Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 4: Em có lấy không?

185 0 0 0

Chương 4: Em có lấy không?

Tác giả: Lý Thu Lang/

Vô Tự Thán dịch.

Lại đi qua vài ngã rẽ, cuối cùng hai người cũng đến được điểm đích.

Vị tiên sinh già mà Kỷ Cẩn Ngôn phải đến hỏi thăm họ Lưu, đã bắt đầu duy trì hợp tác với Bích Hạ từ ngày vừa mới thành lập cho đến nay, Kỷ Cẩn Ngôn và cha mình đều ghi nhớ sự giúp đỡ của vị tiên sinh già này.

Kỷ Cẩn Ngôn nhớ những điều tốt đẹp về ông ấy, mỗi dịp Tết luôn đến thăm hỏi từ sớm.

Mà hôm nay, vừa hay lại là ngày sinh nhật của ông Lưu.

Kỷ Cẩn Ngôn xuống xe, mở cốp xe ra lấy rượu vang và quà cáp.

Lê Vãn Thu vẫn còn nhớ câu cô ấy nói mình không có lớn bé gì, cho nên lần này còn chưa đợi cô nhắc nhở đã chủ động mở lời, đưa tay về hướng Kỷ Cẩn Ngôn: “Giám đốc Kỷ, để tôi cầm cho.”

Ba chữ “Giám đốc Kỷ” vừa không thuận miệng vừa xa lạ.

Kỷ Cẩn Ngôn nhìn người ở bên cạnh, trong mắt như có một ý cười lướt qua, lúc này mặt trời đã dần dần rạng ngời, ánh nắng rơi trên đầu ngón tay, khiến móng tay của Lê Vãn Thu càng trở nên lấp lánh, phối với làn da trắng của nàng, thật sự rất xinh đẹp.

“Được thôi.” Kỷ Cẩn Ngôn gật đầu đáp lời, không hề khách sáo với nàng, truyền quà cáp sang tay phải, đưa bình rượu vang nhẹ hơn đến tay của Lê Vãn Thu.

“Được rồi.” Sau đó cô nói: “Chúng ta đi thôi.”

Ông Lưu thích yên tĩnh, nơi ông sống là một ngôi biệt thự tư nhân khá là rộng cách xa vùng trung tâm thành phố, bốn phía xung quanh trồng đầy hoa cỏ, mỗi ngóc ngách đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Có thể nhìn ra, chủ nhân là một người cực kỳ yêu cuộc sống.

Lê Vãn Thu bước theo Kỷ Cẩn Ngôn đi thẳng vào phòng khách, rất nhanh đã nhìn thấy một ông già tóc hoa râm, nhìn rất hiền hòa.

Lê Vãn Thu theo Kỷ Cẩn Ngôn chào: “Ông Lưu.”

“Ừ.” Ông Lưu đáp lời, nụ cười trên mặt càng rạng ngời hơn: “Tiểu Kỷ đến chơi đấy à.”

“Cứ mỗi dịp tết nhất cháu lại đến thăm tôi.” Ông Lưu cười khà khà gọi người mang trà lên, ý nói hai người ngồi đi, lên tiếng hàn huyên với cô: “Gần đây bận không?”

“Vẫn tạm ạ.” Kỷ Cẩn Ngôn cười, “Như cũ thôi ạ.”

“Thế à.” Ông Lưu gật đầu, trong giọng nói có phần quan tâm: “Phải nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”

Ông dừng một lát, tầm nhìn lại chuyển đến trên người Lê Vãn Thu: “Cô nhóc này nhìn có hơi lạ mặt, lúc trước chưa từng gặp.”

“Mới vào làm ạ.” Kỷ Cẩn Ngôn lên tiếng giải thích, “Hôm nay là ngày đầu đi làm.”

“Ngày đầu đi làm cháu đã bắt người ta theo cháu chạy tới đây.” Ông Lưu lớn tuổi rồi, nhưng tâm tính lại như đứa trẻ, sau đó quay đầu thay đổi giọng nói như lời thầm thì: “Cháu theo nó đi làm có mệt không?”

Lời vừa nói xong, Lê Vãn Thu vô thức nhìn qua Kỷ Cẩn Ngôn.

Kỷ Cẩn Ngôn lúc này cũng đang nhìn nàng, cô giống như không có ý định tiếp lời, thậm chí còn cong môi cười đợi câu trả lời từ nàng.

Lê Vãn Thu dừng một chốc, sau đó mới mỉm cười lên tiếng: “Tạm ạ.”

“Giám đốc Kỷ tuổi trẻ tài cao, đối xử tốt bụng, theo chị ấy học hỏi được không ít.”

Một câu trả lời vô cùng khách sáo.

Ở giây tiếp theo, Kỷ Cẩn Ngôn bật cười thành tiếng.

Lê Vãn Thu không hiểu nổi liền liếc nhìn cô, do dự nhỏ giọng hỏi cô: “Sao, sao thế?”

“Không sao cả.” Kỷ Cẩn Ngôn trả lời, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên vai nàng, thấp giọng nói: “Tương lai đáng mong chờ.”

Ngón tay mang theo hương nước hoa nhàn nhạt, giống hệt mùi hương trên người cô, tỏa ra bốn phía, thơm vô cùng.

Lê Vãn Thu hơi ngẩn người, có hơi lúng túng nhìn về chỗ khác.

“…Ồ.”

-

Vợ ông Lưu mất sớm, con trai con gái lại thường sống ở nước ngoài, rất ít khi về nhà, Kỷ Cẩn Ngôn đến thăm khiến ông già rất vui vẻ.

“Con gái tôi lát nữa về rồi.” Sau một hồi tán ngẫu, ông lưu nhìn đồng hồ, “Hai đứa ở lại ăn bữa cơm nhé?”

“Thôi ạ.” Kỷ Cẩn Ngôn lắc đầu, “Ở công ty vẫn có việc chưa làm xong.”

“Lần sau cháu lại đến thăm ông.” Cô nói, sau đó lên tiếng cảm ơn sự quan tâm, chăm sóc của ông Lưu, rồi đứng dậy: “Chúc ông sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ.”

“Cháu cũng thế.” Ông Lưu đáp lại, biết được cô bận rộn nên cũng không ép cô ở lại, sau đó đưa tiễn ra đến cổng, nhìn hai người chầm chậm đi xa.

Mãi cho đến khi gần đi đến cuối đường, Lê Vãn Thu mới quay đầu lại nhìn, phát hiện ông Lưu vẫn còn đứng ở đó.

Nàng dừng một lát, vô thức vẫy tay chào ông lão, thấp giọng nói nhỏ với Kỷ Cẩn Ngôn: “Ông ấy hình như không nỡ để chị về.”

“Đúng thế.” Kỷ Cẩn Ngôn gật đầu lên tiếng đáp lời, sau đó theo nàng vẫy tay chào nhưng bước chân không dừng lại, cười nhạt, “Mỗi lần đến đều vậy hết.”

“Hôm nay có việc gấp lắm sao?” Lê Vãn Thu đưa mắt nhìn cô, “Sao không… ngồi với ông ấy lâu một chút.”

“Tôi cũng nghĩ thế đấy.” Lời vừa nói xong, Kỷ Cẩn Ngôn cũng quay đầu lại nhìn, “Nhưng con gái ông Lưu không muốn thế.”

Lê Vãn Thu cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”

“Có lẽ cảm thấy tôi gây chia rẽ quan hệ bố con họ.” Kỷ Cẩn Ngôn nói, đưa tay truyền cho Lê Vãn Thu một bình nước, sau đó khởi động xe, “Lúc trước tôi từng gặp mấy lần, đến cuối cùng đều thành bố con cãi nhau.”

“Sinh nhật vui vẻ, tốt nhất là tránh bớt thị phi vậy.”

Hóa ra là như vậy.

Lê Vãn Thu gật đầu hiểu ý trong lời nói của cô, chẳng qua là con trai, con gái ông Lưu không thường xuyên về nhà, sợ ông già cảm thấy cô đơn, Kỷ Cẩn Ngôn rảnh rỗi sẽ thường xuyên đến thăm.

Cũng vì vậy mà khiến hai người kia cảm thấy có nguy hiểm, khiến họ cảm thấy Kỷ Cẩn Ngôn là có ý đồ mưu lợi mới thân cận ông già.

“Sao lại vậy được chứ.” Lê Vãn Thu càng nghĩ càng thấy khó chịu, rõ ràng là bọn họ không tận tâm lại đi trách người bên cạnh, “Nếu vậy thì chịu khó về nhà thăm ông ấy đi.”

“Người kiểu gì vậy chứ….”

Nàng tự nói một mình còn mang theo chút tức giận, hiếm khi ở trước mặt Kỷ Cẩn Ngôn nói nhiều như thế, so với hôm qua như hoàn toàn biến thành một con nhím đang xù lông.

Kỷ Cẩn Ngôn mỉm cười, nói theo lời của nàng: “Đúng thế.”

“Đáng ghét thật, sao lại vậy được chứ.”

Trong giọng nói mang theo ý cười, không hề có chút giận dữ nào, ngược lại lại giống như dỗ trẻ con.

Lê Vãn Thu rất nhanh đã hiểu được điều gì đó, nội tâm phức tạp mà nhìn cô một cái, bỗng nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ, im lặng không nói thêm gì nữa.

Kỷ Cẩn Ngôn bẻ lái đi vào chỗ đậu xe: “Sau này có cơ hội, tôi dẫn em đi thăm ông Lưu.”

Nói xong, cô đẩy cửa xe: “Xuống xe đi.”

Lê Vãn Thu theo cô bước xuống xe: “Chúng ta còn phải đi đâu?”

Kỷ Cẩn Ngôn cúi đầu suy nghĩ: “Ừ… vẫn còn một người đón sinh nhật.”

Lê Vãn Thu ngạc nhiên: “Vẫn còn?”

“Lừa em đấy.” Âm cuối Kỷ Cẩn Ngôn kéo dài ra, trong đôi mắt màu hổ phách ý cười càng đậm hơn, “Không còn sớm nữa, mời em ăn cơm.”

“…”

Lê Vãn Thu có chút cạn lời, nhưng vẫn bước đi theo cô ấy, hai người một trước một sau bước vào cửa trục xoay của nhà hàng, phục vụ dẫn hai người họ đi đến bàn ăn.

Nhớ đến câu sinh nhật, không hiểu tại sao Lê Vãn Thu đột nhiên có chút tò mò: “Chị nhớ ngày sinh nhật của rất nhiều khách hàng sao?”

Kỷ Cẩn Ngôn vén tóc sang một bên, rũ mắt xuống, chiếc cổ trắng ngần lộ ra bởi động tác của cô, nốt ruồi ở trên cổ càng trở nên rõ ràng.

Giống như cô không ngờ tới Lê Vãn Thu sẽ hỏi cô điều này, chần chừ giây lát nhưng vẫn lên tiếng trả lời câu hỏi của nàng: “Cũng không chỉ giới hạn mình khách hàng.”

“Người quan trọng, đều sẽ nhớ.”

Cô cười, uể oải đưa tay trái lên chống cằm, khóe môi hơi cong lên, dáng vẻ lúc này thật xinh đẹp.

Là sự gợi cảm không nói thành lời.

-

Khẩu vị của Kỷ Cẩn Ngôn rất hợp với Lê Vãn Thu, mấy món ăn gọi lên đều không tồi.

Vì thời gian gấp gáp nên hồi sáng Lê Vãn Thu chỉ ăn hai cái miếng bánh mì, bây giờ quả thật có hơi đói, vui vẻ ăn xong, cả người đều thoải mái hẳn.

Ngược lại là Kỷ Cẩn Ngôn, ăn cơm có một hồi mà phải ra ngoài nghe điện thoại tận mấy lần.

Đúng là không phải tự nhiên mà chuyện kinh doanh của Bích Hạ lại làm ăn tốt như vậy, bên trong không thể thiếu sự kiên trì và cống hiến của mọi người, Kỷ Cẩn Ngôn thân là nhân vật chủ chốt, tự nhiên cũng phải vất vả hơn.

Lê Vãn Thu hoàn toàn hiểu được nên không nói thêm điều gì, ngồi yên tĩnh ăn hết thức ăn trên bàn, lúc tô lại son thì cũng là lúc Kỷ Cẩn Ngôn quay lại.

“Ăn xong chưa?” Cô hỏi.

“Ừ.” Lê Vãn Thu gật đầu đáp lại cô, “Chị thì sao, có cần ăn thêm chút không?”

“Không sao, tôi cũng ăn xong rồi.” Kỷ Cẩn Ngôn cười, “Đi thôi.”

Lê Vãn Thu: “Được.”

Kỷ Cẩn Ngôn đã thanh toán từ trước, hai người đi thẳng ra ngoài cửa, còn chưa kịp lên xe thì lại có một cuộc gọi gọi đến, Kỷ Cẩn Ngôn đưa tay nghe máy nhưng chỉ trả lời một câu đơn giản: “Bây giờ tôi qua ngay.”

Xem ra lát nữa còn có việc bận.

Lê Vãn Thu nhìn ra điều này, không muốn làm lỡ thời gian của cô, chủ động mở lời trước: “Tôi bắt taxi về.”

“Mình em được không đấy?” Kỷ Cẩn Ngôn trả lời, nhìn qua.

Lê Vãn Thu lắc đầu: “Không sao cả.”

“Vậy được.” Kỷ Cẩn Ngôn không kiên trì thêm, gật đầu đồng ý, nhưng cũng không vội rời đi, ngước mắt lên thì trùng hợp nhìn thấy một cửa hàng bán kẹo hồ lô.

Hôm nay vừa hay là cuối tuần, trên đường có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa, chủ cửa hàng nhìn thấy tiềm năng kinh doanh, thậm chí còn mở thêm một ngành kinh doanh vẽ kẹo hình người, buôn bán cũng đắt khách, trẻ con rất thích, mỗi bé một cái ăn rất vui vẻ.

Không nghĩ tới Kỷ Cẩn Ngôn cũng bước đến mua một cái.

“Cho em này.” Sau đó cô nói.

“Gì đây?” Lê Vãn Thu ngẩn người, ngước mắt nhìn người trước mặt, “Đây đều là cho trẻ con ăn.”

“Nhìn cũng ngon nên mua.” Kỷ Cẩn Ngôn nói tiếp, “Thưởng cho em làm việc nghiêm túc.”

“Sao nào?” Cô nói, chân cũng bước lại gần hơn, mỉm cười lên tiếng, “Em có lấy không?”

Như kích tướng vậy, đã lớn người thế này rồi.

Lê Vãn Thu không thoải mái, bị cô chọc giận thành công, đưa tay nhận lấy kẹo hình người, lập tức há miệng cắn một miếng.

Vị ngọt nhàn nhạt tan ra trên đầu lưỡi, đúng là ngon thật, Lê Vãn Thu đưa mắt nhìn cô, cố gắng cắn miếng kẹo hình người thành tiếng, không chịu thua mà trả lời cô: “Ai nói không lấy?”

“Lấy chứ.”

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: