18 năm sau tại Thạch động cốc núi Côn Luân
Một âm thanh nhẹ nhàng nhưng không kém phần tinh nghịch vang lên “Chúc mừng Sư phụ đã đột phá lên Hóa Thần trung kỳ”.
Một ông lão với vóc người cao - gầy nhưng không kém phần uy nghi, tôn quý. Gương mặt phúc hậu, điềm đạm nhưng ẩn hiện một đường nét tinh quái của những đứa trẻ tuổi mới lớn. Mái tóc dài bạc phơ được búi cao bởi kim sang (lồng chụp tóc bạch kim kèm theo một trâm ngọc để quấn tóc khi búi lên cao). Bộ râu thả dài bay phất phới trong gió. Ông lão cười lớn rồi đáp lời “haha...đã 200 năm, Ta đã kẹt lại ở Hóa Thần sơ kỳ suốt 200 năm. Cuối cùng cũng gần được thêm một bước phổ thăng rồi”.
Bất giác đôi mắt ông lão hiếp lại, tay không ngừng vuốt ve bộ râu dài của mình như nhớ đến một chuyện gì đó liền quay lại nhìn đồ đệ thân yêu của mình rồi nói “Vũ Nhi hiện nay con cũng là Hóa Thân hậu kỳ rồi, phổ thăng không sớm thì muộn cũng sẽ đến nhưng hôm qua vi sư xem thuật tượng (dựa vào trận bài bố để biết kếp nạn của một người trước khi phổ thăng) thấy con lần này gặp kiếp nạn “Tình kiếp”
Ông lão thở dài trên gương mặt lúc này không còn nét vui vẻ như lúc đầu, thay vào đó là sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt của ông. Sau một lúc suy ngẫm ông lại nói “Con là kỳ tài tu luyện ngàn năm mới gặp, huyết mạnh tu đạo duy nhất của dòng họ Đường cũng là đứa đồ đệ mệnh khổ mà vi sư yêu thương nhất, lần này dù là kiếp nạn “Tình kiếp” nhưng Con cũng không được để mình động tình, hủy đi hết thảy tất cả những hy sinh cùng sự kỳ vọng của Vi sư, Phụ Hoàng và Mẫu Hậu. Con hiểu không?”
Đồ đệ nhìn nhìn Sư phụ thấy được nỗi buồn phiền từ trên gương mặt của ông, liền nhẹ nhàng nở nụ cười chấn an lão rồi nói “Sư phụ yên tâm, đồ nhi sẽ không đặt chuyện tình Nam nữ vào tâm mình, xưa nay đồ Nhi chỉ chuyên chú tu luyện, Sẽ không làm cho Sư phụ cùng Phụ Hoàng và Mẫu hậu thất vọng đâu”
Nghe được lời đồ đệ mình nói gương mặt ông lão cũng bớt đi nét buồn phiền, sau đó gặp đầu rồi quay sang ngắm nhìn phong cảnh toàn núi Côn Luân.
Ông lão chính là sư phụ của tiểu thái tử tên là Đường Nguyên Chân cũng chính là lão tổ tông nhà họ Đường nói riêng và là đại trưởng lão chịu trách nhiệm bảo vệ sự tồn vong của tông môn Côn Luân hư nói chung, Đường Nguyên Chân đã được 700 tuổi đạt đến cảnh giới Hóa Thần trung kỳ.
Đồ đệ nhỏ chính là tiểu Thái tử năm đó tên là Đường Thiên Vũ. Lên núi lúc 3 tuổi sau 15 năm tu luyện đã đạt đến Hóa thần cuối kỳ chờ đợi thời cơ phổ thăng thành tiên. Đây vốn dĩ là một niềm kiêu hãnh đối với nhà họ Đường nhưng nó lại trở thành một bí mật chết người phải được chôn giấu cho đến khi Đường Thiên Vũ phổ thăng.
18 năm trước khi tiểu thái tử sống lại cũng đồng thời sản sinh dị tượng làm chấn động toàn giới tu tiên. Ngay tại thời điểm đó xuất hiện những kẻ tu luyện với tâm tư bất chính, bọn chúng không tiếc dùng mọi thủ đoạn nhằm chiếm đoạt lấy thể chất cùng linh căn của tiểu thái tử. Vì để bảo vệ huyết mạch tu chân ngàn năm khó gặp của nhà họ Đường nên Đường Nguyên Chân cùng Hoàng đế đã ra sức bảo vệ tính mạng tiểu Thái tử. Đặt hết mọi tâm tư, không tiếc hy sinh hết thải mọi thứ để kéo dài thời gian chờ đến khi Đường Thiên Vũ được 3 tuổi liền bí mật đưa người gấp rút về tông môn nhận Đường Nguyên Chân làm sư phụ, bái nhập tông môn hạ Côn Luân hư. Cũng chính vì thể chất nghịch thiên này nên khi Đường Thiên Vũ xuất hiện trước mọi người điều chỉ có thể phát huy sức mạnh ở Nguyên anh sơ kỳ.
Một thanh niên với dáng người cao–to vạm vỡ, khuôn mặt thanh tú, khoát trên mình y phục đệ tử thân truyền của Nhị trưởng lão (Nhị trưởng lão Tống Thanh Bình là Hóa Thần sơ kỳ vào lúc 600 tuổi. Chịu trách nhiệm bảo vệ sự tồn vong của tông môn Côn Luân hư) đang ngự kiếm phi hành tiến thẳng về Thạch động cốc, vừa đến nơi liền hô to “Thiên Vũ, đệ mau lên đi, biên cảnh thí luyện sắp đóng lại rồi”
Nghe được thanh âm gọi tên mình, Đường Thiên Vũ từ từ bước ra rồi đáp “Nhất Dương lần nào ngươi cũng vội vàng như vậy, đến khi nào mới sửa được tính tình đó đây”
Thấy Đường Thiên Vũ tiến đến Tống Nhất Dương (tính cách chính trực, thật thà, đam mê tu luyện đặc biệt là luyện thể, thích su tầm những thứ quý hiếm, cảnh giới Nguyên anh sơ kỳ ở độ tuổi 300) vội chạy đến đáp lời “vội sao không vội, Ngươi hứa với Ta sẽ vào bí cảnh kiếm dược, luyện thuốc giúp Ta luyện thể nâng cảnh giới rồi, Ngươi không biết Ta khổ sở như thế nào khi mãi kẹt lại ở Nguyên anh sơ kỳ hay sao? Không nói nhiều nữa mau đi thôi” vừa dứt lời Tống Nhất Dương liền nắm chặt lấy tay Đường Thiên Vũ kéo đi.
Hai ngươi một lam, một trắng ngự kiếm phi hành tiến đến Bí cảnh Thiên môn (Bí cảnh Thiên môn là nơi thí luyện của những đệ tử nổi bật của các tông môn. Bí cảnh 10 năm mở ra một lần, sau một năm bí cảnh sẽ lần nữa mở ra truyền tống tất cả đệ tử ra ngoài rồi đóng lại. Trong bí cảnh tài nguyên vô hạn nhưng cũng rình rập vô số nguy hiểm, cảnh giới tu vi cùng kinh nghiệm thực chiến gia tăng nhưng chuyện thiệt mạng cũng là chuyện thường tình khi vào bí cảnh).
Vừa đến nơi hai người liền tăng tốc lao nhanh về phía kết giới của bí cảnh đang đóng lại, một tiếng “Xẹt..” vang lên, kết giới đóng lại hoàn toàn.
Bên ngoài một ánh mắt ngước nhìn hai thân ảnh vừa bay vào bí cảnh, quay sang nhìn người bên cạnh rồi nói “Trưởng môn sư tỷ, xem ra lần thí luyện này sẽ sôi nổi hơn nhiều, cả hai đồ đệ cưng của hai vị trưởng lão cũng tham gia rồi”.
Vị trưởng môn (Trưởng môn Côn Luân hư La Tế Du là đại đệ tử của Đường Nguyên Chân, tính cách đạm nhiên, ít nói nhưng tận tâm, tận lực đối với tông môn và đặt biệt là đối với ba nữ đồ đệ của mình. La Tế Du đạt cảnh giới tu vi là Nguyên Anh đỉnh phong khi 400 tuổi) không nói gì chỉ nhếch miệng cười rồi xoay người rời đi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)