Thiếu niên kia dường như thực sự bị nàng hù doạ, nghe theo tiếng nói nhìn lại, mới nhìn thấy tiểu oa nhi đứng đó, hắn khom lưng sờ cục tròn nhỏ trên đầu nàng, hỏi: "Bé con, ngươi có biết nhà của thiên hạ đệ nhất thương Đồng lão tiền bối Đồng Uyên ở đâu không?"
Đồng Phi cúi thấp người, thoát khỏi tay hắn, "Đồng Uyên là ai vậy? Chưa từng nghe qua."
"Thật kỳ quái, ta nghe người ta nói, Đồng lão tiền bối ẩn cư trong núi này..." Thiếu niên giương mắt nhìn xa xa.
Đồng Phi cũng suy nghĩ nhìn theo, Đồng Uyên? Chẳng lẽ là nói lão cha của nàng? Cũng đúng, nếu như nàng họ Đồng, lão cha tự nhiên cũng là họ Đồng, hơn nữa thiên hạ đệ nhất thương không phải là mấy chữ treo trên cửa chính nhà mình sao? A, thì ra đại danh của lão cha gọi là Đồng Uyên. Người nọ là đến tìm lão cha?
"Ngươi, tên là gì? Tìm lão cha ta làm gì?"
Thiếu niên nghe xong lời này, lại ngồi xổm xuống, "Ngươi nói Đồng lão tiền bối là cha ngươi? Vậy ngươi có thể dẫn đường cho ta được không? Ta là Triệu Vân, tới bái sư học nghệ."
"Triệu Vân?" Đồng Phi không thể đứng vững được nữa, suýt chút nữa té ngã. Chẳng lẽ là Triệu Vân thời Tam Quốc kia a? Không thể không thể, nhất định là trùng hợp mà thôi. Đồng Phi đứng tại chỗ suy nghĩ một chút nói: "Muốn ta dẫn đường cũng được, nhưng sẽ được cái gì chứ?"
Triệu Vân đang sững sờ, lập tức cười cười, từ trong tay nải đựng quần áo lấy ra mấy khối điểm tâm được bọc trong bao vải, đưa tới trước mặt Đồng Phi, "Đây là ta mua trên dọc đường, cho ngươi a."
Loại bánh ngọt hình chữ nhật này, Đồng Phi từ khi xuyên tới đây là lần đầu tiên nhìn thấy, hình như mẫu thân mỹ nữ của nàng đặc biệt ưa thích những thứ hình tròn, cho nên bánh ngọt cơ bản cũng đều là hình tròn, giống như bản thân nàng, lớn rồi vẫn phải chịu đựng hai cục tròn nhỏ trên đầu... Nàng hài lòng nhận lấy những khối điểm tâm kia, nói với Triệu Vân: "Vậy được, ta dẫn ngươi đi gặp cha ta."
Đồng Phi đi về phía trước, cầm khối điểm tâm cắn một miếng... A phi! Thực sự đặc biệt khó ăn! Rất muốn quay đầu nói với Triệu Vân "Ta hối hận rồi, không muốn dẫn đường cho ngươi nữa.", nhưng ai bảo nàng tham ăn, cắn một miếng rồi, khó ăn cũng phải chịu thôi.
Trong chốc lát, cuối cùng đã tới trước cửa lớn, Đồng Phi từ xa đã nhìn thấy vẻ mặt tức giận của lão cha đang đứng chờ cửa, bởi vì nàng chuồn êm ra ngoài. Nàng chạy tới, vừa chạy vừa hô: "Lão cha, có người tìm cha."
Đồng Uyên đang chuẩn bị đánh nàng, nhìn phía sau còn có một thiếu niên đi theo, liền thu tay về. Mà Triệu Vân trông thấy Đồng Uyên phía trước, cũng bước vài bước tiến lên quỳ xuống trước mặt : "Vãn bối Thường Sơn Triệu Tử Long, đặc biệt đến bái kiến Đồng lão tiền bối, xin tiền bối nhận ta làm đồ đệ, dạy thương pháp cho ta!"
Nếu như lúc trước Đồng Phi nghe thấy thiếu niên kia tự xưng là Triệu Vân đã suýt ngã, như vậy hiện tại nàng thật sự ngồi xụp xuống mặt đất rồi. Triệu Vân, Triệu Tử Long, ngân thương, môi hồng răng trắng... Đây không phải Triệu Vân thời Tam quốc thì còn có thể là ai? Còn có lão cha, lại là Đồng Uyên? Tuy rằng trong Tam quốc chí bên không có đề cập đến, nhưng cũng có lập luận cho rằng Triệu Vân kế thừa Đồng Uyên... Nói cách khác, thời không này, hiện đang là cuối thời kỳ Đông Hán?
Đối mặt với thỉnh cầu của Triệu Vân, Đồng Uyên lộ ra một chút khó xử, hắn ẩn cư núi rừng, chính là muốn trải qua cuộc sống bình thường, cho nên cả đời chỉ nhận hai người đồ đệ. Hắn cũng không muốn cùng ngoại giới có thêm tiếp xúc.
