Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 5

509 0 0 0

Editor: ThanhPhong158

 

Trải qua mấy ngày quan sát, Đồng Phi đối với chuyện Triệu Vân là nam tử đã qua không còn nghi ngờ gì nữa. Lúc này nàng lại nghĩ tới cái weibo lừa đảo kia, nghĩ thầm, nếu như có thể trở lại hiện đại, nhất định phải viết báo bác bỏ tin đồn của cái Weibo đó.

 

Hơn nữa, Đồng Phi tính sai rồi, lão cha cũng không vì thu thêm đồ đệ mới mà không dạy nàng tập võ nữa. Nàng vẫn như trước ngày ngày trải qua cuộc sống buổi sáng luyện thương, buổi chiều tập viết.

 

Học thương pháp, khó tránh khỏi việc bị thương, lấy những vết thương nhỏ trên tay Đồng Phi mà nói, thời gian dài sẽ đóng vảy, khi dùng sức sẽ lại làm vết thương cũ rách ra, cứ thế lặp đi lặp lại. Nhưng Đồng Phi được bôi thuốc mỡ xong sẽ khỏi hẳn, còn Triệu Vân không may mắn như vậy. Có hôm Đồng Phi trong lúc vô tình phát hiện tay phải của hắn bị thương, miệng vết rách không ngừng có máu chảy ra, vì hắn chỉ băng bó qua loa một lúc sau miếng vải liền đỏ thẫm.

 

Triệu Vân thấy Đồng Phi lộ ra thần sắc lo lắng, liền nói với nàng: "Ta từ nhỏ đã có bệnh này, dù ngón tay bị đứt một vết nhỏ cũng sẽ chảy rất nhiều máu, đại phu nói là do rối loạn đông máu (bệnh máu khó đông), nhiều năm qua cũng thành quen."

 

Đồng Phi nghe hắn nói xong, chợt nhớ tới lời đồn Triệu Vân chết trong truyền thuyết, có một lời giải đáp nghe rất hợp lý, Triệu Vân bị phu nhân của hắn dùng tú hoa châm đâm chết. Nghe nói chẳng qua mới chỉ đâm nhẹ vào cánh tay liền chảy máu không ngừng, cuối cùng không trị được mà mất. Vì vậy rất nhiều người suy đoán Triệu Vân kỳ thật bị bệnh máu khó đông. Sở dĩ trên người hắn không có một vết thương nào vì thực tế bình thường hắn rất cẩn thận chú ý không để cho mình bị thương, vì hắn bị thương sẽ chết.

 

(Năm 229, Triệu Vân chết ở Thành Đô, hưởng thọ 76 tuổi, được truy phong thụy hiệu Thuận Bình Hầu.

 

Một hôm Triệu Vân tắm ở nhà, bà vợ cọ lưng cho chồng thấy ông tuy tuổi đã cao nhưng da dẻ trắng trẻo, trơn tru, khắp người không có một vết sẹo. Bà rất lấy làm lạ, bèn hỏi: "Tướng công, chàng chinh chiến bao năm như thế, chẳng lẽ chưa bao giờ bị thương sao?".

 

Triệu Vân cười đáp: "Đương nhiên, ta trải qua trăm trận, giết địch vô số, nhưng không có kẻ nào đụng được đến người ta, lấy được của ta dù chỉ một giọt máu". Bà vợ nghe xong, trong đầu bỗng dấy lên ý nghĩ nghịch ngợm. Bà lén lấy cây kim thêu, nhẹ chân đến bên chồng, trêu ông: "Tướng công, ta có bản lĩnh khiến chàng bị thương đổ máu đấy". Nói rồi dùng kim đâm một nhát vào cánh tay ông.

 

Triệu Vân giật mình vì nhói đau, nhìn thấy giọt máu chảy lăn trên cánh tay thì vô cùng hoảng sợ, mặt mày đột nhiên tái dại, hàm cứng, không thở được nữa. 

- Nguồn: danviet.vn)

 

Xem ra, truyền thuyết này vô cùng có khả năng là thật. Đồng Phi bỗng nhiên cầm lấy cánh tay Triệu Vân, kéo hắn ngồi xổm xuống đối mặt với mình, dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, vô luận dưới tình huống nào, cũng không được để mình bị thương chảy máu, phải nhớ kỹ hàng vạn hàng nghìn lần, nhất là không được để các đốt ngón tay bị thương, bằng không ngươi sẽ chết!"

 

Triệu Vân bị lời giải thích của nàng làm kinh sợ, những lời này nói ra từ trong miệng một đứa nhỏ, không thể không khiến người ta có vài phần nghi ngờ, nhưng nhìn tiểu sư tỷ nghiêm túc biểu lộ cùng giọng nói kia, rất không tương xứng với độ tuổi của nàng, hắn không khỏi có vài phần kính sợ. Đối với chuyện mỗi lần bị thương đều rất khó cầm máu, hắn cũng vô cùng buồn rầu, cho nên nghe lời nàng khuyên bảo, đó hẳn là chuyện rất xấu a? Bất luận là thật hay giả, liên quan đến sinh tử, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

 

Sau đó, Đồng Phi còn cố ý bảo mẫu thân làm cho Triệu Vân hai cái bao tay, giảm bớt mức độ bị thương. Có chuyện nàng không hiểu, Triệu Vân nếu biết bệnh của mình, cũng biết bệnh này không thích hợp động chạm, tại sao còn muốn học thương pháp. Vì vậy nàng hỏi Triệu Vân, Hắn đáp: "Bây giờ thiên hạ đại loạn, chư hầu xuất hiện lớp lớp, Tử Long đường đường là nam nhi thân cao bảy thuớc, nhất định phải xông pha một phen mới không uổng kiếp này. Gia huynh tặng ta ngân thương, cũng hy vọng ta có thể được Đồng lão tiền bối chân truyền, tập được thương pháp Bách Điểu Triều Phượng."

 

Vì vậy nội tâm Đồng Phi lại không khỏi đối với tiểu chính thái thụ này thêm phần kính nể. Mà Triệu Vân xác thực rất tốt với nàng, ví dụ như, thường xuyên làm đủ loại thứ ăn ngon cho nàng; còn có khi nàng lười biếng học tập sẽ giúp nàng giấu giếm... Cho nên Đồng Phi từ đó trở đi đã thiết lập một bộ "Kế hoạch bảo vệ Chính thái", sau đó suy nghĩ một chút lại nghĩ cái tên này không đủ oai, vì vậy lại sửa thành "Kế hoạch bồi dưỡng Tiểu thụ".

 

Thời gian trôi nhanh, mười năm sau, Đồng Uyên đi về cõi tiên, lúc lâm chung đã gửi gắm Đồng Phi cho Triệu Vân. Ngày đó, Đồng Phi khóc rất thương tâm, từ sau khi đến thời không này, đây là lần đầu tiên nàng khóc đến thương tâm như vậy, so với lúc biết mình không thể trở về hiện đại còn đau lòng hơn. Bởi vì mười năm này, nàng đã hoàn toàn tiếp nhận người cùng chuyện ở nơi đây, quen với việc lão cha mỗi ngày đều cầm gậy đuổi đánh nàng, quen lúc lão cha khích lệ Triệu Vân chăm chỉ đồng thời mắng nàng lười biếng, thói quen mỗi ngày là cùng lão cha đấu võ mồm... 

Trong lúc đó, những thứ này làm bạn với nàng, cùng lớn lên mắt thường không thấy được, sao có thể không thương tâm?

 

Thời điểm nàng quỳ trước phần mộ lão cha khóc tê tâm liệt phế, Triệu Vân không có an ủi nàng, chỉ hỏi: "Sư phụ khi còn sống hy vọng ngươi làm điều gì nhất?"

Đồng Phi suy nghĩ một chút, đáp: "Hy vọng ta kế thừa thương pháp Đồng gia."

Triệu Vân không nói nữa, chỉ vỗ vỗ bả vai nàng sau đó rời đi.

 

Từ nay về sau, Đồng Phi cùng Triệu Vân cùng nhau, dốc lòng nghiên cứu thương pháp, cuối cùng đem những tinh tuý của Bách Điểu Triều Phượng thương lĩnh ngộ hoàn toàn, thương pháp này biến đổi khôn lường, thật giả lẫn lộn, quan trọng là năng lực ứng biến cùng kỹ xảo. Triệu Vân lại kết hợp thương pháp này với thương pháp hắn tự nghĩ ra là Thất Thám Xà Bàn. Theo như hắn nói, thương pháp này xuất phát từ những ngày xem rắn cùng chim đấu nhau, nhờ sự dẫn dắt từ đó sáng chế ra bộ thương pháp so với Bách Điểu Triều Phượng thương càng thêm bá đạo, sắc bén ác liệt.

 

Không lâu sau, Đồng phu nhân vì bị bệnh cũng đến Tây Thiên. Lúc này Đồng Phi không khóc, không phải bởi vì nàng bất hiếu, mà là nàng sớm đã nghĩ thông, cũng hiểu rõ nỗi khổ tâm của lão cha cùng mẫu thân. Già rồi mới có con, vốn nên nuông chiều đầy đủ, tại sao lại vô cùng nghiêm khắc với nàng? Bất quá là vì để sau này nàng có năng lực tự bảo vệ mình mà thôi.

 

Triệu Vân tài nghệ đã tinh thông, có ý định xuống núi lưu lạc, muốn Đồng Phi cùng đi hắn, mười năm này, hai người ở chung tình cảm như huynh muội ruột, Triệu Vân không đành lòng để nàng lại một mình trên núi, cực khổ không nơi nương tựa.

 

Đồng Phi cự tuyệt ý tốt của hắn, nàng nói: "Ta muốn ở nhà giữ đạo hiếu ba năm, ba năm sau ta sẽ xuống núi tìm ngươi, khi ấy ngươi nhất định đã có nhiều đất dụng võ, đến lúc đó ngươi vẫn còn nhớ người sư tỷ này là tốt rồi."

 

Triệu Vân không khuyên nổi nàng, lại nhớ nhà nên sốt ruột, một mình lên đường. Ven đường vừa đi vừa nghỉ, nhìn lại tòa đại trạch lẻ loi trơ trọi kia, thở dài một hơi, lại tiếp tục đi tiếp.

 

Đi đến lưng chừng núi, quay đầu lại không thấy đại trạch kia nữa, Triệu Vân tiếp tục đi xuống. Đi mãi đi mãi, bỗng nhiên trông thấy một con chim non bên trong bụi cây đập cánh thình thịch khó khăn, hình như là ngã từ trên cây xuống bị thương rồi, trong miệng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu yếu ớt.

 

Hắn cẩn thận cầm con chim kia lên, nâng trong bàn tay, ngẩng đầu tìm kiếm tổ của nó, phát hiện mục tiêu trên thân cây gần đó. Hắn không suy nghĩ thêm, một tay đỡ lấy thân cây leo lên trên, cẩn thận xuyên qua khe hở cành lá, đem chim non an nhiên trở về nhà xong mới lộ ra tươi cười thoả mãn.

 

Nhưng vào lúc hắn nhảy xuống, cánh tay nhanh chóng thả ra khiến cho nhánh cây quẹt vào khuỷu tay tạo ra một vết rách. Đối với người bình thường mà nói, đó chỉ là một vết thương không đáng kể, nhưng trên người hắn, không ngừng có máu chảy ra. Hắn khẽ nhăn lông mày, tìm mảnh vải trên người làm khăn bó chặt miệng vết thương. Nhìn sắc trời, thật sự nếu còn không xuống núi, vào trong trấn sẽ không tìm được quán trọ nào tốt để ngủ rồi, hơn nữa chẳng qua là một vết thương nhỏ mà thôi, nếu như hắn lại quay về núi, Đồng Phi nhất định lại muốn chuyện bé xé ra to.

 

Hắn tiếp tục hạ sơn, không biết là do sau giờ Ngọ (11-13h) mặt trời rực rỡ quá mức chói mắt hay như thế nào, máu liên tục chảy trên người, bước chân so với lúc trước mất trật tự hơn nhiều. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên những lời của Đồng Phi nói với hắn nhiều năm về trước, sẽ chết sao? Hắn nhìn miệng vết thương  đổ máu, nàng không có lừa mình a? Có lẽ chờ hắn xuống núi tìm đại phu thì có thể cầm máu rồi. Nghĩ vậy, hắn lại gia tăng cước bộ, nhưng lại đột nhiên cảm thấy đùi không còn sức lực, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời một chút, bất ngờ cảm thấy choáng váng, cứ như vậy hôn mê bất tỉnh.

 

Tác giả có lời muốn nói: =, = lăn qua lăn lại cầu lưu trữ, cầu Bình chọn ~~~~

 

Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158 và bhttvn.com!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16