Bùi Ninh thấy trạng thái của Loan Cẩn Thất không tốt, nàng lại diễn kịch võ nhiều, lo lắng nàng ở trạng thái mệt mỏi này khi đóng phim sẽ xảy ra chuyện.
"Ngươi đi ngủ đi, ta thương lượng với đạo diễn điều chỉnh suất diễn của ngươi đến buổi chiều cùng buổi tối."
"Làm vậy có quá phiền toái không?"
Loan Cẩn Thất cảm thấy nếu nguyên nhân vì bản thân mình mà làm chậm trễ tiến độ quay chụp của đoàn phim thì không tốt.
"Trạng thái của ngươi không tốt, hiệu quả quay như vậy cũng không tốt, đến lúc đó ảnh hưởng sẽ lớn hơn nữa."
Bùi Ninh thuyết phục thành công Loan Cẩn Thất, nàng vừa chuẩn bị ra cửa đã bị Loan Cẩn Thất túm tay áo:" A Ninh, ta đói."
Bùi Ninh:.....
"Biết rồi, xin đạo diễn nghỉ phép xong ta sẽ đi mua đồ ăn trở về."
Thấy Bùi Ninh đáp ứng mua đồ ăn, Loan Cẩn Thất lập tức vui vẻ.
Đôi mắt nàng khi cười tựa như trăng non, người khác nhìn thấy tâm tình cũng tốt theo.
Hàn Vũ chỉ ngây ngốc một chút Loan Cẩn Thất đã tiễn Bùi Ninh đi đóng cửa lại.
Loan Cẩn Thất vừa mới ngồi xuống chuẩn bị cắn hạt dưa tiếp đã nghe được tiếng gõ cửa.
Nàng bước nhanh đi mở cửa, cười nói:"Ta biết A Ninh thương ta nhất, như vậy..."
Câu nói kế tiếp tự động tắt âm, bởi vì người đứng trước mặt nàng là Hàn Vũ.
Loan Cẩn Thất sửng sốt vài giây, lúc nhìn thấy trên tay Hàn Vũ bưng đồ ăn ánh mắt lại sáng lên.
"Loan lão sư, không mởi ta vào phòng à?"
"Ngươi đây là?"
Vốn dĩ Loan Cẩn Thất muốn hỏi Hàn Vũ đến đây làm gì, nhưng lúc này bụng nàng lại không biết cố gắng mà phát ra âm thanh.
Loan Cẩn Thất đỏ mặt, như vậy...thật xấu hổ.
"Tới cho..." Hàn Vũ nhìn Loan Cẩn Thất mặc áo ngủ hình khủng long, lúc đi đường cái đuôi lay lay trông cực kỳ đáng yêu, thiếu chút nữa nàng đã đem hai chữ cho ăn nói thẳng ra, may mắn kịp thời dừng lại, bằng không phỏng chừng Loan Cẩn Thất có thể đương trường trở mặt.
"Ta mang bữa sáng cho Loan lão sư." Kỳ thật Hàn Vũ muốn nói là bữa sáng tình yêu, nhưng lại sợ Loan Cẩn Thất không nhận chỉ có thể nói tương đối bảo thủ.
Loan Cẩn Thất:???
Nàng khó hiểu nhìn Hàn Vũ, không hiểu vì sao nàng phải mang bữa sáng cho mình.
"Chuyện tối hôm qua, thật cảm tạ Loan lão sư, cho nên sáng sớm ta mượn phòng bếp của khách sạn để nấu cháo, hy vọng Loan lão sư có thể nhận."
"A cái này....."
Nghiêm khắc mà nói kỳ thật chuyện tối hôm qua Hàn Vũ là người bị hại, hơn nữa thiếu chút nữa nàng đã trở thành đồng loã, kỳ thật người xin lỗi nên là chính mình mới đúng.
"Cũng không phải đồ vật quý trọng gì, đây là tấm lòng của ta, Loan lão sư dù sao cháo cũng đã nấu rồi..."
Loan Cẩn Thất nghĩ nghĩ, cũng đúng, nấu cũng nấu rồi, nàng không uống chính là lãng phí.
Nghĩ như vậy, Loan Cẩn Thất để Hàn Vũ vào phòng.
Nàng nhận chén cháo trong tay Hàn Vũ, lúc quay người lại cái đuôi rơi vào tầm tay Hàn Vũ.
Cái đuôi đã đưa tới tay, Hàn Vũ cảm thấy nếu không động thủ thì thật có lỗi với bản thân.
Loan Cẩn Thất vừa mới đi được hai bước đã cảm thấy không thích hợp...
Không xong! Cái đuôi bị bóp chặt!
Loan Cẩn Thất quay đầu liền nhìn thấy Hàn Vũ đang thu hồi bàn tay tội lỗi.
Loan Cẩn Thất:"....."
Hàn Vũ:"....."
Im lặng một lát, Hàn Vũ trước tiên mở miệng:"Chuyện này, kỳ thật ta là đuôi khống, xin lỗi, nhất thời không nhịn được."
Sắc mặt Loan Cẩn Thất lập tức trở nên cổ quái, đuôi khống.....Còn có loại thuộc tính này????
Nể mặt thức ăn, Loan Cẩn Thất không so đo chuyện này, nàng đáp một tiếng liền bỏ qua, cả đêm không ngủ xác thật rất đói bụng.
Nhưng muỗng cháo đầu tiên vừa vào miệng, biểu tình Loan Cẩn Thất càng kỳ lạ.
"Làm sao vậy? Khó ăn sao?" Bộ dáng Hàn Vũ vẫn ôn nhu như vậy.
"Không phải..." Loan Cẩn Thất gật đầu rồi lại lắc đầu:"Hương vị không tồi, chính ngươi làm?"
"Ừ, là tự ta làm nha, sáng sớm tinh mơ liền đi nấu cháo, ngươi thích là được."
"Ừm, ta phi thường thích."
Loan Cẩn Thất mắt cười như trăng non đối diện Hàn Vũ, sau đó cúi đầu tiếp tục húp cháo.
Trong lòng lại nghĩ Hàn Vũ vì sao lại phải lừa nàng?
Nếu không phải miệng của nàng giống một vị mỹ thực gia, nếm một chút đã nhận ra đây là cháo của một tiệm cách đoàn phim ba con phố, tin nàng thì thật đúng là tin chuyện ma quỷ.
Tự mình làm?
Giả bộ cũng xem như rất giống.
--------
Tác giả:
77: Cái đuôi! Cái đuôi của ta!
55: Thất không dám giấu diếm, là cái đuôi động tay trước
Miệng Vũ Vũ, gạt người quỷ
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)