Triệu Vân tỉnh lại là vì nghe thấy Đồng Phi gọi. Hắn từ từ mở mắt ra, nhìn Đồng Phi ngồi bên cạnh, mà hắn đang ở một nơi xa lạ. "Nơi này, là nơi nào?" Hắn suy yếu hỏi.
Đồng Phi âm thầm thở dài một hơi, "Sau khi ngươi đi ta liền dọn dẹp lại phòng ở, phát hiện ngươi để quên thương phổ đang nghiên cứu, cho nên liền đi đuổi theo ngươi, đến lưng chừng núi đã thấy ngươi té xỉu trên đường. Vì vậy đành mang ngươi xuống núi tìm đại phu, tuy rằng ta không biết đường vào trấn, nhưng trước khi trời tối đen cũng tìm được đại phu rồi." Nàng ngừng lại một chút, còn nói thêm: "Không phải ta đã dặn dò ngươi rồi sao, vô luận như thế nào cũng đừng để mình bị thương chứ? Nhất là ở phần tay."
Triệu Vân giơ tay lên, nhìn cánh tay vẫn không ngừng đổ máu, an ủi nàng nói: "Ban ngày đại khái đi cũng gấp, ánh mặt trời lại quá chói, cho nên bị cảm nắng a. Ngủ một giấc, ngày mai dậy là khoẻ rồi." Kỳ thật hắn hiểu được, dù cho đã dùng thuốc, máu vẫn không ngăn được, hắn nằm nơi đó, cũng cảm giác được sinh mệnh dần dần trôi đi.
Đồng Phi không nói gì, bệnh của hắn, thời đại này không có thuốc chữa. Hơn nữa, rất không ổn vì hắn còn phát sốt. Nàng không có cách nào nói ra "Không thể cứu được, đại phu vừa mới nói không thể cứu được ngươi" lời đau lòng như vậy, chỉ nhẹ giọng an ủi hắn: "Chờ một chút ta lại gọi đại phu đến thay thuốc cho ngươi a, thay mấy lần là có thể cầm máu rồi."
Nàng nghĩ, Triệu Vân hẳn là sẽ không chết, còn có nhiều chuyện chờ đợi hắn làm như vậy, thầy thuốc này nhất định là tên lang băm, ngày mai nàng sẽ dẫn Triệu Vân rời khỏi cái trấn nhỏ này, đi tìm danh y cứu chữa cho hắn. Nàng xốc rèm đi ra ngoài cử chính gọi đại phu thay thuốc, đó là một lão giả có chòm râu hoa râm, nàng nói với người nọ: "Đại phu, ta muốn đi ra ngoài mu chút đồ ăn gì đó, ngươi giúp ta chiếu cố tốt sư đệ, thay thêm một lần thuốc cho hắn a."
Đại phu bất đắc dĩ thở dài, trầm giọng nói: "Tại sao cô nương cứ cố chấp như vậy, lão phu hành nghề y hơn mười năm, bệnh quái ác này thật sự chưa từng thấy, sách thuốc không có ghi chép, vì vậy vẫn chưa có phương pháp trị liệu, vị tiểu ca này chỉ có thể tự cầu phúc thôi.
Đồng Phi lập tức tái mặt, "Hắn sẽ không có chuyện gì, hắn còn có rất nhiều thứ chưa làm, không có khả năng cứ như vậy mà... Tóm lại, ngươi phải dốc toàn lực cứu hắn."
"Sư tỷ..." Triệu Vân trong phòng đã qua nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Đồng Phi lại vào nhà trong, thu lại thần sắc an ủi Triệu Vân nói: "Ngươi không được nghe lão nhân kia nói bậy, trước kia ngươi cũng bị thương như vậy, tuy rằng cũng rất khó cầm máu, nhưng chẳng phải đều đã qua rồi sao? Lần này... Bất quá là chảy nhiều hơn một chút mà thôi, ta gọi hắn thay thuốc giúp ngươi, không có việc gì. Ta ra mua chút đồ ăn cho ngươi, tin tưởng ta, ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Triệu Vân ngẩng mặt chống lại ánh mắt kiên nghị của nàng, mỉm cười gật đầu. Trong nháy mắt dường như trở lại thời điểm mười năm trước, đứa nhỏ kia chải tóc làm thành cục tròn nhỏ trên đầu, nghiêm trang ra lệnh với mình. Nhưng hiện tại, đứa nhỏ kia đã trưởng thành, hắn không còn được sờ viên tròn trên đầu nàng nữa...
Đồng Phi ra khỏi phòng, hắn một mực nhớ lại chuyện trước kia, hắn cũng biết rõ, đây không phải dấu hiệu tốt.
Cái trấn nhỏ này, Đồng Phi lần đầu tiên đến, nơi này thật sự u ám, nàng cũng chưa từng rời khỏi ngọn núi kia, chỉ được nghe khi đó Triệu Vân có đề cập qua, nơi này lệ thuộc Lư Giang.
(Quận Lư Giang - 庐江, nay là huyện, thuộc địa cấp thị Hợp Phì ở tỉnh An Huy, Trung Quốc.)
Men theo chỉ dẫn của đại phu, nàng rút cuộc cũng tìm được chợ, mua mấy cái bánh bao mới ra lò cùng lương khô chuẩn bị ăn trên đường, đang định quay về bỗng nhiên bị một tràng tiếng ồn ào hấp dẫn. Đến gần nhìn nhìn, hoá ra là đang thuyết thư, mười mấy người vây chung quanh, nghe kể chuyện thời sự.
Người kể chuyện kia nói: "Một năm trước, cũng chính là năm Kiến An thứ ba, quân chư hầu liên minh thảo phạt Đổng Trác, Đổng Trác lão tặc bỏ Lạc Dương dời về Trường An, tự phong là thái sư, vị trí cư nhiên cao hơn chư vương. Hắn bức ép Hoàng thượng cùng ngồi trên ngự giá hoa lệ, nghiễm nhiên coi mình như là Hoàng đế..."
Những chuyện sau đó, Đồng Phi cũng không có hứng thú nghe nữa, nàng vừa đi vừa nghĩ, Kiến An thứ ba? Vậy thì hiện tại chính là Kiến An năm thứ tư? Năm Kiến An thứ tư, Tôn Sách chiếm được Giang Hạ, mà Đổng Trác không phải đã sớm chết sao? Chẳng lẽ là mình nhớ sai thời gian? Thật là kỳ quái.
Đồng Phi học lịch sử không giỏi lắm, đối với lịch sử thời Tam quốc cũng chỉ biết đại khái một vài sự kiện và năm xảy ra, cùng số ít tên võ tướng, hơn nữa nàng cũng không may mắn như những người xuyên không khác, được học võ công tuyệt thế gì đó hoặc là xuất khẩu thành thơ, vô luận ở hiện đại hay ở thời không này, nàng vẫn chỉ là một người bình thường. Ở đây, nàng được học thương pháp của lão cha cùng Triệu Vân, thuận tiện đọc《 Kinh Thi 》,nghiên cứu nhiều lần.
Đồng Phi không tiếp tục chú ý đến người kể chuyện kia nữa, đi bộ về y quán, vừa vào hậu viện, liền thấy đại phu đứng ở cửa lắc đầu thở dài. Không đợi nàng mở miệng, đại phu đã tranh trước nói: "Thuốc tốt trong tiệm cũng cho hắn dùng rồi, lão phu thực sự bất lực."
Đồng Phi một mực chắc chắn đại phu học nghệ không tinh, bởi vì Triệu Vân tuy rằng tương lai sẽ vì bệnh này mà chết, nhưng không phải là thời điểm này. Nàng vào trong phòng, nhìn khí sắc Triệu Vân tái đi một chút, càng tin là đại phu bất lực, vì vậy nói với Triệu Vân: "Ngày mai, chúng ta sẽ đi Hoàn thành, tới đó nhất định có thể tìm được đại phu chữa cho ngươi."
Triệu Vân yên lặng nắm chặt ngân thương bên cạnh, chậm rãi rũ mắt xuống, trầm ngâm một tiếng: "Sư tỷ, không cần..."
Đồng Phi tình thế cấp bách đè lên bả vai hắn: "Thật sự, tin tưởng ta, ngươi sẽ được về quê hương của ngươi, sau đó đi nhờ vả Minh chủ Viên Thiệu liên minh phản Đổng Trác, sau lại cùng Công Tôn Toản đến nơi đó gặp được chúa công Lưu Bị, từ đây ngươi đi theo hắn, gia nhập doanh trại quân Thục, làm thân vệ đội trưởng, đời này ngươi sẽ trở thành một anh hùng hào kiệt, được người khắp nơi ca tụng, kính ngưỡng..." Nàng đem những gì nàng biết về tương lai của Triệu Vân tóm tắt một lần, những chuyện này đều thực sự xảy ra, Triệu Vân đương nhiên không khả năng chết sớm như vậy.
Triệu Vân nghe xong, giương mắt chăm chú nhìn nàng, "Sư tỷ, ngươi lại nghiêm túc nói chuyện với ta như vậy, ta muốn không tin cũng khó, nhưng là... Chính vì ta tin ngươi, cũng tin lời năm đó ngươi nói với ta, ta biết ta không sống nổi. A a..." Hắn bỗng nhiên nhẹ giọng nở nụ cười, "Chỉ là Triệu Vân ta một thân khát vọng còn chưa được biểu lộ, lại vì một vết thương nhỏ mà mất mạng, ta tuy có tiếc nuối, nhưng phần lớn là áy náy, ta thẹn với sự mong đợi của huynh trưởng, thẹn với sự dạy bảo của sư phụ, cũng... Thẹn với sự chăm sóc của sư tỷ..."
"Không được nói như vậy!" Đồng Phi cắt ngang lời hắn, "Ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta..." Đồng Phi không có cách nào nói ra được mình là người đến từ tương lai, lời nói kinh thế hãi tục như vậy, nếu như nói ra, kia Triệu Vân cũng sẽ không tin. "Tóm lại, ngươi sẽ khoẻ lên thôi."
Triệu Vân không muốn tranh cãi với nàng, chỉ nói: "Chắc là ta sẽ không về được nữa, hy vọng sư tỷ có thể đem ta chôn cất trên núi, mặt hướng về quê nhà của ta. Nếu có thể, ngươi thay ta mang cây ngân thương này trả lại cho huynh trưởng, cuối cùng ta lại để hắn thất vọng rồi..."
Đồng Phi lại liếc mắt nhìn vết thương của hắn, vải trắng bị máu tươi nhuộm đỏ, miệng nàng lẩm bẩm nói: "Sẽ không, ngươi là Triệu Vân, ngươi không thể chết, có phải hay không...?
"Sư tỷ... Ta mệt rồi... Ta có thể đi ngủ... được không..."
"Đừng! Ngươi không được ngủ!" Đồng Phi luống cuống, vội gọi đại phu tiến vào, nàng chặn lấy vết thương vẫn luôn chảy máu của Triệu Vân, nhìn ga giường một mảnh đỏ thẫm, bạt mạng gọi hắn: "Triệu Vân! Ngươi cái tên yếu ớt này! Mau tỉnh dậy đi!"
Tác giả có lời muốn nói: chương sau tiểu Đồng Phi sẽ gặp được người quan trọng trong sinh mệnh.
TT Tử Long đáng thương của ta TT
Truyện được đăng tải trên Wattpad ThanhPhong158 và bhttvn.com!
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)