Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4: Quả nhiên thật là tiểu thư con nhà giàu ra vẻ.

539 0 5 0

“Đều đến đông đủ rồi thì bắt đầu đi”. Trì Chân và ban giáo khảo ngồi ở bàn, phong cách nhất quán không chút dư thừa như trước đây, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

Tả Thiên im lặng chắm chú nhìn Trì Chân đang xem hồ sơ thí sinh dự thi. Trì chế tác cho Tả Thiên một cảm giác rất đặc biệt, giống như dù có phát sinh chuyện gì thì cô đều ổn trọng như vậy, như là người đã trải qua rất nhiều sóng gió, bình tĩnh thong dong muôn phần, hơn nữa bộ dạng xinh đẹp như hoa hơn người, nữ nhân như vậy thật sự rất khó để...

Tả Thiên đang mê gái thì nghe bên tai có người nhỏ giọng nhiều chuyện nói:

“Trì chế tác thật sự rất có phong cách! Tôi rất thích kiểu phụ nữ như vậy a, hơn nữa mới ba mươi tuổi đã lợi hại như vậy, chậc chậc, quả thực là so với ngôi sao còn được thần tượng yêu mến hơn!” .

Một người khác nói tiếp rất nhanh: “Thích Trì Chân thì theo đuổi đi, tuy rằng nàng là hoa đã có chủ nhưng mà cô vẫn còn hi vọng đó”.

“Gì? Tôi là con gái cổ cũng vậy, cô nói như vậy là có ý gì chứ?”

Giọng nói đột nhiên nhỏ lại: “Cô không biết sao? Trì Chân là như vậy đó...”

Tả Thiên nghe đám người đứng gần nhiều chuyện thì trong lòng thấy không thoải mái, hung hăng hướng nhóm bà tám trừng mắt, đáng tiếc người ta nói chuyện quá mức nhập tâm, hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt sắc bén của Tả Thiên, vì thế như đang đấm mạnh vào mùng, nhóm bà tám không đau không ngứa, thật bực mình.

Dựa theo thứ tự lần trước mà mọi người lại rút thăm bốc số thứ tự lần nữa, mỗi người đều hát một lần.

Trì Chân lần này thực sự lắng nghe, không có đen mặt cầm bút cúi đầu như trước, mỗi thí sinh sau khi hát xong thì dù tốt hay xấu cô cũng bình luận một vài câu, tuy rằng vẫn tiếp tục tình trạng như trước là cô đi thẳng vào vấn đề, nói trúng ngay tim đen, nhưng Tả Thiên có thể thấy được những lời Trì Chân nói ra đều là tâm huyết, đối với người thật sự yêu ca hát và người muốn đi xa trên con đường phát triển âm nhạc thì nghe những lời đó vào tai đều là sự hưởng thụ.

Trì Chân là một người thật sự có năng lực và rất chân thành trong âm nhạc, tuy rằng Tả Thiên chưa được tiếp xúc với cô quá nhiều, nhưng có thể cảm nhận sâu sắc được điều đó.

“Người tiếp theo...” Đã gọi hơn 20 người rồi, toàn quân bị diệt, không một người nào có thể qua cửa.

Trong lòng Tả Thiên bồn chồn, quả nhiên vòng thứ 2 không giống đợt đầu, thật nghiêm khắc...

Đang hốt hoảng thì đột nhiên nghe mọi người xôn xao, lúc Tả Thiên hoàn hồn thì nghe được một giai điệu quen thuộc.

Gì? Là bài hát nàng thể hiện ở vòng đấu loại ‘Through the rain’?

Tả Thiên nhìn về phía sân khấu, một thân hàng hiệu phách lối làm dáng kia nhìn thật quen mắt! Cô gái kia hát xong rồi liền quay đầu nhìn về phía Tả Thiên – đôi mắt được make up rất khéo, màu xám khói, tựa tiếu phi tiếu không chút hảo ý, đây không phải người xô nàng té ngày thi tuyển đầu tiên đây sao! Hôm nay còn hát bài mà nàng đã từng hát, đây rõ ràng là cố tình khiêu khích đúng không?

“Rất hoàn mỹ”. Trì Chân đánh giá, “Cô được thông qua”. Ngoắc ngoắc ngón tay kêu nữ nhân thân hàng hiệu kia đi tới.

Tả Thiên nghe Trì Chân đánh giá người kia cao như vậy, cảm giác trong lòng thật khó có thể nói ra, nhưng mà ý chí chiến đấu trong lòng nàng hoàn toàn bộc phát – phải vượt qua cô ta! Vượt qua thiên kim nhà giàu xem cuộc thi đấu nghiêm túc thành trò chơi này!

Cô gái kia chậm rì rì đi tới trước mặt Trì Chân, nhận lấy giấy thông hành xong cũng không chịu đi. Trì Chân ngẩng đầu lên nhìn, cô gái kia đột nhiên nắm chặt lấy áo Trì Chân kéo nàng tới gần người cô ấy, sau đó kề sát bên tai nàng cười nói một câu gì đó. Tả Thiên tức giận đến nghiến răng, cô gái này sao có thể như vậy... Sao lại kéo áo Trì chế tác như vậy chứ?! Thật là người không có phép tắc, Trì chế tác nhất định sẽ gạt ra đi!

Nhưng mà Trì Chân lại im lặng nghe cô gái kia nói xong, ánh mắt nhìn quanh một chút rồi hướng về phía Tả Thiên. Tả Thiên đang nhìn về phía Trì Chân, nhưng không có nghĩ tự nhiên thu được ánh mắt như vậy, vừa bị nhìn như vậy một cái làm tim nàng đập loạn lên.

Bất quá ánh mắt của Trì Chân chỉ dừng lại trên người nàng 2 giây liền dời đi, cô gái kia mỉm cười buông Trì Chân ra đứng thẳng dậy, một thân đỏ chót đi về phía của Tả Thiên. Tả Thiên mặt hầm hầm nhìn cổ, nhưng mà cô ta cũng chẳng đau chẳng ngứa, một bộ dạng vân đạm phong kinh bách độc bất xâm, tư thái thản nhiên như không gì có thể lọt vào đôi mắt xinh đẹp của cô ấy. Cô ta vẫn đi về phía trước, đi đến bên cạnh của Tả Thiên liền dừng bước, cũng không quay đầu lại nhìn nàng mà nói:

“Tả Thiên... Hi vọng cô có thể giữ vững như vậy đến vòng chung kết, đừng để cho tôi thất vọng a”. Sau đó nâng ngón tay dài nhỏ chỉ chỉ lên số báo danh trước ngực mình: số 031, Cung Mặc.

Tả Thiên sâu sắc cảm nhận được năm nay là năm hạn của mình a, chọc tới lệ quỷ.

Tả Thiên ngẫu nhiên lấy số ở tuốt đằng sau cho nên phải ngồi chờ bọn họ lần lượt lên rồi xuống sân khấu.

Quả nhiên thực lực rất mạnh! Tuy rằng Tả Thiên hát ở quán bar đã hơn bốn năm, nhưng những người lọt vào vòng thi thứ 2 cũng không phải là bình thường, một đám đều là người già đời, giọng thật giọng giả thanh chuyển đổi rất mượt, âm vực cũng rộng, nắm chặt cảm xúc, so với Tả Thiên tuyệt đối không thua kém.

Tâm tình hôm nay của Trì Chân không tệ lắm, cô gái tên Cung Mặc vừa rồi vô lễ với nàng nhưng nàng cũng không để ở trong lòng, ngẫu nhiên còn lộ ra vài nụ cười. Tuy rằng cô không vỗ tay cho một thí sinh nào, nhưng đối với một thí sinh có thực lực thì lời nói tán thưởng phát ra không có chút hà tiện nào.

Tả Thiên cảm giác tim mình vẫn còn đập rất nhanh, phải nói là cảm giác khẩn trương hay là áp lực từ từ bùng nổ trở thành vui sướng và cảm giác hạnh phúc, từ lúc thi đấu bắt đầu, càng gần đến lúc Tả Thiên lên sân khấu thì tim đập càng nhanh.

“Số 131, Tả Thiên”. Trì Chân gọi tên và số báo danh của Tả Thiên, ý bảo nàng lên sân khấu.

Tả Thiên đi đến trước chỗ microphone, nhìn thấy Trì Chân chăm chú nhìn mình, nhất thời trong đầu trống rỗng, đứng sững sờ tại chỗ vài giây, trầm mặc.

Nguy rồi.

Ý thức được mình đang hoảng hốt, Tả Thiên sốt ruột bắt đầu ca hát, ngay cả tự giới thiệu cũng không có, trực tiếp hát điệp khúc của bài ‘Ever Sleeping’, vừa mở miệng nhưng giọng phát ra lại bị vỡ tiếng.

Trong đầu Tả Thiên ‘ầm’ một tiếng, thôi xong…

Phía sau vang lên một trận cười, Tả Thiên thấy có giám khảo còn nhíu mày. Càng muốn thể hiện tốt càng dễ dàng sai lầm quả nhiên là như thế này đây!

Bởi vì cảm xúc dao động, Tả Thiên không chỉ bị vỡ tiếng, còn liên tục quên lời, suy nghĩ nửa ngày đều không nhớ được, khó khăn hát cho xong bài, tiếng cười vang lên còn lớn hơn trước nữa.

Tả Thiên cũng không dám nhìn vẻ mặt của Trì Chân, xong rồi, thật là mất mặt quá!

Nhất định là làm cho Trì chế tác thất vọng rồ đúng không?

‘Leng keng ding’ vài tiếng, có giám khảo rung chuông. Tả Thiên dừng lại, mặt đỏ tai hồng.

“Được rồi, có thể… Vậy, người tiếp theo…”

“Chờ một chút”.

Cơ bản tuyên bố là Tả Thiên đã bị loại, nhưng mà Trì Chân lại chen ngang vào.

Tả Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy Trì Chân lấy tờ giấy thông hành màu đỏ, ngoắc ngoắc ngón tay nói, “Lại đây”.

Tả Thiên ngây dại, không nhúc nhích.

“Trì chế tác”. Giám khảo mới vừa rồi tuyên bố ‘người tiếp theo’ khó chịu gọi cô. Cô làm như vậy rõ ràng không chừa mặt mũi cho những vị giám khảo khác, tuy rằng ở đây cổ là chủ thẩm, nhưng mà ai cũng có thể nghe thấy thí sinh này phong độ thất thường, vỡ giọng, quên lời, thậm chí còn trật nhịp! Dù như vậy vẫn muốn cho nàng giấy thông hành sao? Không sợ bị người khác nói là bất công sao?

Những thí sinh khác bắt đầu nhanh chóng trao đổi ý kiến, Trì Chân ngồi ở vị trí trung tâm nhất của nhà thi đấu, không để ý đến bất kì người nào, chỉ nhìn Tả Thiên còn đứng ngây tại chỗ nói: “Đứng ngốc đó làm gì, còn không lại đây”.

“Ngô”. Tả Thiên như mới tỉnh khỏi giấc mộng, bước nhanh tới phía trước nhận giấy thông hành.

Lần trước khi tới gần Trì Chân thì Tả Thiên đang bay trong cảm giác hưng phấn khi được qua cửa mà hoàn toàn quên mất quan sát nàng một chút, lần này Tả Thiên lại để ý… Nhìn gần Trì Chân còn xinh đẹp hơn, make up rất nhạt, đúng là đẹp không chê đâu được, làn da so với giám đốc nhân sự đánh cả tấn phấn lên thì còn đẹp hơn nhiều, cho dù vẻ mặt lạnh lùng không cười nhưng lại khiến cho người ta có dục vọng rất muốn tiến lại gần cô …

Thật sự là một người phụ nữ đẹp hoàn hảo!

Hai tay Tả Thiên cầm lấy giấy thông hành, bất động. Nàng đang suy nghĩ liệu Trì Chân có thể sẽ lén nói gì đó với nàng không?

Trì Chân thấy Tả Thiên cầm giấy thông hành xong còn chưa chịu đi, lại ngẩng đầu thản nhiên hỏi, “Còn có gì không?”

Mặt Tả Thiên lại đỏ thêm lần nữa, nhanh chóng nói: “Không… Không có gì…” Sau đó chạy đi mất.

Ngay cả một câu ‘cố lên’ cũng không nói, quả nhiên là tự bản thân mình đa tình đúng không? Nhưng nếu vậy thì Trì chế tác cũng chẳng có ý định thiên vị mình… Vậy rốt cuộc Trì chế tác đang nghĩ cái gì?

Tả Thiên hốt hoảng rời khỏi nhà thi đấu, đi đến trạm xe bus bắt xe về nhà. Nàng đứng ở dưới trạm chờ xe mà ngẩn người, đột nhiên có người bóp kèn xe ngay sát bên nàng.

Tả Thiên ngẩng đầu, kết quả liền phát hoảng!

Nếu Tả Thiên nhìn không lầm thì chiếc xe thon dài hình giọt nước này, giống như thiết kế của một chiếc xe đua chuyên nghiệp, màu đỏ thẫm chói mắt tới mức tất cả mọi người đứng ở xung quanh đều vây lại xem và chụp ảnh chiếc xe, đây không phải là chiếc xe đã ngừng sản xuất, trên toàn thế giới chỉ có 399 chiếc, vận tốc đạt tới 350km/h, được xưng là dòng xe đua vua của giới hắc đạo – Enzo Ferrari đây sao?

Tuy rằng hiện tại Tả Thiên là người nghèo, nhưng mà nàng cũng là người có kiến thức. Năm 2002 lúc xe này mới được ra mắt, người mê xe Ferrari như ba Tả đều ước ao mua được một chiếc, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng không tiếc, gần như là điên cuồng vì nó. Chiếc Enzo Ferrari này trong nước có giá trị gấp ngàn vạn lần, nhưng không phải có tiền là mua được, nhất định phải có thân phận và thủ đoạn mới có thể mua được chiếc xe thể thao cực phẩm này, cuối cùng ba Tả cũng không được như ý nguyện, đành phải mang Tả Thiên đi triển lãm xe coi cho đỡ ghiền.

Bây giờ ở ngay trên đường cái lại gặp ‘tình nhân trong mộng’ này của ba sao? Tả Thiên liền nhanh chóng lui lại phía sau giống như nàng đang cản đường của người ta, nhanh chóng cách xa cái xe thể thao yêu nghiệt này một chút, bằng không với thân thế hiện tại của nàng, cạ một cái làm tróc sơn thì đem nàng đi bán cũng không đền nổi.

Cửa xe đột nhiên bật lên phía trước giống như Transformer biến hình mà mở ra, Tả Thiên ngây người, ngồi ở bên trong xe đúng là nữ nhân hàng hiệu kia! Tên là gì nhỉ… Cung Mặc?

Cung Mặc đã cởi cái áo khoác hàng hiệu khoa trương, chỉ mặc một cái áo cúp ngực, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện… Đã vậy nàng còn dám cúi mình về phía trước, Tả Thiên thật hoảng hồn khi thấy một đường rãnh thật… sâu.

Trời!

“Lên xe”. Cung Mặc híp mắt, giọng nói kiểu ra lệnh.

Lên xe? Đang nói chuyện với ai vậy? Tả Thiên nhìn sang trái, nhìn sang phải… Không có ai trả lời.

“Tôi đang nói cô đó, họ Tả, mau lên xe cho tôi!” Chưa nói được hai câu thì cô gái này đã lộ ra giọng nói chẳng có chút kiên nhẫn nào.

Tả Thiên nheo hai mắt lại, khá khen cho một tiểu thư nhà giàu đi một chiếc xe thể thao đỏm dáng, cô ta nghĩ chỉ cần ngoắc ngoắc một ngón tay thôi thì ai cũng như con chó trung thành chạy qua bên đó sao? Tả Thiên hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn nàng liền xoay người đi.

“Này! Này! Họ Tả kia! Tả Thiên!”

Mặc kệ Cung Mặc ở phía sau hô to gọi nhỏ như thế nào, nàng cũng coi như là không nghe không thấy.

Kẻ giàu hơn nàng đã từng gặp, phú nhị đại cũng từng gặp qua, đáng tiếc đều là một lũ não tàn. ‘Không ai giàu ba họ’, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ? Tiêu tiền của cha mẹ mua xe hàng hiệu chạy ra đường loè thiên hạ thì oai lắm sao?

Cung Mặc cười lạnh một tiếng lái xe đi theo sau Tả Thiên. Tả Thiên nhìn lại thấy không khỏi nhíu mày. Trời ạ! Sao cứ như âm hồn bất tán là thế nào? Tả Thiên dừng bước, đi đến bên cạnh xe của Cung Mặc gõ gõ cửa kính xe. Cửa kính hạ xuống, mặt Tả Thiên không chút thay đổi hỏi:

“Đại tỷ, cô muốn cái gì đây?”

“Vì sao cô lại không chịu lên xe của tôi?”

“Vì cái gì tôi phải lên xe của cô?”

“Xe này không xứng để chở cô sao?”

“Vấn đề không phải là xứng hay không xứng, chủ yếu là… Đại tỷ, là do cô đấy?! Vì sao tôi phải lên xe của cô?”

Cung Mặc vẫn đang giữ nguyên nụ cười gian xảo, rốt cuộc cười không nổi nữa.

“Đừng có đi theo tôi, tôi không có hứng thú với phụ nữ biến thái”. Tả Thiên lỗ mãng nói một câu liền chui vào đường nhỏ đông đúc mà đi, xe của Cung Mặc cho dù nhanh như thế nào cũng đuổi theo không kịp.

Cung Mặc chống cằm nhìn về chỗ Tả Thiên biến mất, trầm mặc thật lâu cuối cùng vẫn nở nụ cười.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16