Động Thiên Hà Bích
Sâu bên trong hang động, Đường Thiên Vũ ngồi dậy, tay ôm ngực ho khan vài tiếng “Khụ... Khụ..” rồi quay sang dò xét Mộ Du Nhi thì phát hiện Mộ Du Nhi đã trúng độc của Cự Xà thú.
Đường Thiên Vũ nghĩ: “Muốn giải độc của Cự Xà thú cần phải có kim ma thảo, nhưng hiện giờ xung quanh đây kiếm đâu ra kim ma thảo”.
Bất giác Đường Thiên Vũ phát hiện ra một hồ nước liền hô lên: “dược trì thủy, đúng là trong họa có phúc, đây là một loại dược liệu quý dùng để luyện đan dược, giải độc hoặc dùng để luyện thể, nâng cao tu vi, lần này nha đầu ngốc được cứu rồi, nhưng...”.
Đường Thiên Vũ nhìn Mộ Du nhi đang bất tỉnh, thở dài một hơi, miệng lẩm bẩm nói: “Nha đầu ngốc ơi nha đầu ngốc, muội còn đang hôn mê làm sao mà điều hòa linh khí trong dược trì để giải độc đây? Thật không biết ta đây nợ muội cái gì?”.
Nói xong Đường Thiên Vũ liền ôm Mộ Du Nhi vào trong hồ nước, giúp nàng điều hòa linh khí tiến nhập cơ thể để giải độc. Nữa ngày trôi qua độc trên người Mộ Du Nhi cũng được thanh trừ hết phân nữa sắc mặt ngày càng hồng thuận trông thập phần thoải mái nhưng trái ngược lại với Mộ Du Nhi sắc mặt của Đường Thiên Vũ ngày càng khó coi đầu chân mày nhăn lại thành một chụm, khóe miệng máu không ngừng rỉ ra rơi xuống mặt hồ, cơ thể ngày càng căng cứng đau đớn thập phần.
Nguyên nhân dẫn đến đau đớn xuất hiện trên gương mặt của Đường Thiên Vũ một phần chính là bản thân dùng linh khí của mình tiến nhập vào cơ thể Mộ Du Nhi giúp điều hòa linh khí trong dược trì thủy tiến nhập vào cơ thể Mộ Du Nhi để giải độc cùng tôi thể, còn bản thân mình thì giữ lại một ít linh khí duy trì cơ thể, trực tiếp dùng nhục thân phàm trần để tiếp nhận sự tôi thể từ linh khí trong dược trì thủy cộng thêm khi nãy chịu nội thương từ cú đánh bạo phát của Cự Xà thú nên cơ thể Đường Thiên Vũ lúc này vô cùng yếu ớt.
Một ngày nữa lại tiếp tục trôi qua, ý thức của Mộ Du Nhi dần dần trở lại, Mộ Du Nhi nhè nhẹ mở hai mắt thì phát hiện cơ thể của mình đang được ngâm trong một hồ nước, xoay người nhìn xung quanh thì thấy Đường Thiên Vũ nhưng nhìn kỹ thì thấy xung quanh người Đường Thiên Vũ có một vật thể lạ đang bơi.
Mộ Du Nhi nhíu mày hô lên: “Thiên, cẩn thận”.
Đường Thiên Vũ mở mắt nhìn Mộ Du Nhi, hỏi “Muội đã tỉnh?”.
Đường Thiên Vũ nở một nụ cười ấm áp rồi nói tiếp: “Không sao, nó không làm hại ta, muội lại đây nó trông rất khả ái, đáng yêu” nói xong ngoắc tay kêu Mộ Du Nhi tiến tới.
Mộ Du Nhi nghe Đường Thiên Vũ nói vậy cũng tiến tới xem thử, khi đến thấy được vật thể kia thì mắt mở to, miệng hô lên: “Huynh... Đây là cự thú gì mà đáng yêu thế? Mình tròn tròn, đầu nho nhỏ mềm mềm, trên đầu còn có hai sợi trăng trắng như cặp sừng”.
Đường Thiên Vũ cười híp mắt nói: “Nó là cự thú thượng cổ Bàn Trư”.
Mộ Du Nhi sửng sốt nhìn Đường Thiên Vũ nói: “Cự thú thượng cổ, trông nó nhỏ như vậy chắc chắn xung quanh đây sẽ có mẫu thân của nó, Thiên chúng ta mau chóng rời khỏi đây”.
Mộ Du Nhi sửng sốt nhìn Đường Thiên Vũ nói: “Cự thú thượng cổ, trông nó nhỏ như vậy chắc chắn xung quanh đây sẽ có mẫu thân của nó, Thiên chúng ta mau chóng rời khỏi đây”.
Nghe đến tu luyện lúc này Mộ Du Nhi mới nhìn xuống người mình liền hốt hoảng lùi nhanh về phía sau tay ôm trước ngực.
Thấy hành động của Mộ Du Nhi, Đường Thiên Vũ không biết nên cười hay nên khóc liền nói: “Hồ này là dược trì thủy rất tốt cho việc năng cao tu vi cùng tôi thể, muội ở đây tu luyện ta qua phía bên kia, tu luyện xong vài ngày chúng ta liền rời khỏi đây” nói xong Đường Thiên Vũ liền đi về phía khác tiếp tục tu luyện.
Bảy ngày trôi qua. Đường Thiên Vũ thu một số dược trì thủy vào bình sứ nhỏ, lập một phong ấn lên người tiểu Bàn Trư rồi kêu tiểu Bàn Trư chung vào tay áo của mình.
Mộ Du Nhi thấy thế liền hỏi: “Huynh định đưa tiểu Bàn Trư ra khỏi bí cảnh sao? Tiểu Bàn Trư là cự thú thượng cổ có thể ra được không? Huống chi lại còn rất nhỏ nữa, khi ra ngoài chắc chắn sẽ bị người sâu xé”.
Đường Thiên Vũ nhìn Mộ Du Nhi rồi nói: “Ta đã lập phong ấn lên tiểu Bàn Trư ngoại trừ ta và muội bất cứ ai cũng không thể nhìn thấy tiểu Bàn Trư, ta sẽ tìm cách đưa tiểu Bàn Trư ra ngoài, ở cạnh ta không ai có thể làm hại tiểu Bàn Trư”.
Đường Thiên Vũ thầm nghĩ: “Không nên nói cho Mộ Du Nhi biết chuyện giữa mình và tiểu Bàn Trư đã hình thành huyết khế chủ tớ, khi chủ chết thì cự thú sẽ chết nhưng cự thú chết thì chủ sẽ không ảnh hưởng. Tu vi của chủ nhân nâng cao thì tu vi của cự thú kí huyết khế cũng được nâng lên. Cái giá của việc kí Huyết khế chính là dùng máu và tu vi của chủ nhân làm trận pháp dùng thân thể tiếp nhận Huyết khế hình thành chính là đau đớn vạn phần không gì tả nổi. Một khi Huyết khế được lập sẽ mãi mãi trường tồn, nha đầu ngốc này nên biết ít thì tốt hơn”.
Nghe Đường Thiên Vũ nói vậy Mộ Du Nhi cũng không nói gì thêm cả hai liền rời khỏi hang động tiếp tục con đường phía trước.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)