***Mở màn
Cửu cô nương dũng cảm khoả thân.
Bách Mộc Bang, bang hội có thế lực nhất trong giới hắc đạo – trên hành lang của Diệp Gia vừa có một tiết mục trình diễn vừa hết sức diễm tình, cũng vô cùng táo bạo.
“Cửu tiểu thư… Cửu tiểu thư, cô không thể… Ách, khoả thân trên hành lang. Nếu như bị lão gia nhìn thấy hắn lại nổi giận! Hơn nữa Nhị tiểu thư cũng đã nói hiện tại cô ấy không muốn gặp…”
Diệp Cửu đối với lời của người hầu xem như mắt mù tai điếc, bước đi nhanh trên hành lang hướng về phòng Nhị tỷ Diệp Nhị của mình, vừa đi cởi bỏ lễ phục màu đỏ trên người.
Người hầu của Diệp Gia đi theo sau cô càng lúc càng nhiều, ai cũng mặt mày ủ dột, thấy Cửu tiểu thư người được sủng ái nhất bộ dạng dũng cảm vừa đi vừa cởi làm cho họ không khỏi che mặt lại, nhưng mà dáng người cao gầy 1m75 khiến cho người ta phát hoả, ánh mắt không nỡ rời khỏi thân thể của cô . Lễ phục, tất chân, giày cao gót, vòng cổ vừa đi vừa cởi cho tới khi chỉ còn lại bộ đồ lót màu đen, cô mạnh mẽ đưa chân đá văng cửa phòng của Diệp Nhị, người hầu không dám cũng không đủ dũng cảm để mà ngăn lại.
Diệp Gia Nhị tiểu thư đang cầm ngắm nghía một thanh mã tấu màu đen tuyền, một tóc bên phải thì thả rũ xuống bờ vai, phía bên trái thì được ba viên bi thép kẹp cố định sau sau tai, dáng dấp trông có vẻ lão luyện, nhưng lông mày lúc nào cũng nhíu lại như có rất nhiều điều chần chừ và ưu sầu chất chứa trong lòng, vẻ mặt thì như đang kiềm chế. Cô nhìn thấy em gái đột nhiên đi vào, quần áo thì không chỉnh tề, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái mất tự nhiên, rồi lại dời ánh mắt của mình lên thanh đao đang nằm trên tay.
“Nhị tiểu thư, chúng tôi đã nói là cô không muốn gặp ai, nhưng Cửu tiểu thư…”
“Không có viêc gì, mấy người đóng cửa ra ngoài đi”. Diệp Nhị nói một tiếng cho đám người hầu lui xuống. Diệp Cửu đóng cửa lại, bước hai bước dài thì liền tới trước bàn làm việc, hai tay chống trên mặt bàn, cúi người xuống, bộ ngực liền nằm ngang trước mặt Diệp Nhị, từ trên cao nhìn xuống Nhị tỷ, trên mặt đen thui như mây đen sấm chớp kéo tới:
“Chị với Đại tỷ làm chuyện tốt ha, lừa kêu em đi hẹn hò với cái đồ ăn mặc không có phong cách đó hả?”
“Hẹn hò có gì không tốt? Em cũng 20 tuổi rồi, nên suy nghĩ cho tương lai. Hai đứa con trai của Kim Gia cũng xấp xỉ tuổi em, cũng là kiểu người gương mẫu”. Diệp Nhị đứng dậy cởi áo khoác của mình, cũng không có nhìn thẳng vào thân thể trần trụi của em ấy mà đem áo khoác choàng lên, “Hơn nữa, em ăn mặc như thế này đi tới đi lui vậy còn ra thể thống gì?”
Mặt than của Diệp Cửu hiếm khi lộ ra nụ cười lạnh đầy thi vị: “Tên đàn ông kia lén mang giày độn chiều cao thêm 5cm cũng không cao bằng em. Hơn nữa Nhị tỷ, nếu nói tới suy nghĩ cho tương lai thì chị đã 28 rồi, phải nhanh tính toán cho mình mới đúng chứ”.
“Tiểu Cửu”. Bản thân Diệp Nhị biết mình là người không có tốt tính, từ khi Diệp Cửu vô lễ đi vào trong phòng thì nàng vẫn nén giận không có bùng nổ, “Em không nên ỷ lại vì em là đứa nhỏ nhất trong nhà thì nghĩ mình muốn làm gì thì làm! Vì sao lại gia nhập vào một nơi phúc tạp như giới giải trí vậy? Là vì cô gái kia? Em đã không còn là con nít, nhưng sao có một số việc vẫn hành xử một cách xúc động và ngây thơ như thế?”
Diệp Cửu cởi áo khoác mà Diệp Nhị mới vừa khoác lên cho cô, đi sát lại phía cửa sổ sát đất đón lấy ánh sáng, thản nhiên nói: “Nhị tỷ, 20 năm sống trên đời này cho tới bây giờ đây là lần đầu tiên em suy nghĩ thật lâu và quyết định làm một việc gì đó. Em không cần các chị tìm mua quần áo cho em, quần áo không thích hợp em sẽ không măc, cho dù phải loã thể em cũng sẽ không mặc. Đối với việc tiến vào giới giải trí này, em không phải kích động mà đó thật sự là điều nghiêm túc”. Lúc Diệp Cửu nói, lời nói rất vững vàng, từng chữ từng chữ không nhanh không chậm.
Trong từ điển của cô sẽ không có dấu chấm than, mặc kệ cuộc trò chuyện có quyết liệt tới mức nào, cô chỉ dùng dấu chấm tròn hoặc dấu hỏi mà thôi.
Diệp Nhị nhìn vào mắt Diệp Cửu một lát, trầm ngâm một lúc rồi nói, “Chuyện này chị phải thương lượng với Đại tỷ đã”.
“Giới giải trí hả? Lúc trước Tiểu Cửu không phải đã nói là muốn gia nhập giới giải trí, nhưng vì lúc đó em không đồng ý, cho nên nó đi training một tuần thì bị em bắt trở về, đáng lý lúc trước nó được debut với nhóm Major thì bây giờ đã nổi tiếng rồi, nó đã bị bỏ lỡ một cơ hội rất tốt a…”
Bữa cơm chiều do thân thể của Đại tiểu thư Diệp Nhất không khoẻ nên nằm ở trong phòng ngủ, Diệp Nhị đem cơm cho nàng.
Diệp Nhất nằm nghiêng trên đệm, mái tóc xoăn dài tới hông nằm ở trước ngực, nàng khép hờ mắt suy nghĩ, nghe xong lời Diệp Nhị nói liền cười thật tươi:
“Nhị à, em để Cửu cô nương nhà chúng ta tự do dấn thân đi, nó cũng không còn nhỏ, chúng ta không có khả năng giữ nó bên cạnh cả đời được, hơn nữa nó đã nói là ‘nghiêm túc’, người làm chị như chúng ta phải thấy kiêu ngạo vì điều đó mới đúng chứ, Cửu cô nương đã trưởng thành rồi a…”
“Nhưng mà chị à…”. Diệp Nhị giúp Diệp Nhất đem đồ ăn rửa qua nước lọc rồi bỏ vào trong bát – gần đây dù chỉ là một chút mỡ Diệp Nhất cũng không ăn được, ăn vào sẽ bị nôn, “Em trước sau gì cũng thấy lo, giải trí là một nơi quá loạn, tâm tư của Tiểu Cửu thì không đủ tinh tế, em sợ có người khi dễ nó…”
“Nhị”. Diệp Nhất cười yêu mị, “Có người dám ăn hiếp nó sao? Đừng quên, chúng ta là Bách Mộc Bang”.
Diệp Nhị sợ run, cô sợ nhất là thấy nụ cười như nước sâu mờ ám của Đại tỷ, mỗi lần nhìn thấy nàng cười như vậy giống như là có âm mưu gì đó từ trong bóng tối chậm rãi sinh sôi.
Diệp Nhất là Đại tỷ của Diệp Gia, bởi vì ba luôn bận rộn nhiều việc bay đi khắp nơi trên thế giới, cho nên từ năm ông bắt đầu đi thì đã để cho Diệp Nhất toàn quyền quyết định chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh ở Diệp Gia. Cho đến ba năm trước khi em trai Diệp Tứ chết trong một cuộc tranh chấp bang hội, nàng đã bị kích thích quá lớn, trong lúc nhất thời liền bị suy sụp, Bách Mộc Bang không thể một ngày như rắn mất đầu, chuyện lớn chuyện bé gì cũng đều ập đến một lúc, Diệp Nhất vẫn kiên trì kéo dài cơ thể bị bệnh của mình mà xử lý, kết quả một tháng gầy 5kg. Cuối cùng Diệp Nhị không thể nào đứng nhìn được nữa, liền buông bỏ cơ hội đi du học đã được sắp xếp trước đó, chủ động nói với Diệp Nhất – chị, em không đi du học nữa, để công việc quản gia đó cho em. Chị phải chú ý đến thân thể mình, phải nghỉ ngơi cho tốt.
Cho Đai tỷ ăn cơm xong, Diệp Nhị bưng chén cơm còn hơn một nửa cơm đi ra khỏi phòng Diệp Nhất, đứng ngay đám cây thấp trong sân nhìn lên bầu trời đêm, thở một hơi thật dài.
Thân thể của Đại tỷ càng lúc càng kém, ăn uống còn ít hơn cả mèo, mà chuyện của đứa em nhỏ nhất lại muốn gây sức ép khiến cho cô đau đầu, nghe nói gần đây còn có bang hội Hồng Hạnh Đoàn gì đó phát triển rất mạnh nhờ vào buôn lậu và thuốc phiện khu vực Đông Nam Á… Thật sự là có quá nhiều việc làm cho cô phải bận tâm lo nghĩ mà.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)