Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Cô ấy là Kỷ Cẩn Ngôn

248 0 0 0

Chương 1: Cô ấy là Kỷ Cẩn Ngôn.
Tác giả: Lý Thu Lang
Vô Tự Thán dịch

Một giờ sáng, những quán bar bên con đường lớn nhất thành phố vẫn còn sáng đèn như ban ngày.

Bầu không khí trong quầy bar thật sôi động, rượu đã uống được hai hiệp, hát hò cũng đã khàn cả giọng, Nghiêm Vy Vy đặt micro xuống thở dài, lắc lư chai rượu đẩy người ngồi bên cạnh.

“A Thu, A Thu, Lê Vãn Thu!” Cô đưa tay vỗ vào người bên cạnh, “Cậu cũng hát một bài đi.”

“Thôi.” Lê Vãn Thu lắc đầu trả lời, rũ mắt uống cạn rượu trong ly, ngả người vào chiếc gối phía sau lưng, thấp giọng, “Đâu phải tớ ra đây để quẩy đâu.”

“Tớ hiểu, tránh nạn mà.” Nghiêm Vy Vy vui vẻ chọc vào người nàng, “Nhưng đến cũng đến rồi.”

“Hơn nữa hôm nay cậu trưng diện xinh đẹp như vậy.” Cô nói, thần thần bí bí tiến lại gần thì thầm với nàng, “Xung quanh có rất nhiều người có hứng thú với cậu đấy”.

Cô nói xong liền hớn hở đưa ra ngón tay cái: “Không hổ là Lê Đại tiểu thư của chúng ta, hấp dẫn chết đi được.”

Lời của Nghiêm Vy Vy quả thực không sai, Lê Vãn Thu quả thực rất xinh đẹp.

Mái tóc màu hạt dẻ dài ngang vai, đường nét thanh tú, nước da trắng ngần, eo thon, chiếc váy đen tuyền phù hợp với nước da của nàng, kết hợp với đuôi mắt hơi nhếch lên và đôi môi kiều diễm đỏ mọng, trông giống như một con mèo.

Kèo hôm nay do một người bạn của Nghiêm Vy Vy bắt đầu, có rất nhiều người đến đây, quen biết hay không quen biết đều có, có những người ngay từ lần đầu gặp nàng đã có phần mất hồn.

Nghiêm Vy Vy lao tâm khổ tứ với chuyện chung thân đại sự của Lê Vãn Thu, cho dù uống say cũng không quên giúp nàng lựa chọn, một lát thì gọi hỏi nàng thấy thế nào, một lát thì hỏi nhìn người kia có được hay không.

Lê Vãn Thư chê ồn, bịt tai phải quay người sang rót một ly rượu, đang định uống thì giọng của Nghiêm Vy Vy lại truyền đến bên tai, cả tay lẫn miệng đều dùng để gọi nàng: “A Thu, A Thu!”

“Sao thế?” Lê Vãn Thu có hơi cạn lời, “Nhìn thấy ma rồi à.”

“Không phải.” Nghiêm Vy Vy lên tiếng trả lời, đưa tay run rẩy chỉ về phía cửa, “Là…là mẹ cậu đến rồi.”

Đưa mắt lên nhìn, thật sự có một người đang đứng ở cửa, từ trên cửa phản chiếu dáng vẻ của mẹ Lê, người phụ nữ ăn mặc đoan trang quý phái không hề thích hợp với quán bar, dáng vẻ cau mày có vẻ sẽ nổi giận bất cứ lúc nào.

Lê Vãn Thu dừng lại động tác, một ít rượu trong tay bị đổ vào người.

“….”

-

Tối nay vốn dĩ là buổi họp mặt gia đình của nhà họ Lê, Lê Vãn Thu không muốn tham gia nên chạy đến quán bar để lánh nạn, nhưng không ngờ là mẹ nàng đã đuổi đến tận đây.

Cửa phòng quán bar cách âm rất tốt, rất nhanh đã để lại tiếng huyên náo phía sau lưng, Lê Vãn Thu đóng xong cửa, mở miệng lên tiếng: “Mẹ.”

“Trong lòng con còn người mẹ này sao?” Mẹ Lê giọng nói nghiêm nghị, “Nói bản thân bận quá không tham gia, xoay người liền chạy đến quán bar, đúng là bận quá nhỉ.”

“Tình cờ tụ tập lại với nhau thôi.” Lê Vãn Thu nói, “Họp mặt gia đình rất quan trọng, họp mặt bạn bè cũng thế mà.”

“Thôi đừng nói nhảm những chuyện này với mẹ.” Mẹ Lê tức giận mắng nàng , “Con tưởng mẹ không biết suy nghĩ trong lòng con đấy à.”

“Không phải là sợ mất mặt, sợ người ta nói con sao?”

Nói như vậy cũng không sai.

Nhà họ Lê nhiều đời đều làm kinh doanh, nhân tài xuất hiện lớp lớp, trong những công ty kinh doanh cùng loại thì công ty nhà họ Lê cũng tính là có danh tiếng, với chuyện làm ăn cũng không nuôi người nhàn rỗi, đối với chuyện con cái trong nhà tự nhiên cũng yêu cầu cao, mong đợi nhiều.

Ví dụ như anh trai Lê Vãn Thu – Lê Thanh, từ sớm đã được giao cho tiếp quản công ty con của nhà họ Lê, bước đi trên con đường mà bố Lê mẹ Lê đã sắp xếp từ trước.

Có tiền lệ như vậy, bọn họ cũng mong đợi ở cô con gái điều này, chỉ đáng tiếc Lê Vãn Thu khác với anh trai nàng, không chỉ không hề có chút hứng thú nào với chuyện kinh doanh mà còn như một con ngựa hoang, thực sự rất khó quản.

Cho dù Lê Vãn Thu ở mặt khác có thiên phú vượt bật, trong mắt họ đều là những thứ không nhấc nổi thể diện, bình thường không tránh khỏi việc suốt ngày lên lớp, trong buổi họp mặt nói càng nhiều, cứ như thể nàng không đáng một xu.

Lê Vãn Thu không muốn tranh cãi, đưa mắt nhìn sang hướng khác.

Nàng biết, mẹ nàng lại bắt đầu lên lớp giảng một bài luận văn dài, đầu tiên là chỉ trích nàng không làm việc đàng hoàng, sau đó lại so sánh nàng với anh chị em, sau một phen bình luận mới đưa ra trọng điểm.

__Bố nàng lại mới sắp xếp cho nàng công việc mới.

Trong mắt của bố Lê, Lê Vãn Thu cả ngày nhàn rỗi, hận không thể viết đầy 4 chữ to lên người: "Không có chuyện làm". Con gái như vậy khiến ông cảm thấy xấu hổ, vì vậy cứ luôn tìm việc bắt nàng làm.

Ban đầu nhất là chuyện làm ăn của gia đình, sau đó thì đưa nàng đến vị trị đục nước béo cò ở phía đối tác làm ăn, chỉ đáng tiếc cho dù làm gì cũng không thể khiến Lê Vãn Thu thấy có hứng, cả người không chút sức sống.

Nhưng mà bố nàng vẫn không từ bỏ, lần nay mãi mới hơi nhàn rỗi trở lại, lại bắt đầu tìm chỗ khác cho nàng.

Lần này, lại là một xưởng rượu.

Lê Vãn Thu uống không ít rượu, nói đến đây men say dâng lên, bắt nàng tiếp nhận thông tin có phần khó khăn, mặc dù là vậy, nàng vẫn nghe rõ tên của xưởng rượu.

“Bích Hạ.”

Lê Vãn Thu hơi nhướng mày: “Chà.”

Lần này bố nàng tốn không ít sức rồi.

Cái tên “Bích Hạ” này nàng không xa lạ, thậm chí cụ thể hơn nữa, Bích Hạ là công ty hàng đầu trong cả cái ngành công nghiệp rượu nho, không chỉ chất lượng sản phẩm được chuyên gia trên toàn thế giới công nhận, mà còn nhận được vô số giải thưởng trong nước và quốc tế.

So với quy mô và thành tích đáng tự hào của con rồng lớn Bích Hạ, chút thành tựu kinh doanh của nhà họ Lê không đáng nhắc đến.

Cũng không biết bố nàng móc nối quan hệ với Bích Hạ như thế nào.

Không đợi nàng nghĩ nhiều, mẹ Lê tiếp tục lên tiếng: “Mẹ bận lắm đấy, lười nói lời thừa thãi với con, chuyện cần nói bình thường nói cũng nhiều rồi, trước mắt là như vậy, 10 giờ sáng mai gặp nhau ở trước cửa tiểu khu, mẹ với bố cùng đến đón con.”

Lê Vãn Thu có chút ngạc nhiên: “Hoành tráng vậy sao?”

“Nói thừa.” Mẹ Lê không nổi giận tiếp mà nói: “Giám đốc Kỷ thời gian rất gấp, may mà gần đây bạn bố con làm ăn qua lại với cô ấy, quan hệ cũng tạm được, lần này mới cố xin cho con chút thời gian, cố gắng mà nắm bắt cơ hội.”

Nghe đến đây có nghĩa là việc này hình như cũng chưa chắc như đinh đóng cột.

Lê Vãn Thu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đang định mở miệng nói chuyện lại bị mẹ Lê cắt ngang: "Không phải mẹ nói, con xem cả nhà họ Lê có ai như con không? Chưa nói đến anh chị con, ngay cả em họ cũng giỏi hơn con trăm lần. Người ta vừa tốt nghiệp đã đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong doanh nghiệp nhà nước, tiền đồ rộng mở!”

“Mình con, bùn nát không trát nổi tường.” Mẹ Lê nói: “Cũng may là con ruột, chứ không mẹ đã ném con đi từ lâu rồi.”

Lê Vãn Thu vừa nghe thấy không tự chủ được mà có hơi chau mày lại.

_____ Nàng ghét nhất là nghe lời này.

Nguyên do là vào hồi 5 tuổi, trong một buổi tiệc không cẩn thận đi lạc khỏi bố mẹ.

Hồi nhỏ thiếu mất sự đồng hành của bố mẹ, một năm không gặp mặt được mất lần, Lê Vãn Thu sợ bố mẹ không thích mình, cố gắng hết sức để trở thành một đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, vì buổi tiệc này mà mặc lên mình chiếc váy yêu thích nhất, còn nhờ chị gái lớn tuổi giúp mình ăn mặc chỉnh tề.

Nhưng cho dù là như vậy, bố Lê mẹ Lê cũng không hề quan tâm nàng nhiều hơn, cả buổi tối đều cười nói cùng người khác, sau đó để nàng một mình đợi ở phòng nghỉ, Lê Vãn Thu vừa tỉnh dậy phát hiện bên cạnh không có ai, tưởng bố mẹ không cần nàng nữa, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Từ đó để lại ám ảnh tâm lý, mặc dù đã lớn như thế này rồi, nàng vẫn còn để tâm đến như cũ.

Lê Vãn Thu ngừng lại một lát, lời muốn nói đột nhiên bị kẹt lại, sau giây lát im lặng cuối cùng đổi thành một chữ: “Ồ.”

-

Một đêm trôi qua, rất nhanh đã đến thời gian hẹn với bố Lê mẹ Lê, Lê Vãn Thu ngồi trên xe, một tiếng sau đã đến nơi.

Lê Vãn Thu từ sớm đã lên mạng tìm hiểu, chuẩn bị trước, thông qua website chính thức tìm được diện tích đất, cấu trúc, sản lượng hàng năm và các dữ liệu khác của Bích Hạ. Vốn dĩ đã làm tốt chuẩn bị nhưng khi tự mắt chứng kiến vẫn khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên vạn phần.

Bích Hạ…. thật sự rất lớn.

Lê Vãn Thu móc điện thoại ra, thuận tay chụp vài tấm ảnh gửi qua cho Nghiêm Vy Vy.

“Nhanh chân đi theo.” Mẹ Lê mở miệng nghiêm khắc gọi nàng, ba người đi qua một vườn cây, đi thẳng đến sảnh tiếp tân, có người tiến lên đón, sau khi hỏi mục đích liền đưa hai người đến phòng khách đợi.

“Xin đợi một lát.” Chị gái tiếp tân cười rất ngọt ngào, “Giám đốc Kỷ đang họp.”

“Được.” Bố Lê lên tiếng đáp lời, đợi chị gái đẩy cửa đi ra ngoài thì bắt đầu nói chuyện với mẹ Lê, ngưỡng mộ Bích Hạ quy mô lớn, cơ sở vật chất hiện đại, Giám đốc Kỷ đúng là tuổi trẻ tài cao.

Lê Vãn Thu cảm thấy nhàm chán, nghe mấy câu thì bắt đầu cúi đầu nghịch điện thoại.

Tình cờ điện thoại của Nghiêm Vy Vy gọi đến.

“Con ra ngoài nghe điện thoại.” Lê Vãn Thu đứng dậy đi ra khỏi phòng đợi của khách, đi ra khỏi cửa còn nghe thấy tiếng mẹ Lê oán trách nàng quay về nhanh, nàng đưa mắt tìm một góc nhỏ để yên tĩnh nghe điện thoại.

“Cậu đi thật à!” Vừa mới nghe máy, giọng nói Nghiêm Vy Vy kích động lại tiếp tục truyền đến bên tai, “Thế nào rồi?”

“Còn chưa gặp được người.” Lê Vãn Thu tùy ý đưa tay chỉnh lại tóc tai, “Có điều trên mạng nói không sai, Bích Hạ quả thật rất lớn.”

“Trên mạng còn nói Giám đốc Kỷ cực kỳ xinh đẹp kìa.” Nghiêm Vy Vy vui vẻ nói tiếp, “Tớ xem ảnh của cô ấy rồi, đúng là còn xinh đẹp hơn cả diễn viên nữa đó, ngũ quan tinh tế, eo nhỏ chân dài, tùy tiện chọn một tấm ảnh cũng khiến người ta phải liếm màn hình, cậu chắc chắn sẽ thích.”

“Đẹp đến vậy cơ à?” Lê Vãn Thu ngừng lại một lát, lúc sáng thời gian gấp, nàng cũng không tìm hiểu kỹ như Nghiêm Vy Vy, chỉ xem qua, đến hiện tại vẫn còn nhớ tuổi tác của vị giám đốc Kỷ kia.

Hình như 30, lớn hơn nàng tận 7 tuổi.

Lê Vãn Thu không có hứng thú với người lớn hơn mình quá hiều tuổi, mở miệng nói tùy ý: “Cũng tạm thôi, Kỷ Cẩn Ngôn cô ấy lớn tuổi quá.”

“Lớn tuổi á???” Nghiêm Vy Vy mở miệng chỉnh lại, “Đó gọi là thành thục!”

“Thành….” Lê Vãn Thu bật cười, đang định tiếp tục phản bác thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh có người lướt qua đi đến bên cạnh nàng.

Lê Vãn Thu vô thức nghiêng đầu, nàng là người đầu tiên cảm nhận được một mùi thơm thoang thoảng phả vào mặt, vừa sảng khoái vừa tươi mới như nước suối, nhưng không làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại còn có một chút ngọt ngào mềm mại ẩn chứa bên trong đó.

Lê Vãn Thu ngẩn người, lời muốn nói bị kẹt lại ở cổ họng, đưa mắt nhìn, chốc lát đã bị thu hút bởi người trước mặt.

Là một người phụ nữ xinh đẹp, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, cô ấy mặc một bộ vest cực kỳ chỉnh chu, mái tóc đen buộc thành tóc đuôi ngựa , đa số buông thõng ra sau lưng, nhưng vẫn còn sót lại vài sợi thuận theo chiếc cổ trắng ngần xõa về trước, nhìn vào bên trong là một chiếc áo sơ mi, bên trên là một đôi môi mỏng và đôi mắt động lòng người.

Có lẽ vì ở gần nhau quá, Lê Vãn Thu thậm chí còn chú ý đến nốt ruồi trên cổ cô như đang ẩn đang hiện dưới những sợi tóc.

Cấm dục mà gợi cảm.

Ở giây tiếp theo, hai người bốn mắt nhìn nhau, nửa giây sau, người phụ nữ đưa tay vén phần tóc quanh cổ ra sau tai, ánh mắt như đang đánh giá, cô dừng lại nửa giây trên khuôn mặt nàng, mỉm cười: “Cô Lê, lát nữa gặp lại trong phòng khách.”

“Ừ, được….” Lê Vãn Thu ngẩn người, sau đó gật đầu nhẹ, tầm nhìn cũng rơi xuống bảng tên trước ngực của người phụ nữ, giờ đây mới phát hiện thật trùng hợp, cô ấy chính là cái người mà nãy giờ nàng và Nghiêm Vy Vy nói đến.

Là vị Giám đốc Kỷ nổi tiếng “tuổi trẻ tài cao”, xinh đẹp động lòng người trong truyền thuyết.

Kỷ Cẩn Ngôn.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: