Bí cảnh Thiên môn
Một thân ảnh đang lao vụt về phía trước, phía sau là một bầy chim ba đầu đang cật lực đuổi theo. Cô gái xoay người tung ra ba đạo bùa nổ hướng về phía đám chim ba đầu rồi lại tiếp tục chạy thẳng về phía trước thoát thân. Bổng một tiếng “ Rầm...” vang lên.
Hai thân ảnh chạm vào nhau, cú va chạm không hề nhẹ do lực đẩy của người phía sau khiến cả hai mất đà lao nhào xuống sườn dốc.
Người phía trước kịp thời chấn tỉnh, ôm chằm lấy người phía sau tính phi thân lên không nhưng một tình huống quái gỡ xảy ra. Lịnh lực không điều động được, cứ như bị một thứ gì đó khóa chặt không cách nào sử dụng được đành cắn răng ôm chặt lấy người phía sau lăn vòng xuống sườn dốc. Bất giác khi dừng lại dưới chân sườn dốc, một âm thanh vang lên “Bịch..”, Người nằm dưới rên nhẹ một tiếng.
Sau giây lát người nằm trên luống cuống ngồi dậy không biết xử lý như thế nào mới thỏa đáng, cố gắng bình tâm quan sát người nằm dưới (dáng người cao-gầy toát ra một khí thế uy nghiêm, cao quý, làn da mịn màng, trơn bóng thoát ẩn-hiện một cỗ mùi hương mà khi ngửi vào khiến người muốn độc chiếm mãi mãi, Mái tóc đen huyền được búi lên bởi đấu lạp trông vào thập phần anh tuấn, Ngũ quan tinh xảo đến vạn phần không thể nào hoàn mỹ thêm được nữa) cả hồn phách đều bị dung nhan ấy cuống đi, một lát sau miệng cô lắp bắp hỏi “Huynh... vị sư huynh này huynh không sao chứ?”.
Nghe được âm thanh hỏi hang từ cô gái Đường Thiên Vũ chậm rãi quan sát cô (dáng người thon thả, làn da trắng nõn toát ra một cỗ mùi thơm nhẹ nhàng, Gương mặt sáng mịn hồng nhuận, Mài liễu, Mắt phượng, Mũi cao-thon nhỏ, đôi Môi hồng mộng nước, Cằm thon nhọn, Mái tóc đen huyền nữa thả nữa buộc lả lướt bay trong gió khiến người u mê ngàn năm vương vấn khi nhìn vào nhan sắc mỹ miều này) thầm than một tiếng “ Tiểu yêu tinh giáng thế”. Sau một lát ngây người quan sát Đường Thiên Vũ chậm rãi trả lời “ Ta không sao” nhưng sau khi dứt lời thì bả vai phía sau truyền đến một cơn đau khiến hai đầu chân mày Đường Thiên Vũ nhíu chặt lại.
Cô gái thấy biểu hiện của Đường Thiên Vũ liền nhìn ra phía sau xem xét thì thấy một mảng đỏ tươi đang lan ra từ phía sau bả vai, Cô vội vàng điểm vài nguyệt đạo trên vai hắn rồi lấy ra một viên đang dược đưa vào miệng Đường Thiên Vũ.
Bất ngờ trước hành động của cô gái nhưng Đường Thiên Vũ cũng thuận theo há miệng nhận lấy viên đan dược. Sau khi nuốt viên đan dược xong Đường Thiên Vũ chậm rãi nói “đa tạ, Không biết cô nướng tên gì, là đệ tử của vị nào trong Côn Luân hư?”.
Nghe Đường Thiên Vũ hỏi, Cô gái cũng nhẹ đáp lại “Người nên nói đa tạ là Ta mới phải, vừa nãy nếu không phải tại Ta huynh cũng không bị thương” Cô gái nhìn Đường Thiên Vũ một cái rồi nói tiếp “Ta tên Mộ Du Nhi là đệ tử thân truyền của Trưởng môn phái Côn Luân hư”.
Thấy Mộ Du Nhi thẳng thắng trả lời mà không hỏi lại cũng không một chút phòng bị đối với ngoại nhân, tạo cho Đường Thiên Vũ cảm giác hứng thú đối với Mộ Du Nhi. Đường Thiên Vũ Nhếch miệng cười một cách từ ái rồi nói “Mộ Du Nhi, tiểu sư muội nổi tiếng trong tông môn dựa vào thể chất thuần âm chi thể tu luyện mới 16 tuổi đã đạt tới trúc cơ hậu kì” Đường Thiên Vũ nhìn Mộ Du Nhi rồi nói tiếp “Tiểu sư muội nói rõ chính mình như vậy không chút phòng bị đối với Ta, thật không sợ Ta bắt Nàng về làm lô đỉnh để tu luyện hay sao?”.
Nghe thấy lời của Đường Thiên Vũ nói Mộ Du Nhi mặt không đối sắc đáp lời “Nếu thật huynh muốn bắt Ta làm lô đỉnh thì lúc nãy đã ra tay với lại khi rơi xuống sườn dốc đáng lẻ người bị thương là Ta nhưng huynh lại giúp Ta đỡ lấy cho thấy huynh cũng không phải kẻ xấu” nói tới đây Mộ Du Nhi ngừng một tí, ánh mắt như tiếu ý nhìn Đường Thiên Vũ rồi nói tiếp “Huynh nói không sai, Ta tuy thẳng thắng nói cho huynh biết nhưng cũng không có nghĩa là không phòng bị huynh. Thuốc ta đưa cho huynh là thuốc bổ nhưng cũng có chứa chất độc trong đó. Nếu huynh có bất kì ý đồ gì với Ta. Ta thấy hynh cũng không qua khỏi đâu” Mộ Du Nhi nữa đứng nữa khom người đưa về phía Đường Thiên Vũ châm chọc nói “vậy giờ nói là Ta dễ tin người hay là nói huynh bị sắc dụ ngoặt đây?”.
Nghe được lời này của Mộ Du Nhi, Đường Thiên Vũ bất ngờ, nỡ nụ cười thầm nghĩ “Tiểu nha đầu thật tinh nghịch, dám mở to mắt mà nói dối thuốc bổ thành thuốc độc”. Một cảm giác kì lạ bắt đầu len lói trong cảm xúc lúc này của Đường Thiên Vũ, chốc lát Đường Thiên Vũ vờ cả kinh nói “Ta đã giúp cô nương mà giờ cô lại hạ độc Ta, cô nương không thấy mình quá đáng sao?”.
Mộ Du Nhi nhìn thấy gương mặt lo lắng của Đường Thiên Vũ thì bất giác muốn cười lên nhưng lại giả vờ nghiêm nghị nói “sao lại nói là quá đáng, chỉ là phòng bị lòng người mà thôi với lại Ta đâu độc chết huynh đâu mà huynh sợ” Mộ Du Nhi ngừng một tí rồi nói tiếp “Thuốc giải độc hiện đang ở chỗ hai vị sư tỷ của Ta, nếu không phiền thì huynh có thể đi theo Ta, khi tìm được hai vị sư tỷ Ta sẽ kêu họ đưa thuốc giải cho huynh” Mộ Du Nhi nhìn gương mặt ngốc của Đường Thiên Vũ cười cười tinh nghịch nói tiếp “Nếu huynh không đi cùng cũng được nhưng mà đến lúc độc phát tán thì huynh đừng có trách Ta không nói cho huynh biết”.
Đường Thiên Vũ thầm nghĩ “tiểu yêu tinh này thật lém trò, vừa lúc chưa gặp được Tống Nhất Dương đi theo tiểu yêu tinh này cũng coi như giải khuây vậy”. Suy nghĩ xong Đường Thiên Vũ vờ vẽ mặt buồn tủi lừa gạt Mộ Du Nhi xong, liền nhẹ gật đầu đồng ý đi theo Mộ Du Nhi tìm kiếm hai vị sư tỷ.
Sau khi thay xong y phục được lấy ra từ đấu lạp (nhẫn trữ vật) Đường Thiên Vũ cùng Mộ Du Nhi tiếp tục lên đường.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)