Triệu Vân vẫn quỳ trên đất không nhúc nhích, Đồng Uyên chỉ đành nói với hắn: "Ngươi đứng lên trước rồi nói."
Triệu Vân không nghe theo, "Tiền bối một khắc không đáp ứng, vãn bối liền quỳ mãi không thôi."
Đồng Phi còn đang nhớ lại lịch sử thời Tam quốc vốn không ấn tượng cho lắm, gia hỏa Triệu Vân này không nhúc nhích trước mặt nàng, Triệu Vân a! Anh hùng a, rõ ràng đang ở trước mắt nàng, tuy rằng hiện tại chỉ có thể coi là tiểu chính thái (bé trai ngây thơ), nhưng sau này nhất định là mỹ nam tử nha. Nàng từ trên mặt đất ngồi dậy, lôi kéo tay lão cha nói: "Lão cha, ngươi thu nhận hắn đi a, ta nghe nói hắn nấu cơm rất ngon, vậy chúng ta cũng không cần ăn những món mẫu thân nấu rồi." Kỳ thật nàng tính toán trong lòng, lão cha thu đồ đệ, hẳn là cũng sẽ không tiếp tục dạy nàng học thương nữa đi?
Triệu Vân buồn bực đứa bé này sao lại biết mình biết nấu cơm, nhưng cũng không hề dấu giếm, liền nói thẳng: "Vãn bối nghèo rớt mồng tơi, chỉ có kỹ năng nấu nướng không tệ, Nếu tiền bối không chê.."
Đồng Uyên do dự một chút, "Chuyện này..." Phu nhân nấu cơm, tuy rằng ăn không ngon, nhưng nhiều năm như vậy đã quen rồi, nhưng cũng không muốn Phi nhi phải chịu khổ theo, huống hồ thiếu niên tên Triệu Tử Long từ vạn dặm xa xôi tới đây, xác thực cũng là một mảnh thành tâm.
Đồng Phi thấy lão cha lâm vào trầm tư, vội đẩy đẩy Triệu Vân, Triệu Vân nhìn lên, vội vàng dập đầu ba cái nói: "Sư phụ ở trên, xin nhận ba lạy của đồ nhi."
Đồng Uyên liếc hắn một cái, trầm giọng nói: "Đứng lên đi, đồ ăn sau này đến phiên ngươi lo liệu. Còn phòng ở, nhà này có rất nhiều phòng trống, ngươi tùy tiện chọn lấy một gian là được a."
Triệu Vân cười đáp ứng, cảm kích nhìn về phía Đồng Phi, lại sờ lên viên tròn trên đầu nàng.
Đồng Phi trừng mắt nhìn hắn, kéo khoảng cách xa một chút, đợi lão cha đi xa mới nói với hắn: "Ngươi, tới đây!"
Triệu Vân đến đối diện nàng, ngồi xổm xuống, cười nói: "Nếu như sư phụ đã thu ta làm đồ đệ, ngươi lại là con của sư phụ, vậy ngươi liền gọi ta một tiếng ca ca là tốt rồi."
"Đừng có mơ! Ta tuy rằng không phải đồ đệ của lão cha, nhưng theo người học thương cũng đã lâu, ngươi phải gọi ta một tiếng sư tỷ a." Đồng Phi mới không cần bị một tiểu chính thái tuổi tác lớn hơn chiếm tiện nghi.
Triệu Vân bởi vì Đồng Phi nói giúp hắn, cho nên thái độ với nàng vô cùng tốt, "Vậy được rồi, tiểu sư tỷ, có gì phân phó?"
Đồng Phi không nói chuyện, ở khoảng cách gần mà quan sát hắn, nhớ trước khi mình xuyên qua có đọc cái weibo kia, nói Triệu Vân là nữ? Nhìn tướng mạo người trước mắt này, xác thực quá thanh tú rồi, có lẽ là thật ư? Để chứng minh việc này, tay mập mạp của nàng liền chạm vào ngực Triệu Vân.
Triệu Vân ngây ngẩn cả người, Đồng Phi cũng theo đó sửng sốt. Đồng Phi nghĩ, nếu như Triệu Vân là nữ, trổ mã như thế này quả là không tốt a? "Này cũng quá phẳng rồi a!" Nàng cảm khái nói.
Triệu Vân đỏ cả mặt, "Mặc dù nói... Ngươi là tiểu sư tỷ của ta, còn là một đứa nhỏ, nhưng ngươi cũng nên biết rõ nam nữ thụ thụ bất thân a..."
Đồng Phi liếc hắn một cái, lập tức bị vẻ thẹn thùng ngại ngùng này làm bất ngờ. Thẹn thùng muội ngươi (你妹) nha! Sờ ngươi một chút thì làm sao? Sờ một chút cũng không thể mang thai được!
Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158 và bhttvn.com!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)