Giữa hè, sau giờ ngọ (11h - 13h), Đồng Phi ngồi ở văn phòng nhàm chán lướt weibo, nghiên cứu các chòm sao, bài giới thiệu địa điểm du lịch, tiếp theo lại đi ăn, đi ngủ, ngủ dậy đem công việc linh tinh sắp xếp lại một lần, nhìn đồng hồ, bất quá mới chỉ bốn giờ chiều, cách giờ tan tầm còn một tiếng.
Ngày qua ngày, vô cùng bình thản.
Đồng Phi rời khỏi chỗ ngồi đến phòng trà rót hai ly cà phê, lúc đi ngang qua văn phòng lớn thấy một đám đồng nghiệp bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, tiếng nghe gọi điện thoại như đang gào thét, nàng không khỏi rụt cổ, nghĩ thầm nàng làm một thư ký cũng quá nhàn đi. Bước nhanh về phòng thư ký, đặt một ly cà phê lên bàn mình, ly còn lại mang sang phòng quản lý, phát hiện lãnh đạo nhà nàng đang ngồi trước màn hình máy tính cười đến ngã trái ngã phải.
"Phi Phi, tôi vừa thấy một cái weibo (mạng xã hội nổi tiếng Trung Quốc) rất hài hước, tôi gửi cho cô, cô về mà xem, cười chết tôi rồi." Lão đại nhận lấy cốc cà phê, nói với nàng.
Đồng Phi gật đầu trở về phòng, ngồi xuống ghế, nhìn lên màn hình nhấn vào cái weibo kia, liền nhìn thấy cái lãnh đạo vừa nói, tiêu đề là: Danh tướng Tam quốc Triệu Vân cư nhiên là nữ nhân?!
Weibo này nói đến Triệu Vân đi theo Lưu Bị nhiều năm, tuổi trẻ mĩ mạo, khuôn mặt trắng nõn, hơn nữa không có chòm râu giống những nam nhân khác, còn nêu ví dụ nói ở trận Trường Bản*, Triệu Vân cứu A Đấu (con của Lưu Bị), trong lúc ác chiến, tiểu A Đấu chẳng những không khóc, ngược lại còn ngủ say sưa... Nói đủ loại lập luận mơ hồ về giới tính.
(*: Trận Trường Bản là trận đánh diễn ra năm 208 thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc, giữa hai thế lực quân phiệt Lưu Bị và Tào Tháo).
Đồng Phi xem xong cũng cười to, làm sao có thể? Nàng cảm thấy trong số các võ tướng thời Tam Quốc trừ Lữ Bố, soái nhất, oai hùng nhất chính là Triệu Vân, sao có khả năng là nữ nhân? Weibo này toàn lời vô nghĩa. Vậy sao không nói võ tướng Tam quốc đều là nữ đi? Đây chắc không phải là tự nghĩ rồi viết ra đấy chứ? Trong đây đều là YY (tự luyến). Nàng tình nguyện tin tưởng Tào Tháo, Quan Vũ, Lưu Bị tam giác luyến (tình yêu tam giác ba người), cũng không có khả năng tin tưởng Triệu Vân là nữ. Bình luận nhanh hai từ "Nói bậy" cộng thêm ba dấu chấm than.
Tiếp tục nhàm chán lướt weibo, hệ thống liên tiếp nhắc nhở weibo mới ra chức năng theo dõi bí mật, nói thật, nàng quan tâm. Bởi vì có một người, nàng luôn luôn vụng trộm theo dõi, mỗi lần tìm tên đối phương trên weibo, chưa bao giờ dám nhấn nút theo dõi. Người kia, là người yêu cũ của nàng, mối tình đầu của nàng.
Đồng Phi là nữ, người nàng yêu cũng là con gái. Đó là bí mật, người xung quanh nàng không hề biết. Mà nàng không dám theo dõi đối phương, là vì các nàng đã chia tay, nhưng nàng vẫn chưa buông được.
Tên tài khoản weibo của nàng là "Vũ Tuyết Phi Phi", kí tên là: "Tích ngã vãng hỹ, Dương liễu y y. Kim ngã lai tư, Vũ tuyết phi phi."* (Khi đi dương liễu thướt tha, khi về mưa tuyết tuôn rơi phũ phàng.) Tên bạn gái cũ của nàng nằm trong câu "Dương liễu y y", mà Đồng Phi không muốn làm phiền đối phương, cho nên chỉ đứng xa xa mà nhìn, xem nàng có việc lớn, việc nhỏ linh tinh gì cần giúp. Cho dù không còn như trước, Đồng Phi vẫn quan tâm đến người kia.
(*: Đoạn thơ trích trong bài Thái Vi 6 - 采薇 6 của Khổng Tử - 孔子:
Tích ngã vãng hỹ,
Dương liễu y y.
Kim ngã lai tư,
Vũ tuyết phi phi.
Hành đạo trì trì
Tái khát tái cơ.
Ngã tâm thương bi,
Mạc tri ngã ai.)
Không thể nghi ngờ, chức năng theo dõi bí mật này, Đồng Phi cảm thấy thật thực dụng. Lại nhấn vào xem weibo bạn gái cũ, phát hiện một dòng trạng thái mới: Mình thật hâm mộ người khác a, tự hỏi, vì sao cuộc sống của người khác luôn vui vẻ nhiều màu sắc, mà mình ngày nào cũng chỉ đi làm, tan tầm, ăn cơm, ngủ. Cuộc sống bình thản quá mức như thế, là điều bản thân muốn sao?
Nhìn xuống dòng bình luận phía dưới, một đống tên gọi quen thuộc đập vào mắt, trả lời lại đều là bạn bè của nàng, mà nội dung cơ bản đều là: "kết hôn cũng đã kết rồi, không phải bây giờ cậu mới hối hận đấy chứ?", "Có đứa nhỏ rồi sẽ không còn bình thản nữa"...
Đoạn tình cảm này, ngay từ đầu đã không thể chấp nhận, cuối cùng chia tay, lý do đơn giản chính là một người phải kết hôn, mà người kia, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay.
Đồng Phi do dự, muốn gửi một cái tin nhắn, một câu đơn giản ngắn gọn: "Em có khoẻ không?"
Bởi vì nàng đau lòng.
Văn phòng đột nhiên mất điện, ba chữ kia cuối cùng không thể gửi đi.
(Bên trên là bốn chữ do mình edit lại để mọi người hiểu, chứ thực ra ba chữ đó là "Nhĩ hảo ma (你好吗)?")
Sau khi mất điện còn nghe thấy giọng mắng nhỏ: "Quên lưu rồi!" Có người cầu nguyện: "Đừng có điện a, để tan làm luôn đi." Một phút đồng hồ sau, văn phòng lại sáng đèn, làm vậy để làm gì, để làm gì. Đồng Phi bị lần mất điện này làm thức tỉnh. Cho dù nàng nói ra ba chữ kia thì thế nào? Đã không còn như xưa, hiện tại làm vậy chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.
Thực ra nàng có cơ hội rời khỏi thành phố này, rất nhiều thứ có thể phát triển, nhưng bởi vì không buông bỏ được, nàng sai lầm đánh mất từng cái cơ hội. Nhưng nàng vẫn thấy đáng giá, cuộc sống như thế căn bản không có ngày mai, bởi vì người nàng yêu ở nơi này.
Mãi cho đến giờ tan làm, Đồng Phi vẫn nghĩ về dòng trạng thái trên weibo của người yêu cũ, tiết trời mùa hè nóng nực đã dễ làm cho người ta bực mình, lại cứ nghĩ về weibo kia càng cảm thấy không thở nổi. Nàng không về nhà, mà là ra bờ sông ngồi hóng mát, gió thổi, nhìn thuyền câu cá trước mắt đến rồi đi.
Hồi tưởng lại những thăng trầm mà hai người cùng nhau trải qua, cũng giống như cảnh sắc trước mắt, nó cuối cùng trở thành một đạo phong cảnh xuất hiện trong cuộc đời, cho dù khắc in trong đầu, bất quá chỉ là một cảnh tĩnh mà thôi.
Đồng Phi ngồi trên bậc thang, chốc lát lại cảm thấy nhàm chán, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra tiếp tục lướt weibo, đột nhiên nghe thấy "Bùm" một tiếng, đứa nhỏ đang nghịch nước cách đó không xa đã không thấy đâu. Ngay sau đó, nàng nhìn thấy nó vùng vẫy trong nước, lớn tiếng hô cứu mạng, Đồng Phi muốn gọi người đến giúp bởi vì nàng không biết bơi, nhưng nhìn xung quanh không có một bóng người, nàng lại không thể trơ mắt nhìn một sinh mệnh biến mất ngay trước mắt mình, vì thế liền tháo giày cao gót nhảy xuống sông.
Nàng không biết bơi, cho nên phải dùng hết sức lực đẩy đứa nhỏ lên bờ, nhưng chính mình lại không còn sức mà lên. Hoặc là nói, nàng không có cách lên bờ, bởi vì gần người nàng, không biết khi nào xuất hiện một đạo lốc xoáy, hơn nữa còn nhanh chóng hút nàng vào trong.
Mà đứa nhỏ vừa được nàng cứu lên bờ kia, thời điểm muốn xoay người kéo nàng lên, liền tận mắt thấy nàng bị lốc xoáy cuốn vào, vừa vươn tay xuống nước đã không thấy người đâu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hố mới~~~ cầu tung hoa~~~ cầu bao dưỡng~~~
Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158 và bhttvn.com!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)