Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5: Theo đuổi tình yêu thì da mặt dày là điều không thể thiếu.

548 0 6 0

Tuy rằng lần này được qua cửa nhưng Tả Thiên cũng không có một chút vui vẻ nào.

Nàng hiểu được phong độ của mình thất thường quá mức, không biết có phải do Trì Chân cố ý thiên vị hay không, tóm lại lần qua cửa này thật sự khó có thể cho người ta tin phục được.

Nhưng mà cho dù trong lòng nàng rối rắm đến mức nào, thì trận chung kết sắp tới đây nàng phải nắm chắc và luyện tập nhiều hơn, không thể để khi đi thi lại phát huy thất thường. Theo lý mà nói nàng ở quán bar hát nhiều năm như vậy thì tâm lý chống đỡ và cả năng lực hẳn phải là không tồi – khách tới quán bar xảo quyệt như thế nào mà nàng chưa gặp đâu? Nhưng mà vì sao khi hát trước mặt Trì Chân thì nàng lại giống như người mất hồn…

“Haiz!” Tả Thiên vùi mặt vào trong gối nằm, bực muốn chết cái thứ không có tiền đồ như cô.

Mặc dù đang xin nghỉ phép ở công ty nhưng mỗi ngày cũng đều phải đi quán bar hát, dù sao thu nhập chính của Tả Thiên cũng là ở quán bar.

Đang make up ở trong hậu trường của quán bar thì nghe ở trước sân khâu vọng tới tiếng đàn piano du dương, hôm nay có một cô gái mới đến, nhìn sơ thì khoảng 20 tuổi nhưng vẻ mặt thì lại rất trầm lắng, không thích nói chuyện, vừa đến đã ngồi vào vị trí đàn piano mà đánh hết sức chăm chú, cũng không hát, chỉ là đàn mở màn. Nghe nói có khách ở dưới không hiểu được nàng đang đàn cái gì liền gọi ông chủ đến lớn tiếng thô lỗ nói, đàn cái gì chả có ý nghĩa a, ông đi nói nàng đàn bài hát gì… Tên là gì… Phải rồi, ‘Thân Ái’, ông đi nói nàng đàn bài đó cho tôi! Ông chủ cũng không biết làm sao, đi tới chỗ cô gái nhỏ đó nói, nàng liền lắc đầu bảo tôi không đàn, sau đó vẫn tiếp tục đàn bài ‘Canon’ của nàng.

Trong lòng Tả Thiên có chút bội phục cô gái này, bản thân nàng rất kiên trì vì nghệ thuật, Tả Thiên cũng đã từng kiên trì như vậy, nhưng sau đó phát hiện là phí công vô ích, chỉ có kiếm tiền nắm trong tay không để cho mình chết đói mới là chính đạo đó cô gái nhỏ ạ.

Mở màn xong là tới thời điểm náo nhiệt nhất của đêm, Tả Thiên make up xong thì lên sân khấu, hát mấy bài thì vẫn thấy khán giả ở dưới ai đoán số thì cứ đoán số, ai chơi trò chơi gì cứ chơi, nói chuyện phiếm thì cứ tiếp tục nói, không có ai thật sự lắng nghe nàng hát. Tả Thiên đã quen với tình trạng như vậy, không sao cả, đang nghĩ tiếp theo sẽ hát bài gì thì ông chủ đi lên đưa tờ giấy yêu cầu bài hát nói: “Có khách yêu cầu, ra tay rất hào phóng, cô thật sự nổi danh rồi, cố hát nhé”.

“Thật không?” Tả Thiên thấy thật vui vẻ, coi bộ nàng hát không phải là không có ai thưởng thức nha…

Mở tờ giấy ra lập tức muốn ói máu, cái gì? ‘Chuột yêu gạo’?

Nụ cười của Tả Thiên liền héo úa, cái này… Còn không phải là một trò đùa dai hay sao? Nàng ngẩng đầu nhìn quanh ở dưới khán đài, ở dưới ánh sáng mờ ảo nàng đột nhiên nhìn thấy một nụ cười xấu xa…

Một cái áo bành tô hoạ tiết da báo ngồi ở góc tối của quán bar, bên cạnh là một vài nam nhân vạm vỡ hình như là vệ sĩ, chống đầu nhìn về phía này, nụ cười vẫn làm cho người ta chán ghét như trước – phú nhị đại não tàn Cung Mặc! Nữ nhân biến thái kia sao cứ như âm hồn bất tán vậy chứ hả?

Tả Thiên vò nát tờ giấy đang cầm, hít một hơi thật sâu. Được lắm, không phải cô đang trêu chọc tôi hay sao? Vậy cô cứ tiếp tục đùa đi, dù sao cô tiêu tiền thì tôi kiếm tiền, không có ai mà không cần tiền hết á! Tả Thiên ngồi trước đàn piano, gắm micro, đàn nhạc dạo của bài ‘Chuột yêu gạo’, còn nghiêm túc hát. Ở dưới đột nhiên ầm ĩ, có người đột nhiên cười nói: “Đã nói dù cho là ngôi sao thì cũng cần tiền mà!”

Tả Thiên đem hai lỗ tai như đóng chặt lại, rất có đạo đức nghề nghiệp mà hát cho xong bài hát – các ngươi cứ cười cho thoải mái đi.

Cung Mặc cười tới ngã người ra sau, lôi kéo vệ sĩ ở bên cạnh chỉ vào Tả Thiên nói: “Thú vị không? Anh xem, con người dù cho khó tính cỡ nào chỉ cần dùng tiền đập một phát là chết ngay”.

Cung Mặc để cho vệ sĩ đem hoa bó hoa hôm nay lên đưa cho Tả Thiên, Tả Thiên kinh ngạc nhìn một bó hoa hồng thật lớn được vệ sĩ của Cung Mặc đưa lên, thì ra người một mực chơi trò chơi nhàm chán này trong thời gian gần đây cư nhiên là cổ! Cái đồ phá của tự cao tự đại biến thái đó sao?!

“Này, muốn làm pha lê sao?”

“Làm nghệ thuật thì không có giống vậy a, tiền là thực tế, là kiểu khác!”

“Nhìn vẻ mặt và bộ dáng thanh thuần của nàng còn tưởng rằng thà chết chứ không chịu nhục chứ, biết như thế này thì tôi đã sớm đè lên, thiệt không đến mức để tìm một nữ nhân chứ… Này! Tả tiểu thư, cô coi thử không bằng thì đi theo tôi đi? Ít nhất tôi còn có cái để chơi…”

Đám đàn ông ở dưới khán đài ồn ào, thậm chí còn buông lời tục tĩu. Cả người Tả Thiên phát run, đôi mắt cũng đỏ hồng.

Nhịn, nhất định phải nhịn, nhịn xuống! Chịu đựng! Đừng khóc! Tả Thiên vẫn tự nhủ với lòng mình như vậy, cắn môi thật mạnh dùng đau đớn để phân tán sự chú ý của bản thân, nhưng lại nghe ‘ầm’ một tiếng, người ngồi ồn ào ở bàn bên kia đã bị vệ sĩ của Cung Mặc một đấm hai đá ngã xuống đất. Tả Thiên liền bật đứng dậy, trong quán bar nhất thời loạn thành một đống. Ông chủ sợ hãi nhanh chóng chạy lại khuyên can: “Đừng đánh, mọi người đều ra ngoài chơi, dĩ hoà vi quý, dĩ hoà vi quí a…” Nhưng mà cái người bị đánh liền đẩy ông chủ nhỏ gầy ra, tức giận tới đỏ mắt, xông lên đánh trả lại, nhưng mà mới hai ba cái đã bị đánh chết khiếp trở lại. Tả Thiên sớm biết đám người kia là khách quen, luôn ra vẻ là một đám lưu manh, gần đây còn tham gia một bang hội lớn nào đó nữa, thấy đồng bọn bị đánh cả đám liền giống như uống máu gà mà cùng xông lên, cả quán bar chướng khí mù mịt giống như là thi đấu võ công vậy.

Ông chủ bị đẩy ngã trên mặt đất, mũi bị gãy, máu chảy đầy người, hổn hển chạy tới bên cạnh Tả Thiên hét lên: “Người đó là gì của cô vậy? Cô không muốn cho tôi làm ăn buôn bán nữa hay sao?”

Tả Thiên chạy xuống dưới hướng về chỗ của Cung Mặc. Cung Mặc còn ngồi bắt chéo chân ở sô pha một bộ dạng xem trò vui, Tả Thiên vừa chạy tới liền đá mạnh vào cái chân nhỏ đang nhịp nhịp kia của Cung Mặc, người Cung Mặc liền bị xoay một cái, xém chút nữa ngã xuống khỏi sô pha.

“Cô làm gì vậy!” Nụ cười của Cung Mặc thu hồi, hai vệ sĩ còn giữ ở bên cạnh Cung Mặc liền đem tay của Tả Thiên bẻ ra đằng sau, dùng sức đè nàng xuống bàn trà trước mặt Cung Mặc. Tả Thiên thấy hai cánh tay đau nhức giống như bị bẻ gãy vậy, dùng hết sức muốn đứng dậy, nhưng mà sức lực của đàn ông rất lớn, nàng hoàn toàn không có đủ sức để phản kháng, nhưng mà nàng có thể dùng miệng để đánh lại:

“Tôi phải hỏi cô muốn làm cái gì thì mới đúng! Năm lần bảy lượt tìm tôi, tôi cơ bản là không có quen cô!”

Cung Mặc nhìn Tả Thiên tức giận giống con mèo nhỏ, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi, ngồi xổm xuống nhìn thẳng Tả Thiên. Gương mặt thanh tú của Tả Thiên giờ này bị bè tới mức đỏ bừng, vẻ mặt mang theo vẻ chịu đựng mà không chịu khuất phục, thật sự là… khiến cho người ta muốn đem nàng ăn luôn.

Cung Mặc nâng cằm Tả Thiên lên, Tả Thiên muốn né nhưng cả người bị khống chế, toàn thân không thể nhúc nhích, cái cổ xoay qua xoay lại muốn gãy cũng không thể thoát được.

Tức giận tới mức hận không thể ăn tươi nuốt sống nữ nhân biến thái này!

“Vẻ mặt của cô rất thú vị a”. Cung Mặc dùng chút sức nâng cằm của Tả Thiên lên cao, sau ót Tả Thiên cảm thấy đau xót, yết hầu căng tới mức sắp thở không thông, nhịn không được hừ một tiếng.

“Tôi thích cô, cùng tôi ở một chỗ đi”.

“Cái gì… Nói chuyện quỷ ma gì vậy…” Tả Thiên cả giận nói, “Tôi là con gái!”

“Tôi cũng vậy a”. Đáp lại không chút để ý gì, giống như là chuyện đương nhiên.

“Vậy… Vậy thì đúng rồi a! Con gái với con gái mà nói thích với không thích cái gì, cô có bệnh a?”

Cung Mặc cười càng vui vẻ: “Thế thì sao? Tôi thích thì là thích, cô có thể làm gì tôi? Cho dù hiện tại tôi trói cô đem về nhà, lột sạch, đè cô ra, cô có thể làm gì được tôi sao?”

“Cô!” Tả Thiên nhìn thấy nữ nhân nói mấy chuyện hạ lưu này mà cư nhiên mặt không đỏ tim không đập nhanh quả thật không biết phải làm sao, trợn to hai mắt! Người trước mặt này xác định là phụ nữ, tóc thật dài, trang điểm rất đẹp, bên trong áo bành tô da báo là áo cúp ngực thấp, nhìn qua rõ ràng là bình thường, nhưng mà… sao lại vô sỉ như vậy?

“Cô là đồ phụ nữ lưu manh! Thả ra!” Sắc mặt Tả Thiên đỏ lên, liều mạng giãy dụa đứng dậy, nàng thật sự sợ nữ nhân không biết lai lịch này sẽ bắt cóc nàng đem về nhà, sau đó, sau đó…

“Cô nói cũng không có sai, tôi đúng là nữ lưu manh”. Cung Mặc nắm lấy áo của Tả Thiên kéo nàng lại gần thấp giọng nói, “Có từng nghe qua Hồng Hạnh Đoàn chưa?”

Vừa nghe ba chữ đó da đầu Tả Thiên liền run lên.

Hồng Hạnh Đoàn? Làm sao mà chưa nghe qua được chứ! Chỉ cần là người ở vùng này thì làm sao chưa nghe qua danh của bang hội đó được? Hồng Hạnh Đoàn là bang hội mới xuất hiện mà làm cho người ta mới nghe tên đã sợ mất mật rồi. Người nào kiếm tiền ở quán bar mà không nghe ngóng thông tin của giới hắc đạo chứ, tuy rằng Tả Thiên không biết Hồng Hạnh Đoàn thành lập như thế nào, nhưng mà tốc độ phát triển cực kì mạnh mẽ, tuyệt đối không thể chọc vào.

Sao mà xui xẻo dữ vậy trời, tự dưng bị nữ biến thái xã hội đen theo dõi!

Nhìn mặt Tả Thiên đang từ hồng chuyển sang xanh mét, Cung Mặc cảm thấy khá hài lòng: “Bất quá cô không cần sợ, tôi không có thích cưỡng ép, tôi muốn cô… cam tâm tình nguyện trèo lên giường của tôi”.

Dựng tóc gáy!

Tả Thiên thật sự thấy người này không chỉ lưu manh mà còn có bệnh!

“Tôi mắc gì phải leo lên… giường của cô! Thả ra!” Tả Thiên thật sự không muốn ở cùng người như vậy một giây một phút nào cả.

Cung Mặc không hề gì mà nói: “Thả cô ấy ra đi!”

Sức nặng như ngàn cân đè ở trên người được thu lại, Tả Thiên thở hổn hển một hồi lâu mới trở lại bình thường, xương sống bả vai gì đều đau nhức, nghĩ muốn mắng chửi nhưng lại có chút lo lắng, nhìn hai vệ sĩ ở bên cạnh Cung Mặc mà thở một hơi thật dài. Quên đi, người như vậy không dễ chọc vào, lười cùng cô ta so đo, nếu không thì chẳng khác nào khẳng định mình cũng là đồ ăn hại giống vậy…

Tôi không thể dây dưa vậy chẳng lẽ không trốn được sao?

Tả Thiên xoay người muốn đi thì lại nghe thấy Cung Mặc nói: “Cô đang nghĩ làm sao để né tránh tôi đúng không?”

Xã hội đen cư nhiên còn biết cả thuật đọc tâm sao? Sao nguy hiểm quá vậy?

Tả Thiên kinh ngạc quay đầu lại, vừa vặn nhìn thẳng vào ánh mắt của Cung Mặc, mặt đối mặt nghe mấy lời không biết xấu hổ của cổ: “Vậy thì tôi nói cho cô biết, cô muốn trốn tôi là điều không có khả năng. Cô nằm mơ mới cũng không thể thoát khỏi bàn tay tôi được đâu”.

Đây là người… vô sỉ tới mức nào a!

Tả Thiên nhìn lên trời, yêu nghiệt này ở đâu chạy tới đây vậy? Quan Âm Bồ Tát đâu rồi? Sao không chịu thay trời hành đạo bắt cổ lại giúp con với!

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16