Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8: Ta là Sư Thúc của Nàng - Quyển thượng

106 0 0 0

Động Thiên Hà Bích

Tống Nhất Dương thốt lên: “Thiên Vũ, vận khí của ngươi không tệ nha, có thể phát hiện được nguyên một hồ lớn chứa dược trì thủy, mà này khi ta vô đây tu luyện ngươi cũng phải nhanh chóng giúp ta luyện đan đi chứ, ta có cảm giác lần này sẽ đột phá”.

Đường Thiên Vũ gật đầu rồi đi sang một gốc ngồi xuống tĩnh tọa, dùng tay tạo kết ấn, kết ấn vừa khởi thiên hỏa liền xuất hiện cháy sáng cả thạch động. Đường Thiên Vũ động tác thuần thục từ từ đưa từng loại linh thảo được lấy ra từ trong đấu lạp vào ngọn lửa để luyện đan.

Tống Nhất Dương thấy ánh mắt cả kinh của mọi người nhìn Đường Thiên Vũ khi luyện đan liền liếc nhìn Mộ Du Nhi nói: “Kinh hoàng làm gì, nhìn vài lần sẽ quen với cách luyện đan của sư thúc các ngươi thôi”.

Tống Nhất Dương quay sang nhìn một đệ tử khác nói: “Khi vào dược trì thủy phải vận dụng linh lực, nhất định phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, dựa vào thể chất từng người mà hấp thụ linh khí của dược trì thủy không được hấp tấp vội vàng. Đến giới hạn thì phải rời khỏi dược trì. Nếu cố chấp tiếp tục chẳng những đau đớn về thể xác mà ngay cả tính mạng cũng không còn”.

Nghe được lời của Tống Nhất Dương, Mộ Du Nhi bàng hoàng hỏi: “Nếu đang hôn mê mà tiến vào dược trì thủy thì sẽ như thế nào?”

Tống Nhất Dương trả lời: “Khi hôn mê thì không thể điều động linh lực để điều hòa linh khí trong dược trì thủy được đến lúc đó sẽ dùng nhục thân phàm nhân tiếp nhận linh khí trong dược trì thủy. Linh khí trong dược trì thủy khi tiến nhập vào cơ thể mà không có sự điều hòa từ linh khí của cơ thể sản sinh sẽ dẫn đến đau đớn vạn phần, sống không bằng chết. Nếu bản thân chịu không nổi sẽ dẫn đến xuất huyết kinh mạch rồi đến da thịt bị xé toạc mà chết”.

Nhìn thấy ánh mắt của Mộ Du Nhi liếc nhìn Đường Thiên Vũ nhưng lại không rõ đó là cảm xúc gì. Sự hỗn tạp ẩn hiện trong ánh nhìn của Mộ Du Nhi đối với Đường Thiên Vũ , khiến cho sự tò mò của Tống Nhất Dương ngày càng dâng cao liền tiến đến gần Mộ Du Nhi hỏi: “Có phải sư huynh đã độ khí cho con trong dược trì thủy này? Ta thấy con nên kể lại một vài việc cho ta biết, có khi ta lại giúp được con việc nào đó”.

Mộ Du Nhi mặt đầy nghi hoặc trước câu nói của Tống Nhất Dương. Sau một lúc trầm mặt suy nghĩ thì bắt đầu kể lại sự việc từ lúc bắt đầu gặp Đường Thiên Vũ đến khi hội họp với mọi người trừ bỏ những sự việc phát sinh liên quan đến cự thú thượng cổ tiểu Bàn Trư. Tống Nhất Dương nghe kể thì càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với sự việc diễn ra giữa Đường Thiên Vũ và Mộ Du Nhi, trong lòng thầm tính toán cho niềm vui nhỏ nhỏ sau này của mình.

Đường Thiên Vũ tiến đến chỗ Mộ Du Nhi và Tống Nhất Dương nói: “Nhất Dương, ngươi không muốn đột phá nữa hay sao mà còn đứng đây nhiều chuyện”.

Đường Thiên Vũ nói xong quăng cho Tống Nhất Dương một bình sứ nhỏ rồi dặn dò: “Uống vào rồi xuống dịch trì thủy ngâm mình”.

Sau khi dặn dò Tống Nhất Dương xong Đường Thiên Vũ đưa mắt nhìn sang Mộ Du Nhi rồi nói: “Con đi theo ta qua đây” rồi xoay người đi về phía chỗ mình vừa luyện đan.

Tống Nhất Dương khi nhận được bình đan dược liền vui mừng khôn xiết không thèm để ý bất cứ chuyện gì phát sinh, lập tức lấy một viên đan dược ra uống rồi phi mình xuống một gốc trong hồ nước dược trì thủy bắt đầu tu luyện. Về phía Mộ Du Nhi sau khi nghe Đường Thiên Vũ nói thì ngoan ngoãn đi theo phía sau Đường Thiên Vũ.

Đường Thiên Vũ đưa cho Mộ Du Nhi một bình sứ nhỏ nói: “Cầm lấy, viên tụ nguyên đan này sẽ giúp ít cho con trong lần đột phá tiếp theo,” nói xong cũng phi người đến một gốc khác trong hồ dược trì thủy tu luyện. Còn Mộ Du Nhi sau khi tiếp nhận bình đan dược của Đường Thiên Vũ thì trong lòng cảm thấy có một mảnh ấm áp truyền qua, ngây người một lát rồi cất bình đan dược vào trong đấu lạp của mình rồi tiến đến hồ Dược trì thủy bắt đầu tu luyện.

Tiểu Bàn Trư tranh thủ thời gian này ai cũng tập trung tu luyện liền chung ra khỏi tay áo của Đường Thiên Vũ bơi vào nước ngâm mình. Đường Thiên Vũ cảm nhận được tiểu Bàn Trư rời khỏi tay áo mình liền truyền âm đến tiểu Bàn Trư: “Vào nước tu luyện cũng tốt, ngươi bơi tới chỗ nào cũng được nhưng tuyệt phải tránh xa chỗ Tống Nhất Dương, hắn đang trong quá trình đột phá ngươi tới gần sẽ gây nguy hiểm cho cả hắn và ngươi”.

Tiểu Bàn Trư nghe xong liền kêu lên một tiếng đáp lời đã hiểu của mình “Ô...”.

Mấy ngày trôi qua, trong lúc mọi người đang tu luyện trong Dịch trì thủy bổng một tiếng nổ mạnh vang lên “Ầm…”.

Đường Thiên Vũ vội mở mắt phi phân mình lên khỏi mặt nước, tay tạo thủ ấn kết trận xung quanh người Tống Nhất Dương rồi hô lên: “Tất cả rời khỏi hồ,” Đường Thiên Vũ vừa tiếp đất liền thấy Mộ Du Nhi người ướt đẫm, lộ ra đường nét cơ thể vẫn không chú ý đến chính mình mà còn giương mắt lo lắng, dò xét xem đại sư tỷ mình có sao không.

Đường Thiên Vũ không khỏi thở dài thầm nghĩ trong lòng: “Nha đầu ngốc này sao không bao giờ biết lo lắng cho chính mình hết vậy,” liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một áo lông vũ niệm chú lên áo rồi ném áo về phía Mộ Du Nhi, áo vừa chạm tới người Mộ Du Nhi liền quấn quanh bao bọc toàn cơ thể Mộ Du Nhi.

Đường Thiên Vũ liền ngồi xuống tĩnh tọa trên đất rồi từ trong nhẫn trữ vật của mình lấy ra một cổ cầm, đặt đàn lên chân liên tục tấu đàn, tiếng đàn du dương nhẹ nhàng, khiến lòng người cảm thấy bình yên, say mê, tâm tĩnh lặng như mặt hồ.

Sau nửa ngày Tống Nhất Dương từ từ mở mắt, miệng cười lớn rồi phi thân lên khỏi mặt hồ, nhìn về phía Đường Thiên Vũ hô lên: “Thiên Vũ, ta đột phá rồi, đã đột phá rồi. Cảm tạ ngươi đã giúp ta qua một kiếp, ngươi đúng là phúc tinh của ta mà. Ha ha”.

Chúng đệ tử nghe thấy sư thúc đột phá liền chắp tay hành lễ hô lên: “Chúc mừng sư thúc đã đột phá thành công”.

Đường Thiên Vũ cất đàn cổ vào trong nhẫn trữ vật của mình rồi đứng dậy nói “Nhất Dương, ngươi mới đột phá giờ nên tọa thiền ổn định lại tu vi”.

Đường Thiên Vũ chuyển ánh mắt nhìn về phía chúng đệ tử nói: “Các ngươi cũng chỉnh đốn lại đi, đợi sư thúc các ngươi ổn định tu vi xong chúng ta lên đường”.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: