Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

646 0 2 0

Editor: ThanhPhong158

 

Đồng Phi cảm thấy choáng váng, không cẩn thận uống mấy ngụm nước, hô hấp càng ngày càng khó khăn. Nàng biết mình chết chắc rồi, nàng không hối hận vì đã cứu đứa bé đó, nhưng nàng lại hối hận vì đã không gửi tin nhắn weibo lúc chiều kia. Ít nhất cũng để cho người kia biết mình còn tồn tại đi, đến khi dự tang lễ, nàng còn có thể liếc nhìn nàng lần cuối.

 

Ý thức dần dần mơ hồ, Đồng Phi chỉ cảm thấy quanh thân lạnh băng, linh hồn tựa hồ rời khỏi thân thể, nhưng cảm giác hít thở không thông vẫn tồn tại, giống như có thứ gì đó chặn trong cổ họng. Nàng nóng lòng muốn thoát khỏi cảm giác này, không biết khí lực ở đâu ra, mạnh mẽ ho khan, bỗng nhiên phun ra rất nhiều nước, hô hấp dần dần trở lại, không khí mới mẻ tiến vào phế quản, nàng lại ho khan.

 

Được cứu rồi? Đồng Phi thử mở mắt, tầm nhìn vẫn còn rất mơ hồ, đại khái là thiếu khí đã lâu, thân thể còn chưa hồi phục hoàn toàn, nàng lại nhắm hai mắt lại, chỉ mở to miệng thở phì phò.

 

Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của nữ nhân: "Phi nhi? Con tỉnh rồi sao?"

 

Phi nhi? Là gọi ta sao? Đồng Phi nghi hoặc, bình thường không có ai gọi nàng như vậy. Nghe nhầm, nhất định là vậy.

 

Trong chốc lát, không biết là người nọ đang nói với ai: "Không phải chàng nói ép hết nước ra thì con sẽ tỉnh sao? Vì sao con không phản ứng lại ta? Ta đã sớm nói qua, đừng cho con tập võ, nếu không bị ngươi dạy dỗ không ra dáng nữ tử, sao có thể nhảy xuống nước chứ?"

 

Ngay sau đó một giọng nam vang lên: "Để con tập võ cũng là vì tốt cho nó, trước mắt thế đạo loạn lạc như vậy, không có thuật kỹ gì trong người, sau này khi chúng ta mất, nó biết sống như thế nào?"

 

Nữ nhân lại nói: "Không cần vì sự ích kỷ của chàng mà kiếm cớ, chàng bất quá là muốn để cho con kế thừa thương pháp của Đồng gia nhà chàng."

 

"Nàng..."

 

 

Hai người nói qua nói lại, Đồng Phi nằm đó càng nghe càng thấy hồ đồ. Nếu nói nàng được cứu, hiện tại hẳn phải ở bệnh viện đi? Vừa rồi nghe hai người kia nói chuyện, có vẻ như không phải. Hô hấp thông thuận hơn trước rất nhiều, nàng lại ho khan vài tiếng mới chậm rãi mở mắt ra.

 

Đầu tiên đập vào mắt là một mỹ phụ nhân trung niên mặc y phục cổ trang, Đồng Phi chớp chớp mắt, lại nhìn phía bên cạnh, thấy một nam tử tóc hoa râm đứng cách đó không xa, vẻ mặt hai người đều lo lắng nhìn mình. Đồng Phi lại nhắm mắt, nghĩ thầm, nhất định là phương thức mở mắt của ta không đúng, nhất định là như vậy! Thử lại một lần!

 

Nàng mạnh mẽ mở mắt, như cũ vẫn là gương mặt phụ nhân kia, Đồng Phi lại nghĩ, phương thức mở mắt vẫn không đúng, lại lần nữa! Nhưng lần này không đợi nàng nhắm mắt, người trước mắt đã mở miệng nói chuyện.

 

 

"Phi nhi, con tỉnh, nói vài câu đi, con đừng dọa nương sợ." 

 

Cái gì cái gì? Đồng Phi mở to hai mắt, nếu không phải phương thức mở mắt không đúng, ta đây nhất định là đang nằm mơ, nhưng sao mộng này lại chân thực như vậy, tuy rằng bình thường nàng rất thích cổ phong gì đó, nhưng không nghĩ ngay cả nằm mơ cũng mơ về cổ đại nha? Nàng lại còn có một người mẹ ở cổ đại? Giấc mơ này không chân thực, vẫn là mau mau tỉnh ngủ thôi. Nàng nghĩ nghĩ lại nhắm hai mắt lại. Mỹ nữ cổ trang đối diện lại không ngừng gọi bên tai nàng: "Phi nhi."

 

Đồng Phi bị gọi đến phiền lòng, đành phải hô to một tiếng: "Đừng gọi nữa!" Nhưng nghe thanh âm phát ra, nàng lại sửng sốt, thanh âm này non nớt lại có điểm khàn khàn, là giọng của mình sao? Giấc mơ này cũng thật thái quá! Đồng Phi ngồi dậy, muốn dùng tay chống đỡ thân thể, di chuyển cánh tay bỗng cảm thấy vô cùng đau đớn. Nàng "Ti" một tiếng rút tay về, nâng đến trước mặt mơ hồ có mảnh thịt, có điểm giống như tay tiểu hài tử, tay nhỏ mập mạp chi chít các loại vết thương nhỏ, là ai?

 

Đồng Phi vẫn đang ngẩn người, mỹ phụ nhân kia lại đứng ngồi không yên, bước đến nắm lấy tay nhỏ bé của nàng, nước mắt đã bắt đầu giàn giụa, lúc sau, nam tử đã lâu không nói chuyện kia đưa tới một bình thuốc gì đó, phụ nhân tiếp nhận, liền bắt đầu bôi loạn lên tay nhỏ của Đồng Phi.

 

Đồng Phi không quan tâm nhiều như vậy, "Oa" khóc một tiếng. Cũng không quản âm thanh nàng phát ra lúc này có bao nhiêu buồn cười, nhưng là giấc mơ này quả thực rất đặc sắc, rất giống hiện thực đi? Sao lại đau như vậy a?

 

Nữ tử thấy nàng khóc liền an ủi: "Phi nhi ngoan, không khóc không khóc, bôi thuốc xong sẽ không đau nữa."

 

Đồng Phi lại khóc lớn hơn nữa, giấc mơ này khi nào mới kết thúc, khi nào mới tỉnh dậy đây?!

 

Khóc được một lúc, Đồng Phi lại thiếp đi, thời điểm nàng nhận ra mình đã thanh tỉnh, nàng không lập tức mở mắt, lúc trước là bởi vì cách mở mắt không đúng, mà cái đó cũng chỉ là mộng, lần này, nàng đặc biệt cẩn thận.

 

Đầu tiên lặng nghe xung quanh không có thanh âm gì, lại không ngửi thấy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, nàng đoán rằng, có thể đã trở về nhà. Bằng không vừa rồi lại ngủ thoải mái như vậy, bình thường đổi gối mới nàng đều mất ngủ. Vì thế nàng rốt cục cũng thả lỏng, mở hai mắt.

 

Nhưng là sau khi mở mắt, nàng lại hối hận. Ta kháo! (Ngoạ tào - một câu chửi thề trong tiếng Trung)* Không phải là không gian trong giấc mơ đấy chứ, như thế nào lại mộng trong mộng đây? Mộng này là tầng thứ mấy? Thế nào còn ngủ trong lòng nữ nhân kia? Tay này sao vẫn là cái tay mập mạp kia? Đồng Phi hơi cựa quậy, mỹ nữ cổ đại kia liền tỉnh, vô cùng thân thiết nhéo nhéo cái mũinàng, lại dùng má cọ cọ trán nàng, trong miệng lại nói: "May mắn, không có phát sốt..."

(Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt "Ngọa tào" ~ Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân...

Ngoài ra còn có một vài từ khác biến tấu, ví dụ như là "Ta thảo", "Ta dựa vào (Ta kháo - như trên)", "Vụ thảo"... Trên cơ bản đều phát âm là [wo·cao] hoặc [wu·cao])

 

Đồng Phi rốt cuộc cũng thừa nhận. Đây không phải mộng... Trong mộng sẽ không có xúc cảm cùng độ ấm chân thật như vậy. Nàng đây là... Điều mà tiểu thuyết bình thường đều thường xuyên nhắc đến, xuyên không?! Nhưng thân thể này cũng quá nhỏ đi, nàng cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ của mình, lại nhìn ngực, lại bị nữ nhân kia ôm vào lòng, cho nên, đại khái nàng biết linh hồn của mình là xuyên vào thân thể một tiểu hài tử. Đúng vậy, giống như những nhân vật chính trong tiểu thuyết, nàng xuyên qua nhất định là do sự cố đuối nước kia. Nhưng là, người khác xuyên qua một là xuyên vào thân thể một đại mỹ nữ, sau đó bất ngờ gặp gỡ những mỹ nhân khác, tạo nên một chuyện tình cảm động trời xanh; hoặc là xuyên qua biến đổi giới tính, hậu cung ba ngàn, hưởng hết phồn hoa nhân thế; xảy ra ít nhất, chính là xuyên vào thân thể tiểu hài tử, chịu sự dưỡng dục lại một lần nữa. Khả năng này như thế nào?

 

Người đang ôm mình phát ra thanh âm ôn nhu, nói: "Con cứ ngủ tiếp đi, lát nữa đến giờ cơm tối nương lại đến gọi con."

 

Đồng Phi không nói chuyện, lăng ngốc nhìn theo bóng dáng người nọ, nếu nàng thật sự đã xuyên qua, người ôm nàng ngủ không biết đã bao lâu kia chính là mẹ của nàng? Vậy nam nhân lúc trước kia, là lão cha hay là gia gia (ông nội) nàng? Nếu xuyên về cổ đại, dựa theo ngữ khí của "Nương" nàng nói chuyện cùng người nọ, nam nhân kia hẳn là "Cha", nhưng là nhìn dáng vẻ đó... có phải hay không có chút lớn tuổi?

 

Đồng Phi vẫn chưa thật sự tin là mình đã xuyên qua, nàng vẫn ôm một tia hy vọng cho rằng tất cả chỉ là mơ. Nhưng là cảm giác vừa đói vừa khát phát ra từ trong bụng là gì chứ?

 

Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158 và bhttvn.com!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16