Chương 3: Phải gọi là Giám đốc Kỷ
Tác giả: Lý Thu Lang
Vô Tự Thán dịch
Kỷ Cẩn Ngôn xinh đẹp lại lái chiếc xe sang trọng, vừa nhìn đã biết là người không dễ đụng vào.
Có lẽ là bị khí chất của cô đè ép, người đàn ông ngây người, theo bản năng buông tay ra, sau đó không dây dưa gì thêm.
Lê Vãn Thu chau mày ghi nhớ dáng vẻ của anh ta, nhanh chân bước lên xe, vừa ngồi vào ghế liền bị mùi nước hoa nhàn nhạt vây lấy.
Là mùi hương trên người của Lê Vãn Thu, như lần đầu gặp mặt, hương thơm nhàn nhạt nho nhã như nước suối, thấm vào lòng người, khi đó Lê Vãn Thu chỉ cảm thấy dễ ngửi mà hiện tại trong lòng lại nảy sinh ra một cảm giác khác.
Vậy mà lại có chút…an lòng?
Con phố thương mại này cực kỳ sôi động, gần đó có đồn cảnh sát, người đàn ông không dám làm gì ngoại trừ ghê tởm nàng, trong lòng Lê Vãn Thu đã nghĩ ra biện pháp đối phó, vốn dĩ muốn gọi nhờ người bạn sống gần đây đến đón nàng.
Không ngờ rằng Kỷ Cẩn Ngôn vừa hay lại xuất hiện ở đây.
“Vừa nãy cảm ơn chị nhé.” Lê Vãn Thu nói, vừa rồi căng thẳng cho đến bây giờ mới bắt đầu thả lỏng, ý thức được bản thân đang ngồi trên cùng một chiếc xe với Kỷ Cẩn Ngôn nàng lại có chút lúng túng.
“Không cần khách sáo.” Kỷ Cẩn Ngôn rộng lượng đáp lại lời cảm ơn của nàng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn phím, sau đó dừng lại một lúc, thuận tay chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.
Sau đó mới nhìn sang người bên cạnh: “Muốn đi đâu, tôi đưa em đi.”
Giọng nói của Lê Vãn Thu có hơi nhỏ: “Không phiền chứ?”
“Không sao.” Kỷ Cẩn Ngôn mở miệng lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt, “Vừa mới xong việc, tạm thời không còn việc khác phải làm.”
“…Ừ.” Lê Vãn Thu gật đầu, hôm nay là ngày đầu tiên nàng và Kỷ Cẩn Ngôn gặp nhau, vừa quen đã mở miệng làm phiền người khác thì thật khó xử, dù sao cũng vừa gặp phải chuyện như hồi nãy, nàng quả thật cũng không muốn đi một mình cho nên cuối cùng vẫn nói tên tiểu khu mình sống, “Tôi muốn về nhà.”
“Ừ.” Kỷ Cẩn Ngôn đáp lời, quay xe ở đường giao nhau ngay trước mặt, “Thắt dây an toàn cẩn thận.”
Hai người chẳng qua là người lạ mới quen biết, không có bất kỳ chủ đề chung nào để nhắc đến, bầu không khí rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, may mắn là nhà Lê Vãn Thu không ở xa quá, sau vài ngã rẽ đã đến nơi.
Lê Vãn Thu nhớ đến chuyện xảy ra hồi sáng, lúc này xe đã dừng lại nhưng cũng không vội xuống xe, lén lút nhìn Kỷ Cẩn Ngôn một cái rồi thấp giọng lên tiếng: “Chuyện đó… tôi xin lỗi.”
“Gì cơ?” Kỷ Cẩn Ngôn quay đầu lại đáp lời.
“Hồi sáng tôi không nên nói chị lớn tuổi.” Lê Vãn Thu nói.
Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh tựa như ngưng đọng mất mấy giây.
Hồi sau, Kỷ Cẩn Ngôn cười nhẹ vén mái tóc của mình: “Không sao cả, lời em nói đúng là sự thật.”
“Về sớm nghỉ ngơi đi.” Cô nói, ngữ khí rất nhạt, “Đợi lát nữa tôi sẽ cho người gửi em một phần tư liệu, ngày mai là cuối tuần, vừa hay có thể ôn tập một chút, có ích cho công việc sau này.”
“Được.” Lê Vãn Thu lên tiếng gật đầu đồng ý, vừa chào tạm biệt Kỷ Cẩn Ngôn vừa bước xuống xe, chưa đi được hai bước thì điện thoại của Nghiêm Vy Vy gọi đến.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lê Vãn Thu thở một hơi nhẹ nhàng, chuyện xảy ra vừa nãy vẫn còn nằm trong đầu, sau đó cực kỳ bực bội than thở với Nghiêm Vy Vy, từ ngữ chửi người đâu ra đấy.
Dù cho đã rất nhỏ giọng nhưng vẫn thuận theo hướng gió khuếch tán truyền đến bên tai Kỷ Cẩn Ngôn.
Vô cùng trùng hợp, bên này cũng có điện thoại gọi đến.
Kỷ Cẩn Ngôn tiện tay nhấn nghe: “Alô.”
Giọng nói của Thời Thiên rất nhanh đã vang lên: “Không phải nói lát nữa gặp mặt sao, tôi hôm nay cố tình bớt rút thời gian ra để đi gặp cậu, cậu thì hay rồi, sao lại không nghe máy.”
“Xin lỗi.” Kỷ Cẩn Ngôn nói: “Vừa nãy có chút chuyện nên không kịp, lát nữa tớ mời, xem như là tạ lỗi, muốn ăn gì thì gọi.”
“Vậy còn được.” Thời Thiên hừ một tiếng: “Cậu vừa nãy xảy ra chuyện gì?”
“Không gì cả.” Kỷ Cẩn Ngôn trả lời, vô thức nhìn về hướng Lê Vãn Thu bước đi, cô bé này đi rất nhanh, lúc này đã gần biến mất ở cuối con đường rồi, chiếc váy màu xanh nhạt, chất liệu vải tinh xảo, được tưới thêm bằng màu ánh trăng.
Rất xinh đẹp, dễ dàng thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.
Kỷ Cẩn Ngôn chầm chậm quay đầu, khóe môi khẽ nhếch lên: “Trùng hợp gặp được con nhím con, vừa mới đưa em ấy về nhà.”
“Bây giờ tôi sẽ qua đó.” Cô nói, lần nữa khởi động lại động cơ nhưng vẫn chưa vội cúp máy, trầm mặc một hồi rồi như vô ý lên tiếng hỏi một câu: “Hỏi cậu một chuyện nhé.”
“Nói.”
Kỷ Cẩn Ngôn hít một hơi sâu: “Tôi thật sự…. rất lớn tuổi à?”
-
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Lê Vãn Thu có thói quen dậy sớm, 6 giờ sáng đã dậy đánh răng, rửa mặt rồi ra ban công ngồi.
Ánh mặt trời sáng sớm rất đẹp, từ đường chân trời tỏa ra, giống như phủ lên vạn vật một lớp lụa mỏng nhàn nhạt, Lê Vãn Thu rất thích ngắm phong cảnh cho nên nàng cố ý chọn thuê ở tầng có tầm nhìn tốt nhất của tòa nhà.
Hôm nay cũng là một ngày đẹp trời.
Gió trời buổi sáng có hơi lạnh, nàng vô thức siết chặt áo khoác, giống như con mèo hung hăng vặn người rồi lặng lẽ nằm tắm nắng.
Sau đó nàng đưa tay lấy bút vẽ, trong lòng đã hình thành phác thảo, đang chuẩn bị bắt đầu vẽ.
Chỉ là còn chưa kịp động bút, điện thoại nằm bên cạnh vang lên, là tin nhắn của Nghiêm Vy Vy gửi đến.
Nghiêm Vy Vy: “A Thu, hôm qua tớ tìm bạn hỏi qua rồi, người đàn ông kia cậu ấy cũng không quen, không biết ai dẫn đến cả.”
Nghiêm Vy Vy: “Nhưng mà không sao đâu, bọn tớ đã tìm người xử đẹp hắn ta rồi, nghe nói hôm qua hắn uống chút rượu nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên mới dám đến trước mắt cậu tìm đường chết.”
Nghiêm Vy Vy: “Nhưng cho dù thế nào, lần sau hắn tuyệt đối không dám xuất hiện trước mặt cậu nữa đâu, còn dám tớ sẽ đánh chết hắn.”
Giọng điệu tràn ngập phẫn nộ, mới sáng sớm đã bắt đầu cháy rồi.
“Làm tốt lắm.” Bỗng nhiên Lê Vãn Thu được cô kéo tâm trạng lên: “Thay tớ cảm ơn bạn cậu nhé, hôm khác tớ mời cậu ấy ăn cơm.”
“Duyệt luôn.” Nghiêm Vy Vy gửi hai chữ đến, mang theo công trạng vinh quang rút lui.
Lê Vãn Thu tắt điện thoại để tiếp tục vẽ tranh, đúng vào lúc phối màu thì tin nhắn của mẹ Lê lại gửi đến, điện thoại như thể chịu phải kích thích, tiếng chuông vang lên không ngừng, mở ra, quả nhiên vẫn là một tràng văn chương dài như lúc trước.
Lê Vãn Thu vừa xem vừa cau mày, mới sớm ra bị làm phiền tới hai lần, nàng bây giờ đã mất hết kiên nhẫn, đưa tay gõ trả lời “Biết rồi”, đang chuẩn bị tắt điện thoại.
Lần này, lại một dòng tin nhắn nhảy ra.
_____ Là Kỷ Cẩn Ngôn gửi cho nàng.
Hôm qua sau khi tạm biệt ở xưởng rượu Lê Vãn Thu và Kỷ Cẩn Ngôn đã thêm bạn trên wechat, lúc nghiệm chứng bạn bè nhảy ra, ảnh đại diện là một tấm sao trời rất đẹp khiến người ta ấn tượng khó quên.
Kỷ Cẩn Ngôn: “Bây giờ có bận không?”
Lê Vãn Thu vô thức nhìn bảng vẽ, nhưng nhớ ra tối qua còn nợ cô nhân tình, cuối cùng vẫn không từ chối: “Không bận, sao thế?”
“Tôi phải đi thăm một vị tiên sinh già, là bạn lâu năm cũng là khách hàng quan trọng của Bích Hạ.” Tin nhắn của Kỷ Cẩn Ngôn trả lời rất nhanh, “Nơi chú ấy ở không xa nhà em lắm, đi cùng đi.”
Lần này không còn thắc mắc gì nữa, càng giống như cuộc trò chuyện của cấp trên, cấp dưới.
Lê Vãn Thu nhìn xuống trả lời: “Được.”
“Vậy thì quá tốt rồi.” Kỷ Cẩn Ngôn gửi đến tin nhắn cuối cùng, “Mười phút sau gặp nhau ở cửa tiểu khu.”
Lê Vãn Thu ngẩn người.
… Mười phút?
-
Hiếm có có một ngày nghỉ, đại bộ phận đều lựa chọn nằm ở nhà nghỉ ngơi, trong tiểu khu có ít người hơn bình thường, cơ bản đều là các ông bà lớn tuổi tập thể dục buổi sáng.
Ăn mặc lịch sự giống Lê Vãn Thu ngược lại lại có phần kỳ quặc.
Kỳ quặc y hệt còn có Kỷ Cẩn Ngôn.
Nói là mười phút nhưng cô còn đến sớm hơn thời gian hẹn, cô đứng thẳng người ngược lưng với chiếc xe, không biết đang nghĩ gì mà lúc này đang nhìn chằm chằm vào đỉnh ngọn cây.
Lê Vãn Thu đi lại gần mới phát hiện cô ấy không phải đang nhìn ngọn cây, mà chỉ nhìn con chim non đậu trên cành cây.
Cùng lúc đó có hai bà già sát vai bên nhau đi lướt qua, động tác giống y hệt Kỷ Cẩn Ngôn, đưa tay trêu chọc con chim đang ở trong lồng.
Giống như phát hiện ra điều gì, Kỷ Cẩn Ngôn thu lại ánh mắt: “Đến rồi à.”
Lê Vãn Thu gật đầu: “… Ừ, đến rồi.”
Lời vừa nói ra, tầm mắt của Kỷ Cẩn Ngôn đăt vào gương mặt nàng, cơ hồ lâu hơn lúc trước một chút.
Lê Vãn Thu bị cô nhìn chằm chằm có phần mất tự nhiên: “Sao thế?”
“Không sao cả.” Kỷ Cẩn Ngôn cong môi cười, cùng lúc mở cửa xe: “Đi thôi.”
Xe rất nhanh đã chuyển động trở lại, mới sáng ra trên đường không có nhiều xe, suốt chặng đường không gặp phải chướng ngại, Kỷ Cẩn Ngôn lái xe vừa chắc vừa nhanh, nhưng sau đó lại dừng ở bên đường.
Lê Vãn Thu có hơi khó hiểu: “Đến rồi sao?”
“Chưa đến.” Kỷ Cẩn Ngôn lắc đầu, ý nói Lê Vãn Thu nhìn về phía trước, ở điểm cuối trong tầm nhìn của cô, có một con mèo đột nhiên chạy qua phía trước xe.
Lê Vãn Thu vô thức mở lời: “Hóa ra là có một con mèo hoa à.”
“Ừ.” Kỷ Cẩn Ngôn đáp lời, hồi sau, đột nhiên nói chuyện như trong lời có lời: “Thực ra trong xe cũng có một con.”
Lê Vãn Thu chớp chớp mi, vô thức quay đầu về phía sau: “Ở đâu?”
Lần này Kỷ Cẩn Ngôn không lên tiếng.
Lê Vãn Thu quét mắt tìm một lúc nhưng không thấy, sau đó mới xoay người lại: “Không…”
Lời còn chưa nói hết, đột nhiên thấy một nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi Kỷ Cẩn Ngôn.
Lê Vãn Thu cảm thấy kỳ lạ, im lặng một hồi sau đó như nhận ra được điều gì đó, nhanh chóng lấy trong túi ra một cái gương để soi, quả nhiên nàng thấy trên mặt mình có hai chấm màu vẽ.
10 phút quả thực có hơi vội, Lê Vãn Thu vội vàng thu dọn, căn bản không để ý hai chấm màu vẽ có từ khi nào, nhớ lại ánh mắt lúc đầu Kỷ Cẩn Ngôn nhìn mình, rõ ràng cô ấy phát hiện từ lâu rồi.
Lần này nàng cảm thấy có hơi xấu hổ, vành tai đỏ lên, nhìn về phía người bên cạnh: “Kỷ, Kỷ Cẩn Ngôn…”
“Ơi.” Kỷ Cẩn Ngôn lên tiếng đáp lời, nhìn nàng rất tự nhiên, nơi đuôi mắt còn có ý cười nhàn nhạt, sau đó mở miệng nhắc nhở nàng: “Bây giờ đang trong thời gian làm việc, phải gọi tôi là Giám đốc Kỷ.”
Cô nói, lời thì là nói vậy, nhưng trong giọng điệu lại không hề có ý trách cứ, ngược lại còn rút một tờ khăn giấy đưa cho nàng.
Khóe miệng hơi nhếch lên: “Sao không có lớn bé gì cả.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)