Chương 5: Phải theo sát tôi đấy.
Ngày mai là thứ 2, Lê Vãn Thu thoải mái tắm rửa từ sớm nên đã lên giường đi ngủ sớm hơn mọi người một chút.
Hôm nay mẹ Lê không nói gì nàng cả, ngược lại còn kêu nàng mấy ngày nữa về nhà ăn cơm, Lê Vãn Thu thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh cúi đầu gõ “Được ạ” trả lời.
Sau đó nàng tiện tay mở wechat, trùng hợp thấy Nghiêm Vy Vy đăng một video mới, câu lạc bộ của họ gần đây đang chuẩn bị sửa sang lại, cho nên mua rất nhiều thiết bị, máy móc mới toanh, video vừa mở ra là Nghiêm Vy Vy đang vui vẽ cưỡi trên chiếc xe đạp mới.
Phối với dòng chữ: “Tôi thay mọi người thử trước.”
Đạp xe vô cùng nhiệt tình.
Tâm trạng của Lê Vãn Thu được cô làm cho vui vẻ lên không ít, vô thức khóe miệng cong lên cười, xem xong video đó thì tiện tay để lại bình luận: “Nhìn không tệ nhỉ, cuối tuần để thử xem sao.”
Bên kia rất nhanh đã trả lời: “A Thu của chúng ta đúng là có mắt nhìn, nhanh đến đi, tớ để lại cho cậu chiếc xe đẹp nhất!”
Lê Vãn Thu cười trả lời lại: “Được thôi.”
Tâm trạng thoải mái hơn bình thường.
Hiếm khi có một buổi tối vui vẻ như thế này, Lê Vãn Thu lật mình, sau một hồi im lặng cuối cùng nàng vẫn trèo dậy, bước trên tấm thảm mềm mại đi lấy một bình rượu nho trắng.
Trước khi ngủ làm một ly rượu nhỏ đối với nàng mà nói có công dụng hỗ trợ giấc ngủ, Lê Vãn Thu đưa tay rót rượu vào ly rượu vang, cẩn thận từng bước ngồi trước cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía bên ngoài.
Sống một mình lâu rồi, thực ra vẫn có chút cô đơn, Lê Vãn Thu dưỡng thành thói quen, khi rảnh rỗi sẽ ngồi trước cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, ban ngày thì ngắm phong cảnh nhân tình, buổi tối thì thưởng thức đêm trời sao trăng.
Bầu trời sao hôm nay, vừa hay cực kỳ đẹp.
Lê Vãn Thu uể oải ngả người vào lưng ghế, giơ tay liên kết những vì sao thành một hàng, không biết sao lại đột nhiên nghĩ đến bầu trời sao trong ảnh đại diện của Kỷ Cẩn Ngôn. Nhận ra sau khi mình vào làm việc ở xưởng rượu, nhất thời vẫn cảm thấy có chút kỳ diệu, lại nhìn ly rượu nho trắng trên tay, dần dần mang theo chút tò mò.
Lê Vãn Thu đứng thẳng dậy, tìm đến tập tài liệu mà Kỷ Cẩn Ngôn gọi người gửi đến, lật đến trang liên quan đến rượu nho.
“Trong quá trình ủ rượu, Bích Hạ sẽ áp dụng các quy trình khác nhau tùy theo loại rượu nho.” Lê Vãn Thu đọc nhỏ, “Ví dụ như rượu nho trắng, sẽ được ép trước khi sao và nghiền nát để tách lấy nước cốt và thịt quả.
Hóa ra phải làm nhiều công đoạn như vậy.
Lê Vãn Thu đọc qua vài trang kiến thức liên quan đến rượu nho trắng, chợt cảm thấy mang lại lợi ích không nhỏ, vô thức nhấn vào tab nhắn tin trên wechat với Nghiêm Vy Vy, mang những thứ mình vừa học được tổng kết gửi cho cô ấy nghe một cách đầy tự hào.
Không lâu sau đã nhận được tin nhắn trả lời.
Nghiêm Vy Vy: “????”
Nghiêm Vy Vy: “Chuyện gì thế này, cậu bị hack à, đây là đang làm gì đấy?”
Lê Vãn Thu ngẩn người trong chốc lát, mất một lúc mới kịp phản ứng lại, đúng thế, rõ ràng vì thưởng thức mới uống một ly rượu, sao tự nhiên lại học được rồi.
Nàng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, trả lời lảng tránh sang chuyện khác, ngửa cổ uống sạch rượu trong ly.
“Đi ngủ, đi ngủ.” Sau đó nàng nhỏ giọng nói.
“….”
-
Sáng ngày thứ 2, Lê Vãn Thu đúng giờ xuất hiện ở cổng xưởng rượu.
Bích Hạ chiếm diện tích rất lớn, bên trong có nhiều cơ sở, ngoài một vườn nho rộng lớn, còn có cả phòng triển lãm, khách sạn chính, tòa lâu đài rượu, câu lạc bộ và nhiều nơi khác.
Nếu như lần đầu tiên đến không có người chỉ đường, khó tránh khỏi việc sẽ đi lạc.
Lê Vãn Thu đi thẳng về phía trước, dựa vào trí nhớ tìm đến tòa nhà chính rồi đi lên phòng làm việc Chủ tịch trên tầng đỉnh, Bích Hạ công việc bận rộn, để có thể đảm bảo hiệu quả công việc, phòng thư ký cũng được sắp xếp ở trên tầng này.
Không đợi đi hai bước, rất nhanh đã có người đến đón.
“Cô Lê.” Người đến là một người phụ nữ, ăn mặc một thân đồng phục công sở, tóc búi cao gọn gàng ra sau, mỉm cười nói: “Tôi là trợ lý An, chúc mừng em vào làm việc.”
“Chào chị.” Lê Vãn Thu gật đầu đáp lời, lịch sự đưa tay ra bắt tay với cô ấy.
Dường như Kỷ Cẩn Ngôn đã nói trước với trợ lý An đưa nàng đi tham quan xung quanh, sau khi để đồ vào phòng làm việc của riêng mình, Lê Vãn Thu nhanh chân đi theo vị trợ lý An này để làm quen với môi trường làm việc.
Cũng từ trong miệng cô ấy hiểu rõ tình hình của Bích Hạ một cách toàn diện và rõ ràng hơn.
Xưởng rượu này do ông nội Kỷ Cẩn Ngôn thành lập, ông có một con trai, một con gái, cả hai đều có gia đình riêng, con cái đầy nhà, nhưng sau khi ông qua đời, tiếp quản xưởng rượu không phải là ai trong số 2 người con.
Mà là Kỷ Cẩn Ngôn.
Sắp xếp như vậy nghe giống như có chút không hợp lý, bên trong đó chắc chắn phải ẩn chứa rất nhiều chuyện, Lê Vãn Thu thân là cấp dưới, một người xa lạ mới quen biết cô không lâu, không nên tham gia nghị luận chuyện gia đình của cô.
Cho nên nàng chỉ gật đầu, tỏ ý mình đã biết rồi.
Trợ lý An mỉm cười, tiếp tục giới thiệu với nàng, sau khi đi một vọng lại trở về điểm xuất phát.
Lê Vãn Thu vô thức nhìn về phía phòng làm việc của Kỷ Cẩn Ngôn, ánh mắt nhìn qua rèm cửa sổ, không nhìn thấy ai cả.
Nàng không kìm được mở miệng hỏi một câu: “Chị An, Giám đốc Kỷ hôm nay không đến à?”
“Giám đốc Kỷ bây giờ chắc đang trong phòng nấu rượu.” Trợ lý An nghĩ một hồi rồi nói, “Gần đây quả thật có hơi bận.”
“Vậy ạ.” Lê Vãn Thu nhẹ gật đầu.
“Lát nữa chị còn việc phải làm.” Trợ lý An cười nói, đưa mắt nhìn đồng hồ, “Em quay lại làm quen với công việc trước nhé, có chỗ nào không rõ thì đến hỏi chị.”
“Phòng làm việc của chị ở phòng kia.” Cô ấy nói, đưa tay chỉ cho Lê Vãn Thu xem, sau đó xoay người nghe điện thoại rồi nhanh chân đi mất.
Lê Vãn Thu gật đầu, chân bước vào phòng làm việc của mình.
Trước khi người trợ lý trước nghỉ việc đã tổng hợp tất cả thông tin đặt ở file ngoài màn hình destop, Lê Vãn Thu nhấp chuột vào xem, như vậy cả buổi sáng trôi qua.
Rất nhanh đã đến trưa.
Công ty mỗi ngày đều đặt cơm, trong xưởng rượu không có canteen, cho dù thế nào cũng không bị đói, Lê Vãn Thu sau khi ăn xong thì thấy nhàm chán, đi tới cửa sổ nhìn về phía trước, bỗng nhiên có ý muốn đi xuống lượn một vòng.
Chỉ cần nhớ phương hướng lúc đi, chắc sẽ không lạc đường đâu.
-
Lê Vãn Thu nói là làm, nhân thời gian rảnh rỗi vào giờ nghỉ trưa, đi qua rất nhiều nơi, vườn hoa, phòng gỗ, điêu khắc, mỗi chỗ đều khác biệt, đẹp đến mãn nhãn.
Lê Vãn Thu một bên xem một bên đi về phía trước, cũng bởi vì vậy mà thu hoạch được không ít cảm giác vẽ tranh.
Đang đi thì bỗng có điện thoại gọi đến.
Mẹ Lê nhớ hôm nay là ngày nàng đi làm, cố ý gọi điện đến kiểm tra: “Hôm nay có nghiêm túc làm việc không?”
“Có.” Lê Vãn Thu gật đầu trả lời bà, nhưng bước chân không dừng lại.
“Bố con khó khăn lắm mới đưa con vào Bích Hạ, con phải biết trân trọng đấy.” Ở đầu bên kia mẹ Lê lại bắt đầu lải nhải: “Đừng suốt ngày nghĩ đến ba cái trò vẽ vời nữa.”
Lê Vãn Thu ho nhẹ một tiếng, tạm thời thu lại ánh nhìn xung quanh, nhẹ giọng lên tiếng: “Biết rồi.”
Nàng cố ý chuyển sang chủ đề khác, hai ngày nữa về ăn cơm có cần mang cho mẹ Lê thứ gì không, mẹ Lê nhất thời bị nàng kéo sang chủ đề khác, cuối cùng cũng không lải nhải nữa.
Lê Vãn Thu thở phào nhẹ nhõm, buông điện thoại đã cúp xuống, khi ngẩng đầu lên đột nhiên cảm thấy quang cảnh xung quanh có chút xa lạ.
“….?”
Nàng có phần hoảng loạn quay đầu lại nhìn, nhưng không phát hiện ra con đường đến đây, vừa nãy nàng chỉ để ý nói chuyện điện thoại với mẹ Lê, không chú ý đường đi, lần này hoàn toàn đi đến một nơi xa lạ.
Lạc đường rồi.
Gần đây không có bảng chỉ dẫn, Lê Vãn Thu tìm kiếm một hồi vẫn không chút hiệu quả, sợ bản thân càng đi càng xa nên cũng vội vàng dừng bước chân, ghi nhớ quang cảnh xung quanh để chuẩn bị gọi điện thoại cho trợ lý An giúp đỡ.
Còn chưa kịp gọi thì phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Lê Vãn Thu, em làm gì ở đây?”
Là Kỷ Cẩn Ngôn.
Lê Vãn Thu không biết tại sao cô lại ở đây, ngạc nhiên quay đầu lại: “Tôi…”
Lời đến miệng thì bỗng nhiên kẹt lại, sau chốc lát im lặng, Lê Vãn Thu điều chỉnh lại cảm xúc, cứng miệng nói: “Không có gì, giờ nghỉ trưa nên ra ngoài đi dạo.”
“Thế à.” Kỷ Cẩn Ngôn gật đầu, không nói thêm gì, chỉ có một nụ cười nhàn nhạt dần xuất hiện trên môi.
Lê Vãn Thu cảm thấy có chút lúng tung: “Chị thì sao, sao cũng ở đây?”
“Đây là tòa nhà ký túc xá.” Kỷ Cẩn Ngôn đưa tay chỉ cho nàng xem, “Vừa nãy thấy hơi mệt, nên cũng vào đấy nghỉ ngơi một lát.”
“Ăn cơm chưa?” Sau đó cô hỏi.
Lê Vãn Thu gật đầu: “Ăn rồi.”
“Vậy thì được.” Kỷ Cẩn Ngôn đáp lời, cô nhìn xuống điện thoại thoát khỏi chế độ im lặng, sau đó nhìn nàng cười, mở miệng lẩm bẩm như đang than thở: “Được rồi, thời gian nghỉ ngơi kết thúc, lại bắt đầu bận rộn rồi.”
“Tôi chuẩn bị quay lại phòng làm việc.” Cô nói, sau đó nhìn gương mặt Lê Vãn Thu với ánh mắt thờ ơ, nhẹ giọng: “Em cũng quay lại giúp đỡ đi.”
Dứt lời, chân bước về phía trước.
Lê Vãn Thu nghe xong thì sững lại, mấy giây sau mới phản ứng, vội vàng bước theo chân Kỷ Cẩn Ngôn, nắng chiều chói chang, tỏa sáng đến mỗi một ngóc ngách, cũng làm tăng thêm vẻ đẹp cho tòa nhà.
Kỷ Cẩn Ngôn quay đầu lại nhìn nàng, âm thanh của giày cao gót nối nhau hòa cùng tiếng xào xạc của lá, hoa tai bằng đá quý được phủ thêm một tầng áng sáng mặt trời, lấp lánh rực rỡ.
“Lê Vãn Thu.” Cô lên tiếng gọi tên của nàng, trong giọng điệu bất lực còn ẩn chứa tiếng cười khó che giấu.
“Nhớ theo sát tôi đấy.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)