Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2: Lê Vãn Thu, em lại đây

192 0 0 0

Chương 2: Lê Vãn Thu, em lại đây.
Tác giả: Lý Thu Lang
Vô Tự Thán dịch

Sau khi cúp điện thoại, Lê Vãn Thu đột nhiên khó xử.

Nàng bình thường không có thói quen bàn luận sau lưng người khác, hôm nay tình cờ nhắc tới vài câu nữa, lời còn chưa nói hết Kỷ Cẩn Ngôn đã đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng.

Không biết cô ấy có nghe thấy không.

Lê Vãn Thu ho khan một tiếng, chỉnh lại mái tóc và cảm xúc rồi mới quay lại phòng khách, đẩy cửa bước vào đã nghe thấy tiếng bố Lê đang nói chuyện với Kỷ Cẩn Ngôn.

Trên thương trường không bàn đến tuổi tác, toàn dựa vào thực lực để nói chuyện, so với sản nghiệp kinh doanh rượu khổng lồ của Bích Hạ chút chuyện làm ăn của nhà họ Lê không đáng nhắc đến, cách biệt giữa thực lực quá đỗi rõ ràng, trong lời nói của bố Lê bất giác còn mang theo tiếng nịnh hót: “Giám đốc Kỷ đúng là tuổi trẻ tài cao.”

“Không dám nhận.” Kỷ Cẩn Ngôn mỉm cười lắc đầu, đưa tay rót trà cho bố Lê, mẹ Lê, “Đều được mọi người chiếu cố thôi ạ.”

Ngữ khí của cô vừa dịu dàng vừa lịch sự, nghe không có chút giả tạo nào, khiến người ta cảm thấy dễ chịu, mẹ Lê phối hợp gật đầu cười, không khí nhất thời rất hòa hợp.

Rất nhanh kết thúc hàn huyên, cuối cùng cũng nói đến chuyện chính.

Từ trung tâm thành phố đến xưởng rượu đi về cũng mất 2 tiếng, Kỷ Cẩn Ngôn không thích làm phiền người khác, nếu đã đồng ý gặp họ, đương nhiên điều này cũng tương đương với việc đồng ý nhận Lê Vãn Thu vào làm.

Chỉ là có một số chuyện trong công việc, vẫn phải nói riêng mới được.

Bố Lê, mệ Lê rất nhanh đã hiểu ý của cô, không đợi Kỷ Cẩn Ngôn mở lời đã tự giác đứng dậy, cùng lúc liếc nhìn Lê Vãn Thu một cái, lấy cớ công ty còn bận việc mà rời đi.

Người đến đều là khách, Kỷ Cẩn Ngôn nói trước mọi việc, vừa lúc bố mẹ Lê đi ra đến cửa thì có người đến trước mặt chào hỏi, tặng 2 chai rượu vang Điển Tàng làm quà.

Rất nhanh trong phòng khách trở về dáng vẻ yên tĩnh.

Kỷ Cẩn Ngôn theo bản năng đưa mắt nhìn đồng hồ đeo trên tay.

“Chị vẫn còn việc phải làm nhỉ?” Lê Vãn Thu hiểu ý của cô, “Việc tiếp theo… tôi tìm người khác đối chiếu cũng được.”

Vừa dứt lời, Kỷ Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng, hồi lâu, nhẹ nhàng đưa ống tay áo che khuất mặt đồng hồ trên tay, môi hơi mở ra: “Không sao, tôi không vội.”

“Ngồi gần lại đây chút đi.” Kỷ Cẩn Ngôn nói, ý bảo nàng đến ngồi vào cái ghế ngay bên bàn, sau đó tiện tay kéo từ trong ngăn bàn ra một tập tài liệu, Lê Vãn Thu vô thức liếc mắt qua, phát hiện tất cả đều là thông tin liên quan đến nàng.

“Lúc trước em từng làm ở tất cả 5 công ty.” Kỷ Cẩn Ngôn một bên lật tài liệu một bên nói: “Nhưng rất nhanh đều nghỉ việc, nhiều nhất cũng không quá 3 tháng.”

“Lý do là gì thế, có thể nói không?”

 Không ngờ rằng cô ấy sẽ tìm hiểu chi tiết như vậy, Lê Vãn Thu bị cô hỏi đến ngẩn cả người, sau chốc lát trầm mặc thì nhổ ra mấy chữ: “Tôi không đủ năng lực.”

“Vậy à.” Kỷ Cẩn Ngôn gật đầu, không hề đưa ra đánh giá: “Vậy cô Lê đây hiểu biết bao nhiêu về kinh doanh rượu nho, có lòng tin sẽ hoàn thành công việc không?”

“Dù sao thì… nhìn em cũng không giống là tự nguyện.”

Vậy mà bị cô nhìn thấu hết cả.

Không ngờ rằng cô sẽ hỏi chuyện thẳng thắn như vậy, Lê Vãn Thu nhất thời cứng họng, may ở chỗ hình như đã nhìn thấu sự lúng túng của nàng, Kỷ Cẩn Ngôn rất nhanh đã nói tiếp: “Có điều cũng không sao, ngành kinh doanh rượu nho thực ra rất hấp dẫn, tin rằng cô Lê nhất định có thể dần dần tìm hiểu, quen thuộc.”

“Em mới 23 tuổi, trẻ tuổi chính là vốn liếng, khi nào bắt đầu cũng không tính là muộn.” Cô nói, trong giọng nói còn mang chút ý cười, ngước mắt nhìn về đôi mắt của nàng, rõ ràng là trong lời có lời: “Không giống tôi.”

“Lớn tuổi quá rồi.”
“…”

-

Cả buổi sáng Lê Vãn Thu đều trong trạng thái ngơ ngác, mơ hồ.

Nàng không hiểu biết nhiều về ngành rượu nho, rất nhiều vị trí công việc đều không thể đảm đương, trùng hợp là thư ký nào đó của Kỷ Cẩn Ngôn mới nghỉ việc, nàng tự nhiên dễ dàng thay chân, vừa hay có thể bổ sung vào vị trí công việc đang thiếu người.

Kỷ Cẩn Ngôn đặt ra yêu cầu với nàng rất đơn giản, giờ làm việc linh hoạt, nghỉ 2 ngày cuối tuần và ngày lễ tết, có việc riêng đến muộn chút hay đi về sớm cũng không sao cả, chỉ có 2 điểm, khi làm việc phải nghiêm túc, nếu như cô cần, Lê Vãn Thu tốt nhất thì vừa gọi đã có mặt.

Theo lý mà nói, yêu cầu như thế này không hề quá đáng, thậm chí đối với một người mới mà nói có được đãi ngộ như thế này Lê Vãn Thu phải vui mừng mới phải.

Nhưng lần này nàng lại không thể nào vui nổi, trong đầu chỉ có một câu lặp đi lặp lại.

___ Lớn tuổi quá rồi, lớn tuổi quá rồi.

Lê Vãn Thu chỉ muốn đập đầu vào gối.

Nàng thật sự không giỏi đối phó với những người lớn tuổi hơn mình, huống hồ đây là Kỷ Cẩn Ngôn – người phụ nữ xinh đẹp, thành đạt, cứ như thể vừa nhìn liền có thể nhìn thấu nàng, cả người nàng đều lúng túng, khổ sở.

Ngay cả lời xin lỗi nói ra cũng không thuận lợi, Kỷ Cẩn Ngôn sau đó đã phải bắt đầu một cuộc họp, không đợi nàng nói xong đã nhanh chóng biến mất.

Tâm trạng Lê Vãn Thu có phần khó chịu, bước xuống xe taxi đi vào tiểu khu, rũ mắt vừa đi vừa đá sỏi đá trên đường, khi sắp về đến cửa nhà thì lần nữa nhận cuộc điện thoại từ Nghiêm Vy Vy.

“Sao rồi?” Vừa nhấn nghe điện thoại, giọng nói của Nghiêm Vy Vy truyền đến.

“Không muốn nói.” Lê Vãn Thu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Vào làm rồi, nhưng không thuận lợi lắm.”

“Ồ.” Nghiêm Vy Vy đáp lời, bạn thân mười mấy năm, cô hiểu rõ Lê Vãn Thu như lòng bàn tay, vừa nghe đã biết tâm tình nàng không tốt nên không hỏi nữa, tiếp tục mời nàng đi ăn cơm, “Đến chơi đi, hôm nay chỉ có hai bọn mình thôi, xem như tớ bầu bạn với cậu.”

Lê Vãn Thu gật đầu, chiếc môi vẫn luôn mím chặt cuối cùng cũng mở miệng nói: “Vậy được.”

Đi chơi với Nghiêm Vy Vy, so với ở cùng ai đều thoải mái vui vẻ hơn.

Nghiêm Vy Vy làm việc trong một câu lạc bộ, quen biết rất nhiều người, rất giỏi trong khoản ăn chơi, đàn hát. Vì muốn khiến Lê Vãn Thu vui vẻ nên đã dứt khoát sắp xếp một chuyên mục phục vụ, ăn cơm, mua sắm, xem phim, cho dù là gạch đá cũng được dỗ cho vui vẻ rồi.

Tâm trạng của Lê Vãn Thu tạm thời tốt lên không ít, đang lúc mua sắm ở một cửa hàng cùng Nghiêm Vy Vy, Nghiêm Vy Vy đột nhiên nhận được tin báo nói ở câu lạc bộ xảy ra chút việc, gọi cô nhanh chóng đến đó một chuyến.

“Vậy cậu mau đi đi.” Lê Vãn Thu nói, “Tớ mua đồ xong cũng về nhà luôn.”

“Mình cậu ổn không?” Nghiêm Vy Vy có chút lo lắng, “Lê đại tiểu thư của chúng ta đáng yêu, dịu dàng, rộng lượng, lỡ may đi lạc tớ sẽ khóc chết mất.”

“Cậu cũng lố quá rồi đấy.” Lê Vãn Thu mím môi làm ra vẻ ghét bỏ, đôi mắt xinh đẹp hiện lên ý cười, “Nhảm vừa thôi.”

“Nói thật đấy.” Nghiêm Vy Vy giơ ngón cái cười với nàng, nghĩ đến bây giờ vẫn còn sớm, chỗ này cũng không xa nhà Lê Vãn Thu lắm, nói chung cũng yên tâm, dặn dò vài câu rồi vội vã rời đi.

Lê Vãn Thu vẫy tay chào cô, nhìn theo đến khi bóng người cô biến mất mới quay đầu bắt đầu chọn tiếp.

Cửa hàng này quả thật có món đồ mà nàng muốn mua.

Không giống như trong lời của mẹ Lê “không biết làm gì, không đáng một đồng”, Lê Vãn Thu đương nhiên có chuyên môn mà mình thành thạo, đặc biệt là ở hội họa nàng rất có thiên phú, nếu như không phải mẹ Lê vẫn luôn ngăn cấm, nàng nhất định có được sự phát triển tốt hơn rồi.

“Rất nhiều khi chúng ta đều không có được tự do, mày nói xem có đúng không?” Lê Vãn Thu nhỏ giọng lên tiếng, đưa tay tùy ý chạm vào con búp bê thời tiết treo trên giá, sửa soạn xong họa cụ và giấy, sau đó thanh toán rồi đẩy cửa ra về.

Chưa đi được mấy bước thì nghe thấy sau lưng có một người đàn ông gọi tên nàng: “Cô Lê?”

Lê Vãn Thu theo tiếng gọi quay đầu, nhưng không nhận ra người đó la ai, không đợi nàng lên tiếng, người đó đã nhanh chân đến gần.

“Cô Lê, thật sự là em à, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Người đó lên tiếng, quá mức nhiệt tình gọi tên Lê Vãn Thu khiến nàng có chút không quen, vô thức lùi về phía sau 2 bước, cẩn thận nhìn anh ta.

“Anh là?”

“Tôi là Vương Vĩnh đây.” Người đó nói, “Tụ tập đêm qua chúng ta mới gặp nhau xong, lúc đó tôi định tìm em hỏi phương thức liên lạc, đáng tiếc em về sớm mất rồi.”

“Không ngờ tối nay lại có thế gặp mặt, đây đúng là có duyên.” Người đàn ông cười nói, cúi đầu móc điện thoại từ trong túi ra, “Chúng ta thêm phương thức liên lạc đi.”

“Xin lỗi, tôi chút nữa còn có việc, hôm khác đi.” Lê Vãn Thu lắc đầu, mở miệng từ chối lịch sự, sau đó xoay người đi về trước, chưa đi được hai bước lại bị người đàn ông ngăn lại, “Đừng mà, thêm đi, không tốn bao nhiêu thời gian cả.”

“Hôm sau tôi mời em đi chơi, mời em ăn cơm.” Anh ta đưa tay giữ lấy tay áo của Lê Vãn Thu, cố ý thấp giọng xuống, ý trong lời nói rất rõ ràng.

Ở giây tiếp theo, Lê Vãn Thu lập tức tức giận.

Nàng bình thường đối đãi với người khác hòa nhã, lịch sự nhưng không có nghĩa là nàng không có lúc nổi giận, lúc trước có người tìm đến câu lạc bộ của Nghiêm Vy Vy gây sự, còn bị nàng chửi lại không thiếu một câu.

Đối mặt với người như thế này, đương nhiên không thể nói đạo lý, Lê Vãn Thu cau mày nhìn anh ta, một bên suy nghĩ biện pháp đối phó, một bên chầm chậm lấy điện thoại ra.

Chỉ là chưa kịp làm gì, bên cạnh đã có một chiếc xe chầm chậm dừng lại, cửa kính xe hạ xuống, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện.

“Lê Vãn Thu.” Kỷ Cẩn Ngôn ngồi trong xe lên tiếng, giọng nói không còn dịu dàng như lúc trước, ngược lại có phần lạnh lùng.

Cô nói: “Em lại đây.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: