Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2: Múa đương đại là một loại rất đặc sắc.

613 0 5 0

Trì Chân là một trong những vị giám khảo của ‘Dream & Sup 2’ lần này, gần đây chịu thật nhiều sự tàn phá.

Nào là gào khóc, nào là thanh âm tra tấn làm cho cô muốn sụp đổ, có một nhóm người não tàn có ý đồ dùng tạo hình khoa trương và phương thức biểu diễn cường điệu để thu hút ánh mắt người khác, một bài hát mười tám nốt thì hát trật hết mười tám nốt, làm cho người nghe vào tai không thể nào quên được, thậm chí thanh âm đó ở trong tai tận ba ngày sau còn không biến mất.

Đã nhiều ngày Trì Chân vẫn cúi mặt hấp hối, ngay cả đầu cũng không muốn ngẩng lên một chút, sợ vừa nhìn lên thì thấy người ngoài hành tinh đáp xuống Trái Đất. Cô cúi đầu, cầm một cây bút, chỉ hướng về phía cửa ý bảo “Cô có thể đi rồi”, trước mặt cô còn có một cái chuông, nếu như nhóm yêu ma quỷ quái này sống chết không chịu đi thì cô sẽ điên cuồng rung chuông, muốn dùng tiếng chuông để đuổi yêu ma. Kiên trì được vài ngày thì Trì Chân hoàn toàn bị suy nhược thần kinh, mỗi đêm đều mất ngủ, ở trên giường lăn lộn cả đêm không ngủ được. Quả nhiên ác quỷ có sức sát thương cao hơn thiên thần rất nhiều, trước đây cho dù nghe âm thanh tự nhiên cũng chưa bao giờ làm cho cô có thể khó quên được như vậy.

Dream & Sup 2 tiến hành tới ngày thứ 4, cây bút trong tay của Trì Chân vẫn vung tới vung lui, cái chuông trước mặt vẫn cứ phải ấn tới ấn lui, mấy nhà sản xuất nổi tiếng mà Gia Âm ENT mời tới ngồi cùng nhất định cảm giác được là – có phải lần này mở cuộc thi có thanh thế lớn như vậy nhưng kết quả sẽ thật bi thảm không?

Không có được một người đủ tư cách làm ca sĩ, huống chi là gia nhập công ty Gia Âm ENT này.

Thật là muốn vung tay mặc kệ.

Giờ nghỉ giữa trưa, Trì Chân không có ăn cơm, cũng không nghỉ ngơi mà đứng hút thuốc ở cửa sau.

Gần đây cô hút thuốc thật nhiều, dày vò một ngày hai gói thuốc, đồng nghiệp cũng thấy không ổn, nói rằng Trì Chân cô tuy là nhà sản xuất, muốn làm nhạc thì cần phải có linh cảm, nhưng mà cũng đừng vì vậy mà hại sức khoẻ của mình, hút thuốc nhiều rất có hại có biết không? Trì Chân thực ra cũng không thích mùi thuốc, nhưng mà mỗi lần cảm thấy áp lực sắp bùng nổ ra ngoài mà không khống chế được tâm trạng của mình thì hút thuốc làm cho cô khôi phục lại bình tĩnh.

Thuốc lá là liều thuốc giúp giữ điềm tĩnh, cô không thích biểu lộ tình cảm ra ngoài để người khác có thể đoán được tâm tư của nình, có người nói bộ dạng của cô khi hút thuốc có chút cô quạnh, trong sự cô đơn lạnh lẽo đó lại có sự thanh cao mạnh mẽ bài xích người ngoài, như là cô đơn sắp khóc tới nơi rồi nhưng vẫn không để cho ai tới gần, cô là một người cật lực che giấu sự mâu thuẫn của bản thân, nhưng mà khi hút thuốc lại bị lộ nguyên hình.

Trì Chân thích người thông minh có năng lực, lời từ miệng một người như vậy nói ra thì có lẽ cô sẽ nghe một chút.

Nghiền tàn thuốc xuống đất, Trì Chân nhớ tới phòng thử giọng, một buổi chiều quần ma loạn vũ lại muốn bắt đầu rồi. Trì Chân ngồi vào chỗ của mình, bày ra bản mặt xấu xa muốn chết.

Trì Chân nói với bản thân thực ra không cần phải như vậy, cái này bất quá chỉ là một trò chơi. Nếu đã đáp ứng phải nhảy xuống hồ nước đục này rồi, thì bây giờ cũng chẳng mất công tích cực làm gì.

“Bắt đầu đi, người tiếp theo...” Trì Chân nói.

Tả Thiên ngồi xe công cộng, lê lết mấy trạm rốt cuộc tới được hội trường của Dream & Sup 2.

Vừa xuống xe nàng đứng ngây ra một lúc, hít một ngụm khí lạnh, thật là nhiều người a, so với nàng tưởng lượng còn kinh khủng hơn nhiều. Người người tấp nập, liếc mắt nhìn sơ qua đều là nữ sinh trong độ tuổi thanh xuân, tất cả đều có khuôn mặt đẹp, dáng cao gầy, tóc dài, giống như mình là giống đực vậy, lòng tự tin đột nhiên bị san bằng.

Tả Thiên nghĩ người ta đến tham gia cuộc thi để thắng được phần thưởng vì cơ bản cũng giống như nàng, là người coi trọng đồng tiền – cũng là người không có tiền, không nghĩ tới mọi người ở đây ai cũng giống như là... người có tiền, đều ăn mặc rất đúng mốt, liếc mắt nhìn sơ qua một cái thì tất cả đều là quần áo hàng hiệu, nhưng khi Tả Thiên nhìn kỹ một chút thì thấy tuy rằng nhìn sơ qua có vẻ là hàng hiệu, đáng tiếc tất cả đều là hàng fake, hàng siêu fake. Thì ra là một đám người cố làm ra vẻ a, trong lòng Tả Thiên thấy bình tĩnh một chút... Vì cái gọi là giữ trật tự, nhóm cảnh sát chuyên đi săn lùng kẻ làm giả hàng hiệu nhưng lại luôn không bắt được điểm mấu chốt, có thời gian đến đây đứng đưa tay ra một cái cũng bắt được rồi không phải sao?

Tả Thiên không nói gì khẽ... nhếch miệng một cái, lập tức đi tới chỗ báo danh để đăng ký, nhận được một dãy số - 21003.

Tả Thiên vừa đi vừa nhìn dãy số được dán ở trên ngực, đột nhiên bả vai bị đụng một cái thật mạnh. Lực va chạm này rất lớn, Tả Thiên vốn gầy, cao 1m65 nặng 45 kg, tinh thần còn đang uể oải bất ổn liền bị cú va chạm này làm ngã xuống đất.

“Ể? Thật có lỗi a”. Giọng tiếng nói mang theo tiếng cười lạnh vang lên trên đầu nàng, Tả Thiên căm tức ngẩng đầu lên – lực va chạm vừa rồi không giống như là bất cẩn va phải, hơn nữa cái lời xin lỗi kia chẳng có một chút gì gọi là thật lòng.

Người làm cho nàng bị té đang đứng liếc mắt nhìn nàng từ trên cao, mắt được vẽ vô cùng hoàn mỹ, lông mi thật dài bên dưới đồng tử đen to tròn, trong mắt có tiếu ý, mái tóc dài màu nâu được bảo dưỡng mềm mại bóng bẩy, bộ dáng bên ngoài hoàn toàn là một thân quý tộc xinh đẹp cao quý. Khí chất của cô gái này nhìn sơ cũng đã giống một ngôi sao rồi, cho dù đi tới nơi đông đúc như Tokyo chen chúc ngoài đường thì cũng có thể nhìn ra cô ấy ngay lập tức. Người này rất đẹp, nhưng mà lại cười như không cười, giống như đang châm biếm Tả Thiên đang ngồi ở dưới đất, bên cạnh còn mang theo hai nam nhân cường tráng mặc âu phục màu đen cao tầm 1m90.

Thật sự là tiểu thư con nhà giàu cao cao tại thượng.

Tả Thiên đứng lên, phủi phụi bụi đất dính trên người, nhìn cũng không thèm nhìn cô gái kia một cái liền bỏ đi.

Loại người như vậy nàng cũng đã từng gặp qua, người thích cố tình đi gây sự, nàng không biết cô gái này vì sao đột nhiên lại tới đụng nàng.

Cha của Tả Thiên trước đây nổi tiếng về kinh doanh bất động sản, con người giá trị bạc triệu, từ nhỏ bên cạnh Tả Thiên đều là con cái nhà giàu kiêu ngạo, thường xuyên khinh thường bạn học nghèo kiết hủ lậu, cho dù người ta có cố gắng an phận thế nào thì họ cũng tìm đủ cách trêu chọc đối phương. Tả Thiên rất ít tham gia mấy hoạt động nhàm chán như vậy, nhưng tâm lý của kẻ có tiền nàng vẫn có thể hiểu được, giống như nữ người vừa đụng nàng té, hai người cũng không có liên quan gì, nhưng có lẽ... do bản thân mình đi vào một nơi như vậy mà mặc một cái áo khoác xám đã mặc qua hai năm, bộ dạng nghèo khó như vậy nên chọc tới cổ đi? Vì vậy dù không làm gì cũng thành cái đinh trong mắt cô ta, cho nên cô ta cố tình đánh tới...

Tả Thiên hoàn toàn không nghĩ nàng cũng có lần được mở mang kiến thức, cái kiểu người không hiểu ra sao tự dưng dây dưa làm cho nàng càng dũng cảm, không thèm nhìn tới là phương pháp tốt nhất.

Cô gái kia khoanh hai tay trước ngực, giày cao gót nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt đất, hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhàng cắn trên môi dưới, đôi mắt đen nheo lại, tỏ vẻ rất hứng thú nhìn theo bóng dáng của Tả Thiên.

“Em là hoa hồng của tôi, em là hoa của tôi, em là vợ của tôi...”

“Leng keng leng keng leng keng đinh!” Trì Chân đỡ trán rung chuông thật mạnh, “Người tiếp theo...”

“Giám khảo cô vui lòng cho một câu bình luận thôi...” Người này còn chưa muốn rời đi.

Những nhà sản xuất ngồi ở bên cạnh Trì Chân ha ha cười rộ lên, “Cô hát không có cảm xúc, hơn nữa giọng hát cũng không phải thực...”

Trì Chân nói thẳng không chút lưu tình, “Ngũ âm không đầy đủ, ánh mắt không có nhãn thần, giọng hát không cảm xúc, cô không có năng khiếu để trở thành ca sĩ. Lời tôi vừa nói cô có vừa lòng hay chưa, tôi còn rất nhiều lời độc ác hơn nữa cô xác định muốn nghe sao?”

Cô gái kia khóc đỏ mắt chạy ra ngoài, Trì Chân hút điếu thuốc bảo nghỉ ngơi một chút.

“Tiểu Trì, như vậy có hơi quá đáng không? Người ta cũng chỉ là cô gái nhỏ, cô cũng đâu cần phải tích cực như vậy?”. Một ông chú là một trong những nhà sản xuất lớn đang ngồi chung mỉm cười tủm tỉm nói.

Trì Chân hút một hơi thuốc rồi nói: “Tôi chỉ muốn tốt cho cô ấy, cô gái nhỏ chưa biết đến thế sự vẫn còn mơ mộng viễn vông, sớm chịu một chút đả kích thì vẫn tốt hơn, miễn cho cuộc sống của nàng cứ mãi quanh quẩn trong cái vòng tròn ôm si tâm vọng tưởng như vậy”.

Mấy chú kia quay mặt nhìn nhau, trong mắt âm thầm trao đổi với nhau – Trì chế tác trong truyền thuyết không chỉ rất nghiêm túc, rất ít khi cười, hơn nữa lúc nói chuyện tốc độ rất mau và đánh ngay vào trọng điểm, cũng không cho người khác chút thời gian để phản bác cũng như cũng không chừa bậc thang nào cho họ có thể xuống được. Chọc tới ai cũng đừng có chọc tới nữ nhân này a... Mấy chú kia liền ra vẻ thờ ơ mà uống nước.

Trì Chân nhìn đồng hồ nói: “Người cuối cùng trong hôm nay đi”.

“Cho mời số 21003”.

Trì Chân cơ bản không có ôm hi vọng gì nhiều, vẫn cúi đầu như cũ, cũng chẳng thèm liếc mắt người dự thi đang im lặng tiến vào một cái, nhưng khi người này đơn giản tự giới thiệu tên và số báo danh của mình thì đầu óc của Trì Chân như được buông lỏng, khi cô ấy vừa mở miệng nói trong nháy mắt thì... kinh diễm.

Rốt cuộc Trì Chân cũng... ngẩng đầu lên.

Bài Tả Thiên hát là ‘Through the rain’ của Mariah Carey, ca khúc này có rất nhiều nốt cao, nhưng mà khi cô gái gầy tong này vừa cất tiếng hát thì giọng hát nội lực mười phần, giọng hát đặc biệt trong trẻo sạch sẽ, thanh âm của nàng quanh quẩn khắp phòng, dù không có microphone nhưng giọng hát của nàng có cảm giác được khuếch tán như khi hát với microphone vậy. Tả Thiên hát rất nhập tâm, mọi người ở đây đều run rẩy nổi da gà, bị mỗi câu mỗi chữ của nàng dẫn dắt làm cho người ta giống như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, như nhìn thấy được ánh mặt trời sau cơn mưa, thần kinh bị cảm xúc của người hát làm cho nhấp nhô mà tỉnh lại.

Bài hát được thể hiện xong thì Trì Chân vẫn nhìn chằm chằm trên người nàng, không một ai lên tiếng. Một giây, hai giây, ba giây, trong phòng thật im lặng...

Tả Thiên chớp mắt mấy cái, ách, đây là tình huống gì vậy? Sao không ai nói chuyện hết thế?

“Cô...” Trì Chân định thần lại, để lộ ra một chút mỉm cười mà khó có thể nhận ra, “Có thể hát thêm một bài hát tiếng Trung không?”

“Hát tiếng Trung?” Tả Thiên nhẹ nhàng lau đi một chút mồ hôi ở trên trán rồi nói, “Vậy tôi hát bài ‘Ái Thương’ của nhóm Major đi”.

“Hửm?” Lời này vừa nói ra thì mấy vị giám khảo còn lại đều nở một nụ cười quái dị, nhìn Trì Chân, Trì Chân xoay xoay cây bút trong tay nói:

“Cô hát đi”.

Bài ‘Ái Thương’ này Tả Thiên đã hát qua rất nhiều lần, mỗi đêm ở quán bar nàng đều hát. Nhưng người đến quán bar chơi giống như không muốn nghe, mỗi lần nàng hát đều bị họ chê, nhưng đi tới đây rồi Tả Thiên cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy.

Tôi thích bài hát này, cho nên tôi phải hát cho được đấy.

Một bài hát lại được hát xong, cư nhiên có một giám khảo vỗ tay cho nàng, làm cho Tả Thiên có cảm giác rất bất ngờ.

“Cô gái nhỏ, hát không tệ, nhưng mà sự can đảm của cô thì đủ để tôi phải khen a”. Chú giám khảo cười đến mức ánh mắt biến thành một đường chỉ nhỏ.

Tả Thiên không hiểu nên hỏi: “Can đảm?”

Chú giám khảo nói: “Cô dám ở đây hát bài hát này trước mặt người sáng tác ra bài đó, rất can đảm a”. Nói xong quay về phía Trì Chân nói, “Trì chế tác, cô nói thử xem?”

Tả Thiên thấy hết hồn, lúc này mới nhớ tác giả sáng tác bài ‘Ái Thương’ hình như tên là ‘Trì Chân’ a!

Tả Thiên đỏ mặt ngay tức khắc, đầu cúi xuống thật nhanh.

Thật là mất mặt a! Vậy mà ở trước mặt người sáng tác múa rìu qua mắt thợ! May là Mariah Carey không có ở đây, chứ nếu không Tả Thiên thật sự muốn độn thổ!

“Không cần thẹn thùng, cô hát tốt lắm”. Lời của Trì Chân làm cho Tả Thiên ngẩng đầu lên, Trì Chân với mái tóc dài, ăn mặc thật soái mỉm cười ngoắc ngoắc ngón tay với nàng kêu lại nói, “Lại đây”. Tả Thiên ngoan ngoãn đi qua, Trì Chân đưa cho nàng một tờ giấy plastic màu đỏ nói:

“Vòng tiếp theo sẽ thi vào 5 ngày sau, hi vọng cô có mặt đúng giờ”.

Nét mặt Tả Thiên liền tươi cười như hoa, qua cửa!

“Cám ơn, cám ơn!”

Tả Thiên đi ra cửa, phóng viên đi tới phỏng vấn nàng, nàng cũng không biết phải nói gì, chỉ gật đầu với camera nói cảm ơn giám khảo Trì và các vị giám khảo đã đánh giá.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16