Đồng Phi nằm trên chiếc gối cứng như hòn đá sao có thể ngủ được? Vì vậy liền ngồi dậy bắt đầu dò xét mọi thứ trong phòng này, nàng ngủ trên giường ngoại trừ có chút cứng rắn, cũng coi là sạch sẽ sạch sẽ gọn gàng, bốn phía có màn che, có điểm giống giường ngủ công chúa phong cách Châu Âu. Lại nhìn trên mặt đất, bàn ghế ngăn nắp được làm bằng trúc, trên tường còn treo một bộ tranh chữ... tất cả những thứ này đều mang đầy hơi thở cổ xưa.
Nàng hồi tưởng lại người vừa tự xưng là mẹ nàng kia, nhìn qua y phục coi như hoa lệ, quần áo trên người mình cũng là tính là thoải mái. Như vậy mệnh nàng hẳn là khá tốt a? Dù sao so với người bị bỏ mặc trên vùng núi heo hút chờ người tới cứu đã hạnh phúc lắm rồi. Nghĩ vậy, nàng liền cảm thấy có thể bắt đầu tiếp nhận sự thật này, co cẳng chân, chống tay vào mép giường nhảy xuống đất, tay bôi qua thuốc quả nhiên không còn đau như trước, mẫu thân mỹ nữ không có lừa gạt nàng. Sau đó, nàng bắt đầu ở trong phòng nhìn đông nhìn tây, bên này sờ một chút bên kia chạm một cái tò mò nghiên cứu.
Bước vài bước đến trước bàn trang điểm, nàng lại nhịn không được mắng trong lòng, thứ trước mắt này gọi là gương đồng sao? Phản chiếu mặt người mơ hồ như vậy, thực buồn bực nử tử cổ đại hoá trang kiểu gì a. Đồng Phi ghé mặt qua trước gương đồng soi thử, hoảng sợ kêu lên lùi một bước về sau, cái bánh bao trong gương là ai? Hai viên tròn trên đỉnh đầu kia là sao? Trên bánh bao có hai cục tròn tròn? Tuy rằng đã biết rõ cỗ thân thể này là một đứa trẻ, chỉ là có chút không giống bình thường? Còn có còn có, đây là tạo hình đặc biệt gì chứ? Oa nhi Trung Quốc? Đại phú ông Tôn Tiểu Mỹ(?)?
Lừa bịp nha!
Ánh mặt trời bên ngoài rất chói mắt, mỹ nữ mẫu thân quên đóng cửa, vì vậy Đồng Phi theo ánh sáng ra bên ngoài. Oa! Trời thật xanh! Cây thật cao! Quay đầu nhìn gian phòng của mình, một phòng thật lớn! Quả nhiên là xuyên vào một nhà phú quý a! Nhìn nhìn viện này, đi qua tiếp một cái cửa còn chưa đến được cửa lớn! Đến khi không còn cái cửa nào để bước qua, Đồng Phi quay người lại, ân, đúng là khí thế rộng rãi kiến trúc cổ đại. Rất giống với mấy loại sơn trang trong tiểu thuyết, nghĩ vậy, nàng liền ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa chính, kết quả làm nàng rất thất vọng, đó không phải sơn trang gì cả, tuy rằng những chữ kia nàng cũng không biết, nhưng nàng đếm được năm chữ, ở giữa nhìn qua mơ hồ như là chữ "Đệ".
Lại nhìn xung quanh một chút, một cái đại trạch lẻ loi trơ trọi, quanh đây trừ bỏ núi thì chính là cây, đến hàng xóm cũng không có.
Đồng Phi thu hồi những lời than may mắn vừa rồi vào trong lòng, điều này cũng không tốt hơn người khác là bao, tuy rằng nhìn qua có vẻ là gia đình giàu có, nhưng mà lại là gia đình giàu có ở thâm sơn cùng cốc có hài tử, ai muốn làm đây!
Đồng Phi vẫn như cũ liên tục tẩy não mình, đây chỉ là một giấc mộng, có lẽ sau khi tỉnh lại, sẽ được trở về cuộc sống hiện thực đi. Nhưng mà mơ cái này... Cũng quá lâu đi, nàng ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, cũng phải ba mươi mấy ngày rồi.
Một tháng nay, Đồng Phi không chỉ bị mỹ nữ mẫu thân kéo đi đọc sách viết chữ, còn bị lão cha nghiêm túc kia kéo đi luyện võ, hai người còn thường xuyên cãi nhau, Đồng Phi bất đắc dĩ đành thương lượng với bọn họ, mỗi ngày buổi sáng học võ công, buổi chiều học viết chữ, hai người kia mới bỏ qua.
Còn nhớ rõ ngày đó khi nàng dừng ở cửa lớn cảm tưởng, lão cha không biết từ chỗ nào bỗng nhiên xuất hiện, cầm lấy tay nàng tiến vào phòng luyện công, tiếp đó ném cho nàng một cây trường thương bằng gỗ ngắn và nhỏ hơn trường thương bình thường cho nàng, nàng hoảng hốt đỡ thương cả buổi. Lão cha nói "Đem bộ thương pháp lần trước ta dạy con ôn lại một lần." Nàng nhìn cây thương còn cao hơn nàng, dứt khoát lắc đầu. Kết quả liền vị đánh vào mông, sau đó nàng khóc đi tìm mỹ nữ mẫu thân làm nũng, dù sao cũng đã thành vậy rồi, sao không lợi dụng tài nguyên sẵn có chứ? Chẳng qua không nghĩ tới mỹ nữ mẫu thân chỉ dỗ dành nàng một chút, sau liền lôi kéo nàng đi luyện chữ, phát hiện nàng ngay cả tên mình cũng không biết viết, mỹ nữ mẫu thân rất thương tâm, nói: "Đứa nhỏ này nhất định là bị sặc nước, có chút ngốc rồi..."
Cùng lúc đó, Đồng Phi mới phát hiện, chính nàng cũng không biết đây là năm nào, chủ nhân cái tay mập mạp này cũng tên là Đồng Phi.
Tháng tiếp theo, Đồng Phi biết rõ trên thân thể này vết thương từ mặt đến tay đều vì luyện thương pháp mà có, nàng cùng mẫu thân học chữ cũng đã biết trên tấm biển ở cửa lớn kia viết là "Thiên hạ đệ nhất thương". Nàng đại khái liền có thể hiểu được tâm tình lão cha, cổ đại không có nhi tử kế thừa gia nghiệp là chuyện làm người ta tâm gan lạnh lẽo bao nhiêu, cho nên có con gái cũng phải dạy dỗ thành nam tử.
Đồng Phi mấy ngày nay đã dần dần quen kiểu sinh hoạt bận rộn này, tuy rằng trong lòng cũng là thập phần không cam tâm, nhưng vẫn muốn đây là mộng, tỉnh lại như thế nào cũng được chỉ cần nàng được trở lại cuộc sống lúc ban đầu.
Nàng ngồi trên bờ sông nhỏ, nghe nói đây là nơi nàng gặp chuyện không may, sau kho tỉnh lại, cái đầu tiên nàng học được chính là bơi lội, lúc đầu ý đồ của nàng là muốn xuống nước lần nữa để trở về cuộc sống hiện thực, chỉ không nghĩ tới bởi vì ngâm nước nhiều lần không thành công ngược lại liền học được cách bơi lội. Nàng an vị ở một bên sông thở dài, nghĩ thầm, cả một ngày trời, học xong võ công thì học viết chữ, buổi tối còn phải nghiên cứu rất nhiều sách, còn tưởng rằng người cổ đại lúc nhỏ so với trẻ con ở hiện đại còn hạnh phúc hơn đó, này so với học sinh tiểu học đi học bổ túc mỗi ngày còn dày đặc hơn! Ta mới năm tuổi a! Lúc trước hài tử thật sự của nhà này chỉ sợ bởi vì chịu không nổi cách giáo dục của phụ mẫu mới nhảy sông tự vẫn a?
Hơn nữa, chỉ muốn hỏi đây rốt cuộc là địa phương nào a? Nàng có cảm giác mình giống như Bình Điền Quân (?), xuyên đến nơi đất cằn sỏi đá rồi? Bình Điền Quân người ta tốt xấu gì cũng có kẻ thù lâu năm a, người yêu a, phụ mẫu còn có cái này cái nọ, nàng ngoại trừ lão phụ thân cùng mẫu thân, ở trên núi này còn không gặp qua người khác. Vì cái gì người khác xuyên qua có nhiều người ái mộ, mà nàng đến cả cái bóng ma cũng không thấy? Nàng đứng trên hòn đá, đối diện với rừng cây lớn tiếng hô hào "Ban cho ta một mỹ nữ a!"
Mới hô xong không bao lâu đột nhiên nghe thấy xa xa có tiếng bước chân vội vàng, nghe rất lạ lẫm, nội tâm nàng mừng thầm, không thể tin được núi này có Sơn Thần, nghe thấy nàng cầu nguyện, thực sự một vị mỹ nữ tới cho nàng sao?
Nàng vừa quay đầu, trông thấy xa xa thực sự có một người đang đến, người nọ cúi đầu, chỉ lo đi về phía trước, nhìn thân thể thì là một thiếu niên, lại nhìn đằng sau, dùng thương treo một bao quần áo, mặc dù cách xa, Đồng Phi vẫn có thể nhận ra đó là một cây ngân thương, đây cũng là nhờ công huấn luyện của lão cha những ngày này.
Người kia từ từ đến gần, Đồng Phi mới nhìn rõ diện mạo hắn, thiếu niên môi hồng răng trắng nhanh nhẹn, nếu ở trong phim là đam mỹ, tuyệt đối là thụ a. Thiếu niên tựa hồ không có chú ý có đứa nhỏ đứng ở bờ sông, vẫn như cũ không chớp mắt tiến về phía trước. Đồng Phi rất khó chịu, mặc dù ta coi như nhỏ bé, nhưng ngươi cũng không thể bỏ qua ta như vậy nha? Nàng xông xáo lẻn đến trước mặt người kia, hô to một tiếng: "Đứng lại! Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn được đi qua, phải để lại... Để lại ngân thương!" Không quan tâm hắn là ai, trước hù dọa một chút rồi nói tiếp.
Tác giả có lời muốn nói: xem ta có bao nhiêu phân lượng, xin mọi người sưu tầm lưu trữ truyện nhiều hơn a~
Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158 và bhttvn.com!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)