Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 3 : Người thật sự có khí thế là như vậy.

612 0 5 0

Tả Thiên ban ngày vẫn làm một trợ lý nhỏ như cũ, buổi tối thì đi quán bar hát, nhưng trong lòng lại có một cỗ nhiệt huyết bị kiềm nén không ngừng, chờ đợi cho tới mấy ngày sau thì mới được thả ra.

Thiếu phụ kia biết được Tả Thiên được lọt vào vòng đấu thứ 2, mang theo một bó hoa hồng trắng thật lớn xông lên sân khấu khi nàng đang hát được một nửa, giống như fan hâm mộ tặng cho ngôi sao lớn mà nhét vào trong lòng nàng, còn nhân cơ hội đó ôm chầm lấy mà hôn má nàng một chút. Tả Thiên thật không biết làm sao khi cổ hành động như thế ở nơi công cộng … Nhưng mà nàng hiểu được tính tình của người phụ nữ này, đây chính là phương thức mà cô ấy biểu hiện ra sự vui sướng mà thôi, vì thế nàng liền đem mặt giấu vào trong bó hoa hồng trắng, che đi vết son môi và vẻ mặt e lệ mà người phụ nữ kia để lại trên mặt nàng.

Có một vài khách quen nghe nói Tả Thiên tham gia cuộc thi Dream & Sup 2, còn đều được tất cả giám khảo nhất trí khen ngợi, đều làm rộn lên yêu cầu nàng phải hát bài hát lúc đi thi.

Nghĩ đến Trì Chân, Tả Thiên không có chọn hát bài ‘Ái Thương’, mà là hát bài ‘Through the rain’. Bài hát vừa xong đột nhiên lại có người đi lên tặng hoa. Một nam nhân anh tuấn ôm một bó hoa hồng thật lớn cực kỳ khoa trương đi lên trên sân khấu, làm cho mọi người ở dưới kích động ầm ĩ một phen.

Từ khi hát ở quán bar đến giờ Tả Thiên nhận được không ít hoa, nhưng mà bó hoa lớn phô trương lãng phí như vậy thì lần đầu tiên thấy… Hai tay Tả Thiên cầm microphone lùi lại từng bước về phía sau, nhìn về phía trước… Ngô, chắc cỡ… vài trăm đó hoa nhỉ?

“Tả tiểu thư”. Tuy rằng nam nhân này đi lên tặng hoa nhưng mặt lại lạnh lùng không có một chút ý cười, “Xin nhận lấy”.

“… Cám ơn”. Đưa hoa nhét vào lòng Tả Thiên xong nam nhân đó liền xoay người tránh ra, hai tay Tả Thiên ôm vòng quanh bó hoa hồng hơn trăm đoá, xém chút nữa đứng thẳng không được.

Thật là không hiểu làm sao cả, cảm giác này…

Liên tục mấy ngày sau đều có người đem hoa đến quán bar tặng cho Tả Thiên, hoa hồng đỏ lần sau so với lần trước còn nhiều hơn, Tả Thiên mang về không nổi nữa nên đều để tất cả ở quán bar cho lão bản để trên bàn khách mỗi bàn một bình thật đầy.

Người phụ nữ kia kích động trước: “Thiên Thiên! Gần đây mệnh đào hoa quá nha, hoa hồng hết bó này tới bó khác được tặng liên tục như bạt mạng vậy, cô còn không nhanh chóng nắm bắt cơ hội đem con rùa vàng này đem về nhà a!”

Vẻ mặt Tả Thiên đầy hắc tuyến ngồi uống nước lọc: “Cô có phải suy nghĩ quá nhiều rồi không? Người tặng hoa mỗi ngày một người khác nhau, hoàn toàn không phải là một người a…”

Thiếu phụ còn kích động hơn: “Vậy càng tốt a, chứng minh rằng sau lưng bọn họ còn một đại gia nữa, là thiếu gia nhà giàu nào coi trọng Thiên Thiên, mỗi ngày đều tặng hoa – hồng nhung a, còn chưa bao giờ lộ diện, quả thực là… rất lãng mạn rất lãng mạn…”

Tả Thiên nhìn cô ấy mà không biết làm sao, người này đã muốn vào thời kỳ mãn kinh mà trong đầu vẫn nghĩ mình là thiếu nữ, không chỉ có lừa người khác mà tự lừa gạt bản thân còn khó khăn hơn, ngay cả mục tiêu tìm kiếm người yêu cũng là dựa vào tiêu chuẩn khi còn là thiếu nữ mà tìm kiếm, chỉ tiếc là tiêu chuẩn của cổ bị quá mức, trực tiếp bỏ qua khoanh vùng của phụ nữ lớn tuổi mà nhảy vào vùng của mấy cô loli, vẻ mặt đầy kích động xuân ý dạt dào, thiệt tình là không ai ngăn cản được cổ luôn.

Chuyện được tặng hoa mỗi ngày này chỉ có con nhà giàu buồn chán mới có thể làm. Cái gì mà gọi là tấn công theo kiểu lãng mạn, thật ra rất nông cạn, ngây thơ! Trong lòng Tả Thiên khinh thường nói, có giỏi thì trực tiếp cho tôi tiền mặt a!

Tả Thiên nhìn từng bó từng bó hoa hồng xinh đẹp dần héo đi mà phẫn nộ, thật sự là đau lòng muốn chết, lãng phí thật nhiều tiền a.

Tới ngày thứ 4 trôi qua, Tả Thiên sẽ đi tham gia Dream & Sup 2; vòng thi đấu thứ 2, ngày đó không phải cuối tuần nên nàng phải xin quản lý nghỉ phép.

“Cái gì? Nghỉ phép? Làm sao mà nghỉ?” Quản lý là một người đàn ông 50 tuổi rất béo, mông lớn vô cùng, từng ngồi hỏng 3 bộ sô pha, còn nổi khùng kêu là chất lượng của cơ sở sản xuất đồ nội thất này không tốt, cuối cùng phải thay một bộ sô pha bằng gỗ hoàn toàn thì mới giải quyết được vấn đề. Tuy rằng hắn to lớn nhưng lại có tiếng là ẻo lả, tính cách thì như bệnh thần kinh lại còn keo kiệt. Lúc này hai bên khoé miệng của hắn ra sức mà xệ xuống, nhìn cũng không thèm nhìn Tả Thiên một cái, làm như không hề chú ý gì tới mà hỏi han.

“Tôi bị sốt, thấy sắp chịu không nổi nữa, cho nên…”

“Bị sốt?” Quản lý quải gở trừng mắt nhìn nàng, “Tôi coi bộ cô bị nằm mơ thì có! Đừng có nói là cô muốn đi tham gia cuộc thi chọn nghệ sĩ mới gì đấy nhé? Đừng nói là cô một lòng tiến vào giới giải trí đi?” Hắn hèn mọn đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi nói, “Chỉ bằng người như cô?”

Tả Thiên dời tầm mắt khỏi người quản lý, ngực hơi phập phồng một chút nói: “Quản lý, thân thể tôi thực sự thấy không thoải mái, trước đây tôi vẫn còn tích luỹ được ngày nghỉ, cũng chưa có nghỉ phép, hiện tại tôi muốn xin…”

Quản lý vẫn không chịu đồng ý cũng không buông tha: “Được, tôi cho cô nghỉ phép, tôi thật muốn xem khi cô bị mất mặt trở về thì như thế nào”.

Quản lý này bị thần kinh không phải một ngày hai ngày, ngay từ đầu Tả Thiên cảm thấy không hiểu ra làm sao, chèn ép người khác có lợi cho việc tăng cao khả năng tự tin của bản thân sao? Nếu không vì sao mà hắn làm hoài không biết mệt vậy? Tả Thiên cũng có lúc nghĩ trong đầu muốn đem cái ghế mà hắn đang ngồi ném lên cái đầu trọc lóc bóng lưỡng của hắn, nhưng mà … ném xong thì như thế nào đây? Nàng phát tiết được cơn tức giận, nhưng chú cảnh sát sẽ tới nói nàng cố ý gây thương tích cho người khác, bắt nàng về đồn tạm giam; công ty sẽ sa thải nàng, nàng mất đi công việc thì sau đó cả phòng ở cũng không trả nổi tiền thuê. Dù sao cuộc sống không phải tiểu thuyết a, không thể nói mình nhìn không thích ai thì đưa chân ra đá hắn một cái xả giận, người sinh tồn ở xã hội này cần phải đủ dũng cảm, nhưng còn cần sự nhẫn nại và hoạch tính sâu xa cho tương lai hơn nữa.

Tiếp tục nhịn đi, vì để kiếm được tiền, không để bản thân đói chết, phải sống sót, vì một ngày có thể làm cho cha mẹ sớm được ra tù, cả nhà đoàn tụ.

Vì thế Tả Thiên ngẩng đầu, mỉm cười với quản lý, cười tới mức bản thân cũng không biết độ con của miệng nàng tới đâu nữa, “Chờ tôi quay lại nha”.

Quản lý nhìn Tả Thiên cầm đơn xin nghỉ phép đi ra cửa tới phòng nhân sự, hừ lạnh một tiếng lẩm bẩm: “Đồ mặt dày không biết xấu hổ”.

“Đổi ngày làm việc thành ngày nghỉ phép và nghỉ đông thì không thể a”. Giám đốc phòng nhân sự cầm đơn xin nghỉ của Tả Thiên lúng túng nói.

“Tôi đã xin phép quản lý rồi ạ”.

“Nga? Như vậy a… Vậy… Tôi ký cho cô mười ngày, đây là thời gian tối đa, mười ngày sau cô phải đi làm lại, nếu như mà dựa theo quy định của công ty thì cô đã bị đuổi việc rồi”. Giám đốc nhân sự là một phụ nữ 40 tuổi trên mặt được trang điểm rất cẩn thận, tới tuổi này rồi mà làn da còn giống như thiếu nữ trơn bóng nhẵn nhụi, đáng tiếc make up quá dày làm cho cả khuôn mặt đều cứng ngắt, không thể hiện quá nhiều cảm xúc được, muốn biết bà ấy có đang cười hay không cười thật rất là khó khăn, chỉ khi nghe được tiếng ‘ha ha ha’ từ miệng bà ấy phát ra thì mới giật mình tỉnh lại – à, bà ấy đang cười.

“Vâng, được”. Tả Thiên nhìn tuyệt bút của giám đốc nhân sự vung lên ký vào đơn nghỉ phép, thông qua.

Tim Tả Thiên đập dồn dập bây giờ mới có thể bình thường lại được.

Ngày hôm sau Tả Thiên đi vào hội trường Dream & Sup 2; vòng thi đấu thứ 2. Lần này ít người hơn rất nhiều, nhưng mà… áp lực lớn hơn.

Sau vòng thi đấu đầu tiên, nhóm người ngoài hành tinh và sao Hoả đã bị đánh rớt, còn lại khoảng 150 người, bọn họ nhìn đều tự tin tràn đầy, bộ dạng thâm tàng bất lộ. Tả Thiên hôm nay cố tình mặc bộ váy dài đắt tiền của nàng đến, nhưng mà mấy người mặc đồ fake đã không thấy nữa, những người còn lại trên cơ bản đều mặc đồ… chính hãng.

Tả Thiên nhìn quanh, quên đi quên đi, mình không có bề ngoài, chỉ cần có thực lực là tốt rồi.

Tả Thiên tới sớm, ban giám khảo đều chưa đến, mọi người dưới sự chủ trì của MC mà tụ tập ở giữa nhà thi đấu thật lớn.

MC đứng ở trên sân khấu, cầm microphone vẫn nói mấy lời dong dài không bờ không bến, lầm bầm lẩm bẩm những điều vô nghĩa, một hồi thì bắt các nàng phải hô to khẩu hiệu, một hồi lại kéo một đám đi phỏng vấn. Nhìn thấy ống kính chĩa về phía nào thì một đám nữ sinh lại hướng về phía đó, ý đồ muốn có được một vài cơ hội lọt vào ống kính, mà Tả Thiên lại im lặng lùi ra phía sau khỏi đám người – lấy lòng người khác thật có chút nhàm chán.

Tả Thiên vừa rời khỏi đó thì cảm giác có người đang nhìn nàng, theo bản năng quay đầu lại thì phát hiện Trì Chân và những giám khảo khác cùng rất nhiều phóng viên đi vào cửa nhà thi đấu, Trì Chân không nói tiếng nào nhìn về phía đám thí sinh dự thi, Tả Thiên vừa quay đầu lại thì ánh mắt hai người vừa vặn tiếp xúc.

Trì Chân hôm nay mặc một bộ tây trang màu đen bó sát, nhưng rõ ràng là bộ khác, ở thân trước là một màu đen tuyền, nhưng mà trên đó còn có hoa văn màu xanh nhạt, càng làm cho người ta có cảm giác nàng cao thêm một chút.

Trì Chân chạm ánh mắt của Tả Thiên liền dời đi nơi khác, dưới chân bước nhanh phía trước mấy người giám khảo và phóng viên, đi về phía vị trí của ban giám khảo ngồi xuống. Tả Thiên thậm chí có thể cảm giác được nơi mà Trì Chân đi qua đều để lại một loại khí tràng mạnh mẽ, giống như một cơn gió vô hình, mà có thể đem tóc trên trán mỗi người thổi bay. Trong lòng Tả Thiên cảm thán, người giống Trì chế tác tồn tại như vậy khiến cho người khác kính sợ, cô không cần nói tiếng nào cũng đều có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, dù đi nhanh như thế nào cũng có người muốn đuổi theo bước chân của cô… Thì ra khí chất là một điều kì diệu như vậy, so với ông già quản lý quái dị và giám đốc nhân sự thì thật lừa mình dối người, Tả Thiên cảm thấy Trì chế tác là đá quý trong hầm mỏ, nữ nhân như vậy mới đáng trở thành mục tiêu cho mình học tập.

Chính là trong thời khắc đó, Tả Thiên tự nhủ với lòng mình – tôi nhất định phải hát ca khúc của Trì chế tác viết!

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16