thiêu đốt của cô, hai người nhìn nhau hồi lâu.
Chu Phù Sinh ngồi thẳng người, nhìn vào chỗ Cố Khả Hinh chỉ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi hiểu ý cô."
Cố Khả Hinh nghiêng đầu, ánh mắt dò hỏi, Chu Phù Sinh nói: "Tôi nghĩ khả thi, về phía Kỳ Liên, lát nữa tôi sẽ nói chuyện sau."
"Làm phiền Chu biên kịch."
Chu Phù Sinh ngồi thẳng lưng: "Phiền gì mà phiền không biết, tất cả đều vì kịch bản mà."
Trước đây anh đã từng làm việc với Cố Khả Hinh nên biết tính nàng, nàng toàn tâm toàn trí đóng phim, vì thay đổi một chút biểu cảm, nàng có thể luyện tập cả đêm trước gương, không giống như các nghệ sĩ khác chỉ muốn có nhiều cảnh hơn. Khi họ hợp tác, nàng chủ động yêu cầu bỏ bớt cảnh quay, vì cốt truyện quá bão hòa và thiếu cao trào, vì vậy anh không nghĩ rằng Cố Khả Hinh là loại người thay đổi kịch bản để có thêm đất diễn. Cảm nhận cá nhân về cảnh này khác nhau, từ góc độ của Cố Khả Hinh, nàng cảm thấy nó phải tiến triển để đạt hiệu ứng tốt hơn và anh cảm thấy có thể chấp nhận.
Cố Khả Hinh lấy lại kịch bản, vừa lúc có tiếng gõ cửa, nàng nói: "Chắc Tô Anh kiếm tôi, tôi đi trước đã."
Chu Phù Sinh đặt tách trà xuống: "Có thời gian thì đến uống trà."
Cố Khả Hinh mỉm cười: "Chắc chắn rồi."
Nàng bước ra cửa, lưng thẳng tắp, hai người đi dọc hành lang, Tô Anh ở bên cạnh nói: "Hinh Hinh, chị Mạc nói cô gọi lại cho chị ấy."
Cố Khả Hinh suy nghĩ trong vài giây: "Còn các tin trên mạng sao rồi?"
Vẻ mặt Tô Anh nghiêm trọng, lắc đầu, "Vẫn như cũ."
Anti fan hưởng ứng quá nhiều, Vọng Thư đoạt giải, chuyện nàng cũng ảnh hưởng là không thể chối cãi, trong thời gian ngắn không thể tránh khỏi bị lôi ra chế giễu, Cố Khả Hinh không ngạc nhiên, nàng nói: "Trước mắt đừng làm gì cả, cứ chờ xem."
Tô Anh đồng ý, hai người đã đứng trước cửa phòng hóa trang, cô duỗi tay đẩy cửa ra.
Stylist vừa đến, đang loay hoay trước gương. Cạnh cửa sổ phòng có một người đứng, thân hình cao gầy, vai hẹp, eo nhỏ. Đêm qua cả đêm Cố Khả Hinh xem thông tin của cô ấy, vừa nhìn bóng lưng là đã nhận ra, cô ấy là Cảnh Viên.
“Các diễn viên khác đâu?” Cố Khả Hinh thì thầm, Tô Anh giải thích: “Ở phòng bên cạnh.”
Diễn viên chính được tách riêng, Cố Khả Hinh hiểu ý, nàng không tới bàn trang điểm mà đi về phía cửa sổ. Cảnh Viên vừa cúp điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay người, một cánh tay chìa ra trước mặt cô: "Chắc cô là Cảnh tiểu thư rồi, chào cô, tôi là Cố Khả Hinh. "
Những ngón tay thon dài thanh mảnh, trên tay đeo một chiếc đồng hồ, dây đeo màu xanh lam giúp làn da nàng càng trắng hơn. Cô nhìn theo cánh tay ngẩng đầu, khi ánh mắt vừa chạm đến khuôn mặt Cố Khả Hinh, rõ ràng biểu cảm khuôn mặt cô đóng băng, đồng tử co lại, cô đứng hình tại chỗ .
Thoạt nhìn có chút giống người đó.
“Cảnh tiểu thư” Cố Khả Hinh nhận thấy sự mất tập trung của cô, vẫn giữ thái độ như cũ. Cảnh Viên nghe nàng gọi, hoàn hồn, đưa tay ra bắt và tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Cảnh Viên”.
Tay cô hơi lạnh, gương mặt cũng lạnh lùng như thể sự chấn động vừa rồi chỉ là ảo giác. Cố Khả Hinh giữ tay cô vài giây rồi buông ra, bắt chuyện: "Nghe nói Cảnh tiểu thư tới đây hồi sáu giờ.”
Cảnh Viên nói: "Tôi có thói quen đến sớm."
Dáng vẻ như không muốn nói chuyện.
Cố Khả Hinh cười tủm tỉm, nhìn Cảnh Viên bằng ánh mắt dịu dàng: "Thói quen này khá tốt."
Không quan tâm đến thái độ xa lánh của Cảnh Viên, nàng mỉm cười trông rất thoải mái, như thể đang trò chuyện với bạn bè. Cảnh Viên không phải chưa từng gặp qua người tỏ ra thân thiết, nhưng những người kia đều ngoan ngoãn rời đi sau khi thấy cô lạnh nhạt. Nhưng Cố Khả Hinh lại khác, không chỉ không bỏ đi, nàng còn tìm đề tài hỏi cô: "Cảnh tiểu thư, cô đã đọc kịch bản chưa?"
Hai người đứng bên cửa sổ, mặt đối mặt. Cảnh Viên vừa ngước lên đã có thể nhìn thấy khuôn mặt sắc sảo của Cố Khả Hinh, vẻ mặt tích cực rất hợp với nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi nàng, chúng dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác. Cảnh Viên không phải là người thích nói chuyện nhưng đối diện với gương mặt này cũng phá lệ mở miệng: "Đọc rồi."
“Tốt quá.” Cố Khả Hinh nói: “Tôi còn lo Cảnh tiểu thư nhận cảnh quay gấp, không kịp xem.”
Cảnh Viên im lặng, không lên tiếng, Cố Khả Hinh nói: "Bắt đầu trang điểm được rồi."
Nói xong, nàng đi về phía bàn trang điểm, xoay nửa người lại, nói với Cảnh Viên: "Đúng rồi, Cảnh tiểu thư, tôi vừa mới gặp Chu biên kịch."
"Anh ấy nói có một số thay đổi nhỏ ở cuối kịch bản, sẽ thêm một cảnh, bảo tôi báo với cô trước."
Cảnh Viên nhìn nàng, giọng nói trong trẻo như tiếng ngọc rơi, cô hỏi: "Cảnh gì vậy?"
Cố Khả Hinh vẻ mặt như thường, không chút nghĩ ngợi trả lời: "Cảnh hôn."
~~~~~ Hết chương 2~~~~~
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)