Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Một chương trình thực tế lớn của giới giải trí được ra mắt.

813 0 6 0

***Quyển thứ 1 (Tuyển tú)

Chương 1: Một chương trình thực tế lớn của giới giải trí được ra mắt.

Lúc này đang là tiết xuân phân, không khí bắt đầu ấm lại, tất cả sinh vật đã bị đóng băng vào mùa đông giờ bắt đầu… rục rịch.

Năng lượng dự trữ sau ba tháng giống như được phóng thích trong khoảng khắc này, dù là ngôi sao, người đi đường, hay nhóm người truyền thông siêng năng làm việc thì bụng đều sôi ùng ục, hai mắt toả sáng, chuẩn bị đi tìm sự mới lạ.

Không biết là ai giống như thượng đế ở phía sau hậu trường, chỉ dùng một ngón tay nhẹ nhàng khơi mào một cái, thì khắp nơi trong thời kì hỗn độn này lại nghênh đón một vòng đấu kịch liệt mới.

Khu phố trung tâm tuyệt đẹp ở quảng trường Thời Đại, công ty sản xuất đĩa nhạc lớn nhất của thành phố Gia Âm ENT (Entertainment) đang mở cuộc họp báo để tuyên bố một tin tức mới. Hội trường đã được bố trí xong trước đó, phía trước bảng hiệu tuyên truyền thật to thì được sắp xếp một cái bàn dài, sáu cái ghế tựa, phóng viên của các đài tuyền hình và tạp chí đã ngồi vào vị trí riêng của mỗi người từ hai giờ trước, buồn bực nóng nảy chờ đợi người sản xuất con át chủ bài của Gia Âm ENT vào chỗ.

“Trì chế tác (nhà sản xuất) còn chưa đến sao? Phóng viên đã chờ tới nỗi sắp hết kiên nhẫn rồi, một hồi cả đám lật bàn đi hết rồi làm sao a! Lão Đại! Sao ông không sốt ruột chút nào hết vậy hả? Tôi tôi tôi tôi…” Trợ lý tuyên truyền của công ty Gia Âm vừa lau mồ hôi vừa nhìn đồng hồ, cảm thấy ở bên ngoài chỗ bảng hiệu đầy phóng viên đang ngồi kia không khí rất căng thẳng, mặt của phóng viên cũng đen hết cũng sắp muốn hết kiềm chế nổi rồi.

“Không có việc gì, không có việc gì, thả lỏng một chút, không nên gấp gáp”. Giọng nói tinh tế như là ai đang cất giọng hát của người đàn ông là giám đốc bộ phận PR của Gia Âm ENT - Kiều Chân. Hắn đang nhàn nhã ngồi trên ghế, lâu lâu lại thấy bàn chân nhỏ dài của hắn vắt lên, ngón tay như thân bọ tre cầm ly rượu, trong đầu đang suy nghĩ gì đó mà mơ màng nhìn về phía xa, khoé miệng lạnh nhạt mỉm cười, trông có vẻ rất bình thản ung dung. “Công ty Gia Âm của chúng ta đã sắp xếp tổ chức một buổi họp báo mà kim bài là nhà sản xuất âm nhạc Trì Chân sẽ tuyên bố một tin tức quan trọng, chỉ cần động não một chút thì phóng viên cũng biết chúng ta sẽ có hoạt động lớn. Hoạt động của chúng ta lần này không phải sẽ làm nổi lên một trận mưa máu gió tanh hay sao? Hơn nữa giới truyền thông đối với sự kiện lần này của chúng ta đều để mắt tới, nếu không có nhận được tiêu đề bọn họ sẽ không thể nào trở về báo cáo kết quả công tác được, đây là số mệnh của người làm công nhỏ nhoi, ai bảo bọn họ không phải là đại lão bản ngồi nhàn nhã ở văn phòng uống cà phê xem tạp chí làm chi chứ?” Giám đốc PR sờ sờ cái cằm bóng loáng của hắn, cũng không thèm chú ý đến tiểu trợ lý đang lén xem thường hắn, tiếp tục lầm bầm làu bàu, “Trì Chân a Trì Chân, cô vẫn cứ như vậy a, so với ngôi sao đang nổi tiếng còn muốn uy danh hơn…”

Một chiếc xe thể thao Volvo C30 hai cửa đang chạy như bay từ xa đến, giám đốc PR cũng trợ lý đều hướng mắt nhìn về phía chiếc xe. Chiếc Volvo dừng lại, cửa mở ra, một đôi giày cao gót màu đen cùng đôi chân dài từ trong xe bước ra, ‘cạch’ một tiếng giày cao gót đạp trên đất, mọi người đều run rẩy phấn chấn.

Từ trong xe một nữ nhân cao gầy mạnh mẽ vang dội bước ra, mặc một thân âu phục bó sát màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng sạch sẽ, áo sơ mi được cởi ba nút đầu để lộ ra xương quai xanh tinh sảo, một sợi dây chuyền màu bạc nằm trên cần cổ trắng dài nhỏ của nàng, mái tóc dài màu đen bị gió thổi tung lên để lộ hoa tai bằng kim cương trên tai trái, ánh mắt trời chiếu lên làm cho cả người nàng lấp lánh lạ thường.

“Tới rồi tới rồi! Trì chế tác tới rồi”. Giám đốc PR và trợ lý nhanh chóng chạy qua.

Trì Chân vừa xem đồng hồ vừa nhanh chóng bước tới hội trường trung tâm, không cần chớp mắt mà đem văn kiện trong tay đưa cho trợ lý nói: “Đem văn kiện này đưa cho chủ quản trước 5 giờ để hắn phê duyệt, trước tám giờ phải đưa cho ngay tôi một ly cà phê đen ấm 75 độ, đem túi xách trong xe của tôi mang ra, còn nữa cà vạt của anh bị lệch nên sửa lại”.

Những lời này Trì Chân nói cực kỳ nhanh, hơi dài lạ thường, trong lúc nói một dấu chấm phẩy cũng không có ngừng lại mà còn có lượng công việc phải hoàn thành thật nhiều, trợ lý nhỏ đứng sững sờ tại chỗ, khiếp sợ lắp bắp hỏi người đã rời khỏi mình 5m – Trì Chân: “Vậy… Tôi phải làm việc nào trước?”

Mặt giám đốc PR liền đen thui, nhưng vẫn nhanh chóng đi theo Trì Chân đang dừng bước lại, vẻ mặt lạnh lùng tới mức có thể đem người ta đông lạnh chết làm cho tiểu trợ lí theo bản năng ôm chặt lấy văn kiện trong lòng.

“Dựa theo trình tự những gì mà tôi vừa nói, đảo ngược lại”. Trì Chân bỏ lại những lời này liền mặc kệ, tiếp tục bước đi không để lãng phí một giây phút nào. Tiểu trợ lý còn chưa có hồi hồn, giám đốc vỗ vỗ vai của hắn nói, “Ai bảo người ta là nhà sản xuất kim bài chi? Nhịn đi…” Tiểu trợ lý còn đang chỉnh lại cà vạt của mình, da đầu còn run lên liên tục. Bản thân Trì đại chế tác đến trễ hai tiếng, vừa tới thì liền ra lệnh rồi bỏ đi, làm như quan niệm về thời gian của cô nàng đối với thái độ làm người là rất chặt chẽ và cẩn thận, cổ có thấy nó mâu thuẫn không vậy? Nhưng mà trên người cô ấy lại có một loại khí tràng mạnh mẽ làm cho người ta hoàn toàn không có chỗ nào để có thể phản bác lại được.

Tiểu trợ lí thở dài một hơi, một nữ nhân mà có thể tạo nên bất ngờ ở giới giải trí để trở thành nhà sản xuất có tiếng tăm nhất, còn có thể làm mưa làm gió ở Gia Âm ENT quả thật không có dễ dàng chút nào, đây không phải là vị trí mà một nữ nhân có thể ngồi yên ổn.

Trì Chân vừa xuất hiện, đám phóng viên ngồi chờ đã lâu rốt cuộc cũng náo loạn, đều giơ máy ảnh lên nhắm ngay Trì Chân và giám đốc sáng tạo, giám đốc PR và một người đứng đầu của Gia Âm ENT đang vào chỗ ngồi.

“Thật xin lỗi đã đến trễ”. Trì Chân không chút thành ý giải thích, trực tiếp đi vào vấn đề chính, “Như mọi người biết, lần này Gia Âm ENT tổ chức một cuộc tuyển chọn người mới, mục đích để có thể chọn người thật sự có thực lực để ký hợp đồng với công ty. Thật ra tôi đã viết xong một bài hát mới, nhưng vẫn chưa tìm được người có thể hát được bài hát này một cách xuất sắc… Bài hát này nhất định sẽ thành hit, tôi không muốn nó bị lãng phí bởi giọng hát không có cảm xúc của một ca sĩ nào đó”.

Các phóng viên cảm thấy hai tiếng chờ đợi của họ thật sự có giá trị, người tên Trì Chân này rất có ý tứ, rất không sợ đắc tội với người khác, lời nói vô nghĩa cũng rất ít, có rất nhiều lúc nàng chỉ nói một câu mà có thể lấy nó làm tiêu đề, hiện tại nàng mở miệng liền mang đến một tin tức chấn động như vậy, có thể tự tin mà nói ‘ca khúc này nhất định thành hit’, các phóng viên bình tĩnh, ơn giời, hôm nay có thể về làm báo cáo thật tốt rồi.

Trì Chân tiếp tục nói, “Cuộc tuyển chọn này có tên là ‘Dream & Sup 2’, chúng tôi muốn tuyển chọn là nghệ sĩ nữ, các cô gái từ 18 đến 25 tuổi trên toàn quốc đều có thể tham gia dự tuyển. Sau mấy vòng chọn lựa, chúng tôi sẽ đem những người dự tuyển tiến hành quan sát tỉ mỉ trên mọi phương diện, tuyển ra một người là quán quân, ký hợp đồng với Gia Âm ENT. Quán quân cuộc thi này không chỉ được ký hợp đồng, mà còn có ca khúc tôi mới sáng tác, được Gia Âm ENT đào tạo chuyên sâu, còn có giải thưởng tiền mặt 10 vạn…”

Ai nghe đến đây cũng đều thấy Gia Âm ENT lần này là thành ý mười phần. Bản thân Trì Chân nổi tiếng trong giới là nhà sản xuất kim bài, một khi ra tay thì đều là tác phẩm hoàn mỹ. Những người đã từng được cô sáng tác hoặc đào tạo cho thì đều trở thành ca sĩ nổi tiếng, vì người mới viết bài hát mới đều không thành vấn đề. Hơn nữa được ký hợp đồng với Gia Âm ENT là điều mà rất nhiều ca sĩ tha thiết mơ ước, hứa hẹn đào tạo chuyên sâu, những điều kiện này đều rất mê người. Cái quan trọng nhất là còn có số tiền thưởng 10 vạn tiền mặt!

“Tôi muốn tham gia”.

“Tôi cũng muốn, nhưng độ tuổi này… Haiz, bây giờ là thời đại của thiếu niên uy lực mạnh mẽ a”. Dàn phóng viên ở dưới bắt đầu mở lời trêu ghẹo.

Cuối cùng Trì Chân nói: “Chúng tôi cần là một nghệ sĩ có thật sự có thực lực, không cần bình hoa, bài hát của tôi cũng không để cho bình hoa hát”.

Tin tức vừa được tuyên bố xong đã tạo nên một tình trạng phấn kích, các phóng viên chờ hơn 2 tiếng để đổi lại hơn 15 phút của Trì Chân, nhưng bọn họ đều không có oán giận, một đám lái xe đi về công ty, trên đường đi đã bắt đầu ôm máy tính mà viết bài.

Thời đại bây giờ tin tức truyền đi bằng vận tốc ánh sáng rồi, nếu như bản thân bạn đứng ngẩn ngơ ở đó dù chỉ là một giây thì đã bị người khác bỏ xa ở đằng sau. Mỗi một giây trên thế giới này đều có một sự kiện mới, phải làm như thế nào để theo kịp các tin tức đó? Hai cái chân của con người càng lúc càng không đủ dùng rồi.

Nhân viên bộ phận PR của Gia Âm ENT đang thu dọn hội trường sau buổi họp báo, Trì Chân đứng ở giữa quảng trường trống trải mà hút thuốc. Cô nhìn về phương xa, trên khuôn mặt đầy vẻ u sầu, ngón tay thon dài mang nhẫn kim cương đang kẹp một điếu thuốc trắng, một vài làn khói bốc lên che đi tầm mắt của cô.

Sau khi tin tức trong buổi họp báo được công bố thì ngay cả những người môi giới cũng bùng phát.

“Gia Âm thực sự có tiền! Quảng cáo cho sự kiện lần này với mật độ dày như vậy, muốn xem nhẹ cũng không được! Gió thổi mưa giông trước cơn bão, lần này Gia Âm gây sức ép như vậy… Chúng ta phải làm thế nào đây?” Ông chủ của một hãng đĩa nhạc nhỏ thật sự không thể bình tĩnh nổi.

“Ai, chẳng lẽ ông chưa nghe gì sao?”

“Nghe cái gì?”

“Thật ra lần này Gia Âm ENT đem Trì Chân bày ra, trên danh nghĩa thì là như vậy, nhưng sau lưng chuyện chẳng phải như vậy đâu, cái này chỉ làm một âm mưu mà thôi…”

“Âm mưu? Âm mưu gì?”

“Lại đây lại đây…” Chỉ cần nhiều chuyện, ngoắc ngoắc ngón tay thì lỗ tai của những người thích bà tám liền dán lại, “Tôi nói cho ông nghe, tôi cũng được nghe nói vậy, thật ra…”

Ông chủ hãng đĩa nhạc nhỏ nghe xong thì vẻ mặt cứng đờ, sau vài giây đột nhiên vỗ đùi: “Tôi thật là ngây thơ! Coi bộ muốn làm được việc thì phải có thủ đoạn độc ác, chẳng biết xấu hổ a”.

Có người ẩn sâu trong bóng tối nở nụ cười, có người đứng dưới nắng hạ mà bật khóc.

Nhưng càng lúc càng có nhiều người không có thời gian để khóc hay cười, bởi vì bọn họ cần dùng hai tay của mình để mà sinh tồn.

Có người vung tiền như rác, cuộc sống xa hoa thối nát, có người một ngày phải làm mấy việc, mệt tới mức không còn giống con người.

Tả Thiên chính là người thuộc loại thứ hai.

Ban ngày Tả Thiên làm việc ở toà soạn, làm một trợ lý nhỏ của quản lý, người làm công ăn lương theo tháng tiền thấp tới mức đáng thương, mà tính tình của quản lý kia thì gàn dở, cả ngày thần kinh căng thẳng muốn chết, chỉ cần tâm trạng không tốt hắn liền… mắng Tả Thiên không thể yên ổn được. Mỗi ngày Tả Thiên đều nhẫn nhịn vượt qua, nàng không có cách nào để phản kích, cho dù cắn môi bấm đùi bầm hết nàng vẫn phải nhẫn nại, bởi vì nàng cần tiền.

Tan tầm lúc 5h30, sau đó Tả Thiên liền đi quán bar hát.

Thật ra nàng không thích quán bar, mùi thuốc, mùi rượu, cùng mùi trên người của đàn ông trong quán bar làm cho nàng muốn buồn nôn vô cùng. Nhưng mà cho dù ghê tởm tới mức nào, nàng cũng không rời bỏ nơi này.

Nàng đã không còn là thiên kim tiểu thư giàu có như trước đây, cha phá sản, làm liên luỵ luôn cả mẹ cũng bị đi tù, thiếu nợ nhiều tiền tới mức làm cho nàng cảm thấy đem bản thân đi cân bán cũng không đủ tiền để trả nợ. Nàng muốn giúp cho cha mẹ sớm được ra tù nên tìm rất nhiều quan chức để chạy án, nhưng mà người ta vừa duỗi tay ra mà không có tiền thì có nói nhiều như thế nào đi nữa cũng vô dụng.

Trước kia Tả Thiên cơm áo không lo nên chưa bao giờ biết được tiền quan trọng thế nào, nhưng bây giờ nàng nghèo rớt mồng tơi, còn phải trả nợ, còn phải tìm cách sớm đưa ba mẹ ra khỏi tù, vì thế nàng trở nên rất thực tế, tất cả mọi thứ bây giờ một mình nàng phải gánh lấy, nàng cần kiếm tiền, nàng không có thời gian rảnh rỗi hay có người nào khác để cho nàng làm nũng.

Sống an nhàn sung sướng hai mươi năm đột nhiên cuộc sống lại trở nên chua xót như vậy, Tả Thiên thật sự mất rất nhiều thời gian mới có thể thích ứng được. Nàng lén chảy nước mắt, cũng có nghĩ tới việc kết thúc sinh mạng của mình, nhưng bản chất kiêu ngạo từ trong xương kia đã làm cho nàng không để bản thân mình uất ức mà chết đi.

Cho nên nước mắt chảy ra thì nàng lặng lẽ lau đi, trong lòng đầy thương tích thì tự nàng liếm vết thương, dần dần ngay cả lòng cũng chết lặng.

Đêm nay cũng giống như những đêm trước, nàng make up, đứng trên sân khấu, nhắm hai mắt lại từ từ đặt toàn bộ tâm tình vào trong bài hát mà quên đi hết những ồn ào xung quanh. Đêm nay nàng hát bài hit mới nhất của nhóm Major có tên là ‘Ái Thương’, giọng hát của nàng đặc biệt, phát âm có chút mơ hồ, nhưng chính vì như vậy mà lại làm cho người ta nghe một lần thì khó có thể quên được.

Hát mấy bài liên tục đều của nhóm Major, có một vài vị khách không hài lòng nên nói với ông chủ, ông chủ bảo Tả Thiên đi xuống uống nước nghỉ ngơi một chút.

Tả Thiên vô thần ngồi một mình ở trước quầy bar, bartender đưa cho nàng một ly nước lọc để thấm giọng.

“Thiên Thiên!” Một thiếu phụ đầu tóc nhuộm đủ mọi màu sắc hung hăng vỗ sau lưng nàng, thiếu chút nữa đầu Tả Thiên bị đập xuống bàn. Thân thủ và lực đạo này... Tả Thiên đầu đầy hắc tuyến quay lại, quả nhiên là cái người đã có tuổi nhưng suốt ngày ngang ngược bắt người ta gọi thẳng tên nàng.

“Bộ cô lại uống máu gà hả?” Tả Thiên nheo mắt lại, một nửa mái tóc đen dài ôm hai bên má, dưới ánh sáng mờ mờ làm cho ánh mắt của nàng như biến mất, cái mũi cao lại được tôn lên. Ngón tay nàng do học đàn dương cầm từ bé nên rất thon dài, cầm cái ly thuỷ tinh đưa lên môi, nước trắng tinh thuần theo đôi môi mỏng của nàng chảy vào trong miệng, động tác rất thong thả, như một màn quay chậm trong phim điện ảnh vậy.

“Ai, Thiên Thiên! Tôi nói cô có nghe tới cuộc thi ‘Dream & Sup 2’ kia chưa?” Người phụ nữ kia đoạt đi cái ly nước trong tay nàng, uống ừng ực, “Khát nước muốn chết...”.

“Này, cô...” Tả Thiên thật sự không biết làm sao, nàng không có thói quen thân cận với người khác, như vậy chẳng khác nào gián tiếp hôn môi, nhưng mà cũng không nói gì, còn uể oải tuỳ tiện nói, “Dream & Sup 2 là cái gì?”

“Cô thật sự không biết sao? Tôi nói gần đây người ta ồn ào huyên náo vì cuộc thi tuyển chọn nghệ sĩ mới đó mà cô không biết gì hả? Tôi đã điền vào giấy báo danh rồi đó!”. Người kia liền lấy một cái phiếu báo danh ở trong túi xách CUGGI đưa cho Tả Thiên xem. Tả Thiên vừa liếc mắt nhìn sơ qua thì đã bị cái giải thưởng hấp dẫn kia mê hoặc.

Ký hợp đồng với Gia Âm ENT? Nhà sản xuất kim bài Trì Chân đích thân đào tạo chuyên sâu? Học bổng toàn phần cho chương trình đào tạo? Còn thêm 10 vạn tiền mặt?

Ánh mắt Tả Thiên dừng lại ở dòng ’10 vạn tiền mặt’ vài giây, ngây người.

“Thiên Thiên, cô hát tốt như vậy tội gì phải mệt chết mệt sống chịu đựng ông chủ công ty chó má kia chứ? Cần gì phải bị mai một ở quán bar nhỏ này? Cô còn nhiều khoản nợ phải trả, cho nên đi tham gia ‘Dream & Sup 2’ đi! Với thực lực của cô nhất định có thể đạt giải quán quân, làm ngôi sao còn sợ không có tiền sao?”

Tả Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như nhìn thấy thật nhiều tiền mặt ở trước mắt – thật nhiều tiền!

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16