Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7: Ta là Sư Thúc của Nàng - Quyển hạ

104 0 0 0

Đồi Bách Thảo

Đường Thiên Vũ cùng Mộ Du Nhi đang lom khom hái linh thảo thì nghe từ phía xa một âm thanh vang lại: “Các ngươi thật bỉ ổi đả thương sư muội, sư tỷ ta, giờ lại còn đòi độc chiếm Huyết Linh Thảo. Các ngươi nghĩ Côn Luân Hư chúng ta dễ ăn hiếp lắm sao?”

Một tên đệ tử của Ma Thiên môn lên tiếng: “Đã thương bọn chúng thì sao, ai biểu các ngươi tu vi thấp kém làm chi. Ta chẳng những độc chiếm Huyết Linh Thảo mà còn độc chiếm luôn tất cả linh thảo mà các ngươi đang giữ nữa kìa, mau ngoan ngoãn giao ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi con đường sống”.

“Hay cho câu nói tu vi thấp kém của đệ tử Ma Thiên môn” âm thanh vừa dứt một lực đạo cuồn cuộn phóng tới trên người tên đệ tử của Ma Thiên môn vừa mới nói. Một tiếng “Bịch, phụt” vang lên đã thấy tên đệ tử Ma Thiên môn ngã nhào xuống đất miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Những đệ tử còn lại của Ma thiên môn hết thảy đều cả kinh, ngước nhìn về phía bóng dáng người vừa xuất chiêu đánh văng đại sư huynh của bọn chúng. Tống Nhất Dương sau khi xuất chưởng liền tiến đến gần nhóm đệ tử của phái Côn Luân Hư. Hai cô gái đồng thanh cất tiếng nói: “Sư thúc”.

Tống nhất dương nhìn hai cô gái nghi hoặc hỏi: “Hai ngươi là Lạp Thanh Nhã và Mộ Thanh Ca là đại đệ tử và nhị đệ tử của trưởng môn sư tỷ”.

Những đệ tử còn lại liền chấp tái hành lễ trước Tống Nhất Dương rồi đồng thanh hô: “Bái kiến sư thúc”.

Tống Nhất Dương quay sang nhìn đám đệ tử của Ma Thiên môn nói: “Mau đem nhẫn trữ vật của các ngươi giao ra đây rồi nhanh chóng cút đi cho ta. Nếu không cút cũng đừng cút đi nữa”.

Những đệ tử Ma thiên môn nghe Tống Nhất Dương nói xong liền ngoan ngoãn giao nộp nhẫn trữ vật ra dù trong lòng muôn vạn lần không tình nguyện giao nhưng vì muốn giữ lại mạng nhỏ đành cắn răng khuất phục. Sau khi giao xong nhẫn trữ vật liền đỡ lấy đại sư huynh của bọn chúng nhanh chóng chạy đi.

Từ xa xa Mộ Du Nhi nhìn thấy đại sư tỷ của mình đang bị thương liền chạy nhanh đến hỏi thăm: “Sư tỷ, tỷ không sao chứ? Ai làm tỷ bị thương vậy?”

Mộ Thanh Ca thấy Mộ Du Nhi chạy đến hỏi thăm Lạp Thanh Nhã liền nhanh chóng cướp lời Lạp Thanh Nhã đáp: “Tỷ ấy bị tên đại đệ tử của Ma Thiên môn dùng ám chiêu đánh bị thương, may nhờ có sư thúc xuất hiện nên hiện giờ mọi người đều không có chuyện gì, sư tỷ đã có ta chăm sóc muội không cần quá lo lắng”.

Nghe hai chữ sư thúc Mộ Du Nhi liền chắp tay hành lễ trước Tống Nhất Dương định lên tiếng thì Tống Nhất Dương khoát tay kêu Mộ Du Nhi không cần đa lễ rồi đi về phía Đường Thiên Vũ kêu lên: “Thiên Vũ, ngươi như thế nào bây giờ mới xuất hiện. Có biết ta đi kiếm ngươi cực khổ đến dường nào không hả?”

Đường Thiên Vũ từ từ đi đến bên cạnh Tống Nhất Dương nói: “Ta dọc đường gặp một tí rắc rối, giải quyết xong liền đến đây đợi ngươi còn gì”.

Tống Nhất Dương khó hiểu hỏi: “Rắc rối, là người nào ngu muội đụng chạm ngươi vậy hay ngươi kiếm được kỳ trân dị bảo gì rồi? Ngươi đó có được thì mau đem ra cho ta xem thử, đừng có hòng giấu giếm ta”.

Đường Thiên Vũ liếc nhìn Mộ Du Nhi nhếch miệng cười rồi đáp: “Được, đợi thu thập dược thảo ở đây xong ta dẫn mọi người đi”.

Mộ Du Nhi thấy Tống Nhất Dương gọi Đường Thiên Vũ là Thiên Vũ liền thắc mắc tiến đến hỏi: “Sư thúc, người quen Thiên sao? Mà sao người lại gọi huynh ấy là Thiên Vũ?”

Ánh mắt Tống Nhất Dương hoài nghi nhìn Mộ Du Nhi rồi hỏi: “Thiên?”.

Tống Nhất Dương liền bật cười rồi quay sang nhìn Đường Thiên Vũ nói: “ha ha... Ta lại không biết ngươi đây có nhũ danh đó”.

Tống Nhất Dương giả vờ tủi thân rồi nói tiếp: “Sư huynh à, huynh nhất định phải kể cho ta nghe rắc rối mà huynh gặp phải ở mấy ngày nay đó, không được phân biệt đối xử đâu đó. Ta sẽ rất tủi thân đó nha!”

Tống Nhất Dương xoay người dùng ánh mắt tiếu ý nhìn Mộ Du Nhi nói: “ Chuyến đi này thật thú vị! chẳng những có nhiều thu hoạch nhỏ nhỏ mà còn được mở mang một khối kiến thức to lớn đó đấy chứ”.

Mọi người nghe Tống Nhất Dương gọi Đường Thiên Vũ là sư huynh ai nấy đều bất ngờ, ngây ngốc nhìn Đường Thiên Vũ nhưng chỉ riêng một người là nét mặt buồn tủi xen lẫn sự hờn dỗi. Sau ít phút định thần mọi người đều chắp tay hành lễ, đồng thanh kêu lên: “Bái kiến sư thúc”.

Đường Thiên Vũ khoát tay rồi nói: “Um, mọi người tranh thủ thu thập linh thảo rồi chúng ta xuất phát”.

Sau khi thu thập xong dược liệu, mọi người bắt đầu lên đường theo sự chỉ dẫn của Đường Thiên Vũ hướng đến Động Thiên Hà Bích. Trên đường đi Mộ Du Nhi và Đường Thiên Vũ  đều không ai nói với ai một lời. Một người thì nét mặt u uất - buồn dỗi, một người thì trong lòng thở dài không thôi. Cảm xúc kì lạ bắt đầu phát tác khiến cả hai không cách nào lý giải được.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: