Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 3

381 0 0 0

Ân oán giữa Loan Cẩn Thất với Hàn Vũ đại khái bắt đầu từ thời kỳ trung học.

Nói là ân oán kỳ thật chỉ có Loan Cẩn Thất đơn phương oán...

Rốt cuộc lúc Loan Cẩn Thất học sơ trung năm hai Hàn Vũ đã học cao học năm hai, hai người căn bản không có tiếp xúc.

Hàn Vũ là hoa khôi cao trung, cũng là hoa khôi toàn bộ các trường, là đối tượng thầm mến của đa số thiếu niên mới lớn.

Lúc ấy, thiếu nữ học giỏi, lớn lên đẹp đều tự đánh giá cao chính mình, không thích phản ứng người khác.

Hàn Vũ có hai yếu tố trên lại không giống những cô gái khác.

Nàng không dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống người khác, đối xử với mọi người ôn hoà lễ phép.

Hoa khôi xinh đẹp, luôn ăn mặc sạch sẽ thoải mái tươi mới, cả người văn nhã trầm tĩnh, dáng vẻ ngồi một chỗ đều đoan chính hơn so với người khác.

Hàn Vũ an tĩnh nhưng không lạnh lùng, cũng không khiến người khác cảm thấy xấu hổ.

Cho dù đang lúc việc học nặng nề, nàng cũng chưa bao giờ không ý tới người khác, kiên nhẫn của nàng tựa hồ không giới hạn, bạn cùng lớp gặp phải vấn đề nàng luôn kiên nhẫn giúp đỡ giải quyết.

Nàng có thể cùng con trai trò chuyện về bóng đá bóng rổ trò chơi, cũng có thể cùng con gái bàn về quần áo túi xách đồ ăn ngon, tựa hồ không có đề tài gì nàng không bàn luận được, cùng nàng ở một chỗ sẽ không thấy tẻ nhạt.

Thời đi học, người đưa thư tình cho Hàn Vũ nhiều không đếm xuể.

Hàn Vũ luôn luôn ôn nhu, nàng nhận tất cả thư tình sau đó từng cái hồi âm từ chối, chưa bao giờ đối mặt thương tổn mặt mũi của bất kỳ chàng trai nào.

Nhưng Hàn Vũ càng ôn nhu, con trai thích nàng càng nhiều thêm.

Trong đó bao gồm...chàng trai mà Loan Cẩn Thất thích.

Kỳ thật thời kỳ trẻ trâu, Loan Cẩn Thất cũng không biết cái gì là thích, chỉ là nàng muốn có một đoạn tình cảm oanh liệt mà thôi.

Chỉ tiếc vì Hàn Vũ, ý tưởng đó...chung quy chỉ có thể nghĩ.

Mỗi lần nàng vừa chuẩn bị tỏ tình, chàng trai kia liền tỏ tình với Hàn Vũ trước, làm cho đoạn thời gian đó Loan Cẩn Thất vừa nghe được tên Hàn Vũ liền muốn đánh người...

Hàn Vũ chưa bao giờ hẹn hò với bất kỳ chàng trai nào, nhưng tựa hồ cùng tất cả nam sinh mập mờ không rõ.

Thời học sinh, mọi nữ sinh đều sống dưới cái bóng của Hàn Vũ do nàng quá loá mắt.

Loan Cẩn Thất vất vả chờ tới cao trung, rốt cuộc chờ được Hàn Vũ rời đi.

Nhưng sau khi lên cao trung, Loan Cẩn Thất cũng không có bất kỳ ý tưởng yêu đương nào.

Đại khái..là do mệt mỏi? Loan Cẩn Thất nghĩ như vậy.

Lại một lần nữa thấy tên Hàn Vũ chính là trên hot search Weibo.

Loan Cẩn Thất kỳ thật ít khi xem Weibo, đôi khi một tuần xem một lần, có đôi khi thậm chí mấy tháng đều không xem, nhưng mỗi lần xem đều có thể nhìn thấy tên Hàn Vũ...Thể chất của nàng tự hồ là trời sinh dính với hot search, hơn nữa mỗi lần tên nàng xuất hiện luôn đồng hành với tai tiếng.

Chậc! Quả nhiên là cái nết đánh chết không đổi!

Nghĩ như vậy, Loan Cẩn Thất liếc mắt nhìn tờ giấy ghi lại số di động của Hàn Vũ, không chút suy nghĩ liền đem tờ giấy ném vào thùng rác.

Ai muốn dây dưa không rõ với tình địch!

Kỳ thật Loan Cẩn Thất đã sớm không nhớ rõ chàng trai nàng muốn tỏ tình là ai, nhưng nàng vẫn cố chấp cho rằng Hàn Vũ là tình địch của nàng.

Loan Cẩn Thất hút một ngụm trà sữa, lại hút thêm một ngụm, vẫn chưa hết giận!

Trà sữa của tiệm này như thế nào ít trân châu vậy, lần sau không bao giờ mua của tiệm này.

Loan Cẩn Thất giận đến phồng má, hút trà sữa càng thêm nhanh.

Nàng càng tức giận thao tác chơi game càng bạo lực.

Nàng vốn dĩ chính là bạo lực pháp sư, thao tác sắc bén, giờ phút này một lòng lửa giận toàn bộ ập về phía bang chủ, bang chủ bị ngược thê thảm, rất rất thảm… Hắn quỳ xuống đều không được buông tha.

Ngược xong cặn bã, ngày hôm sau Loan Cẩn Thất lại là bộ dáng tinh thần tươi mát sảng khoái.

Nàng vừa ăn bữa sáng Bùi Ninh mua cho vừa đi đoàn phim, người còn chưa tới nơi liền nghe được thanh âm ồn ảo, vô cùng náo nhiệt.

“Hàn ảnh hậu, có thể cho ta ký tên được không?”

“Hồ tiên tỷ tỷ, ta là fan trung thành của ngươi, có thể chụp ảnh chung cùng ngươi không?”

“Ta luôn biết ngài ở đoàn phim kế bên, sợ quấy rầy ngài nhưng không ngờ hôm nay gặp được, hôm nay thật đúng là ngày lành!”

“…”

Loan Cẩn Thất:….

Hôm nay thật đúng là một ngày không tốt.

Loan Cẩn Thất không dừng chân chút nào nhanh chóng vượt qua Hàn Vũ đang bị chúng tinh củng nguyệt.

Năng lực trêu hoa ghẹo nguyệt của Hàn Vũ nàng nhiều năm trước đã chứng kiến qua, vô luận là ở vườn trường hay giới giải trí, nàng đều có thể làm thuận tay.

Hoa khôi năm đó hiện giờ đã là 3 năm ảnh hậu.

Loan Cẩn Thất mắt nhìn thẳng vẫn là bị Hàn Vũ tinh mắt thấy được.

“Loan lão sư!”

Loan Cẩn Thất dùng chính mình kỹ thuật diễn sắm vai người điếc một cách hoàn mỹ, mắt nhìn thẳng đi phòng hoá trang, bước chân càng bước càng nhanh.

Hàn Vũ trong giới là tiền bối, 3 năm ảnh hậu lại gọi nàng là lão sư…Nghĩ lại cũng không phải chuyện tốt.

Hàn Vũ thấy Loan Cẩn Thất không có ý dừng lại, chỉ có thể xin lỗi nhờ xung quanh người nhường đường.

Nàng tươi cười dễ gần, ngữ khí ôn hoà, người vây quanh tự nhiên sẽ nhường nàng qua.

Chỉ là ánh mắt của mọi người vẫn luôn đuổi theo Hàn Vũ trên người lại nhìn tới Loan Cẩn Thất.

Hàn Vũ thế nhưng quen biết Loan Cẩn Thất?

“Loan lão sư!”

Loan Cẩn Thất không thể ngờ được chính mình biểu hiện rõ ràng như vậy, Hàn Vũ thế nhưng còn chạy vội tới trước mặt nàng….

Loan Cẩn Thất quay đầu vẻ mặt nghiêm túc.

Từ khi vào đoàn phim, Loan Cẩn Thất hầu hết thời gian đều là cười tủm tỉm, giờ phút này vẻ mặt của nàng nghiêm túc làm mọi người trong đoàn phim đều thấy khẩn trương.

Chẳng lẽ…hai người này…

Ánh mắt nhiều chuyện của mọi người chuyển qua lại không ngừng giữa hai người, thậm chí bọn họ cảm thấy không khí không thể hiểu được bỗng dưng trở nên khẩn trương.

Loan Cẩn Thất vẫn nghiêm túc nhìn Hàn Vũ, không tính toán mở miệng.

Rốt cuộc, Hàn Vũ mở miệng.

“Loan lão sư, ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm.”

“?”

“Nể mặt đi, ngươi cũng không muốn chúng ta bị mọi người vây xem ở đây đúng không?”

Quả nhiên Loan Cẩn Thất chuyển đầu nhìn thấy mọi người tầm mắt đều tập trung trên người các nàng, phảng phất giống như đang vây xem con khỉ…

Nàng liền biết Hàn Vũ làm việc có mục đích, nguyên lai là tại điểm này hố nàng!

Nói thật, Loan Cẩn Thất cũng không muốn cùng Hàn Vũ ra ngoài ăn cơm, nhưng hiện tại trước mặt mọi người nàng diễn trò ngăn lại chính mình, nếu không đi chính là nàng người mới không nể mặt ảnh hậu….

Nghĩ lại phiền toái hệ luỵ theo sau, Loan Cẩn Thất cắn môi, lộ ra nụ cười xấu xa.

“Được nha, vậy Hàn lão sư nhớ mang theo nhiều tiền chút, con người của ta có thể ăn rất khá.”

“Đương nhiên, chỉ cần ngươi cho mặt mũi, muốn ăn nhiều ít đều có thể.”

Hàn Vũ cười so Loan Cẩn Thất càng thêm xán lạn.

Người vây xem:??

Hai người này…tựa hồ có chỗ không thích hợp?

__

Hàn Vũ mang theo Loan Cẩn Thất tới một tiệm cơm Tây xa hoa, không khí rất ưu nhã, giá cả trên thực đơn càng là làm người cảm động.

Loan Cẩn Thất tuỳ tiện nhìn lướt qua giá cả trên thực đơn…tất cả đơn vị đều là vạn, nàng hiện tại không có khả năng ăn bữa tiệc lớn ở đây.

“Ngươi thực sự muốn mời ta ăn cơm?” Loan Cẩn Thất xác nhận lần nữa.

Nàng nguyên bản không tính lại đây thế nhưng Hàn Vũ luôn chờ nàng, nàng quay phim xong liền đi lên đón, muốn trốn đều trốn không xong.

“Đương nhiên.”

Được Hàn Vũ trả lời khẳng định, Loan Cẩn Thất gật đầu, tuỳ ý nhìn giá cả trên thực đơn, làm bộ lơ đãng hỏi phục vụ đứng bên cạnh:” Giá cả ở nhà hàng của các ngươi đều là tính bằng đồng Euro sao?”

“Không phải, là tính bằng RMB.”

“Vậy nhà hàng của các người không chính tông, không phải nhà hàng cơm Tây sao, như thế nào còn tính bằng RMB?”

Phục vụ: …Đây là sợ quá rẻ sao?

“Nếu ngài có nhu cầu cũng có thể tính là đồng Euro.”

Loan Cẩn Thất lộ ra nụ cười từ thiện: Ngươi ngốc hay ta khờ?

Hàn Vũ ngồi một bên, buồn cười nhìn Loan Cẩn Thất hành vi trẻ con, nàng đại khái hiểu dụng ý của Loan Cẩn Thất, nhưng là…”Loan lão sư muốn ăn mạt ta, một hai bữa cơm sợ là khó thực hiện được?”

________________

Loan Cẩn Thất ghé mắt liền đối mặt với đôi mắt hồ ly mang ý cười của người kia.

Nàng điều chỉnh cảm xúc của chính mình một chút, lần nữa thay đổi một gương mặt tươi cười.

Vào giới giải trí một năm rưỡi, Loan Cẩn Thất tự giác quản lý biểu tình không tồi, nhưng gặp được Hàn Vũ….Cảm xúc của nàng luôn ở vào trạng thái gần mất khống chế.

Hàn Vũ…Thật đúng là khắc tinh của nàng mà.

“Vậy ý tứ của Hàn lão sư là?”

“Loan lão sư nể mặt nhiều lần cùng ta dùng chung bữa tối, có lẽ có cơ hội?”

Hàn Vũ thẳng thắn yêu cầu làm Loan Cẩn Thất trong thời gian ngắn không biết nên như thế nào nói tiếp mới tốt.

May mắn đồ ăn lên đủ, nàng liền cúi đầu ăn.

Loan Cẩn Thất là người tuyệt đối tôn trọng mỹ thực, mặc kệ có bao nhiêu sự tình không thoải mái, chỉ cần nàng ăn vui vẻ thì phiền não gì cũng đều có thể quên mất.

Nếu còn không vui vậy nhất định là do ăn không đủ nhiều.

Hàn Vũ nhìn thấy bộ dáng nguyên lai tràn đầy phòng bị của Loan Cẩn Thất chuyển sang trạng thái mắt cười cong cong không mất bao nhiều thời gian.

Nhìn Loan Cẩn Thất ăn vui vẻ như vật, đột nhiên nàng cảm giác được niềm vui của người chăn nuôi khi cho vật nuôi ăn.

Chỉ là nhìn Loan Cẩn Thất ăn tất nhiên cũng thực vui vẻ, nhưng đây không phải mục đích chính của nàng.

Loan Cẩn Thất đang ăn vui vẻ, đột nhiên nghe được Hàn Vũ cảm thán một câu:”Có chút nóng.”

 “Nóng sao?”

Người nào đó ăn vui vẻ cũng không cảm thấy nóng.

Nàng vừa ngẩng đầu, lại thấy trên mặt Hàn VŨ đỏ bừng, trạng thái như hơi bị hun nóng.

Sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú của nàng, Hàn Vũ cởi áo khoác ra.

Hàn Vũ mặc bên trong là một chiếc áo thun ngắn không tay, triển lãm đầy đủ hai tay thon dài của nàng cùng với eo nhỏ mảnh khảnh…

Loan Cẩn Thất tầm mắt dừng lại mấy giây trên eo Hàn Vũ, sau đó vươn tay so sánh eo nhỏ của Hàn Vũ, lại sờ trộm vòng eo của chính mình.

Chậc! Yêu tinh eo nhỏ!

Tuy rằng Loan Cẩn Thất ăn không béo, nhưng so sánh với eo thon nhỏ của Hàn Vũ, eo của nàng vẫn là….khá thô.

Hàn Vũ nhất định là đang cười nhạo nàng! Khẳng định!

Loan Cẩn Thất tức giận ăn bít tết đến miệng phình to. Nàng béo hơn Hàn Vũ một chút thì làm sao?

Hàn Vũ vẫn là một nhóc lùn!

“Nhóc lùn?”

Đến khi Hàn Vũ hỏi lại Loan Cẩn Thất mới ý thức chính mình lại đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

Ai, nàng chính là người ngay thẳng, nội tâm hoạt động có thể chạy quanh trái đất vài vòng.

Hàn Vũ liền uỷ khuất nhìn nàng, nhìn đến làm Loan Cẩn Thất phiền lòng, rốt cuộc nàng làm ra vẻ mặt này đối mặt với bao nhiêu người?

“Ta cao 1m65, không tính rất lùn đi?”

Hàn Vũ nghe qua đủ loại đánh giá nàng, đã sớm thành thói quen, nhưng Loan Cẩn Thất lại là người đầu tiên nói nàng lùn.

“Vậy cũng lùn hơn so với ta.” Loan Cẩn Thất lẩm bẩm một câu.

“Cho nên thấp hơn người…đều là nhóc lùn?”

“Ừ, đối với ta đúng là như vậy.”

Loan Cẩn Thất nghiêm trang, khi nói chuyện liếc mắt Hàn Vũ ở đối diện.

Không thể nghi ngờ Hàn Vũ là đẹp, nhưng quá gầy, bế lên nhất định rất nhẹ.

“Cơm chiều ngươi…chỉ ăn cỏ?”

Cơm chiều Loan Cẩn Thất ăn rất nhiều, ỷ vào chính mình ăn không mập, hơn nữa lượng tiêu hao cũng rất lớn.

Nữ minh tinh khác trong giới giải trí không có mấy người ăn giống Loan Cẩn Thất…

Hàn Vũ tốt xấu còn ăn một chén salad rau lớn, không ít nữ minh tinh căn bản không ăn bữa tối. Nhưng trong mắt Loan Cẩn Thất, ăn cỏ không đủ no, không khác gì không ăn.

Hàn Vũ không xấu hổ không mất lễ phép cười mỉm:

“Ta đang đóng phim, yêu cầu duy trì dáng người.”

Chuyện này Loan Cẩn Thất có thể lý giải, một diễn viên nên có giác ngộ vì đóng phim mà tuỳ thời tăng giảm cân nặng. Bất luận nhân phẩm Hàn Vũ thế nào, nhưng tính chuyên nghiệp của nàng là không có gì để nói.

Loan Cẩn Thất như cũ lựa chọn phương thức không làm cuộc trò chuyện tiếp tục. Nàng tươi cười xán lạn hỏi: “ Ý tứ là lúc không đóng phim, Hàn lão sư liền không bảo trì dáng người sao?”

Hàn Vũ:…..

Hàn Vũ hơi ngẩn ra một chút, ngay sao đó tiếp lời:” Vậy lần sau không đóng phim, ta lại mời Loan lão sư.”

__________

55: Đi ăn không?

77: Ta nói chuyện như vậy ngươi cũng tiếp được….

Thất Thất thuộc loại lực công kích tạm được, lực phòng ngự gần bằng 0, đơn giản là chưa từng trãi.

 

 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: